Gà lôi đi dạo dưới cửa sổ biệt thự.
Những con trống xinh đẹp kéo lê chiếc đuôi dài, vẽ nên những vệt đậm nhạt trên nền tuyết. Gà mái mải miết kiếm ăn dưới gốc thông, những dấu chân mảnh khảnh như cành cây chồng chéo lên nhau hỗn độn.
Phương Thức Thu dựa vào chiếc gối mềm mại trên ghế sofa, nhìn đàn gà lôi nhảy nhót trên bậu cửa sổ, cành thông, lúc bay lên, lúc hạ xuống trên nền tuyết trắng.
Đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy chúng.
Một năm, hai năm… hay ba năm?
Phương Thức Thu không thể nhớ rõ, dường như từ sau khi bị Lương Minh đánh gãy cổ tay, cậu đã không còn nhìn thấy bóng dáng của chúng nữa.
Những ký ức về đàn gà lôi rời rạc, vụn vỡ, giống như những nguyên liệu bị quăng vào máy xay sinh tố, cùng với cơn đau nhức từ xương gãy trộn lẫn vào nhau thành một mớ hỗn độn, lấp đầy khoảng trống trong tim cậu.
Mùa xuân năm nay đến bất ngờ và náo nhiệt hơn hẳn mùa đông lạnh giá.
Đàn gà lôi đã lâu không gặp lại xuất hiện trở lại, cú mèo màu nâu sẫm xua đuổi những chú chim nhỏ vô danh ẩn mình trong rừng thông - nơi đàn gà lôi kiếm ăn.
Những chú chim nhỏ màu xám trắng lẩn trốn trong tán lá rậm rạp, bóng đen to lớn của cú mèo bao trùm lấy đàn gà lôi. Con trống hoảng sợ, ngẩng cao cổ, xòe rộng cánh ra đe dọa kẻ xâm nhập.
Tiếng chim hót lanh lảnh vang vọng khắp khu rừng, át đi tiếng động khi chú chim nhỏ rơi xuống đất.
Những chiếc lông vũ nhuốm máu rơi xuống như những bông tuyết, Phương Thức Thu chợt nhớ đến khung cửa sổ lớn sát đất mà cậu từng dừng chân trong giấc mơ.
Dù là giữa mùa đông lạnh giá hay mùa hè oi ả, trước khung cửa sổ ấy luôn có những chú chim dừng chân nghỉ ngơi, khi thì là chim khách hay chim bồ câu với bộ lông trắng đen xen kẽ, lúc lại là chim họa mi hay chim sẻ với tiếng hót líu lo vui tai.
Những chú chim xinh đẹp nhỏ nhắn hơn cả gà lôi ấy thường đậu trên lan can ban công, hoặc nô đùa trong hồ nước đầy cánh hoa rụng giữa khu vườn.
Dòng nước chảy róc rách từ chiếc bình gốm được bức tượng thạch cao ôm trọn trong lòng, bộ lông sặc sỡ của lũ chim và những hạt nước long lanh phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, làn hơi nước mờ ảo như chiếc cầu vồng bắc ngang không trung.
Đó là ký ức của khoảng thời gian nào?
Phương Thức Thu cũng không thể nhớ rõ, dường như đã rất lâu rồi, từ rất lâu trước cả khi đàn gà lôi xuất hiện.
Con cú mèo bên ngoài cửa sổ sải cánh bay đi, tiếng bước chân dồn dập, không đều vang lên.
Phương Thức Thu quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ câm đang đẩy cửa bước vào.
Dường như người phụ nữ câm không ngờ cậu đã tỉnh, động tác đóng cửa khựng lại một chút rồi mới tập tễnh bước vào.
Cô bưng khay thức ăn, ngón trỏ bên tay trái quấn một vòng băng gạc, có vẻ vết thương vẫn chưa lành hẳn, đầu ngón tay bị thương hơi cong lên.
Người phụ nữ câm đến biệt thự này sớm hơn Phương Thức Thu rất nhiều, cô là người bị Lương Minh nhốt trong biệt thự để chăm sóc riêng cho cậu, cũng là người duy nhất mà Phương Thức Thu được gặp ngoài Lương Minh.
Mỗi khi Phương Thức Thu bị hành hạ đến thân tàn ma dại, người phụ nữ câm sẽ xuất hiện.
Cô sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho cậu, để lần sau Lương Minh đến có thể thoải mái "vui vẻ".
Phương Thức Thu không hề oán trách điều này.Cậu là món đồ chơi để Lương Minh mua vui, người phụ nữ câm là kẻ hầu người hạ chăm sóc món đồ chơi, chung quy lại đều là vật sở hữu riêng mà Lương Minh nuôi nhốt.
Nhưng từ sau ngày chia tay đó, Lương Minh như thể bốc hơi khỏi thế gian, biến mất không một dấu vết.
Hắn không còn đến biệt thự nữa, cũng không tiêm cho Phương Thức Thu bất kỳ loại thuốc nào nữa, số lần người phụ nữ câm xuất hiện trong phòng ngày càng nhiều hơn.
Cô vẫn mang cơm nước và thuốc men đến cho cậu ba bữa mỗi ngày như thường lệ, thay ga giường, quần áo dính máu, xử lý những vết thương bị nhiễm trùng trên cơ thể cậu rồi lặng lẽ rời đi, không bao giờ nán lại lâu hơn.
Mọi thứ dường như rất yên bình, nhưng bầu không khí trong biệt thự ngày càng trở nên kỳ lạ.
Phương Thức Thu thường xuyên chìm trong giấc ngủ, những ảo giác kỳ quái trong tâm trí cậu đã biến mất cùng với sự ra đi của Lương Minh, bộ não chậm chạp cũng nhận ra điều bất thường.
Cơ thể cậu thường xuyên đau nhức, yếu ớt đến mức ngay cả việc di chuyển trong phòng cũng trở nên khó khăn, chứ đừng nói đến việc tìm hiểu nguyên nhân của sự kỳ quái đó.
Mặt trời mọc rồi lại lặn ngoài kia, gió tuyết gào thét rồi lại tan ra, cành thông gãy rụng rồi lại đâm chồi nảy lộc. Còn Phương Thức Thu vẫn đang u mê lãng quên trong chiếc lồng giam ấm áp, đốt cháy dần mòn sự sống mong manh, không biết khi nào sẽ lụi tàn.
Có lẽ quên đi sẽ dễ dàng hơn.
Cậu tự nhủ với bản thân như vậy.
Người phụ nữ câm đặt bát cháo trắng lên bàn trà cạnh ghế sofa, không vội vàng rời đi.
Phương Thức Thu nhìn sườn mặt hốc hác của cô dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng, mơ hồ nhớ lại chuyện đã xảy ra khi cậu lần đầu tiên cố gắng nói chuyện với cô.
Lúc đó, cậu vừa mới được tháo bột ở cổ tay và mắt cá chân, đang được Lương Minh bế lên ghế sofa thì người phụ nữ đã kéo cậu từ biển tuyết lên bưng bát canh nóng hổi bước vào phòng.
Đã lâu rồi cậu không được gặp ai ngoài Lương Minh, sau khi người phụ nữ đặt bát đũa xuống, Phương Thức Thu không kìm lòng được mà hỏi: "Cô tên gì vậy?".
Chưa kịp để người phụ nữ trả lời, Lương Minh bên cạnh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, túm tóc cô lôi mạnh.
Khay thức ăn và cốc nước rơi loảng xoảng xuống đất, người phụ nữ gầy yếu ngã xuống đất, bị Lương Minh kéo lê xuống lầu như một con vật sắp chết bị đưa vào lò mổ.
Tiếng gầm rú giận dữ của Lương Minh và tiếng động hỗn loạn từ tầng dưới vọng lên, Phương Thức Thu run rẩy sợ hãi, ôm chặt lấy tay mình, cuộn tròn trên ghế sofa.
Sau một hồi tiếng va chạm nặng nề của gậy gỗ và da thịt, cậu nghe thấy một tiếng xương gãy "rắc" lanh lảnh, giống hệt như âm thanh phát ra khi xương cậu bị gãy.
Lẽ ra phải rất đau đớn, nhưng người phụ nữ ấy không hề kêu lên một tiếng nào.
Cô ấy không thể nói, không thể cầu xin ai giúp đỡ, chỉ có thể im lặng chịu đựng tất cả.
Tiếng đánh đập từ dưới lầu vọng lên từng hồi đứt quãng, len lỏi vào tai Phương Thức Thu. Bữa tối trước mặt tỏa ra mùi thơm nức mũi, lớp kem béo ngậy bao bọc lấy rau củ hầm nhừ, nhưng cậu chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
"Thu Thu không đói sao?"
Lương Minh không biết đã lên từ lúc nào, đứng dựa người bên cửa, khẽ cười.
Hắn cầm lấy chiếc tạp dề của người phụ nữ câm, chậm rãi lau đi vết máu trên tay, từ đầu ngón tay đến tận kẽ tay, không bỏ sót một khe hở nào.
Mảnh vải trắng nhuốm máu cuối cùng bị ném vào lò sưởi đang cháy bập bùng.
Ngọn lửa nuốt chửng củi gỗ và vải vóc, lò sưởi no nê nhả ra một làn khói đen.
Làn khói lan tỏa khắp căn phòng trống rỗng. Phương Thức Thu bỗng bừng tỉnh, hốt hoảng cầm lấy chiếc thìa.
Cậu múc một thìa đầy hỗn hợp màu trắng, nhét vội vào miệng. Lớp kem béo ngậy trào ra từ khóe môi cậu, chảy dọc xuống cằm rồi bị lau đi trước khi kịp rơi xuống.
"Chậm thôi."
Lương Minh khom người, trên tay cầm sẵn khăn giấy dính đầy kem.
Phương Thức Thu cố kìm nén cơn buồn nôn, ngẩng đầu lên, nuốt chửng miếng khoai tây còn nguyên vẹn chưa kịp nhai.
Người phụ nữ câm biến mất một thời gian dài. Mãi cho đến khi Lương Minh rời khỏi biệt thự, Phương Thức Thu mới gặp lại cô.
Chân cô băng bó, bước đi chậm chạp, động tác không còn nhanh nhẹn như trước, nước và thức ăn trên khay thường xuyên bị sánh ra ngoài.
Chất lỏng dính nhớp bám trên thành khay, người phụ nữ câm cẩn thận dùng tạp dề lau đi, vô tình để lộ chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay.
Chiếc vòng da màu đen quen thuộc như ngàn mũi kim đâm vào mắt Phương Thức Thu, cơn đau nhói như điện giật lan ra từ cổ họng đến tứ chi, âm ỉ hành hạ những khớp xương vừa mới lành lại.
"Cảm ơn cô." Cậu khẽ nói với người phụ nữ câm.
"Xin lỗi."
Bàn tay cầm cốc nước của người phụ nữ câm run lên, nước trong cốc theo đó mà sánh ra ngoài.
Cô khẽ nghiêng người, không đáp lời, chỉ cúi đầu, giấu đi đôi mắt đục ngầu trong bóng tối.
Từ hôm đó, Phương Thức Thu không còn cố gắng nói chuyện với người phụ nữ câm nữa.
Cậu không được phép rời khỏi căn phòng, không được phép giao tiếp với bất kỳ ai ngoài Lương Minh.
Cho dù là lời nói một chiều, hay chữ viết hai chiều, hoặc thậm chí là ánh mắt chạm nhau.
Cậu coi người phụ nữ câm như một linh hồn lạc lõng trong căn biệt thự, cố gắng phớt lờ sự tồn tại của cô.
Quá khứ của người phụ nữ câm bị chôn vùi trong vùng núi tuyết hoang vắng. Phương Thức Thu không biết gì về tên tuổi, thân phận, hay những gì cô đã trải qua trước khi đến căn biệt thự này.
Điều duy nhất cậu biết là người phụ nữ câm không phải bẩm sinh đã không thể nói.
Cô ấy không biết ngôn ngữ ký hiệu, khi cần giao tiếp với Lương Minh, cô chỉ có thể dùng tay ra hiệu một cách lộn xộn, nhưng cô ấy lại rất am hiểu kiến thức sơ cứu, có thể thấy cô từng được giáo dục rất tốt.
Có lần, trong cơn mê man vì sốt cao, Phương Thức Thu đã tưởng tượng ra hình ảnh người phụ nữ câm đứng trước bàn mổ, điềm tĩnh và tự tin.
Cậu đoán, có lẽ cô từng là sinh viên y khoa của một trường đại học danh tiếng nào đó, hoặc là một nhân viên y tế đã cứu sống vô số người, nên mới bị Lương Minh giam giữ ở đây.
Người phụ nữ câm hẳn là rất thông minh, việc cô không biết ngôn ngữ ký hiệu có lẽ là do quá trình bị câm điếc quá tàn nhẫn, không cho cô đủ thời gian để học.
Thật đáng thương.
Phương Thức Thu cảm thấy thương cảm cho cô.
Nhưng cậu nào có tâm trí đâu mà bận tâm đến số phận bi thảm của người khác.
Đàn gà lôi dần dần khuất khỏi tầm mắt, Phương Thức Thu thu hồi ánh mắt và dòng suy nghĩ miên man của mình, chợt nhận ra sự hiện diện của người phụ nữ câm.
Người phụ nữ đáng lẽ đã rời đi từ lâu vẫn lặng lẽ đứng đó, như một vật thể vô tri vô giác. Bát cháo trắng được mang đến từ lúc nào vẫn còn bốc khói nghi ngút, bên dưới chiếc thìa sứ đặt cạnh là một mảnh giấy được gấp đôi.
Giấy sao?
Phương Thức Thu sững người trong giây lát, ngẩng phắt đầu nhìn người phụ nữ câm.
Lương Minh chưa từng đặt ra quy tắc này, nhưng từ sau lần bị gãy xương đó, đã rất lâu rồi cậu không còn nhìn người phụ nữ câm như vậy nữa.
Phương Thức Thu cứ ngỡ người phụ nữ câm sẽ né tránh ánh mắt của cậu, nhưng lần này, cô lại không hề lảng tránh.
Cô nhìn cậu bằng ánh mắt thê lương, chất chứa nỗi tuyệt vọng và bất lực.
Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng vang lên ầm ĩ trên đỉnh đầu, lũ chim trong rừng thông hoảng sợ bay tán loạn lên ngọn cây, gió tuyết lại nổi lên cuồn cuộn.
Phương Thức Thu cầm lấy mảnh giấy dưới thìa, những ngón tay run rẩy để lại những nếp gấp nhăn nhúm trên tờ giấy nhỏ hẹp.
Giữa tiếng ồn ào inh tai nhức óc, cậu mở tờ giấy ra.
Trên mảnh giấy trắng nhàu nát chỉ có vỏn vẹn bốn chữ -
“Anh ta đi rồi."
Nét chữ nguệch ngoạc màu nâu đỏ được viết bằng vật nhọn tỏa ra mùi tanh nồng, máu đông lại loang ra trên thớ giấy, khiến những con chữ trở nên dữ tợn ghê rợn.
Phương Thức Thu siết chặt tờ giấy trong tay, ngẩng đầu nhìn những thanh xà ngang trên trần nhà. Chiếc trực thăng cách cậu chỉ một bức tường, lượn vài vòng trên nóc biệt thự rồi bay về phía cuối chân trời.
Tiếng ồn ào dần xa, cơn gió tuyết nổi lên bất chợt ngoài kia cũng từ từ dịu đi, Phương Thức Thu nhắm mắt lại.
Cậu đã hiểu.
Lương Minh đã chán ghét rồi.
Hắn muốn giết chết họ, muốn để gió tuyết cuồng bạo trên núi tuyết xóa sạch mọi dấu vết.
Tất cả bọn họ, đều sẽ chết.