Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

chương 106: 106: bất ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"kỳ lạ..."

Aoi vừa nói vừa luồn ngón tay ra sau lớp mặt nạ để gãi má trong khi thay băng và kiểm tra lại vết thương cho cậu.

"Vì dược liệu không có mấy tác dụng với cơ thể anh nên tôi vốn không trông đợi gì nhiều, nhưng tốc độ kết mô mới này thì quá chậm rồi, thua cả người thường nữa."

Đã thêm hai tuần nữa trôi qua kể từ lúc bọn họ quyết định đưa Kỳ Lân con tìm đường về nhà ở Tận Cùng Thế Giới.

Sau khi đến khu vực không còn dấu vết sinh sống của con người, Aoi rốt cuộc cũng quyết định sử dụng khắc ấn trên xe để tăng tốc độ di chuyển.

Tuy là còn chưa sánh được với tốc độ khi sử dụng tàu bay cao cấp do vấn đề đường đi và môi trường, song như vậy đã nhanh hơn lúc bọn họ đánh xe bình thường rất nhiều lần rồi.

Điều đáng nói là Kỳ Lân con vẫn có thể bắt kịp tốc độ đó mặc dù trông nó không có vẻ gì là cố gắng quá sức.

Không vấp phải vấn đề gì nên Aoi cứ chạy thẳng một đường.

Hiện tại hai người đã đến khu vực phụ cận Tận Cùng Thế Giới.

Nơi đó được ngăn cách với bên ngoài bằng một vành đai rừng rậm rộng lớn.

Để đề phòng tình huống vết thương của Dunkel trở nặng do nhiễm khuẩn hay sốc khí hậu, Aoi quyết định kiểm tra và xử lý lại thật cẩn thận một lần trước khi vào trong, sẵn tiện nghỉ ngơi ăn trưa.

"Ta biết tại sao này."

Dunkel chán nản lắc đầu trong lúc mặc lại áo khoác.

"Do thiếu dinh dưỡng đấy."

Cậu nói.

"Thiếu dinh dưỡng? Là sao?"

Aoi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

"Là không ăn uống đủ chất chứ sao."

Nếu là bình thường, việc ăn uống của Dunkel chỉ là để thoả mãn cơn đói mà thôi, song trong trường hợp này, vết thương được chuyển từ cá thể khác đến cậu thông qua liên kết của Đệ Nhị Chương - Tha Hoá Tự Ngã Thiên chỉ có thể được chữa lành theo cách bình thường, cũng có nghĩa là để bình phục nhanh hơn, cậu cần được cung cấp đủ dưỡng chất.

Vấn đề ở đây là từ lúc tỉnh lại đến giờ, thứ Dunkel ăn chỉ có toàn cháo yến mạch, thỉnh thoảng thì có thêm chút thịt băm nữa, cơ mà chẳng đáng để kể ra.

Ban đầu vì tay nghề của Aoi khá tốt nên, Dunkel còn miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng việc nuốt cháo yến mạch liên tục nhiều ngày liền bắt đầu khiến cậu thấy ngán tới cổ họng rồi.

"Vì cơ thể anh không tiếp nhận dược lực nên tôi nghĩ dưỡng chất cũng vô nghĩa luôn chứ? Theo lý là vậy phải không? Thật tình thì tôi cũng chẳng biết phải giải quyết sao cho đúng với tố chất thân thể anh nữa...!Nếu được, tôi muốn có một quyển sổ tay hướng dẫn thật chi tiết."

Aoi thở dài, giống như than thở trước sự thất bại trong việc làm một y sĩ.

Cái này không trách cô được, vì đôi khi chính Dunkel cũng cảm thấy trục trặc.

Do một số chuyện xảy ra trước khi tới thế giới này, ký ức của cậu không được hoàn hảo, một vài mảnh nhỏ trí nhớ vẫn còn khá mơ hồ, thường thì điều đó không ảnh hưởng lắm, nhưng đôi khi sự thiếu sót ấy lại dẫn tới một số vấn đề.

Mặc khác, không phải dược liệu nào cũng vô dụng với thương tích của Dunkel, chỉ mấy thứ mang tính siêu nhiên mới vậy thôi, dược liệu bình thường vẫn mang tới một số hiệu quả nhất định.

Nhưng mà suốt dọc đường đi Aoi đã dùng gần hết số dược liệu bình thường mà cô có cho những lần ghé lại các ngôi làng mà họ đi ngang qua.

Vùng này cho đến gần đây vẫn đang phải chịu một trận khô hạn kéo dài, muốn bổ sung chỗ dược liệu đó căn bản là không thể nào.

Theo một cách nào đó, trong mắt Aoi, thương thế của Dunkel không quan trọng bằng thương tật của những người mà cô gặp trong suốt đường đi.

Để xảy ra chuyện này có lẽ là do những gì Dunkel thể hiện khiến tâm lý của cô vô thức xem nhẹ tình trạng của cậu.

À thì, theo lý mà nói, không có ai bị thương nặng tới vậy mà vẫn chạy nhảy như không có gì xảy ra, còn đánh nhau và vận động mạnh như thể chỉ đang hít thở thôi nữa.

Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy vấn đề chẳng đáng quan ngại thôi.

Đến chính Dunkel còn không cảm thấy tình trạng của mình là một vấn đề đáng kể kia mà, nhiều lắm chỉ là hơi vướng víu một chút, chỉ có vậy.

Cậu chỉ tỏ vẻ khó chịu vì phải tống vào mồm quá nhiều cháo yến mạch mà thôi.

"Nghĩa là anh cần ăn gì đó nhiều dinh dưỡng hơn?"

Giữ cằm bằng tay trái, trong khi tay phải thì ôm ngực, Aoi hỏi.

Dunkel gật đầu trong im lặng.

Đúng vậy, cậu cần protein.

Thịt là thịt đó.

"Cháo thảo dược nhé? Không có tác dụng gì đâu, nhưng mà ngon hơn."

Vì số dược liệu bình thường đã cạn muốn trơ đáy, nên khi Aoi nói vậy, hẳn là cô định dùng những loại mang thuộc tính siêu nhiên.

"..."

Dunkel đập vào trán bằng tay phải rồi vuốt xuống cả mặt.

"Thôi được rồi."

Cậu thì thào chịu thua.

"Ta sẽ vào khu rừng bên kia để tìm cái gì đó có thể cho vào bụng, cô và con lừa nhỏ đợi ta một chút, nếu không gặp phải vấn đề gì thì chắc là không mất nhiều thời gian đâu."

"Đừng vận động mạnh quá đấy."

Aoi nhanh chóng đồng ý.

"Nhân tiện, nếu có thể thì tìm giúp tôi chút mật ong hoặc mật cây nhé."

"Không vấn đề gì."

Dunkel nói rồi chuyển người đi vào trong rừng.

"Cẩn thận đấy."

"Cô nên tự lo cho mình thì hơn."

Cậu đáp lại Aoi với một nụ cười nhếch môi hờ hững trước khi bắt đầu tăng tốc.

Mặc dù nói vậy, Dunkel không cho rằng Aoi có thể gặp phải vấn đề gì.

Cái vảy rồng cậu đưa cho cô cùng loại với cái của Aric.

Chỉ khác một điều là vì không phải loại dùng cho rèn luyện nên điều kiện kích hoạt chúng cũng không giống nhau.

Của Aric là khi chịu sát thương trí mạng gần chết, còn cái này sẽ tự động kích hoạt chỉ cần chủ sở hữu gặp phải nguy hiểm cận kề.bg-ssp-{height:px}

Trừ phi Aoi đi chọc những tồn tại ngang ngửa Celina trở lên, nếu không thì cô sẽ không gặp vấn đề gì hết.

Con người là một sinh vật tràn ngập lòng tham.

Nếu có quá nhiều lựa chọn thì họ thường không biết phải chọn chính xác cái gì và tự nhũ có lẽ thứ phía sau sẽ còn tốt hơn nữa rồi bỏ qua thứ gần ngay trước mắt.

Dunkel Ciel cũng là con người, dễ hiểu khi cậu cũng vậy, dù ít dù nhiều.

Nhất là sau khi bị Aoi cho ăn hàng đống cháo yến mạch, hiện tại cậu chỉ muốn tìm cái gì đó thật ngon để thoả mãn mà thôi.

Vì vậy mà Dunkel đã cắm đầu chạy thẳng một mạch thay vì quay về ngay sau khi tìm thấy cái gì đó.

Khu rừng này chẳng khác gì một bảo tàng cả, đủ loại thực vật và động vật có thể làm thực phẩm.

Mật ong của Aoi thì không khó, cậu dễ dàng tìm thấy vài cái tổ ong lớn trên mấy cây cổ thụ nên tiện tay lấy không ít rồi.

Vấn đề ở đây là cậu sẽ gì.

Ở Aurora thường thì thứ ẩn chứa mana và sinh lực càng mạnh sẽ càng ngon, nếu như chúng không có độc.

Và vì muốn tìm cái gì đó thật ngon nên Dunkel vẫn chưa quyết định được mình sẽ mang cái gì về.

Với người khác thì tác dụng của những loại này không chỉ "ngon" mà thôi, nhưng với Dunkel hiện tại thì cậu chỉ cần nhiêu đó là đủ.

Nghĩ theo hướng đó, Celina chắc chắn sẽ là tồn tại "ngon" nhất mà Dunkel từng gặp kể từ khi đặt chân lên thế giới này.

Tự hỏi không biết cô sẽ có tư vị như thế nào.

Nếu gặp lại có nên thử một lần cho biết không đây?

Cảm thấy dường như mình đã bắt đầu tha hoá vì cơn thèm ăn, Dunkel lắc đầu để tống mớ suy nghĩ lệch lạc đó ra khỏi tâm trí.

Aoi có vẻ không thích lạm sát, nên hẳn là mang thịt huyễn thú về sẽ chọc cho cô khó chịu, dù có là vì bổ sung dưỡng chất đi nữa thì săn giết huyễn thú có trí tuệ vẫn nằm ngoài sức chịu đựng của cô.

Cơ mà động vật bình thường do ít mana nên mùi vị hẳn là cũng bình thường, đúng thật là một vấn đề nan giải.

Ngôn Tình Sủng

Cuối cùng, Dunkel quyết định tìm mấy con huyễn thú không có não như lũ động vật thân mềm, ví dụ như sứa hay trai, cua gì gì đó...!Toàn là mấy con sống dưới nước, dẫn đến việc cậu chạy càng lúc càng sâu vào rừng để tìm nguồn nước như sông hay hồ

Mặt trời đã ngã dần về phía đây, Dunkel dừng chân lại bên một con suối nhỏ để rửa mặt và uống chút nước sau khi chạy nhảy quá nhiều.

Tìm mấy thứ thủy sản trong rừng có vẻ không phải là ý kiến hay rồi.

Mất nhiều thời gian như vậy, ngoài việc tình cờ tìm thấy thêm vài tổ ông và một số dược liệu quý hiếm ra, cậu chẳng thể thấy được cái gì phì hợp với điều kiện.

"Chẳng lẽ phải uống mật ong và ăn cháo thảo dược qua ngày?"

Dunkel thì thầm chán nản.

Cậu cúi người dùng tay vốc một khối nước lên trên mặt, để cho dòng nước mát lạnh cọ rửa sự bực dọc tích tụ nãy giờ.

Dunkel âm thầm nghĩ, trong vòng nửa tiếng nữa mà vẫn không tìm thấy gì thì sẽ bắt con huyễn thú đầu tiên rơi vào tầm mắt.

Có trách thì trách tại sao trong rừng không dễ tìm những loại thủy sản kia ấy.

Cùng lắm thì nướng lên ăn sạch trước khi trở về, đừng để Aoi thấy là được.

"Ừm?"

Đúng lúc Dunkel vừa hạ quyết định thì bất chợt nhận ra sự xao động trong không khí.

Một sinh vật gì đó rất mạnh đang tiếp cận vị trí này.

Sức mạnh cực lớn, vượt trội hơn cả hai con rồng thuần huyết mà cậu từng gặp, đè nặng lên cả môi trường.

Khoảnh rừng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tiếng công trùng và chim kêu im bặt, chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc qua từng kẽ lá.

Cộp!

Cộp!

Tiếng móng guốc giẫm lên nền đất, đạp qua nhánh cây càng lúc càng đến gần, vang vọng trong khu rừng tĩnh mịch.

Không chỉ mạnh, sinh vật này còn có kích thước tương đối lớn và thể hình khá nặng nề.

Dunkel đứng thẳng người dậy, liếc mắt nhìn về hướng sinh vật đang tiếp cận.

Nơi mà cậu đang đứng mặc dù đã khá sâu trong rừng, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là rìa ngoài của Tận Cùng Thế Giới, những sinh vật mạnh mẽ tới vậy thường không xuất hiện ở đây mới đúng.

Sau vài tiếng bước chân khô khốc nữa, mỗi một bước như thể vượt qua khoảng cách hàng trăm mét, sinh vật đó rốt cuộc cũng dần hiện ra trước mắt Dunkel.

Từ phía xa, ẩn hiện sau những cây cổ thụ lâu năm, một sinh vật hình hươu cao tới hơn mười mét thấp thoáng ẩn hiện.

Đầu nửa rồng nửa thú, thân ngựa, chân có móng guốc như lạc đà và một đôi sừng lớn bệ vệ uy nghiêm.

Một phiên bản trưởng thành của con lừa nhỏ đang ở cùng Aoi.

Một con Kỳ Lân trưởng thành.

Ban đầu, dường như nó chỉ đi ngang qua khu này mà thôi.

Nhưng không rõ vì lý do gì, sau khi trông thấy Dunkel, ác ý bỗng hiện lên rõ rệt.

"Con người..."

Nó dùng sóng âm để truyền đạt ý nghĩ của mình mà ẩn chứa trong đó là cơn phẫn nộ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.

Ngay sau đó, Kỳ Lân nhấc vó, lao thẳng vào Dunkel, hướng cặp sừng bề thế của mình vào cậu.

Một đòn tấn công trực diện không thèm suy nghĩ..

Truyện Chữ Hay