Diệp Lôi Đình kể cho Diệp Trăn Trăn nghe một câu chuyện xưa, câu chuyện dài dòng. Nghe xong câu chuyện xưa này, nàng có cảm giác mình giống như người diễn tuồng trên sân khấu diễn vừa diễn xong, bỏ ra rất nhiều sức lực, ngươi tới ta đi, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Nàng chưa bao giờ biết thì ra nghe chuyện xưa còn hao tâm phí lực như thế, Diệp Trăn Trăn nghe được cuối cùng, hai chân run lên.
Quả nhiên cuộc sống so với thoại bản đặc sắc nhiều hơn!
"Ta biết rồi, Diệp đại ca, chuyện này ngàn vạn không được nói với người khác." Diệp Trăn Trăn dặn dò hắn.
"Người yên tâm, chuyện đó tất nhiên ta biết."
Tiễn Diệp Lôi Đình về xong, Diệp Trăn Trăn một mình đi xung quanh vạc hoa sen bên cạnh, trong lòng bất ổn, không an tâm. Không dễ dàng mới làm cho cảm giác bực bội bất an phiêu tán đi chút ít, Diệp Tu Danh lại đi đến, nói, "Trăn Trăn, ta có lời muốn nói với con."
"Gia gia cứ nói đừng ngại." Dù sao nghe xong câu chuyện xưa kia, vô luận hắn nói chuyện gì khác, cũng không tính là đại nữa.
Diệp Tu Danh đứng gần hơn một chút. Bởi vì lâu ngày, sống lưng hắn có chút khom khom, như một cây cung thanh mảnh, không cao ngất tuấn lãng giống lúc tuổi còn trẻ. Hắn nhìn Diệp Trăn Trăn, nét mặt bị năm tháng đục khoét thành vài nếp gấp nhu hòa xuống, ánh mắt hiền lành. Vị này thủ đoạn tuy mạnh mẽ, lại là một quyền thần cứng rắn, nhưng chỉ khi trước mặt con cháu mới lộ ra một mặt tình cảm ôn nhu. Môi hắn khẽ run một chút, muốn nói chuyện, trong miệng lại giống như chứa sức nặng ngàn cân, không nói lên. Hắn nhìn cháu gái nhỏ của mình, nàng đã không còn là tiểu ngoan đồng dí dỏm lúc trước, cũng không phải là thiếu nữ đậu khấu, mà là đã gả cho ngươi làm vợ, là người lớn. Ngày xưa khi trên đầu còn cột kiểu tóc trái đào, đã từng dựa vào đối gối gia gia làm nũng muốn được tặng cột tóc, hôm nay tóc mây đã cao chồng chất, kim thoa thúy điền. Hết thảy những thay đổi này phảng phất chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Diệp Trăn Trăn thấy gia gia nàng chỉ nhìn mà không nói lời nào, liền thấy có chút kỳ quái, "Gia gia, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Hai mắt Diệp Tu Danh hơi đỏ lên, thở dài, nức nở nói, "Trăn Trăn, là gia gia có lỗi với con."
Kỷ Vô Cữu bước vào Diệp phủ, gã sai vặt trông cửa không dám bắt hắn chờ, một người đi bên trong thông báo, một người dẫn hắn vào trong. Không nghĩ vừa bước qua khỏi cửa chính, từ xa liền nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cùng Diệp Tu Danh đang đứng ở trước nhà nói chuyện. Kỷ Vô Cữu có nhãn lực tốt, còn có thể thấy rõ biểu hiện trên mặt Diệp Tu Danh, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, hắn cho rằng lại có đại sự xảy ra, trước liền đem gã sai vặt đuổi đi, còn chính mình lén lẩn người vào hành lang uốn khúc nghe bọn họ nói chuyện.
Chỉ nghe Diệp Tu Danh nói, "Ban đầu gia gia vì khí phách, nhất thời tranh giành, cố ý muốn gả con vào trong cung, làm hoàng hậu. Lúc ấy cho rằng cho con thân phận tôn quý, cả đời này phúc trạch lâu dài. Kỳ thật loại phúc khí này, là như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Theo tính tình của con, chưa chắc đã thích hợp sống trong hoàng cung. Nhân duyên nam nữ, ta vốn không nên nhúng tay quá mức, lại càng không nên vì ý nguyên riêng của bản thân mà không để ý đến con khóc lóc cầu xin."
Kỷ Vô Cữu nghe được hắn nói thế, trong lòng liền buồn bực. Có ý gì, lúc trước hắn nhất định cưỡng ép mối hôn sự này, hiện tại lại muốn hối hận? Đã muộn rồi!
Diệp Tu Danh lại nói, "Kỳ thật việc hôn sự này, phụ thân con cũng cực lực phản đối. Hắn biết rõ con với Lục Ly từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm không giống như người khác, Lục Ly lại là một đứa bé ngoan chúng ta biết tường tận gốc rễ, tướng mạo gia thế, đều rất xứng đôi với con."
Kỷ Vô Cữu càng không thoải mái, cái gì xứng đôi! Trên đời này xứng đôi với Diệp Trăn Trăn, chỉ có hắn Kỷ Vô Cữu!
"Ta biết rõ lúc con mới vào cung, mọi chuyện trải qua không như ý, lúc ấy ta bắt đầu hối hận, nhưng chuyện ván đã đóng thuyền ta còn có thể làm gì, ta cũng chỉ có thể chờ đợi con mây mờ trăng tỏ. Dù không chắc Hoàng Thượng có thể sủng ái con, nhưng muốn sống thoải mái có trai có gái bên cạnh, lại là người đứng đầu lục cung, chỉ cần gắng gượng trôi qua, cả đời này cũng có thể thư thả mà sống. Nhưng đấu đá trong cung, không giống như thắng thua trên triều, con làm sao có thể thư thái mà sống. Một bước này của ta, rốt cuộc vẫn đi lầm rồi."
Nói gần nói xa vẫn là tràn đầy hối hận, Kỷ Vô Cữu nghe, cũng không thấy bất mãn mà lại cảm thấy có chút may mắn. May mắn ngươi bước lầm, lầm thật tốt!
Diệp Trăn Trăn sau khi nghe xong, đáp, "Gia gia ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, từ xưa đến nay nhân duyên do trời định, nếu không phải ngài thúc đẩy, ta cũng không thành phu thê với Hoàng Thượng. Hắn đối xử với ta rất tốt. Ta là hoàng hậu, yêu ma quỷ quái lục cung có thể làm gì được ta, trước còn phải xem xem mình có đủ bản lĩnh không đã."
Lời này làm cho Kỷ Vô Cữu nghe được cảm thấy vô cùng thư thái. Coi như nàng có lương tâm, còn biết rõ ta đối tốt với nàng. Còn có... Không hổ là Trăn Trăn của ta, cái loại khí thế bệ nghễ thiên hạ thực sự hợp ý ta vô cùng.
Nhưng Diệp Tu Danh vẫn có chút lo lắng, "Nhưng phía thái hậu phải làm thế nào cho ổn? Mặc dù Hứa thị suy tàn, nhưng nàng là mẫu thân của Hoàng Thượng, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, nàng động đến con, con lại không thể làm trái ý nàng."
"Cái này, ngài không cần lo lắng, ta đã có biện pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
Kỷ Vô Cữu hết sức tò mò, rốt cuộc là biện pháp gì, bởi vậy mong chờ Diệp Tu Danh hỏi một câu.
Quả nhiên, Diệp Tu Danh hỏi, "Là biện pháp gì?"
Diệp Trăn Trăn lại nói, "Tạm thời không thể nói với ngài, tóm lại ngài yên tâm, ta là cháu gái của ngài, tự nhiên sẽ không làm chuyện khiến cho ngài bẽ mặt."
Diệp Tu Danh thở phào một cái, "Như thế ta cũng có thể yên tâm rời đi."
Diệp Trăn Trăn cả kinh, "Rời đi? Gia gia ngài muốn đi đâu?"
"Những ngày này tổ mẫu ngươi bệnh, ta đã nghĩ tới. Nhiều như vậy năm, ta một lòng đâm đầu vào danh lợi, ít khi nào thực sự dành thời gian bên nàng. Hôm nay người đã già, cũng không còn được mấy năm, không bằng buông tay, cùng nàng trải qua cuộc sống thư thái vài năm. Dù sao nửa người cũng đã chôn dưới đất, sống thêm một ngày tốt một ngày."
"Gia gia!"
"Con không cần khuyên ta. Lúc trước ta nghĩ không thông, không phục Phương Tú Thanh, vẫn cứng rắn tranh chấp, khiến Phương Tú Thanh nghẹn, cũng khiến Hoàng Thượng nghẹn. Kỳ thật không cần thiết như vậy, chỉ làm chính mình mệt mỏi. Trường giang sóng sau dồn sóng trước, một đời mạnh hơn một đời. Ta kỳ thật không cần thiết phải thao tâm người khác như vậy. Người mà, lúc tuổi còn trẻ thì nên làm chuyện cần làm lúc tuổi còn trẻ, oanh oanh liệt liệt một hồi, chờ nhiều năm sau, liền hảo hảo nhớ lại thời đã qua. Ta muốn mang rổ mẫu ngươi trở về quê cũ Giang Tô, chỗ đó non xanh nước biếc, vô cùng động lòng người. Ta với nàng cùng nhau dưỡng hoa nuôi chim, làm vài mẫu ruộng, lại nuôi chút ít gà vịt, nhàn rỗi thì thả câu ở suối sông, hoặc cùng láng giềng nâng cốc nói vài lời tâm tình, sống đến cuối cùng thanh thản mà tận hưởng."
"Nhưng gia gia, Giang Tô cách kinh thành cả ngàn dặm, hai người các ngài tuổi tác đã cao, nếu là không người nào chăm sóc..."
"Chuyện này con có thể yên tâm. Gia gia con mặc dù từ quan, nhưng không đến mức sống không tốt. Ta với tổ mẫu con đã bàn bạc qua, chuyến này đem đại chất tử ngươi theo. Hắn năm nay mới ba tuổi, là thời điểm thiên chân hồn nhiên, chờ lớn hơn một chút, lại để hắn trở lại. Chúng ta có hắn làm bạn dưới gối, cũng sẽ không quá tịch mịch."
Diệp Trăn Trăn còn muốn khuyên hắn, nhưng tâm hắn đã quyết, khoát tay một cái nói, "Con không cần nói nữa, hiện tại đi từ giã với tổ mẫu con đi, lần này đi, sợ nhiều năm sau mới may ra có cơ hội gặp lại."
Lời nói hắn lời hàm súc. Ở đâu là nhiều năm, đại khái cả cuộc đời này cũng không còn cơ hội gặp lại nữa.
Diệp Trăn Trăn hồn bay phách lạc đi gặp lão phu nhân.
Kỷ Vô Cữu dựa ở trên tường, thần sắc buồn bã. Diệp Tu Danh là ân sư của hắn, lại nói giữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận, chỉ có tình thầy trò. Lúc trước hắn chán ghét người này, cũng hơn nửa là bởi vì hắn nắm giữ triều chính, bảo thủ, ngại tay chân của hắn. Hôm nay nghe chuyện hắn muốn rời đi, Kỷ Vô Cữu lại có chút không thoải mái, phảng phất như mất mất một cánh tay bình.
Nói cho cùng, Diệp Tu Danh có thể nắm giữ triều chính nhiều năm như vậy, cũng là bởi vì hắn có bản lĩnh, có tài cán. Người bình thường muốn sờ sang bên cạnh còn sờ không tới đây.
Kỷ Vô Cữu không muốn thúc giục Diệp Trăn Trăn, bởi vậy một mình rời khỏi Diệp phủ. Lão nhân gia muốn rời đi, chắc hẳn còn có nhiều chuyện muốn dặn dò.
Quả nhiên, Diệp Trăn Trăn đến chạng vạng tối mới hồi cung, khi trở về hai mắt hồng hồng. Kỷ Vô Cữu biết rõ chân tướng, cũng không hỏi, chỉ ôm lấy bả vai, ôn nhu an ủi nàng.
Diệp Trăn Trăn là một người lạc quan, mọi việc đều nghĩ về hướng tốt đẹp. Tổ mẫu lần này có thể một cước đá văng Diêm vương tự mình trở lại, đã rất may mắn, lần này ra đi lại không phải là sinh ly tử biệt, cuộc sống của nàng ở cố hương nhất định sẽ trôi qua thập phần thích ý, làm cháu gái, nói không chừng còn có cơ hội đến thăm nàng.
Chuyện như vậy, mặc dù không phải là thập phần ủng hộ, nhưng cũng tám phần tán thành, không có gì khổ sở. Làm người nên biết đủ.
Nghĩ thông suốt, Diệp Trăn Trăn cũng không buồn bực nữa. Nàng lại nghĩ tới một chuyện, liền nói với Kỷ Vô Cữu, "Hoàng Thượng, ta có một chuyện, không biết nên hay không nên nói với chàng."
Kỷ Vô Cữu tựa vào trắn nàng, nhạt nhạt hỏi, "Nàng là không thể nói, hay chưa muốn nói?"
"Ta... Nói ra sợ chàng khổ sở."
Trong lòng ấm áp Kỷ Vô Cữu đáp, "Như vậy, chờ khi nàng muốn nói, hoặc là thời điểm không thể không nói thì nói."
Diệp Trăn Trăn gật đầu nhẹ.
Kỷ Vô Cữu nâng mắt nhìn nàng. Ánh nến khiến khuôn mặt của nàng sáng rỡ sinh động, đại khái bởi vì buổi chiều đã khóc, trên má thượng còn có chút nhàn nhạt đỏ ửng, lông mày nhỏ nhắn đã giãn ra, ánh mắt như nước mùa thu, khóe mắt có vết đỏ mờ. Cả người nàng, giống như một trái mật đào nhỏ thơm ngon.
Người như vậy, thiếu chút nữa đã không phải của hắn.
Kỷ Vô Cữu cảm thấy may mắn vô cùng, nội tâm liền có một cảm giác rung động. Hắn, chưa bao giờ tin vào quỷ thần, hay luân hồi này nọ, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy, duyên phận của hắn và nàng, nhất định là sớm đã được định, bất luận kẻ nào muốn phá đều phá không được.
Tu mười năm mới có duyên cùng nàng chung thuyền, tu trăm năm mới có duyên cùng chung gối. Hắn và nàng tu mấy trăm năm, chỉ vì kiếp này có thể làm một đôi phu thê ân ái.
Diệp Trăn Trăn phát hiện ánh mắt Kỷ Vô Cữu nhìn nàng, ánh mắt này nàng có chút quen thuộc. Nàng cũng không biết vì sao, hai người đang cùng nói chuyện, hắn lại có thể nghĩ tới chuyện này. Nàng cúi đầu, tự chơi đầu ngón tay mình.
Kỷ Vô Cữu liền nắm lấy tay của nàng, đem đầu ngón tay khéo léo mềm mại tròn tròn kia ngậm vào miệng, đầu lưỡi đảo quanh vỗ về chơi đùa.
Đầu ngón tay Diệp Trăn Trăn bị đầu lưỡi của hắn liếm, trong lòng liền không nhịn được run lên. Cách thức người này trêu đùa thật sự là càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đa dạng, làm sao có thể nghĩ đến việc cắn đầu ngón tay nàng như vậy.
Kỷ Vô Cữu vừa ngậm mút ngón tay Diệp Trăn Trăn, vừa đưa tay chạm vào môi nàng. Nàng hiểu ý, miệng hé ra ngậm lại ngón tay trỏ của hắn để trả lễ.
Hắn mở to mắt nhìn đôi môi anh đào của nàng mút ngón tay của hắn, giống như, giống như...
Hắn không tự chủ được co ngón tay lại, bắt đầu ra ra vào vào. Diệp Trăn Trăn là một người thông minh học giỏi, nàng học bộ dạng của Kỷ Vô Cữu, dùng đầu lưỡi đảo quanh ngón tay của hắn, hoặc là ngậm chặt kéo vào, hoặc nhẹ nhàng liếm nhẹ đầu ngón tay. Bởi vì làm như vậy tựa hồ cũng rất thú vị, giống như ăn đường.
Kỷ Vô Cữu liền có chút không kiểm soát được.
Hắn bế nàng lên giường, vừa cởi y phục của nàng, vừa thở từng hơi gấp gáp trên cổ nàng, "Trăn Trăn, ta vì nàng thủ thân nhiều ngày, chưa từng dính một chút thức ăn mặn, nàng ban thưởng ta như thế nào đây?"
Diệp Trăn Trăn bị hắn sờ vào chỗ ngứa, cười khanh khách nói, "Ta làm sao biết chàng nói thật hay giả?"
Hắn cúi đầu cười, triền miên nói, "Như thế, làm phiền nương tử tự mình kiểm nghiệm một phen đi."
Bởi vì nhiều ngày nay Kỷ Vô Cữu chưa từng thân mật cùng Diệp Trăn Trăn, lúc này tiểu biệt thắng tân hôn, quá mức vội vàng, liền có chút lỗ mãng, lực đạo khống chế không tốt, làm cho Diệp Trăn Trăn có chút đau.
Hắn đem tiểu huynh đệ ra, đang chờ nàng khen ngợi, lại bất ngờ nghe nàng nói, "Chàng lui lại đi."
"..."
Nam nhân không thích nghe nhất chính là loại lời nói này. Hắn nghiêng qua thân thể nàng, bên tai nàng nghiến răng nghiến lợi nói, "Nàng đừng hối hận."
Ngay đêm đó, Diệp Trăn Trăn thập phần hối hận.
Truyện convert hay : Độc Y Mẫu Thân Manh Bảo Bảo