Sương giăng mờ ảo, một cõi mơ hồ. Đường xuống Hoàng Tuyền đen tối u mị. Từ xa nhìn lại, trong khoảng không huyền huyễn chỉ nhìn thấy duy nhất một dải rực rỡ “hỏa chiếu chi lộ” yêu diễm của ngọn lửa chốn Tu La. Mạn Châu Sa Hoa – hoa khai huyết sắc, lạnh nhạt vô tình soi mình bên Vong Xuyên giang, kêu gọi cùng thu hồi từng mảng ký ức cổ xưa bằng chính mùi hương ma lực của mình.
Duyên kiếp nhân sinh, đau thương bể khổ vẫn một mực tìm kiếm lẫn nhau giống như loài hoa bỉ ngạn kiên cường tồn tại trong đêm đen địa ngục, vạn năm chờ đợi ngày diệp hoa tương ngộ.
Bởi lẽ đây là không phải là mối lương duyên thông thường. Nó vượt qua cả không gian lẫn thời gian, cả thiên địa cùng vạn vật, đáng để chờ đợi…
“Chờ ta!”
Cùng nhau qua cầu Nại Hà, vượt sông Vong Xuyên. Lời hẹn ước vang vọng xa xăm giữa muôn ngàn đóa Mạn Châu Sa Hoa…
Nhất hứa sinh chờ đợi
Nhất nợ sinh tương tư
Nhất kiến sinh chung tình
Nhất tâm sinh hoán kiếp
Nhất niệm sinh sợ hãi
Nhất mệnh sinh nắm bắt
Nhân gian có câu :
“ Nại hà kiều , lộ đồ diêu , nhất bộ tam lí nhâm tiêu diêu ;
Vong xuyên hà , thiên niên xá , nhân diện bất thức đồ nại hà .”
( Cầu Nại Hà , lộ trình xa xôi , một bước tiêu dao đến ba dặm ;
Sông Vong Xuyên , ngàn năm thí xả , mỗi người chẳng biết làm sao qua .)
Tam đồ hà biên , khúc chiết cong cong , đôi bờ Vong Xuyên thủy vẫn y nguyên như vậy , dù trăm năm đến ngàn năm hay thiên thu vạn đại . Nước sông Vong Xuyên vẫn một màu đỏ rực , yên ả tĩnh lặng đến thê lương , sương mù dày đặc phủ trên mặt sông tựa như một màn khói .
Hoàng tuyền người đi kẻ ở , sương mù giăng lối , phía trước không thấy đường , phía sau không thấy lối . Tự ngàn năm qua vĩnh viễn như vậy , người đưa đò vẫn hàng ngày chở những linh hồn qua sông , đã tới đây rồi thì cho dù kiếp trước họ là ai có thân phận gì cũng chỉ là một linh hồn như bao linh hồn khác , mặc họ đứng trên bờ , cười rồi lại khóc , đến cuối cùng cũng đành cam tâm tình nguyện bước lên đò của hắn . Con người ai chẳng có những nuối tiếc , chết đi rồi , đứng trước Vong Xuyên hà nhìn lại quãng đời của mình , hỉ nộ ái ố , tất thảy đều có nhân quả , người thiện lương hay người ác đã đến được đây thì đều chấp nhận quên đi , uống bát mạnh bà trên cầu Nại Hà quên đi tiền kiếp .
Vong Xuyên hà chứa ngàn vạn oán linh , nếu một linh hồn rơi xuống đó sẽ bị ăn mòn tâm thức cuối cùng dẫn đến vạn kiếp bất phục .
Lại là năm nào tháng nào rồi , âm giới bao năm vẫn vậy , quỷ ảnh đưa đường , linh hồn hư ảo chỉ như một đám sương mờ ẩn ẩn vu lãnh , những đoàn người vẫn kéo nhau tới cầu nại hà , nhậnbát mạnh bà rồi đi đầu thai . Vì vậy có lẽ cũng chẳng có ai rảnh ỗi mà ngồi tính thời gian.
Bên bờ nại hà , một thân người bạch sắc càng trở nên mờ ảo trong sương khói , không rõ y đứng đó đã bao lâu , một bộ dáng thong dong , tự tại , tay chắp sau lưng , ánh mắt nhìn xa xa từng làn nước đỏ rực lăn tăn trổi nổi trên mặt sông Vong Xuyên , sâu thẳm mà yên tĩnh , đôi môi mím lại để lộ ra một nụ cười . Nguyên lai , truyền thuyết kể về Hoàng tuyền là có thật , Vong Xuyên hà , Vọng Hương đài , Tam Sinh thạch, Diêm la điện ,…
Ánh mắt chuyển tới phía chân cầu đá , nhìn qua thực giống một quán hàng nước, Hàn Hiểu Tuyết khẽ cười , uống bát Mạnh Bà thang sẽ quên đi tất thảy ,lại nghĩ đã từng có lần tự bản thân nàng nghĩ rằng muốn quên đi tất thảy , nhưng bây giờ đứng trước lại cảm thấy thực nuối tiếc , có những chuyện muốn quên đi nhưng cũng có những chuyện chỉ mong khắc thật sâu vào trong tim mình , kiếp này kiếp sau kiếp sau nữa , có những việc đều không muốn quên đi.
Hàn Hiểu Tuyết đi tới, nhìn một lão bà ngồi đó, hẳn là Mạnh Bà đi.
- Ta không muốn quên!
Nhìn qua thực không biết Mạnh bà đã bao nhiêu tuổi rồi , trong thanh âm lộ ra một cỗ tang thương : “Ngươi không thể”
- Tại sao?
- Ngươi đã bước trên hỏa chiếu chi lộ do bỉ ngạn hoa tạo ra, Bỉ ngạn hoa , khai nở đôi bờ , Vong Xuyên mạch thượng tiếp dẫn chi hoa , đem linh hồn vượt qua vong xuyên , tất cả mọi chuyện đều quên đi , mọi thứ kí ức đều lưu lại nơi bỉ ngạn ,tất cả hóa thành bỉ ngạn yên vân , rơi vào vòng luân hồi . Ngươi đã sớm quên hết mọi chuyện rồi!
- Ta… biết! Nhưng…
Sắc mặt Hiểu Tuyết đột nhiên biến đổi, nàng ôm lấy đầu cố gắng hồi tưởng tìm kiếm một thứ gì đó ẩn dấu trong kí ức của mình , trong trí nhớ sâu thẩm kia, tận sâu như có một bóng hoàng kim giáp oai hùng, áo choàng đỏ thắm tung bay như màu hoa bỉ ngạn. Là ai? khoảnh khắc nàng vươn tay muốn chạm đến , thì tất cả giống như khói lũ tan biết trong tay …
Nhìn thấy nàng nhíu mày suy nghĩ , Mạnh bà cúi đầu thở dài một tiếng , quay lại nhìn về phía bờ sông bên kia. Hiểu Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn khoảng không phía trước không có lấy một áng mây , nàng không biết vì sao lại cói cảm giác mình cần phải đợi ai hay một điều gì đó từ bên ấy.
- Ta muốn chờ!
- Chờ? Ngươi vẫn còn nhớ? Ma thuật của bỉ ngạn hoa lại không có tác dụng với ngươi? – Mạnh Bà kinh ngạc thốt lên.
- Ta không biết, tâm trí mách bảo ta phải ở đây hờ một ai đó. Ta không nhớ khuôn mặt hắn, chỉ nhớ hắn mặc giáp vàng, áo choàng đỏ thẫm… ân, đúng như vậy…
Nàng hờ hững đáp tựa người vào thành cầu, ngân nga một giai điệu:
Đợi mùa hè, đợi mùa thu
Đợi một mùa tiếp theo
Phải đợi đến khi ánh trăng tròn hẳn, chàng mới trở về bên thiếp
Có cần gặp lại nữa không?
Chẳng có cách nào, vẫn cứ nhung nhớ
Đột nhiên muốn nhìn thấy gương mặt chàng, một cảm giác quen thuộc
Không nắm tay cũng được
Bước chầm chậm giữa mưa bão gió tuyết
Không thể gặp nhau, cũng ngày nhớ đêm mong
Yêu một đời, thương suốt kiếp
Ta cũng sẽ đợi chàng đến già
Chỉ muốn nói cho chàng biết
Chẳng buông xuống được, cũng chẳng quên được
nụ cười của chàng và những điều tốt của chàng
là điểm tựa dịu dàng cho ta
- Này, ngươi định chờ đến bao giờ! Ngươi còn phải đi đầu thai! – Mạnh Bà thở dài
- Ta có cảm giác người ta chờ sắp đến rồi!
Mạnh bà lắc đầu , đang muốn nói gì đó . thì lại cảm nhận được có điều biến hóa vội vàng đứng dậy . Trong không trung tản mác ra một cỗ hương khí biến ảo , tan vào gió đuổi đi thật xa , mùi hương rất nhẹ thoáng qua nhưng lãnh hương lại thấm sâu vào ruột gan . Hàn Hiểu Tuyết ngước nhìn , trong ngực cảm thấy trái tim mình đập liên hồi , trong phút chôc lại ngây người lặng yên không cử động .
U minh giới vốn không có ánh sáng , bầu trời chỉ là một màu đen dày đặc , gió hàn lãnh buốt , ai nói là linh hồn sẽ không cảm nhận được, Hàn Hiểu Tuyết vươn tay níu chặt chiếc áo trên người .
Âm phong thổi qua từng hồi , bầu trời hắc sắc , không mây , rồi đột nhiên trong tầm mắt của nàng , cái bóng đêm tưởng chừng như vô tận ở nơi đây bỗng nhiễn sáng rực từ cuối chân trời xa thẳm , rực rỡ như ánh mặt trời, nàng hớp mắt còn tưởng bản thân nhìn nhầm, ánh hoàng kim nhỏ bé lại rực rỡ vô cùng, lấn át cả màu hỏa hồng của hỏa chiếu chi lộ.
Hiểu Tuyết nhìn rồi lại nhìn , trong kí ức giống như có một tia ánh sáng xẹt qua, hoàng kim giáp rực rỡ, áo choàng đỏ thắm… nàng đã trông thấy… rốt cuộc cũng có thể trông thấy… nàng chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được rồi sao? Trong kí ức của nàng, rất lâu, rất lâu trước kia nàng cũng từng đợi hắn… trông theo boáng lưng kia cả đời chỉ mong người quay lại nhìn ta một lần. Hình như cũng không đúng lắm, kí ức thoáng qua kia lại như không phải của nàng.
- Phục Thiên! - Một tiếng than thật khẽ , Hiểu Tuyết bỗng giật mình tỉnh lại , một tia kí ức nhen nhóm hiện lên mờ ảo thoáng quá , cố bắt lấy lại càng không bắt được . Tỉnh lại rồi lại ngây ra , lãnh hương nhàn nhạt thoảng qua sống mũi , lại cảm thấy quen quen , nàng hít sâu một hơi lại giật mình nhận ra mùi hương này đối với mình lại quen thuộc kì lạ.
Bỗng nhiên cảm thấy tim đập thêm mạnh , nàng ngẩng đầu quay lại nhìn con đường độc mộc nơi hoàng tuyền, trong tầm mắt cách đó không xa , một thân hoàng kim giáp phiên nhiên lạc hạ , nàngmở thật to mắt nhìn cho thật kĩ , …Là hắn , đúng là hắn !
Mạnh Bà vẫn ngồi đó nhìn bóng dáng hoàng kim giáp phiêu nhiên kia lại thở dài một tiếng, ngươi đã đến a, tam thế tình kiếp cuối cùng cũng kết thúc, nàng ta vẫn là chờ được ngươi. Aiz, tất thảy đều là tình chi nhân quả a .
Người mặc hoàng kim giáp, vừa tới , ánh mắt nhìn thấy một trời rực lửa , sắc hoa bỉ ngạn đỏ tươi mà yêu diễm . Hắn nhìn gương mặt càng trở nên lạnh nhạt , nơi này là hoàng tuyền , vậy sẽ có kiếp sau ? Hàn Hiểu Tuyết , kiếp sau , Trần Ngự Phong không bao giờ … gặp lại ngươi nữa .
Hắn chậm rãi bước đi từng bước , đưa tay ra chạm vào một đóa hoa , hoa cũng như máu , rực rỡ đỏ tươi , hắn nhịn không được mỉm cười đạm mạc . Bước chân vẫn thong dong như cũ , nhưng bước gần tới bên cầu , nụ cười phảng phất trên mặt bỗng nhiên đông lại .
Bên cầu nại hà một bóng người bạch sắc hư ảo đang đứng đó, mảnh mai yếu đuối như thể chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn bay đi.
- Hàn Hiểu Tuyết, không nghĩ lại gặp ngươi ở đây! – Người mới đến thở dài.
- Ngươi biết ta? – Nàng mở to mắt nhìn người đối diện rồi lại nói – Cũng không có gì lạ, ta có cảm giác phải ở đây đợi một người mà ngươi chính là người đó!
- Đợi ta? Ta đã đợi ngươi năm trăm năm chỉ mong có một ngày ngươi sẽ nhận ra ta, đợi ngươi thêm hai trăm năm ở nhân giới nhưng mà cuối cùng ta được cái gì? – Người kia cong lên khóe môi , hắn mỉm cười , nhưng nụ cười kia không phải xuân phong ấm áp của một quá khứ nào đó , mà là sự chua xót , cước bộ của hắn nhanh hơn , đi ngang qua người Hiểu Tuyết thực bình tĩnh .
- Ta nên gọi ngươi là Hạ Lan, Ti Mệnh Tinh Quân đã xen vào vận mệnh của ta, tự ý thay đổi số mệnh của một vị thần chống lại thiên ý khiến bản thân bị trút bỏ tiên tịch, trục xuất khỏi Cửu Trùng Thiên, bản thân vị thần quân bất hạnh kia chính là ta thì rơi vào chấp mê bất ngộ vì ngươi cuối cùng lại rơi vào tam thế tình kiếp tại Nhân giới. Những tưởng Trần Ngự Phong của kiếp này chết đi tấ cả sẽ kết thúc, chẳng ngờ lại gặp ngươi tại đây.
Kim ảnh hòa bạch y thoáng qua nhau , không có lấy một chút chần chờ , không có một cái quay đầu nhìn lại . Hàn Hiểu Tuyết trong nháy mắt bàng hoàng , gương mặt tái nhợt đi , phiến môi cắn chặt vào nhau , dường như còn chưa tin vào những gì vừa diễn ra.
Hạ Lan, Xích Diễm, tam thế tình kiếp tại nhân giới, bây giờ nàng là Hàn Hiểu Tuyết, ta cho nàng tự do, cho nàng một mảnh trời cao biển rộng, ta buông tay. Ta sẽ không bao giờ khiến nàng phải thương tâm, phải khó xử nữa, kết thúc rồi, kiếp này nàng là Thiên Cơ Hoàng hậu của ta, kiếp sau nàng sẽ tự do, chúng ta vĩnh viễn khoong bao giờ gặp nhau nữa, nàng rồi sẽ quên ta, người sẽ ở trên Cửu Trùng Thiên nhìn theo bóng dáng nàng, cầu chúc cho nàng hạnh phúc mỗi ngày.
Hiểu Tuyết cúng ngắc đứng đó, muốn đưa tay bắt lấy vạt áo hắn lại không thể chạm vào.
- Phục Thiên, ta nhận ra chàng rồi! Chàng là Chiến Thần Phục Thiên của Cửu Trùng Thiên, ta là Ti Mệnh Tinh Quân vì yêu chàng nên đã cố ý thay đổi số mệnh của chàng bất chấp tất cả. Lẽ ra ta đã sớm bị hồn phi phách tán, là chàng đã dùng máu mình ghép lại linh hồn cho ta, lại đưa vào ta một tia sinh mệnh mới, ta trở thành Xích Diễm – Xích lý ngư tại Vu Đảo, ta lại gặp chàng lại yêu chàng nhưng chính ta hại chàng rơi vào tam thế tình kiếp chốn hồng trần. Phục Thiên, tha thứ cho ta! Cầu chàng hãy quay lại nhìn ta!
Hiểu Tuyết, không, giờ phải gọi nàng là Hạ Lan Tiên Tử, Ti Mệnh Tinh Quân tiền nhiệm đau đớn nhìn theo bóng lưng kia, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm gương mặt thanh tú khuynh thành.
- Ta… ta chỉ muốn chàng vĩnh viễn không quên ta… – Nàng nức nở mắt nhạt nhòa lệ nhìn theo bóng lưng vẫn lạnh lùng bước đi kia.
Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư
Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến
bg-ssp-{height:px}
Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm
Ai trách ai không giữ vẹn lời thề
Rượu, hoa khóc thương trời xanh đưa tiễn
Giữa chốn hồng trần, ai mãi hoài niệm
Nụ cười trong mắt như là mộng ảo
Chớp mắt đã hóa thành hư vô
Lặn lội chốn hoàng tuyền mênh mông,thiếp nguyện hoán sinh tử để tương ngộ
Nơi niết bàn xa xôi chàng có còn nhớ dung mạo thiếp
Thiên hạ chẳng hiểu sao lại chê trách
Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư
Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến
Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm
Ai trách ai không giữ vẹn lời thề
Mỹ nhân khuynh thành khẽ hát, cả biển hoa đỏ rực như máu rùng rùng chuyển động như có linh tính quanh quẩn bên nàng, từng giọt nước mắt rơi xuống khi chạm vào biển hoa lại biến thành huyết lệ.
- Ngươi… vẫn cứ ngốc như vậy sao?
Nàng ngẩng đầu lên thấy hắn đã ngồi xuống bên cạnh thở dài:
- Ta đã buông tay, tại sao còn muốn níu giữ?
- Vì ta đã yêu chàng từ rất lâu, rất lâu về trước, dù ta có là Hạ Lan, Xích Diễm hay Hàn Hiểu Tuyết điều đó cũng chưa từng thay đổi!
Phục Thiên cúi dầu nhìn nàng, mặt không lộ gì cả, lại khẽ xoa đầu nàng nói khẽ:
- Nàng thật ngốc, ta đã yêu nàng từ trước, trước khi nàng và Nguyệt Lão gia gia của nàng làm ra sự tình kia nữa kìa!
Nàng ngẩn người, nhìn thật sâu vào mắt hắn:
- Chàng, chàng… đã yêu ta từ trước?
Hiểu Tuyết, không, giờ phải gọi nàng là Hạ Lan Tiên Tử, Ti Mệnh Tinh Quân tiền nhiệm đau đớn nhìn theo bóng lưng kia, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm gương mặt thanh tú khuynh thành.
- Ta… ta chỉ muốn chàng vĩnh viễn không quên ta… – Nàng nức nở mắt nhạt nhòa lệ nhìn theo bóng lưng vẫn lạnh lùng bước đi kia.
Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư
Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến
Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm
Ai trách ai không giữ vẹn lời thề
Rượu, hoa khóc thương trời xanh đưa tiễn
Giữa chốn hồng trần, ai mãi hoài niệm
Nụ cười trong mắt như là mộng ảo
Chớp mắt đã hóa thành hư vô
Lặn lội chốn hoàng tuyền mênh mông,thiếp nguyện hoán sinh tử để tương ngộ
Nơi niết bàn xa xôi chàng có còn nhớ dung mạo thiếp
Thiên hạ chẳng hiểu sao lại chê trách
Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư
Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến
Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm
Ai trách ai không giữ vẹn lời thề
Mỹ nhân khuynh thành khẽ hát, cả biển hoa đỏ rực như máu rùng rùng chuyển động như có linh tính quanh quẩn bên nàng, từng giọt nước mắt rơi xuống khi chạm vào biển hoa lại biến thành huyết lệ.
- Ngươi… vẫn cứ ngốc như vậy sao?
Nàng ngẩng đầu lên thấy hắn đã ngồi xuống bên cạnh thở dài:
- Ta đã buông tay, tại sao còn muốn níu giữ?
- Vì ta đã yêu chàng từ rất lâu, rất lâu về trước, dù ta có là Hạ Lan, Xích Diễm hay Hàn Hiểu Tuyết điều đó cũng chưa từng thay đổi!
Phục Thiên cúi dầu nhìn nàng, mặt không lộ gì cả, lại khẽ xoa đầu nàng nói khẽ:
- Nàng thật ngốc, ta đã yêu nàng từ trước, trước khi nàng và Nguyệt Lão gia gia của nàng làm ra sự tình kia nữa kìa!
Nàng ngẩn người, nhìn thật sâu vào mắt hắn:
- Chàng, chàng… đã yêu ta từ trước?
- Hạ Lan à, phượng hoàng cả đời chỉ chung tình với một người thôi… Chân thân của ta lại là một con phượng hoàng trắng, đời này ta không thoát khỏi tay nàng rồi! – Hắn nhẹ vuốt má nàng, ôn nhu nói.
Nàng khóc nấc lên, nhào vào lòng hắn, ôm chặt thắt lưng:
- Tại sao? Vậy tại sao không sớm cho ta biết? Giờ thì sao đây? Ta bây giờ là người bình thường, không, không phải người nữa, chỉ là một vong linh, chúng ta sẽ lại pphari xa nhau nữa sao?
- Có một cách? – Phục Thiên nhếch môi, khóe miệng ẩn ý cười như có như không.
- Cách gì?
- Nàng lấy ta là được rồi? Lấy chồng thì phải theo chồng, nàng cứ vậy theo ta về Cửu Trùng Thiên thôi.
- Hả? – Nàng ngẩng đầu nhìn hắn tựa hồ bị choáng váng rồi.
- Ngài ấy nói muốn thành thân với ngươi đó?
Mạnh bà yên lặng nãy giờ bây giờ mới mở miệng.
- Vậy nàng lấy hay không lấy? – Phục Thiên cười cười lướt nhìn Mạnh Bà nháy mắt một cái.
- Lấy!
Nàng ôm chặt hắn hạ giọng, không để ý không gian chung quanh tràn ngập mùi vị âm mưu. Phục Thiên là trưởng tử của nữ đế Thanh Khâu Hồ tộc và Phượng Quân Phượng Tộc, tuy nói Phượng tộc chung tình vô cùng nhưng người của Hồ Tộc lại tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì. Chỉ là câu chuyện đã kết thúc, nam chính ôm nữ chính bay về Cửu Trùng Thiên trong khi Diêm Vương từ một góc nào đó đột nhiên nhảy ra gần chỗ Mạnh Bà.
- Phu nhân à, bà nói xem, lần này chúng ta có nhân tình lớn với Phục Thiên Chiến Thần, hắn sẽ báo đáp chúng ta như thế nào? Liệu có tấu lên Ngọc Đế thă ng chức cho ta không hắc hắc!
Mạnh Bà liếc nhìn lão công nhà mình nói:
- Ông cũng đừng mơ mộng nữa, nhìn người ta tình tứ như vậy, ông nhìn lại ông đi, còn không mau nhường chức cho hài tử của chúng ta cùng tôi đi hưởng không gian dành chir có hai người.
- A, phu nhân nói phải, ta nghe lời phu nhân!
THE END