Bùi Anh mệt mỏi, lúc trước ở Dưỡng Đức Điện hầu bệnh nhiều ngày, mới vừa rồi lại phải diễn một hồi tuồng.
Cho tới canh giờ này, đôi mắt của y có chút không mở ra được.
Những người còn lại trong Dưỡng Đức Điện cũng đều mỏi mệt không chịu nổi, mấy lão đại thần lớn tuổi chút đều phải dựa vào đồng liêu bên cạnh nâng đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững vàng.
Bùi Anh xoa xoa chóp mũi, thanh âm có chút tắt tiếng: " Cũng đã trễ thế này, các vị ái khanh trên đường hồi phủ nhớ phải cẩn thận một chút, ta phái thủ vệ đưa các vị trở về.
Những gì ta đã nói đêm nay, các vị vẫn nên suy nghĩ kỹ lưỡng mới tốt."
Lời này của y bên ngoài nói là hộ tống, kỳ thật so với giam giữ có cái gì khác biệt?
Người trong Dưỡng Đức Điện dần dần vơi đi, chỉ còn lại một mình Yến Vân Đình, Tống An cực kì có mắt nhìn, bảo cung nhân còn lại cùng lui xuống.
Yến Vân Đình nhấc chân tiến lên, rũ mắt lẳng lặng nhìn Bùi Anh, trên mặt không nhìn ra là đang giận hay đang vui: " Vì sao không nói cho ta ngươi mang thai?"
Bùi Anh dựa vào ghế tựa nghỉ ngơi, tay nhẹ nhàng để trên bụng nhỏ, từng đốt ngón tay tinh tế thon dài, sau một lúc mới khẽ mở miệng: " Ta sợ nói ra, ngươi sẽ trách ta."
Y thoáng mở mắt, Yến Vân Đình nhìn y liền ngẩn người trong chốc lát.
Làn da Bùi Anh tuyết trắng, khóe mắt lại đỏ hoe, ẩn ẩn còn có một chút nước.
Bùi Anh ngồi dậy, ôm chặt eo Yến Vân Đình, đem mặt dựa vào: " Ta cùng với Yến Triều kia không tình không nghĩa, chỉ là hài nhi của ta...!Nguyên Huy, ta đã từng mất đi một hài tử, thực sự không chịu nổi lần thứ hai đâu.."
Năm ngón tay Yến Vân Đình khẽ xuyên qua mái tóc dài thấm lạnh của y, cuối cùng chậm rãi cong lưng, ở trên trán y hạ xuống một nụ hôn.
Hắn ngồi trên ghế dài, đem Bùi Anh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên thái dương thơm mùi hoa lan: " Ta đương nhiên biết nỗi khổ của người, giữ lại đứa nhỏ này đối với ngươi chỉ có lợi không có hại.
Ta chỉ là lo lắng cho thân thể của ngươi, ngươi chưa từng nói cho ta biết, chuyện sinh non hài tử năm đó rốt cuộc là như thế nào?"
Năm tuổi, Bùi Anh gả cho thiên tử Trần Quốc, trở thành chủ tử thứ hai trong cung.
Nhập cung chỉ mới hai tháng liền truyền đến tin vui, đó là đích trưởng tử của Yến Triều.
Khắp thiên hạ đều chăm chú nhìn vào trên bụng Bùi Anh.
Võ Đế ít con nối dõi, dưới gối có nhi tử, nhưng thành Càn Nguyên cũng chỉ có hai người.
Tất cả mọi người đều hy vọng Bùi hoàng hậu sinh hạ một vị hoàng tử Càn Nguyên.
Chỉ là ngày vui chẳng thể kéo dài, Hoàng hậu còn nhỏ, có thai khi vóc người còn chưa hoàn toàn phát triển.
Hầu hết thời gian mang thai đều phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Ngày ấy Bùi Anh ở dưới hành lang ngắm mưa, cung nữ trong Thuần Ninh điện đang quét nhà không cẩn thận đánh vỡ một cái bình lưu ly, hoảng sợ chấn kinh, Hoàng hậu lập tức đau bụng khó nhịn, khi thái y tới đã thấy chảy máu.
Tuy Thái y viện đã dốc hết sở học cả đời, nhưng vẫn không thể giữ được long tử trong bụng Hoàng hậu.
Bùi Anh trằn trọc giãy giụa suốt hai ngày một đêm, mới sinh hạ một cái nam hài.
Hài tử ra đời lại không có khóc, đến nửa canh giờ sau liền tắt thở.
Bùi Anh sản trình gian nan, chảy không biết bao nhiêu là máu, thiếu niên tuổi gần như bay gần nữa cái mạng, sinh hạ hài nhi xong liền hôn mê.
Đích trưởng tử Yến Triều chờ mong đã lâu cứ thế mà mất, Hoàng hậu lại khó sinh thân thể tổn hại nặng nề.
Thiên tử tức giận, đem toàn bộ cung nhân trên dưới Thuận Ninh điện đánh chết, bồi táng theo trưởng tử của hắn.
Ngày ấy, Bùi Anh tỉnh dậy nghe tin hài nhi trong bụng đã chết cùng tiếng kêu thảm thiết của cung nhân từ bên ngoài truyền vào.
Động tĩnh lớn tới mức đem quạ trên cây dọa bay hết.
Bùi Hoàng hậu đem tay đặt lên bụng nhỏ còn hơi gồ lên, cũng không có biểu hiện quá mức đau thương, chỉ là rũ xuống mi mắt lẩm bẩm một câu: "Thôi."
năm sau, Thuận Ninh Điện lại chưa truyền ra tin vui.
Lúc thái y bắt mạch chỉ lắc đầu thở dài, Hoàng hậu có thai lúc còn trẻ, lại còn sinh non, tổn thương thân thể, về sau khó có thể mang thai nữa.
Thời gian Bùi Anh xảy ra chuyện chính là giữa lúc quân Nhung tới xâm phạm.
Võ Đế đã nuôi dưỡng tướng quân Yến Vân Đình từ nhỏ, mấy năm trước đã từng phái hắn đến biên cương rèn luyện.
Năm ấy, Địch Nhung xâm lấn Hàm Lâm quận của Trần quốc, đúng là Yến Vân Đình dẫn vạn đại quân tiến đánh, hắn còn có một lần suýt mất mạng trên chiến trường.
Chờ đến khi hồi kinh phục mệnh, hắn mới ở trên cung yến đứng xa xa mà liếc nhìn Bùi Anh một cái.
Hoàng hậu trang phục lộng lẫy ngồi ngay ngắn bên cạnh thiên tử.
Một thân trường bào mẫu đơn thêu đỏ đậm lại làm cho gương mặt y trắng bệch như tuyết.
Yến Triều nâng chén vì công thần kính rượu, Bùi Anh cũng nhợt nhạt nhấp một ngụm.
Rượu vừa uống xong, sắc mặt y liền thay đổi, cầm khăn lụa che bên môi khẽ ho lên.
Yến Vân Đình đã có chút say nghe đồng liêu bên cạnh thổn thức nói, sau khi hoàng hậu sinh non, thể xác lẫn tinh thần đều tổn thương, đến bây giờ vẫn phải hằng ngày uống thuốc.
Bùi Anh đứng dậy, hướng Yến Triều cáo tội, chỉ nói thân thể không khỏe, muốn rời đi trước.
Yến Triều đang cùng một Thiếu tướng quân nói chuyện vui vẻ, nghe vậy cũng không thèm quay đầu lại, vẫy vẫy tay ý bảo Bùi Anh lui ra.
Hoàng hậu rời đi, Yến Vân Đình nhìn thân ảnh Bùi Anh càng thêm thon gầy, tâm như quặn đau, hắn tùy ý tìm một cái cớ chuồn ra khỏi yến hội, đi tới Thuận Ninh điện ngăn cản Bùi Anh.
Năm ấy, chân Bùi Anh còn chưa có chuyện, y đi rất nhanh, đột nhiên đầu liền đâm thẳng vào lòng ngực nóng bỏng của Yến Vân Đình.
Một câu " Làm càn!" hoàng hậu còn chưa kịp nói ra, y liền bị đôi môi nhuốm máu sa trường hôn lên.
Yến Vân Đình kéo theo Trần Quốc Hoàng hậu đi đến chỗ yên tĩnh, Bùi Anh nắm chặt vạt áo hắn cắn răng rơi lệ: "Ta tưởng ngươi đã chết, ta tưởng ngươi đã chết rồi!".
đam mỹ hài
Đây là từ khi mất con đến bây giờ, y lần đầu tiên rơi lệ, lại ở trước mặt Yến Vân Đình.
Yến Vân Đình nhìn đôi môi lúc trước giống như cánh hoa mẫu đơn kiều diễm kia, hiện giờ lại một mảnh trắng bệch.
Ánh trăng chiếu vào mắt Bùi Anh, sáng đến kinh người.
Y nằm trong lồng ngực Yến Vân Đình, tay nắm chặt bả vai hắn, nghẹn ngào đau đớn: " Hài tử của ta....!Ta còn chưa được nhìn qua nó!"
Bùi Anh giơ tay vuốt ve sườn mặt của Yến Vân Đình, nước mắt lưng tròng, đẹp đến mức làm người kinh hãi.
Trong mắt y vừa gấp vừa thống khổ, tựa như có chuyện bức thiết muốn nói cho Yến Vân Đình nhưng cuối cùng lại yên lặng nuốt trở về.
Y chỉ là nức nở mà nhìn Yến Vân Đình, lặp đi lặp lại một câu: " Là một nam hài, ngươi có biết hay không, có biết hay không?"
Yến Vân Đình đau lòng không chịu nổi, tâm tình lại rối loạn, Bùi Anh mất hài tử của người khác lại thống khổ như vậy, làm sao hắn có thể dễ chịu đây?
Ngu gì mà ngu quá dị anh ơi:((( chán anh luôn
Hắn đem Bùi Anh ôm vào trong ngực khe khẽ trấn an, bàn tay Bùi Anh lạnh ngắt nắm lấy cổ tay hắn cầu xin: " Nguyên Huy, Nguyên Huy ngươi dẫn ta đi, ta không muốn làm hoàng hậu, ngươi dẫn ta đi."
Y gầy đến mức xương bả vai cộm đau lòng bàn tay Yến Vân Đình, ngón tay khẽ lau đi nước đọng trên khóe mắt y, nhưng vẫn không có nói gì.
Đủ loại cảm xúc trong đáy mắt Bùi Anh bởi vì sự im lặng của hắn dần dần phai nhạt đi mất, y buông vạt áo của Yến Vân Đình ra, rũ mắt lùi lại một bước, dùng mu bàn tay che lên trước mắt, khàn khàn mà nói: " Không còn sớm nữa, Vân Huy tướng quân nên quay về đi."
Đêm hôm đó, bọn họ tan rã trong không vui.
Bùi Anh hồi lâu không có trả lời, lâu đến mức làm cho Yến Vân Đình nghĩ y đã ngủ rồi, hắn cúi đầu khẽ hôn lên phía sau vành tai Bùi Anh, thấp giọng nhắc nhở: " Vãn Trúc?"
Bùi Anh ngây ra, một ngón tay y không tự chủ được xoắn chặt cổ tay áo Yến Vân Đình, sau một lúc mới ngắn ngủi mà cười một tiếng.
"Ta đã quên."
- ----------Hết chương --------------.