Ta đang nằm khóc trên giường thì bỗng nghe thấy tiếng gõ trên cửa sổ. Sững sờ ngước lên, ta ngạc nhiên khi thấy chú chim bảnh bao đang bay lượn bên ngoài. Ta do dự trước khi mở cửa, nhưng rồi con chim nhảy lên giường, rỉa cánh và nhìn ta chằm chằm.
"Lần này ngươi trở lại nhanh nhỉ."
Ta gạt đi những giọt nước mắt, còn nó chăm chú nhìn ta với đôi mắt to tròn, cứ như thể đã nhìn thấy ta khóc vậy. Thật là một chú chim thông minh.
"Chủ nhân ngươi đang ở gần đây à?"
Nó gật đầu như thể hiểu được lời ta nói. Ta bế Queen lên và để lên đùi mình. Nó cứng người trong một khắc và liên tục chớp chớp mắt. Ta xoa đầu nó và lấy ra mảnh giấy nhỏ đang buộc trên chân.
- Tên của nó sẽ là Queen, nhưng hãy nhớ rằng nó là một con chim trống đó.
Vẫn là những dòng chữ ngắn gọn, súc tích ấy. Sự nặng nề trong tâm trí bỗng bay biến, ta cười nhẹ trước những câu chữ của một người lạ mà ta còn chẳng biết tên biết mặt.
"Ngươi là đực sao?"
Con chim vỗ vỗ đôi cánh, dường như đang dỗi vì ta không biết điều ấy. Nhưng thật ra ta không thể phân biệt được chim đực và chim cái. Ta xoa đầu Queen một lần nữa rồi đi đến bàn, nó vẫn lẽo đẽo theo sau. Ta lấy ra một mẩu giấy và viết thư trả lời.
- Ta không biết nó là con trống đấy. Thật ngạc nhiên.
Ta cuộn tờ giấy lại và buộc vào chân của Queen, rồi liếc nhìn tờ lịch. Lễ mừng năm mới cũng sắp tới rồi, vài vị khách cũng đã bắt đầu tới vào sớm ngày mai..
Chủ nhân của chú chim này đã rất gần rồi, liệu họ sẽ tới vào ngày mai chứ?
Sáng hôm sau, Lãnh chúa xứ Lux và phu nhân cũng như các vị khách quý khác từ các quốc gia láng giềng đã tới. Việc tiếp đón khách khứa đều do ta, Sovieshu và Bộ trưởng Bộ ngoại giao đảm nhiệm. Thường thì họ sẽ trực tiếp tới chỗ Sovieshu.
"Hoàng hậu! Hoàng hậu! Có khách từ Tây Quốc tới!"
"Nếu là Tây Quốc thì.."
"Vâng, thần tin chắc đó là Vương tử Heinley."
Vương tử là một trong số ít những vị khách mà ta phải đích thân chào đón. Gật đầu tỏ ý đã biết rồi đứng dậy, các quan chức giám sát danh sách khách mời cũng làm theo. Ta ra hiệu cho họ cứ ngồi đó, sau đó đi về phía tấm gương lớn, chỉnh trang lại trang phục rồi đi tới sảnh tiếp khách.
Vương tử Heinley là em trai độc nhất của Quốc vương Tây Quốc. Nhưng vì ngài không có con dù đã có Vương hậu và ba phi tần, Heinley hẳn sẽ là người thừa kế ngai vàng.
Nhiều tin đồn đã loan xa rằng vì Quốc vương bị vô sinh, lại ốm đau bệnh tật suốt, Vương tử Heinley sẽ sớm ngày trở thành tân vương. Mặc dù vậy, Vương quốc phía tây vẫn có diện tích và sức mạnh ngang hàng với Đế quốc phía đông. Cũng vì lẽ ấy, ta sẽ tự mình tiếp đón vị khách đặc biệt này.
Ta bước vào sảnh White Rose, hơi thở dường như ngưng đọng khi thấy người đàn ông đang dẫn đầu đoàn người.
Ta thường nghe được tin đồn về vẻ đẹp của người đàn ông này. Ngay khi bước vào xã hội thượng lưu, người ta sẽ ngập trong những lời bàn tán về Vương tử Heinley. Người ta đồn rằng hắn ta là một kẻ trăng hoa sát gái, ưa bạo lực, và đẹp trai đến mức không bút nào tả xiết. Vương tử có thể đâm sau lưng người khác với nụ cười trên môi, hoặc rằng không phải Quốc vương vô sinh, mà là do chính tay hắn giết từng người một. Ta không thể biết được liệu Vương tử Heinley có phải là một người lăng nhăng hay một kẻ tàn nhẫn.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn: Vẻ ngoài. Anh ta.. thật sự rất đẹp. Mái tóc vàng tựa những làn sóng mềm mãi lòa xòa trên trán, mềm mại ôm lấy gương mặt và khoé môi cong thanh tú. Anh ta có cái cổ mạnh mẽ với bờ vai rộng, nhưng nổi bật nhất chính là đôi mắt phớt tím bí ẩn.
"Kể cả khi anh ta đứng yên lặng trong một góc nhà thì vẫn sẽ là tâm điểm của mọi tin đồn thôi."
Ta đứng đối diện với Vương tử Heinley, kín đáo ngưỡng mộ anh ta. Dù anh chỉ là một Vương tử nhưng vẫn là người từ Tây Quốc, nên ta cần đối xử với anh bằng sự tôn trọng tương đương với một Vương thế tử.
Ta đứng đối diện anh, nhưng trước khi ta nói thêm bất cứ điều gì, Vương tử Heinley đã khuỵu một gối và đưa tay ra như thể một hiệp sĩ đang thề trung thành. Ta đưa tay cho anh nhẹ nhàng hôn lấy. Điểm khác biệt với các hiệp sĩ hẳn đã rõ ràng: Các hiệp sĩ sẽ hạ mắt hoặc nhìn chằm chằm về phía trước khi họ dâng lên nụ hôn của lòng trung thành, còn người đàn ông này nhìn thẳng vào mắt ta, khiến ánh nhìn của ta chẳng thể dời đi nơi khác.
"Rất vinh dự được gặp người, thưa Hoàng hậu."
Anh rời bàn tay ta và khẽ cười, và ta thấy bụng mình quặn thắt lại. Ta nghĩ rằng tin đồn anh ta là một kẻ tàn nhẫn dường như đúng hơn là một kẻ lăng nhăng, bởi ta chẳng thấy chút gì là phóng đãng trong ánh mắt ấy.
Thay vào đó, đôi mắt ấy tựa như con chim ưng dõi theo ta từ trên xuống, mặc dù anh đang quỳ trước ta.
"Rất vinh dự được gặp ngài, Vương tử Heinley."
Tất nhiên ta không thể bị chèn ép được, liền mang lên mình một biểu cảm tao nhã đã được rèn luyện nhiều năm. Anh ta cười nhẹ và khẽ khuỵu xuống.
"Hẳn cuộc hành trình rất vất vả nhỉ, mong rằng ngài sẽ nghỉ ngơi thật tốt và tận hưởng nơi này trong năm mới."
"Ta đã luôn được nghe những lời khen ngợi rằng Cung điện Hoàng gia của Đông Quốc rất đẹp, và quả thật là như vậy."
"Ta mong ngài thích nó."
Đôi mắt của Vương tử híp lại trước câu trả lời xã giao ấy.
"Ta đã yêu mất rồi."
Khối lượng công việc của ta đã giảm đi một nửa sau khi tiếp đón các vị khách quý, và những gì còn lại chỉ là tổ chức tiệc. Ta đã hoàn thành công việc của mình nhanh hơn thường lệ và trở về Tây cung. Laura, người đã trở về với vị trí thị nữ của ta, nhanh chóng chạy tới.
"Hoàng hậu, Hoàng hậu. Ngài ấy thế nào? Vương tử Heinley như thế nào vậy? Ngài ấy có đẹp trai như lời đồn không?"
Các thị nữ khác cũng xúm lại vì tò mò, với những tách trà trên tay. Họ đặt chúng xuống khung cửa sổ, trên bàn trang điểm hay trên bàn trà, sau đó bắt tay vào việc giúp ta thay đồ.
"Thần nghe rằng Đại Công tước Chrome đã ngất xỉu khi nhìn thấy Vương tử Heinley, điều đó có đúng không ạ?"
"Thần còn nghe nói một nữ diễn viên nhạc kịch hẹn hò với ngài ấy có một lần nhưng theo đuổi tận ba năm nữa."
Mặc dù các thị nữ sẽ nhìn thấy anh ta trong vài ngày tới đây, nhưng họ không thể kiềm lại được. Ta trả lời để thỏa mãn ao ước của họ trong khi nhớ lại ánh mắt kiên định của Vương tử Heinley, với đôi mắt tím và thần thái sắc sảo nổi bật.
"Ngài ấy chắc chắn là người đẹp trai nhất mà ta đã từng thấy."
Laura khẽ hét lên.
"Chà, thần nóng lòng muốn gặp ngài ấy quá. Giọng ngài ấy như thế nào vậy ạ?"
"Đó là giọng nói hay nhất mà ta từng nghe."
Không hề nói quá. Các quý cô đặt tay lên ngực, ngất ngây.
"Chưa gì thần đã mong đợi những tin đồn mà vị Vương tử đẹp trai ấy mang lại rồi đây."
"Chắc chắn rằng nhiều người cũng nghĩ vậy lắm."
Trong khi họ đang tò mò về vẻ ngoài của Vương tử Harry, họ đồng thời cũng mong chờ những tai tiếng mà anh ta sẽ đem lại. Ta đang mỉm cười trong khi nghe cuộc trò chuyện của họ thì bỗng nghe thấy một tiếng gõ trên cửa sổ. Là Queen, nó đang dùng mỏ đập đập vào tấm kính.
"Ngươi đã tới rồi đấy à?"
Ta mở cửa, nó nhảy vào khung cửa sổ và chớp chớp mắt nhìn ta. Bây giờ ta mới để ý, Queen có bộ lông vàng óng và đôi mắt tím. Thật khó tưởng tượng rằng nó có thể sinh tồn trong tự nhiên với màu sắc bắt mắt đến vậy.. Bỗng nhiên ta lo lắng về việc dùng nó làm chim đưa thư.
Queen đưa chân ra như thể muốn ta đọc thư càng sớm càng tốt. Ta mở tờ giấy nhỏ ra và ngồi vào bàn trong khi các thị nữ tự mình đút cho Queen ăn. Lại là nét chữ quen thuộc với thông điệp vui vẻ.
- Ta đã tới Hoàng cung rồi, người biết ta là ai không?