Dù thực tâm cũng chẳng muốn, Sovieshu vẫn gọi người hầu và thư kí vào phòng.
"Ta cần một thị nữ để phục vụ cho Rashta. Các ngươi hẳn phải có người họ hàng nào đó là nữ chứ. Mỗi người các ngươi hãy đề cử cho ta hai người."
Phi tử của Bệ hạ giờ đây đang nằm ở một vị trí thật kì quặc khi vừa là tâm điểm của sự chú ý và ghen tị, cũng như những lời chỉ trích và dèm pha. Sovieshu nghĩ rằng xuất thân dân thường của Rashta hẳn sẽ đụng chạm đến sự tự trọng của các quý tộc. Vì lẽ ấy, nhiều vị Hoàng đế đã ép gả tình nhân của mình cho các quý tộc khác nhằm tạo ra lớp vỏ cao quý, nhưng đã có quá nhiều lời đồn đại xung quanh Rashta đến mức không thể che dấu được xuất thân của cô nữa. Trong một tháng, hay một năm, các quý tộc vẫn sẽ giả vờ thân thiện với cô, miễn là khi đó cô nàng vẫn được Sovieshu ân sủng.
Bởi vì không có ai tình nguyện, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài ra lệnh.
"Cô ấy cần có người bạn đồng trang lứa, vì vậy hãy lưu ý đến sự chênh lệch tuổi tác.
Các người hầu và thư kí nhìn nhau khó xử.
" Anh đang nói về ả.. Ả nô lệ bỏ trốn đấy! Anh bị điên sao? "
" Cha! Sao cha lại nói như vậy với mẹ chứ? "
Bàn tay Nam tước Lant run rẩy, mồ hôi lạnh chảy trong kẽ tay.
" Nô lệ bỏ trốn? Không, cô ấy không phải là nô lệ bỏ trốn, là dân thường.. "
" Kể cả khi cô ả không phải là nô lệ thì vấn đề là tất cả mọi người đều nghĩ như thế! "
Nam tước phu nhân Lant chống nạnh và lườm chồng.
" Anh muốn tôi phục vụ một con nô lệ à? Người đời sẽ cười vào mặt anh, vào mặt Jess của chúng ta và đương nhiên là cả tôi nữa. Gia đình Nam tước Lant ấy thế mà chẳng bằng cả một ả nô lệ! "
Nam tước vốn tin rằng Rashta là một người phụ nữ có sức hút và rất đáng yêu, và một ngày nào đó các quý tộc hẳn sẽ gục xuống dưới chân cô. Nhưng đó là ở tương lai, còn chắc chắn mọi người trong xã hội hiện nay đều có cái nhìn xấu về Rashta. Thật không may, những gì Nam tước phu nhân nói hoàn toàn đúng.
" Vậy còn về phía cháu gái của nàng, Aesi.. "
" Anh đang đề nghị chấm dứt cuộc đời con bé vì nó không phải là cháu gái anh đấy à? Kể cả khi tổ tông nhà anh có ít nhất ba đứa cháu gái, vẫn không luôn? "
" Nàng không biết tính chúng, chúng nó thế mà chẳng chăm sóc được ai đâu. "
" Trời đất, xem kìa! Lại lí do lí trấu gì đây? "
Khi Nam tước và Nam tước phu nhân cãi nhau, những người hầu và thư kí khác cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự. Họ đều lắc đầu khi nói về cô ả nô lệ bỏ trốn. Tuy vậy, họ không ở trong thế có thể nhượng bộ như Hoàng hậu. Cuối cùng, Bá tước Pirnu và Nam tước Lant bị Hoàng đế buộc phải đưa những người họ hàng của mình tới cung điện ở một tháng.
Ta đã nghĩ rằng Sovieshu sẽ bắt ta mời các nữ quý tộc một lần nữa. Nhưng bằng một cách nào đó, ba ngày sau, các thị nữ của ta thông báo con gái của Bá tước Pirnu và một người họ hàng xa của Nam tước Lant sẽ phục vụ Rashta dưới tư cách là một người đồng hành. Không nói đến họ hàng của Nam tước Lant thì đúng là bất ngờ khi con gái của Bá tước Pirnu sẽ nhận công việc này.
" Tiểu thư đó tên Helen phải không? "
Ta biết rằng Pirnu là một gia tộc hùng mạnh.
" Vâng, thưa Hoàng hậu. "
Vậy mà bằng một cách nào đó, Helen lại trở thành một thị nữ.
" Helen có vẻ ham học hỏi và rất thân thiết với cha mình, có lẽ cô bé nhận công việc cũng là vì cha. "
" Thần cũng ngờ vậy. "
Ta gật đầu, không nói thêm gì.
Thật may mắn, vài tiếng sau, ta hoàn toàn quên mât Rashta khi đi dạo và gặp lại chú chim bảnh bao kia. Các thị nữ rất ngạc nhiên khi con chim bay tới và lượn lờ trước mặt ta.
" Ôi, chú chim đó lại tới nữa này. "
" Nhìn cái cách nó bay tới chỗ Hoàng hậu mà xem! Tuyệt quá! "
Có một mảnh giấy nhỏ buộc ở cổ chân chú.
- Nhưng ta thông minh hơn một con chim đấy nhé. Tỉnh rượu rồi đây.
Ta bật cười khúc khích khi đọc mẩu giấy. Chẳng có lí do đặc biệt gì cả, ta chỉ cười.
Ta cho chú uống nước, rồi nhanh chóng viết câu trả lời.
- Có vẻ như ngươi vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhỉ. Chú chim này tên là gì vậy?
Các thị nữ khúc khích cười sau khi thấy mẩu giấy nhỏ ta viết. Có vẻ họ đều nghĩ việc viết những bức thư như vậy rất hay ho. Ta hôn lên cái đầu nhỏ của chú chim rồi đưa nó bay cao. Nó đập cánh rồi bay đi mất.
Lần này, ta đã kết thúc bức thư bằng một câu hỏi. Liệu người nhận được sẽ trả lời ta tiếp chứ?
Ta ưa nghĩ về điều ấy.
Cái tên mà ta lãng quên trong một khắc bỗng dội lại lần nữa.
" Hoàng hậu, ta tới để hỏi nàng một vài chuyện về Rashta. "
Khi ta đương bận rộn bàn bạc về việc chuẩn bị cho năm mới cùng Bộ trưởng Bộ tài chính, hắn bỗng lại và gợi chuyện.
" Có gấp không? "
Ta liếc nhìn đồng hồ như thể đã kết thúc một ngày làm việc. Nếu chuyện không gấp, chúng ta có thể nói sau. Chẳng có gì phải vội vàng khi nói về Rashta.
Thay vì trả lời ta, Sovieshu nhìn gã Bộ trưởng – người vừa lúng túng đứng dậy và rời đi. Các quan chức khác cũng đi theo. Chẳng mấy chốc, chỉ còn hai chúng ta ở lại trong phòng.
" Chuyện gì vậy? "
Ánh nhìn của Sovieshu băng qua cái bàn rộng và dừng lại ở ta.
" Như ta đã nói, là về Rashta. "
Làm ơn đấy, hắn không thể tự giải quyết mấy cái vấn đề của cô phi tần đó à? Ta gật đầu, gắng đè lại câu chứ chực trào ra khỏi cổ họng.
" Được rồi. "
" Nàng là người tung tin đồn Rashta là nô lệ bỏ trốn à? "
" Lại chuyện đó sao? "
" Điều duy nhất khác biệt là hắn nói cụ thể hơn khi trước. Lần đó, hắn chỉ hỏi liệu ta có nói gì kì lạ hay không. Ta bối rối nhìn hắn.
"Các thị nữ của Rashta không chỉ cư xử không đúng mực với cô ấy, mà còn cư xử không đúng mực với cái danh thị nữ chút nào."
"Bệ hạ, ta không muốn dính dáng chút nào tới phi tần của ngài."
"Nhưng tại sao chúng lúc nào cũng phớt lờ Rashta và so sánh những việc cô ấy làm với Hoàng hậu? Rashta tội nghiệp đã giấu nhẹm chuyện đó mà chẳng cho ta biết. Nếu không phải ta tình cờ thấy cách mấy ả thị nữ đó cư xử, hẳn ta sẽ ngờ nghệch chẳng biết chuyện gì đang xảy ra."
"Không phải chàng nên di hỏi các thị nữ đó à?"
"Ta hỏi rồi. Họ nói không muốn phục vụ một nô lệ bỏ trốn."
".. Chàng vô lí thật đấy."