CHƯƠNG : ĐẠI KẾT CỤC
Editor: Luna Huang
Ba tháng sau, Hàn Đại còn ở ngày mùa hè ngắn ngủi trong năm nay.
Vu Xá Nguyệt ôm một đống bức hoạ cuộn tròn đi vào cửa, hăng hái cao vút nói: “Hoàng thượng mau tới! Tuyển phi ~~”
Ngự Cảnh một thân thường phục, vẫn còn nhìn đồ, đầu hắn cũng không nâng chuyên chú cắn cán bút, “Ta đang bận.”
“Yêu yêu yêu, nhất phó không tình nguyện.” Vu Xá Nguyệt liếc mắt, nằm ở ghế thái sư đối diện hắn vui tươi hớn hở nói: “Ta đây tới giúp ngươi chọn chọn a, ngươi thấy ta ngãn quang của ta thế nào.”
Nàng nằm xuống bụng có một chút hở ra, rất kỳ quái, cái bụng hơn năm tháng rồi, trên cơ bản sẽ không hở ra bao nhiêu. Ngay từ đầu Ngự Cảnh có chút bận tâm, bất quá Thanh Vân chẩn mạch xong nói rất bình thường, Châu nhi cũng nhìn chằm chằm vào nàng, chậm rãi cũng yên lòng.
Cái bụng nhỏ gánh vật nhỏ, hành động cũng liền rất tiện, Vu Xá Nguyệt còn hai chân tréo nguẫy lắc a lắc, thuận lợi kéo điểm tâm bên cạnh bàn ăn.
“Nguyệt nhi.” Ngự Cảnh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn nàng.
Lên tiếng lên tiếng, tiếp tục kén cá chọn canh nhìn các cô nương trong bức họa chắt lưỡi, “Ai, lần đầu tiên làm hoàng đế, không thú mấy người củng cố triều chính hình như không tốt lắm đâu ~”
Lời nói này, ai bắt đầu không phải là lần đầu tiên làm hoàng đế. Ngự Cảnh thêm nặng giọng nói lại gọi nàng một tiếng, “Nguyệt nhi!”
Nhưng Vu Xá Nguyệt còn không tiếp hắn, cằm cằm như có điều suy nghĩ nhìn bức họa, “Có câu nói như thế nào, nam nữ phối hợp làm việc không phiền lụy, cái cô nương này ta nhìn nhìn quen mắt quen mặt, là nhà ai a ——”
“Ta bận thật, nàng có thể không giận ta không.” Ngự Cảnh rơi một hắc tuyến, đặc biệt muốn gọi người mang nàng trở về phòng hảo hảo ăn một chút gì, đừng đến quấy rối nữa.
“Được. . .” Vu Xá Nguyệt hơi yếu lên tiếng, sau đó yên tĩnh, tự mình đảo bức họa cô nương các đại thần đưa lên không hề tìm vết. Ngự Cảnh thở dài tiếp tục cúi đầu viết.
Trong lúc nhất thời trong phòng yên lặng lại, chỉ có thanh âm của Vu Xá Nguyệt lật xem bức hoạ cuộn tròn.
Vừa tới Hàn Địa Vu Xá Nguyệt quả thực khó chịu một đoạn thời gian, vừa đi nhậm chức hoàng hậu đại nhân a, còn nơi nơi chịu “Xa lánh”. Một đám quan lại bất kể là phục Ngự Cảnh hay muón lật đổ hắn, tống khuê nữ bên người vậy cũng là kế tốt nhất từ xưa đến nay. Không làm náo nhiệt hậu cung thanh tịnh, là ngại khí trời Hàn Địa quá lạnh sao?
Còn có người mang bụng của nàng ra nói, hoàng hậu phải dưỡng thai phải có người khác hầu hạ hoàng thượng a đúng hay không. Có thể có cái bụng dựa thì dựa vào ai a!
Bất quá sau lại Vu Xá Nguyệt cũng muốn mở, ta thích thấy các ngươi không quen nhìn ta lại làm không được gì ! Không phải là cảm thấy nàng ngang ngược bá đạo sao, vậy nàng liền tự mình ra trận “Khuyên bảo hoàng đế khai chi tán diệp” a, quan tâm đương sự, xem ai còn dám chọc mao bệnh của nàng.
Vu Xá Nguyệt không tiếng động cười rộ lên nhìn Ngự Cảnh giương mắt nhìn lén một chút, vô tri giác còn đang vùi đầu đang vùi đầu khổ —— phỏng đoán những lão gia hỏa này của Hàn Địa không nghĩ tới tân hoàng là một là một kỳ ba, cư nhiên đối với tràn đầy tràn đầy một chút hứng thú cũng không có.
Nàng sờ sờ bảo thạch ở đai lưng lộ ra xúc cảm lạnh lẽo, Hàn Địa này không sinh lương chỉ sinh đá phong thuỷ bảo địa a, như có ma chú một dạng, một đời không phải là vì không phải là vì nháo người ngã ngựa đổ. Ngự Cảnh lười tìm nữ nhân là đúng, sinh nhiều nhi tử cuối cùng giết hết chỉ còn một, chẳng phải ngay từ đầu sinh ít sẽ tốt sao ~
Nàng đang nghĩ ngợi, A Ly đi vào cửa, hắn ở bỗng nhiên thấy Vu Xá Nguyệt, như làm ra chuyện xấu một dạng, nhỏ giọng nói nhỏ: “Cái kia. . . Hoàng thượng, Vô Mộng trưởng công chúa ở ngoài—”
Ngự Cảnh không cần suy nghĩ liền quăng hai chữ, “Không gặp.” Từ khi trở lại Hàn Địa hắn tránh không gặp Vô Mộng, có thể tránh thì tránh, rốt cuộc là đang trốn tránh cái gì trong lòng hắn rõ ràng.
Chuyện của Ngự vương phủ, từ thái độ của hoàng đế Long Phục nhìn ra được ai là chủ sử sau màn. Nhưng đến cùng ai có thể nói ra nhược điểm của Ngự vương phủ, hắn còn thật không có hoài nghi người khác.
A Ly đang muốn lui ra ngoài, Vu Xá Nguyệt khoát tay một cái nói, “Được rồi được rồi thả vào đi. Tội danh gì cũng không có, ngược lại cũng ngược lại cũng đắc tội người ~” Kỳ thực trong lòng nàng nghĩ là, phản chính không cho vào cuối cùng vẫn là xông vào, vậy không bằng làm bộ một chút. Hơn nữa Vô Mộng cùng nàng có thù cũ nợ mới cao như núi, Vu Xá Nguyệt sớm muốn chấm dứt, mỗi ngày bị người nhớ thương ai chịu nổi a.
Vọng Thư Uyển.com
A Ly thả Vô Mộng tiến đến, nàng hấp tấp thẳng đến chỗ Ngự Cảnh, hoàn toàn đem xem Vu Xá Nguyệt tới gần cửa như không khí. Ngón tay trên bụng Vu đại hoàng hậu có vỗ nhẹ có quy luật, thực sự là tức chết nàng, thương tổn ẩn hình a?
Vô Mộng tức giận hai tay cố sức trụ ở trên bàn chòm người chất vấn: “Bởi vì sao!”
Mặt của Ngự Cảnh lập tức lạnh xuống, “Bởi vì sao bởi vì sao, ngươi còn chưa nháo đủ sao.”
“Ta ly khai Phục Long trước những chuyện kia. . . Ta đi là nghĩ đến ngươi sẽ xử lý tốt, không nghĩ tới ngươi căn bản để ý cũng không để ý!” Viền mắt của nàng ửng đỏ cố sức cắn răng, thanh âm cũng hơi run, “Ngươi mặc kệ ta thì thôi, lão thái phi của Ngự vương phủ. . . Ngươi đến nàng cũng mặc kệ?”
“Ngươi cái gì cũng không biết, không nên dính vào, việc này cùng ngươi. . . Không quan hệ.” Ngự Cảnh đứng dậy, hắn không muốn ở chỗ này.
Kinh qua bên người Vô Mộng Ngự Cảnh bị nàng cố sức níu lại cánh tay, hắn nghiêng đầu nhìn sang, đường nhìn của hai người tiếp xúc nước mắt của Vô Mộng rốt cục rơi xuống, “Hảo, hảo, ngươi có kế hoạch của ngươi. Vậy tại sao hiện tại tránh ta, lấy một danh phận như vậy liền đưa ta đi sao! Trước nhiều năm như vậy ngươi đều ngầm cho phép ta, nhưng bây giờ lại toán cái gì.”
Ngự Cảnh được chiếu thư của lão hoàng đế vốn là rất kinh người, nhưng lại lập tức cho Vu Xá Nguyệt vị trí hoàng hậu, lại lập nàng làm Hàn Mộng trưởng công chúa?
“Tướng công?” Vu Xá Nguyệt yếu ớt cắt đứt bọn họ, giọng nói ôn nhu lộ ra nguy hiểm.
“?” Ngự Cảnh sửng sốt, hắn lần đầu tiên nghe Vu Xá Nguyệt gọi hắn như vậy.
“Phu quân? Thân ái?” Người không phản ứng, Vu Xá Nguyệt thiêu mi nặng thay đổi một xưng hô, “Ta nói công chúa a, ngươi bắt nam nhân ta.”
“Ngươi ——”
Ngự Cảnh rút ống tay áo ra khỏi tay Vô Mộng, “Ta vì sao không muốn gặp ngươi ngươi nên biết rõ, chẳng lẽ còn muốn ta như Vô Ngọc đối với Vô Niệm sao.”
Vô Ngọc nhân lúc lão hoàng đế bệnh nặng đuổi Vô Niệm ra ngoài thập lục thành, mà hôm nay Ngự Cảnh thượng vị lại còn không có ý tứ gọi người trở về, cũng là cho người nghĩ sâu xa.
Vô Mộng lớn tiếng cả kinh nói: “Ta không có bất cứ uy hiếp gì với ngươi!”
“Ngươi đối với Nguyệt nhi thì có.” Thanh âm của hắn vừa nặng về bình thản.
“Ngự Cảnh!”
Vu Xá Nguyệt cười cười, “Nói chuyện với hoàng thượng lễ phép chút, đối với ngươi mới có lợi.”
Vô Mộng cố sức trừng mắt nàng không nói, Vu Xá Nguyệt đi tới đứng ở bên cạnh Ngự Cảnh nói: “Hà tất không phục như thế, nếu đều giảo định là ta, ta đây không ngại mang lời này lập lại lần nữa. Dù cho là muốn động thủ, ta cũng phải hoá trang đổi mặt, dù sao trưởng công chúa dùng qua mặt người của ta, kỹ thuật dịch dung của ta có tốt không? Đúng rồi, đồ khi nào trả ta?”
Vô Mộng lui về phía sau hai bước ngoài miệng tịnh bất tùng khẩu, “Đây bất quá là ngươi ngoài miệng nói mà thôi.”
Dáng tươi cười của Vu Xá Nguyệt không giảm, “Bất quá là muốn giết người, ta sẽ không ngu xuẩn dùng đồ đạc của mình, trưởng công chúa thực sự không tin chúng ta có thể thử một lần, nhìn ngươi đột tử xong có ai hoài nghi ta hay không, đến lúc đó liền rõ ràng ta có phải chỉ nói ngoài miệng hay không.”
Lời này nàng ở ngoài sáng nói qua, ở Hàn Địa cũng đã nói, dù sao có người không quản được miệng. Nàng sớm nói ra, ai dám nghi vấn nàng sát nhân lưu đầu mối, nàng lấy tiêu chuẩn chứng minh mình một chút. Lần này phạm vi uy hiếp phi thường rộng. Xét thấy Vu tam cô nương làm vật như thật là chuyện quá bình thường.
“Hảo, hảo, có thể.” Vô Mộng nắm chặt tay, lần thứ hai chuyển hướng Ngự Cảnh, “Nên, ngươi là cảm thấy là ta làm sao.”
Cứ như vậy bị hỏi trắng ra là chuyện Ngự Cảnh chưa nghĩ tới, hắn trầm mặc một chút, sau đó mới nói: “Những chuyện kia ta còn chưa có truy tra được, ngươi nếu như kiên trì, ta tin tưởng ám vệ có thể tìm được đồ ta mong muốn. Thế nhưng, dù cho kết quả có thể thay đổi một bộ phận sự tình, nhưng có một ít tuyệt đối sẽ không cải biến.”
Vô Mộng triệt để không âm, nàng biết ý kia.
Dù cho không có Vu Xá Nguyệt, cũng không có chuyện gì của nàng. Nên, vô luận là có phải tra trên đầu Vu Xá Nguyệt hay không cũng không quan trọng. Hơn nữa thái độ Ngự Cảnh tránh nàng không gặp, nàng không biết Ngự Cảnh có phải đã biết gì hay không.
Sau đó Vô Mộng bỗng nhiên xoay người chạy đi, Ngự Cảnh tay mắt lanh lẹ kéo Vu Xá Nguyệt đến bên người để tránh khỏi bị đụng trúng.
Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt không biết Ngự Cảnh có suy đoán những chuyện kia của những chuyện kia không, chỉ cảm thấy Vô Mộng chắc là thật thụ kích thích, có lẽ cái này gọi là bất chiến mà khuất nhân chi binh? Tuy rằng vẫn là rất mang thù. . .
Vậy lúc Ngự Cảnh cho Vô Mộng dời khỏi đế đô, cùng lần trước một dạng. Vô Mộng rất cao ngạo, đi vẫn không có bất kỳ dị nghị gì. Nói thật, Vu Xá Nguyệt không biết sau này có phải là tai họa ngầm hay không.
Vu Tử Nghị ngây người ở Hàn Địa vài ngày trở về Minh Khải bên người Thanh Vân, đó là thân sư phụ của hắn, dùng lời của Vu Xá Nguyệt nói: Dù sao cũng chưa tốt nghiệp, nghỉ ngơi đi chơi cũng đủ rồi.
Ngưng nhi cùng A Ly vẫn là gặp mặt liền cãi, mà Châu nhi đã gả cho A Ngôn.
Có đôi khi Vu Xá Nguyệt nhớ tới ngày cùng những nữ nhân kia ở tướng phủ Phục Long tính tới tính lui hình như cũng qua rất lâu, thực sự là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a. Nghe xong những chuyện Ngự Cảnh nói với nàng, nàng vẫn luôn hiếu kỳ Khương Doanh cùng Vu Lưu Vân thế nào nháo, Vu Lưu Vân có phải là thật thành tứ hoàng tử chính hay không.
Vì giải buồn cho người nào đó hành động càng ngày càng bất tiện, đám thám tử Ngự Cảnh để ở Phục Long cũng phái ra dùng.
——
Tới gần cuối năm, Vu Xá Nguyệt nghe tin tức nói: Minh Khải đưa ra đề nghị hòa thân với Phục Long. Vì Vu Xá Nguyệt là từ Minh Khai gả cho Ngự Cảnh, quan hệ liên quan Minh Khải cùng Hàn Địa, Phục Long tự nhiên là đáp ứng.
Ngày hôm nay của tháng trước, chính là ngày Trầm Nhan Hoan gả đến Minh Khai.
Vu Xá Nguyệt vứt bỏ thư vẻ mặt cái gì đều trong vòng dự liệu của ta, “Đoán liền đúng, ta ở Minh Khải còn trang mô tác dạng không dám hỏi thẳng, trang cái gì đuôi to ba lang ~”
Ngự Cảnh cúi người nhìn hài tử phát ngây ngô, thì thào nói rằng: “Thực sự là tiện nghi hắn.”
Hắn nói là Đoan Mộc Thanh Hàn thú Trầm Nhan Hoan nữ nhi của đại tướng quân Long Phục tuyệt đối là đại trợ lực, hơn nữa Doãn Thu Minh trưởng công chúa cô cô có quyền còn có siêu năng lực như thế( lời của Vu Xá Nguyệt) che chở, vị trí kia của Đoan Mộc Thanh Hàn là ván đã đóng thuyền.
“Sang năm thật muốn đi thăm nàng, thật là nhớ Hoan nhi, còn có nương ta bọn họ.”
Nghe được mấy người này, thân hình của Ngự Cảnh dừng lại một chút. Lúc này hài tử tỉnh trừu trừu, hai tiếng bỗng nhiên khóc, Vu Xá Nguyệt bật người nhảy xuống giường liền muốn đi bộ qua.
Ngự Cảnh liếc nàng một mắt, giơ tay lên bảo người trở về giường, vung tay lên đắp chăn, “Nói sau đi.”
“Cái gì gọi là khoa học ở cữ không được động? Không cần phải như vậy!” Vu Xá Nguyệt ném chăn đi, ngồi ở trên giường nóng nảy, “Ngươi hãy nghe ta nói, mau gọi nãi nương đến, ở cữ kỳ thực có thể ăn ngon cũng có thể tắm, ta phổ cập khoa học cho nàng một chút! Giữ ấm như thế ngươi là gà ấp trứng a! ! !”
“Nàng nói có thể ăn ngon ta tin, thế nhưng ăn ma lạt, toan lạt có phải có chút quá phận hay không.” Ngự Cảnh nói liền mở tã lót của hài tử, một bên kiểm tra xem hắn có tè hay không, một bên tranh cãi với Vu Xá Nguyệt, “Nãi nương nếu như tin nàng, nhi tử liền theo họ nàng.”
“Cái gì quá phận a!”
Vừa lúc nãi nương cùng Ngưng nhi tiến thất, nãi nương vội vã tiếp việc. Ngưng nhi đem tổ yến bưng tới trước mặt Vu Xá Nguyệt nói: “Tiểu thư, ăn nóng hay lạnh.” Nàng vẫn là quen gọi tiểu thư.
“Lạnh.” Vu Xá Nguyệt tức giận nói.
Ngự Cảnh nghe vậy nhìn nàng một cái, đang ngồi ở đầu giường nhất phó bị tức. Không phải là không cho chạy chân trần trên mặt đất sao, không phải là không cho ăn ma lạt cùng toan lạt gì đó sao. . .
Tuy rằng Ngự Cảnh cho là mình để ý, nhưng trong lòng vẫn là có chút khiếp, vì vậy hỏi Ngưng nhi, “Người tới chưa?”
“Nga! Nói là sáng sớm hôm nay đến, lúc này A Ly cũng đã đón về, ta đây đi hỏi một chút.” Ngưng nhi nói liền muốn đi ra.
“Quên đi, ta đi xem, ngươi nhìn kỹ nàng, chớ cho chạy đầy đất.” Ngự Cảnh nói liền đi ra cửa, trong đầu hắn bỗng nhiên liên tưởng đến, qua mấy năm nữa chẳng phải là lớn nhỏ đều chạy đầy đất sao?
“Cái gì gọi là chạy đầy đất?” Vu Xá Nguyệt nổi giận, “Ai đến?”
“Kinh hỉ.” Ngưng nhi le lưỡi.
Lúc này bên ngoài cửa cung, A Ly đứng ở trong tuyết trung, mã xa trước mắt chậm rãi dừng lại. Trước nhảy xuống chính là Vu Tử Nghị mặc đại y, hắn xoay người lại vươn cánh tay, đỡ nữ tử một vị đẹp đẽ quý giá xuống xe ngựa.
Sau đó xuống xe Trầm Nhan Hoan sợ run cả người lạnh run, nhẹ giọng hỏi Doãn Thu Minh: “Cô cô, đến rồi?”
—— Hoàn.
Luna: T_T đây gọi là kết thúc sao, nản quá à. Có lúc chán nản thiệt nhưng có lúc thực sự kịch tính. Lúc nam chủ cứu VAN bên hồ tác giả có ghi một câu, ta vốn nghĩ VAN sẽ làm trùm cuối mạnh nhất, không ngờ cũng là trùm cuối nhưng không mạnh như ta tưởng.
Không biết các nàng cảm thấy thế nào, nhưng ta thấy nam chủ với nữ chủ không hợp nhau, tác giả cứ cố ép thấy gượng ép sao sáo á. Yếu tố bất ngờ và cẩu huyết nhất trong truyện chính là cha mẹ của nữ chủ. Còn có kết cục của KD cũng khiến ta như tỉnh lại trong mộng.
Dù sao cũng cám ơn các nàng cùng ta đi đến hết truyện. Hy vọng nhận được cmt cũng như động viên của các nàng để ta tiếp tục đào hố mới. Cám ơn rất nhiều