Mạc Tĩnh nhìn gương mặt hoảng hốt của cha và các ca ca, mỉm cười ẩn ý:
- Không mua không có nghĩa là không có người bán.
- Ý con là?
Mạc Hầu Gia khó hiểu nhướng mày, ông cảm thấy lời này của nữ nhi không đơn giản như vậy. Tất cả mọi người ở đây đều biết đội quân Bắc tiến là do Phú Qúy Đường bí mật cung cấp quân lương. Để có thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này Phú Qúy Đường đã phải huy động tất cả nguồn lực ngoài sáng lẫn trong tối tạo ra con đường ngắn nhất giúp đại quân Tây Long hành quân dễ dàng.
Mặc dù việc này chưa ảnh hưởng đến căn cơ của Phú Qúy Đường nhưng cái vốn mà Đường bỏ ra cũng không hề nhỏ. Hơn nữa việc vận chuyển lương thảo với số lượng lớn luôn có tỷ lệ rủi ro rất cao, một khi bị phát hiện hậu quả sẽ khôn lường. Đến lúc đó không nói đến đại quân bị cô lập mà chỉ tính riêng thiệt hại của Phú Qúy Đường đã làm cho người ta không dám nghĩ đến, bao nhiêu con đường thông thương sang Bắc Tuyết và các tiểu quốc phía Bắc cũng sẽ theo đó mà tan thành mây khói.
Vì vậy ngay từ khi bắt đầu cuộc chiến với Bắc Tuyết, Phú Qúy Đường đã ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, không một quản sự nào dám hành động thiếu suy nghĩ, phải luôn đảm bảo mọi hoạt động diễn ra trơn tru, liền mạch và bí mật. Chính vì vậy, ngay cả khi được tin đại quân bị vây hãm, mọi hoạt động của Phú Qúy Đường vẫn phải diễn ra như thường lệ, không thể để bất cứ ai nhìn ra sơ hở. Mà một trong những hoạt động của Phú Qúy Đường được chú trọng nhiều nhất chính là thu mua lương thảo, hơn một tháng nay công việc này chưa từng bị gián đoạn. Nhưng ngay giờ phút này Mạc Tĩnh muốn dừng lại, nàng đang muốn bỏ đại quân sao?
Với tính cách của Mạc Tĩnh thì không thể có khả năng đó. Vậy nàng muốn làm gì?
Mạc Tĩnh vẫy tay ra hiệu mọi người tiến về phía mình, nàng cúi đầu thì thầm, không biết nàng nói gì nhưng nhìn Mạc Hầu Gia cùng ba vị ca ca của nàng đang trợn mắt há mồm thì có thể đoán được việc nàng nói hoang đường đến mức nào rồi.
- Diệu, quá diệu, vô cùng diệu.
Sau khi định thần lại, Mạc Sách nhìn Mạc Tĩnh mà mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt tràn ra sự sùng bái không hề che giấu, hắn liên tục vỗ bàn hô “diệu”.
- Muội cũng quá nham hiểm đi.
Mạc Hề cũng không chịu thua kém giơ ngón cái hướng đến Mạc Tĩnh như muốn nói: “ Bất quá, ca thích.”
- Ta thề sẽ không bao giờ đắc tội với muội.
Mạc Văn giơ hai ngón tay hướng lên trời thề thốt, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn khiến Mạc Tĩnh không nhịn được mà phì cười.
- Tĩnh Nhi... Nếu mọi việc diễn ra thuận lợi thì rất nhiều người dân hai tiểu quốc kia sẽ chết đói, con có từng nghĩ đến không?
Mạc Hầu Gia im lặng trong chốc lát rồi chợt lên tiếng. Ông nói vậy không phải vì thương sót cho dân chúng hai tiểu quốc kia, thân làm quan của một cường quốc đối nghịch ông tự nhận lòng mình không lớn được đến mức ấy. Tuy nhiên không thể đem tư tưởng của bản thân ông áp đặt lên người nữ nhi, nữ nhân thường dễ mủi lòng và thiếu kiện định hơn nam nhân rất nhiều. Ông sợ nữ nhi của mình hối hận, sợ cuộc sống sau này của nàng bị ám ảnh.
Mạc Tĩnh nhìn cha, nàng biết ông lo lắng cho mình. Nàng cười khẽ, nụ cười hết sức lãnh đạm:
- Người cần lo lắng chính là Hoàng Thượng hai tiểu quốc kia mới đúng, tốt nhất họ nên tỉnh táo một chút thì con dân của họ sẽ không phải chịu khổ. Còn nếu đến cả con dân của họ, họ còn không lo lắng thì con lo lắng làm gì cho mệt?
Mạc Hầu Gia nghe Mạc Tĩnh điềm đạm nói mà ngẩn người, ông chợt nhận ra mình không hiểu nữ nhi của mình như đã tưởng, đối với người không quen biết nàng có thể lạnh nhạt đến mức vô cảm. Ông thở dài, như vậy cũng tốt, điều đó chứng tỏ nàng sẽ không dễ bị ngoại cảnh làm ảnh hưởng. Bản thân ông cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ dạy dỗ nhi tử, nhi nữ thành người lương thiện mù quáng, cuộc sống luôn phải nhìn nhận theo nhiều góc độ, có những việc xảy ra là tốt đối với người này nhưng lại không tốt đối với người kia. Mà khả năng của con người thì có hạn, không thể lúc nào cũng khiến mọi việc đều chu toàn, vì vậy nghĩ được cho bản thân và những người gần với mình nhất đã là thành công rồi. Nữ nhi của ông đã hiểu rõ được đạo lý này, vì vậy nàng không bao giờ tự cho mình thành người cao thượng, nàng chỉ muốn người thân của mình sống tốt mà thôi. Đúng vậy, những người khác nên để những người quan tâm đến họ lo lắng thì hơn.
Mạc Tĩnh thấy cha lặng người không nói một hồi thì quyết định giải thích thêm, chỉ có điều lời giải thích này của nàng càng làm huynh đệ Mạc Gia vã mồ hôi lạnh.
- Hơn nữa con chưa bao giờ nghĩ sẽ đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần Chu Quốc cùng Phiên Quốc nhận ra và phối hợp lui quân thì mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt... Nhưng khả năng này có vẻ không lớn, đây có thể coi như liên hoàn kế, hơn nữa kế này cũng không nhằm vào cá nhân nào nên rất khó nhìn ra mục đích, chỉ sợ đến lúc họ nhận ra thì đã không cứu vãn nổi nữa rồi.
- Một nửa kế hoạch này con đã suy nghĩ ra từ trước, vốn định dùng nó để đối phó một trong hai cường quốc Long Hạ hoặc Bắc Tuyết, nhưng vì hai nước này rất lớn sợ phải dùng thời gian dài mới tạo được hiệu quả nên con vẫn phân vân chưa muốn tiến hành. Mà đêm qua khi nghe tin Chu Quốc cùng Phiên Quốc đánh sau lưng đại quân con đã quyết định thay đổi ngay mục tiêu, dự định dùng cách này để đối phó hai tiểu quốc, làm hai tiểu quốc một phen điêu đứng, hòng gây rối mong trợ giúp cho đại quân cầm cự được lâu hơn.
- Nhưng vừa rồi khi nghe cha nói cách tốt nhất hiện nay là làm cho Chu- Phiên tự động lui quân đã khiến con bổ sung thêm nửa sau của kế hoạch này. Người dân của hai tiểu quốc cộng lại cũng chỉ tương đương với ba hành tỉnh của Tây Long, nên dùng cách này thì chỉ cần nửa tháng là xong, mà thời gian lại rất thuận lợi. Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch thì đảm bảo Chương Quang Thiện có thể lui quân chờ Ngạo Quân tiếp ứng, đến lúc đó Bắc Tuyết muốn thắng được Tây Long cũng không dễ như vậy. Hơn nữa con tin Ngạo Quân, chàng sẽ không thua...
Một tuần sau, Đông Viện Thiên Long Cung.
Mạc Tĩnh ngồi khoanh chân, nhắm mắt điều khí trong góc căn phòng tập múa trống trải, nàng vừa hoàn thành xong bài tập của ngày hôm nay và đang cố vận hành nội lực ít ỏi còn lại trong cơ thể. Thời gian gần đây nàng thường xuyên cảm thấy lạnh buốt, lúc trước chỉ cần tập múa hai canh giờ là đã thấy người nóng lên, nhưng hiện tại tập đến ba, thậm chí là bốn canh giờ vẫn không thấy hiệu quả như trước. Đã vậy nội lực của nàng cũng giảm nhanh đến mức bản thân nàng có thể nhận thấy qua từng ngày, điều này khiến nàng vô cùng bất an và suy nghĩ rất nhiều.
Mạc Tĩnh thở ra một hơi dài rồi mở mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, xem ra kết quả của lần tập này không khiến nàng hài lòng.
- Thưa Hoàng Hậu nương nương.
Ngay lúc Mạc Tĩnh đang miên man suy nghĩ thì một tiếng gọi khẽ vang bên tai khiến nàng bừng tỉnh.
- Phương Nhất? Có tin tức gì sao?
Mạc Tĩnh chống tay xuống sàn lấy đà đứng dậy, nàng cầm áo lông bên cạnh khoác lên người rồi nhẹ nhàng nói.
- Vâng ạ.
- Vào đi.
Mạc Tĩnh vừa dứt lời cánh cửa đã không tiếng động được mở ra, một bóng người cao lớn nhẹ nhàng lách qua khe cửa hẹp đi vào trong phòng, đây chính là mật vệ Phương Nhất rồi. Một tuần trước sau khi quyết định tự mình xuất chinh, Lăng Ngạo Quân đã ra lệnh cho hai phần ba Thiên Vệ ở lại Kinh Đô bảo vệ Mạc Tĩnh, ngay cả đội trưởng Phương Nhất cũng bị cưỡng chế ở lại. Từ điều này có thể thấy được sự an toàn của Mạc Tĩnh đối với Lăng Ngạo Quân vô cùng quan trọng, coi nàng là vảy ngược của hắn cũng không sai.
- Thưa nương nương, đây là thư khẩn từ Phú Qúy Đường.
Phương Nhất đến trước mặt Mạc Tĩnh lưu loát trình lên một phong thư nhỏ.
Đáy mắt Mạc Tĩnh chợt lóe, nàng nhanh chóng nhận bức thư rồi mở ra đọc, đôi đồng tử đen láy không ngừng di chuyển, càng đọc khóe môi nàng cong lên càng lớn, đến cuối cùng không kìm được mà trực tiếp vò nát bức thư, xúc động hô lên:
- Được, được rồi, thật không làm ta thất vọng.
- Hoàng Hậu nương nương?
Phương Nhất đứng bên cạnh cũng đã sốt ruột, mặc dù hắn kiềm chế rất tốt nhưng khi nghe Mạc Tĩnh hô lên thì cũng căng thẳng.
- Không đến hai tuần nữa đại quân sẽ rút lui đến nơi an toàn.
- Sao người có thể?
Phương Nhất trợn mắt nhìn Mạc Tĩnh đang cười không khép miệng, việc này… việc này cũng quá hoang đường đi. Hoàng Hậu đã làm gì?
Mạc Tĩnh không thèm để ý Phương Nhất, nàng xoay người:
- Nhanh đến thư phòng, hôm nay vẫn chưa có thư của Hoàng Thượng sao?
- Dạ…dạ chưa có ạ.
Phương Nhất ngẩn ra rồi theo phản xạ trả lời, nhưng nghĩ lại câu hỏi của Mạc Tĩnh mặt hắn không khỏi xám đi vài phần. Hắn đưa đôi mắt ai oán như oán phụ nhìn Mạc Tĩnh, trong lòng thầm nói: Thư? Hoàng Hậu người cũng biết hỏi thư của Hoàng Thượng? Người cảm thấy một tuần qua thuộc hạ còn chưa chịu đủ giày vò sao?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, oán thì oán hắn vẫn không dám thật sự mở miệng mà chỉ có nước ngậm ngùi chạy theo Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh bước vào thư phòng trong Thiên Long Cung rồi nhanh chóng vòng qua sau chiếc bàn cao duy nhất trong phòng. Nàng với tay lấy những mảnh giấy nhỏ được xếp sẵn bên cạnh bàn đặt một tờ ra giữa bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn Phương Nhất vẫn đang nhăn nhó đứng cạnh cửa thư phòng.
- Nhanh lên Phương Nhất, Bổn Cung đọc, ngươi viết.
Mạc Tĩnh khoát tay, không thèm để ý đến ánh mắt cầu xin của Phương Nhất.
Phương Nhất bất đắc dĩ thở dài tiến lên, có trách cũng nên trách hắn “ chữ đẹp”.
Đợi Phương Nhất ngồi vào ghế cạnh bàn Mạc Tĩnh mới di chuyển ra trước bàn ngồi vào ghế đối diện đọc:
- Thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, liên lạc với mật thám.
Phương Nhất không nói hai lời, hắn cầm lấy bút lông cỡ nhỏ, chấm mực và bắt đầu viết lên mảnh giấy.
Mạc Tĩnh nhìn từng nét chữ gọn gàng dứt khoát của Phương Nhất mà không dấu nổi hâm mộ, nhưng ngay khi hắn dừng bút, sắc mặt nàng bỗng trở nên nghiêm nghị:
- Tốt lắm, làm mực khô rồi gửi lại Phú Qúy Đường nhanh nhất có thể, Bổn Cung không cho phép bất cứ một sai sót nào xảy ra dù là nhỏ nhất. Hãy nhớ, việc này có ý nghĩa hết sức quan trọng đến vận mệnh đại quân Bắc tiến.
Phương Nhất khó hiểu nhưng vẫn chọn cách giữ yên lặng, việc hắn cần làm lúc này là tin tưởng Hoàng Hậu. Hắn gật đầu đứng lên khỏi ghế và nhanh chóng lách người ra khỏi thư phòng.
Phương Nhất đi rồi Mạc Tĩnh mới giơ cánh tay lên, nàng lấy ra mảnh giấy nhàu nát trong tay rồi cúi xuống đọc lại một cách tỉ mỉ. Chốc lát sau, khi đã xác định lại một lần nữa thông tin mình nhận được là chính xác, nàng mỉm cười xé mảnh giấy thành từng mảnh nhỏ và thì thầm:
- Mong rằng Phiên Hoàng cùng Chu Hoàng sớm nhận ra cái thứ kia vốn không thể ăn… mặc dù điều đó khá hiển nhiên.
Nàng thở dài rồi đưa tay lên xoa trán, mới đi từ Đông Viện sang Chính Cung mà nàng đã thấy hơi mệt rồi:
- Không biết người mình làm bằng xương bằng thịt hay bằng giấy vụn nữa, sao có thể mỏng manh đến vậy?
Vừa nghĩ đến đây bên tai nàng lại vang lên tiếng nói trầm thấp và hơi thở ấm áp của Lăng Ngạo Quân trong đêm trước ngày xuất chinh. Hắn dặn dò nàng đủ thứ, từ những việc như ăn mặc, đi lại, ngủ nghỉ, uống thuốc đến cách nói năng, cư xử khi không có hắn bên cạnh, nhất là việc phải viết thư gửi cho hắn đều đặn… Nghĩ đến đây Mạc Tĩnh không khỏi nhăn nhó, nàng đưa tay vào vạt áo lấy ra sáu bức thư, cuối bức thư nào cũng có một câu thúc dục nàng viết thư phản hồi, chỉ có điều mức độ có chút tịnh tiến mà thôi.
Bức thư thứ nhất nàng nhận được ngay đêm hắn xuất chinh, vừa nhìn thấy bức thư này mặt nàng đã đen đi ba phần. Mới đi có vài canh giờ mà hắn đã làm như cách nhau cả nửa vòng trái đất không bằng, làm nàng muốn nếm thử cảm giác nhớ thương cũng không có cơ hội. Nhưng cả bức thư vẫn không có sức công phá bằng câu cuối thư của hắn: “ Tĩnh Nhi, viết thư cho ta hằng ngày nếu không khi về ta sẽ tính sổ với nàng.” Có ai nói nương tử viết thư mà như đe dạo giống hắn không? Và lẽ tất nhiên, nàng tỉnh bơ đi ngủ tiếp coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Với tình thế này có cho thêm bạc hắn cũng không quay về được a.
Bức thư thứ hai: “ Thư, ta có thể quay về trong đêm nay nếu không thấy thư nàng.”
Bức thư thứ ba: “ Ta muốn thấy nét bút của nàng, đừng có tìm cách lảng tránh.”
Bức thư thứ tư: “ Phương Nhất, trẫm cảnh cáo ngươi.” Từ bức thư này trở đi bức nào cũng không quá năm dòng, mà dòng đặc sắc nhất vẫn là dòng cuối cùng.
Bức thư thứ năm: “ Mạc Tĩnh, nàng muốn ta tức chết phải không?”
Bức thư thứ sáu: “ Phương Nhất phải không? Được lắm, nếu bức thư tới mà còn thấy chữ ngươi thì ngươi chuẩn bị tinh thần lãnh hậu quả đi.”
Mạc Tĩnh nhìn lại từng bức thư chỉ có cảm giác ức mà không thể tìm người đánh cho một trận. Nàng bị oan uổng mà, đâu phải nàng không muốn viết, chỉ là nàng viết xong hắn đọc không nổi thôi, nàng đã tốt bụng nhờ Phương Nhất viết cho hắn đọc hắn còn hằn học với nàng. Việc này cũng không thể trách nàng, nàng từ thế giới hiện đại xuyên về, tiếng Việt, tiếng Anh nàng biết đều sử dụng bảng chữ cái latinh để cấu thành từ ngữ. Hiện giờ dù có nhờ vào ký ức của Mạc Tĩnh trước kia mà có thể nói và đọc được thành thạo nhưng viết chữ tượng hình thì vẫn là thử thách khó có thể vượt qua với nàng. Người ta viết chữ còn Mạc Tĩnh nàng đáng thương phải "vẽ chữ ", nhưng nỗi khổ này có thể nói ra sao? A, nàng thật khóc không ra nước mắt mà.
Những suy nghĩ này của Mạc Tĩnh mà để cho Lăng Ngạo Quân và Phương Nhất biết được thì đảm bảo cả hai người sẽ phải sùi bọt mép. Một người cười đến sùi bọt mép còn một người thì tức đến sùi bọt mép.
Đang lúc Mạc Tĩnh thương tâm cho bản thân mình thì Phương Nhất đã quay lại, trên tay hắn còn cầm theo một bức thư, có điều ánh mắt hắn khi nhìn bức thư không khác gì khi nhìn thấy ôn dịch.
- Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng đã gửi thư về.
Phương Nhất vội vàng nói rồi ấn bức thư lên bàn, thân hình nhanh chóng lẩn ra ngoài thư phòng như sợ Mạc Tĩnh tung ma chưởng bắt hắn lại.
Mạc Tĩnh nhìn hành động của Phương Nhất mà trợn mắt, nàng bĩu môi nói:
- Đúng là nhát gan.
Câu này thành công làm Phương Nhất còn chưa chạy xa trượt chân suýt cắm đầu xuống đất. Hắn lảo đảo đứng dậy rồi nhìn mật tín trong tay Hoàng Thượng vừa “ đặc biệt” gửi cho mình mà đau lòng âm thầm rơi lệ trong lòng. Đường đường là đệ nhất nhân của Thiên Vệ Tây Long lại bị chủ nhân nói là nhát gan, giờ hắn có thể biện minh với ai đây?
Mạc Tĩnh không thèm để ý đến Phương Nhất nữa, nàng giơ tay lấy phong thư bóc ra, chỉ thấy bốn chữ như rồng bay phượng múa: “ Ta đang quay về.”
Mạc Tĩnh trợn mắt nhìn bốn chữ này, nhìn đến mức nàng tưởng chừng khóe mắt mình muốn rách ra. Cuối cùng vẫn nhịn không được vỗ bàn mắng:
- Ngạo Quân khốn khiếp, chàng muốn điên rồi phải không?
- Phương Nhất, mang giấy cho Bổn Cung, Bổn Cung viết một trăm lá thư đè chết Hoàng Thượng của ngươi.
Sáng hôm sau tại Hoàng Cung Chu Quốc.
Trong đại điện xa hoa giữa Hoàng Cung Chu Quốc, một nam nhân trung tuổi béo ục ịch ngồi chễm chệ trên long ỷ, một chân gác lên tay vịn, cả người nửa nằm nửa ngồi trên ghế rồng, hai bàn tay như móng heo không ngừng tìm tòi nghiên cứu Cung Phi mỹ lệ bên cạnh, đôi môi nhếch lên nụ cười dâm tà. Cả người hắn tràn ra hơi thở thô tục không có nửa phần khí chất uy nghi của Vua một nước.
Phía dưới điện, bốn hàng quan văn võ im lặng đứng, mỗi người một vẻ, người thì thờ ơ lạnh nhạt, kẻ thì cười cợt nịnh hót, người lại khinh bỉ nhìn ra chỗ khác, kẻ lại ung dung đứng xem kịch đáy mắt tràn ra tia ngoan lệ.
Đúng lúc này công công đứng bên cạnh ghế rồng cất giọng the thé:
- Không có việc bẩm báo thì bãi triều.
- Hoàng Thượng vạn tuế, Băng Phi thiên tuế.
Quan lại phía dưới dường như đã quen với việc này, họ thuận theo cúi người hành lễ rồi lục đục quay người ra về.
Nhưng không để họ ra khỏi Đại Điện đã có một bất ngờ xảy ra. Bên ngoài Đại Điện một binh lính dáng người nhỏ con vội vã chạy vào bất chấp tiếng quát chặn lại của Ngự lâm quân bên ngoài cửa Đại Điện.
- Thưa Hoàng Thượng, xảy ra đại sự rồi.
Vừa chạy vào Đại Điện binh lính nọ đã quỳ rạp xuống, dập đầu thất thanh kêu lên.
Cả Đại Điện Chu Quốc nhất thời im lặng, tất cả quan viên không hẹn mà cùng đứng lại, Chu Hoàng cũng dừng động tác tay mà nghiêng đầu nhìn xuống. Ông ta khó chịu quát:
- Có chuyện gì mà không biết tôn ti trật tự xông vào Đại Điện như vậy?
- Thưa Hoàng Thượng… quân lương không có.
Cùng lúc đó tại Hoàng Cung Phiên Quốc.
Trên Đại Điện trong Hoàng Cung Phiên Quốc, một nam nhân anh tuấn, mày kiếm mắt sáng đang ngồi trên long ỷ. Từ đầu đến cuối hắn đều duy trì tư thế lưng thẳng tắp, chỉ có điều lưng hắn thẳng hay không không quan trọng, hắn có nghiêm túc vào triều không cũng không quan trọng, vì chẳng ai trong số người có mặt trong Đại Điện này nhìn đến hắn. Ánh mắt tất cả bọn họ đều kính cẩn nhìn người trung niên ngồi ở chiếc ghế lớn bên cạnh hắn.
Phiên Hoàng đưa mắt đánh giá xung quanh như mọi ngày, đôi mắt vô cùng lạnh nhạt nhưng mang theo sự thù hận cùng bất lực trong đáy mắt. Người làm Hoàng Đế như hắn quả thật quá thất bại, thân làm vua một nước mà không khác gì bù nhìn.
- Không còn gì bẩm báo có thể bãi triều.
Nhiếp Chính Vương ngồi trên ghế bên cạnh khoát tay, trầm giọng ra lệnh, phong thái của ông ta còn giống Hoàng Thượng hơn hắn cả chục lần.
Ngay khi Phiên Hoàng chán nản muốn đứng dậy về tẩm cung nghỉ ngơi thì:
- Thưa Hoàng Thượng, Nhiếp chính Vương... đại quân gặp chuyện rồi.
Một binh lính mặc thiết giáp chạy vào, hắn quỳ xuống vội bẩm báo.
Nhiếp Chính Vương biến sắc, vội hỏi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Dạ, quân lương… quân lương không có.
- Ngươi nói cái gì? Quân lương…quân lương làm sao?
Nhiếp chính Vương nghe xong lời nói của binh lính kia chỉ thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã ngồi lên ghế, lắp bắp hỏi.
- Dạ..không có, hết rồi …
Binh lính nọ run lên như cầy sấy, mặt mày tái mét nói.
Nhiếp Chính Vương bám tay vào thành ghế để ổn định thân hình đang nghiêng ngả, ông ta cố gắng trấn định lại nhưng khi nghe thấy binh lính kia nói những lời lộn xộn tối nghĩa thì tức giận chỉ tay quát.
- Nói cho rõ ràng, ngươi tin đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ ngay tức khắc không? Đổng Chính Kiệt đâu? Ông ta chết dấp ở đâu rồi?
Phiên Hoàng đứng bên cạnh nhìn Nhiếp Chính Vương tức giận đến độ mắt long lên sòng sọc thì nhướng mày, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hả hê. Không phải ông giỏi lắm sao? Không phải ông vẫn tự cho mình là người gánh vác cả thiên hạ bao năm nay sao? Bây giờ thiên hạ loạn rồi xem ông xử lý thế nào.
- Dạ…dạ... Đổng phó tướng bị ngất ở cửa Cung nên đang được khiêng vào, mạt chức đến báo tin trước.
Binh lính kia sợ đến mức mồ hôi lạnh vã ra như tắm, cả người co quắp run rẩy phủ phục giữa Đại Điện, trong lòng không ngừng khấn vái anh linh tổ tông mong tổ tông phù hộ độ trì cho qua kiếp nạn này.
Nhất thời cả Đại Điện trở nên náo loạn, các quan viên không ngừng quay sang nhau xì xào, ai cũng không hiểu được rốt cục là chuyện gì đang diễn ra.
- Vô dụng, mang ông ta vào đây.
Rất nhanh sau tiếng quát tháo của Nhiếp Chính Vương, một nam nhân trung tuổi được bốn binh lính khiêng vào. Cả người ông ta mềm oặt như thể không có chút sức sống bị vất giữa Đại Điện.
Nhiếp Chính Vương nhìn thấy vậy thì càng tức giận đến mức muốn phun máu:
- Người đâu? Dội nước lạnh cho Bản Vương, một phó tướng mà thảm hại đến mức này thì còn ra thể thống gì nữa.
- Ào!
Hai thùng nước lạnh băng dội thẳng vào mặt Đổng Chính Kiệt, chỉ chốc lát sau như cảm nhận được cái lạnh thấu da thấu thịt do dòng nước mang lại, cuối cùng Đổng Chính Kiệt cũng tỉnh lại sau cơn mê man.
Vừa tỉnh dậy, mắt ông ta dáo dác nhìn xung quanh như lo sợ chuyện gì rồi thều thào:
- Kho lương... kho lương...
- Đổng Chính Kiệt, ngươi dậy cho Bản Vương.
Nhiếp Chính Vương gào lên.
- Nhiếp Chính Vương... Nhiếp Chính Vương, kho lương trống trơn rồi, số lượng lương thực có trong tất cả các kho lương cung ứng cho quân đánh chặn Tây Long cộng vào cũng không được hai con số. Quân lương...quân lương làm sao bây giờ?
Đổng Chính Kiệt lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, ông ta nghe thấy giọng Nhiếp Chính Vương thì nhưng nghe thấy tiếng của đấng cứu thế, vội vàng nói ra một tin khiến Đại Điện lâm vào tĩnh lặng một lần nữa.
- Sao có thể như vậy? Không phải Bản Vương đã ra lệnh cho tất cả các huyện thành chuẩn bị quân lương từ trước sao? Quân lương đi đâu mất? Nói!
- Thưa Nhiếp Chính Vương, mạt tướng phụng lệnh đi thu gom lương thảo phục vụ quân đội dọc theo biên giới phía Bắc trở về Kinh Thành, nhưng đi đến huyện nào quan phụ mẫu cũng mở kho lương trình báo không đủ số lượng. Lúc đầu mới qua hai, ba huyện thành gần biên giới, gặp phải tình trạng như vậy mạt tướng cũng không coi là việc quan trọng. Thiết nghĩ, các huyện thành gần biên giới có điều kiện kém thuận lợi cho việc canh tác nên lương thảo không đủ là chuyện đương nhiên. Nhưng càng tiến vào các huyện thành trong lãnh thổ thì mạt tướng càng sợ hãi, tất cả các huyện thành, kể cả Kinh Thành đều không có lương thảo dự trữ, thậm chí những huyện thành càng phồn thịnh thì số lượng quân lương còn sót lại càng ít. Thấy tình hình vượt ra khỏi tầm kiểm soát nên mạt tướng đã ra roi thúc ngựa, không ăn không nghỉ chạy về đến Thành Đô để báo tin dữ.
Đổng Chính Kiệt càng nói gương mặt càng trở nên tái xanh, mặt cắt không còn giọt máu, cho đến giờ khắc này ông ta cũng không hiểu được chuyện ma quỷ gì đang diễn ra ở đây. Chẳng lẽ có người có thể thần không biết quỷ không hay trộm sạch quân lương?
" Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
Đây là câu nghi vẫn vang lên trong đầu tất cả những người có mặt trong Đại Điện Phiên Quốc....
- Thiên Hương Hội... không lẽ nào...?
Đúng lúc này một quan viên tứ phẩm đứng mãi đằng sau chợt bật thốt ra, vẻ mặt ông ta hoảng hốt như vừa nghĩ ra chuyện động trời gì.
Giọng nói hoảng hốt của ông ta vang lên giữa Đại Điện như một viên đá rơi xuống mặt hồ thu yên tĩnh. Ngay sau đó gần năm mươi cặp mắt không hẹn mà cùng chú mục vào ông ta.
- Vương Thị Lang, ngươi biết chuyện gì?
Không đợi Nhiếp Chính Vương lên tiếng một quan lại đứng gần Vương Thị Lang đã vội hỏi.
Vừa nghe xong câu hỏi, mặt Vương Thị Lang liền tái mét, ông ta vội vàng ra giữa Đại Điện quỳ xuống như chịu tội.
- Thưa Hoàng Thượng, Nhiếp Chính Vương, hạ quan cho rằng việc này có liên quan đến Thiên Hương Hội.
- Thiên Hương Hội? Đây không phải hội kinh thương nổi danh của Bắc Tuyết sao?
Phiên Hoàng bất ngờ hỏi, câu hỏi này không phải hỏi Vương Thị Lang phía dưới mà là hỏi Nhiếp Chính Vương đang đứng bên cạnh hắn. Một thương hội của Bắc Tuyết làm sao có thể liên quan đến việc này? Phiên Quốc không phải hợp tác với Bắc Tuyết đánh Tây Long sao? Việc hợp tác này chính là chủ ý của Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ ông ta muốn thông đồng với Bắc Tuyết diệt Phiên Quốc sao?
Nhiếp Chính Vương hiển nhiên hiểu được nghi ngờ của Phiên Hoàng nhưng lúc này ông ta không thể lên tiếng giải thích cái gì vì chính ông ta cũng đang rơi vào ngõ cụt. Cuối cùng ông ta đành phải tìm câu trả lời từ Vương Thị Lang.
- Nói đi, tại sao ngươi lại cho rằng như vậy?
- Thưa Nhiếp Chính Vương, một tuần trước có rất nhiều đoàn buôn từ Bắc Tuyết sang quốc thổ nước ta. Họ truyền tin khắp nơi rằng cần mua Thiên Hương Thảo, chỉ cần ai có Thiên Hương Thảo thì sẵn sàng trả bất cứ giá nào để mua. Mới đầu không có nhiều người tin tưởng họ, nhưng chỉ một ngày sau đó không biết vì lý do gì người dân Phiên Quốc chúng ta bắt đầu đổ xô đi tìm kiếm Thiên Hương Thảo để bán cho họ. Sự thật là ngày càng có nhiều người trở nên giàu có chỉ trong một đêm vì bán được Thiên Hương Thảo với giá trên trời.
- Như vậy thì có liên quan gì đến quân lương?
Càng nghe các quan viên càng trở nên mờ mịt, chuyện này họ cũng biết được ít nhiều, mấy ngày nay quả thật có việc như vậy xảy ra. Hơn nữa có già nửa số quan viên có mặt ở đây cũng có tài sản, cửa hàng buôn bán khắp nơi trên lãnh thổ Phiên Quốc và chính họ cũng đang chạy nước rút để tìm kiếm món lời lớn từ Thiên Hương Thảo.
Như hiểu nghi vấn của tất cả mọi người, Vương Thị Lang tiếp tục giải thích, nói ra những suy nghĩ vẫn trăn trở trong lòng mình.
- Thiên Hương Thảo là một loại cây hương liệu, nó thích hợp trồng ở những địa hình khô thoáng và cần nhiều ánh sáng, đây vốn là loại cây không phổ biến ở Phiên Quốc chúng ta. Trên lãnh thổ Phiên Quốc chỉ có một vùng gần biên giới phía Nam mới trồng được loại cây này. Điều đó chứng tỏ sản lượng Thiên Hương Thảo ở Phiên Quốc không lớn, nhưng tại sao hiện tại trong Phiên Quốc lại nhiều Thiên Hương Thảo như vậy? Có ai đã từng nghĩ đến việc này không?
Vương Thị Lang nói ra nghi vấn bấy lâu nay của mình, thân là Thị Lang của Hộ Bộ ( Bộ lo việc kinh thương) ông đã cảm thấy có gì đó không ổn từ vài ngày trước, nhưng có vắt óc suy nghĩ mãi ông cũng không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, cho đến tận hôm nay...
Lời nói vừa dứt cả Đại Điện như chết lặng, đến giờ khắc này thì dù là người ngốc nghếch cũng có thể nhận ra cái gọi là bán Thiên Hương Thảo trở thành phú hào chỉ là một trò lừa bịp....
Tây Long, trên thảo nguyên mênh mông cách biên giới Bắc Tây Long hơn nửa tháng lộ trình.
Giữa thảo nguyên thơm mùi cỏ vẫn còn những đàn dê, cừu của dân du mục chưa được lùa về, chúng thảnh thơi nhấm nháp cỏ trên thảo nguyên, thỉnh thoảng lại tinh nghịch chạy quanh trêu đùa nhau và phát ra những tiếng be be. Cả thảo nguyên tràn ngập hơi thở tươi mát, yên bình, có thể khiến bất cứ ai cảm thấy thanh thản như được hòa mình vào mẹ thiên nhiên. Nhưng đúng lúc này những âm thanh rộn rã vang lên từ đằng xa khiến những chú cừu nhỏ phải dừng công việc kiếm ăn lại hiếu kì ngước lên nhìn rồi bắt đầu chạy ra xa như thể muốn tránh khỏi vật gì đó.
- Rầm rập, rầm rập, rầm rập...!!!
Đoàn kị binh hơn ba nghìn người đang chạy băng qua thảo nguyên với tốc độ vô cùng nhanh. Dẫn đầu đoàn kị binh là một trăm kị binh cầm cờ, bóng cờ dưới ánh sáng đỏ tía nhưng mang vài phần ảm đạm đầu mùa đông của trời chiều đổ rạp trên nền cỏ xanh của thảo nguyên, những tiếng vó ngựa nện xuống đất đều đặn phá vỡ không gian yên bình tĩnh lặng nơi đây, nhất thời khiến của thảo nguyên trở nên nhộn nhịp. Đây đúng là đoàn kị binh tiếp viện chiến trường phía Bắc do Long Ngạo Quân thống lĩnh.
- Dừng ngựa, hạ cờ, thả ngựa, chuẩn bị quân lương phân phát cho binh sĩ.
Lăng Ngạo Quân ngồi trên kị mã giữa đoàn kị binh, hắn nhìn sắc trời đang dần tối thì trầm giọng ra lệnh.
Lăng Ngạo Khiêm cưỡi kị mã ngay bên cạnh Lăng Ngạo Quân nghe thấy ca ca cuối cùng cũng hạ lệnh cho đoàn kị binh nghỉ ngơi thì vội vàng giơ tay truyền lệnh.
Đoàn kị binh đã rời khỏi Kinh Thành hơn một tuần, suốt mười ngày không quản đường xa mệt nhọc, hành quân thần tốc mong rằng có thể cứu viện đại quân được sớm nhất. Hành trình dài liên tục như vậy đã khiến cả đoàn kị binh tinh nhuệ nhất của Tây Long cũng bắt đầu có cảm giác ăn không tiêu. Lần dừng ngựa này mới là lần thứ sáu kể từ khi đoạn kị binh dời Kinh Đô, mỗi ngày Lăng Ngạo Quân chỉ cho dừng ngựa một lần, thậm chí có lần qua hai ngày, ba ngày hắn mới cho đoàn kị binh nghỉ ngơi, quả thật không khác gì vắt kiệt nghị lực của cả binh lính lẫn kỵ mã.
Đoàn kị binh nghe được báo hiệu thì nhanh chóng dừng lại rồi bắt đầu chia theo từng tốp làm những công việc đã được giao phó, từ đầu đến cuối ai cũng quy củ không hề gây ra sự xáo trộn nào.
Lăng Ngạo Quân buông dây cương, nghiêng mình xuống ngựa để Hồng Phong ăn cỏ, chú ngựa này đã bôn ba hơn một ngày nay rồi, cũng nên để nó nghỉ ngơi một chút.
Lăng Ngạo Quân vừa vuốt bờm ngựa vừa ngước mắt nhìn về phía chân trời, nơi mà mặt trời đỏ rực đang chuẩn bị biến mất, sắc mặt hắn có chút mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn không hề mất đi sự cơ trí.
- Có thư từ Kinh Thành không?
Chốc lát sau, Lăng Ngạo Quân quay ra hỏi một thân binh bên cạnh, lần này hắn đã chọn ra năm mươi binh sĩ ưu tú nhất làm thân binh của mình. Những thân binh này vừa có trách nhiệm bảo vệ Lăng Ngạo Quân vừa có trách nhiệm nhận lệnh và truyền lệnh của hắn. Người vừa được Lăng Ngạo Quân hỏi chính là đội trưởng đội thân binh theo sau Lăng Ngạo Quân.
- Dạ thưa Hoàng Thượng vẫn chưa có thư.
- Chậm trễ như vậy?
Lăng Ngạo Quân nhăn mày, trong đôi mắt chợt hiện lên sự lo lắng. " Không phải Tĩnh Nhi xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hoàng Bá, nếu người bất chấp ý muốn của con mà làm chuyện gì có hại đến Tĩnh Nhi thì cả đời này con cũng không tha thứ cho người."
Đúng vậy, điều khiến Lăng Ngạo Quân cảm thấy sốt ruột suốt những ngày qua không phải chỉ là vì Mạc Tĩnh không viết thư thể hiện nhớ nhung gì với hắn mà vì hắn sợ Trang lão nhân cơ hội hắn xuất chinh mà nói tất cả sự thật với nàng. Cứ nghĩ đến việc này thì lòng hắn lại nóng như lửa đốt chỉ muốn bất chấp tất cả quay ngựa trở về xem nàng. Ngay lúc Lăng Ngạo Quân đang ngẩn người suy nghĩ thì:
- Phách, phách, phách...
Lăng Ngạo Quân lập tức hoàn hồn, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Giữa mặt trời đỏ rực kia, một chú chim ưng to lớn đang dang rộng đôi cánh bay đến, càng gần hình ảnh càng phóng đại, cuối cùng che hết ánh chiều tà trước mắt Lăng Ngạo Quân.
Ánh mắt Lăng Ngạo Quân chợt lóe, hắn nhếch môi rồi giơ tay phải ra, ngay sau đó chú chim ưng như tìm thấy bến đỗ, nó kêu lên một tiếng hưng phấn rồi sà xuống. Những cái vuốt sắc nhọn quặp chặt vào cánh tay tráng kiện của Lăng Ngạo Quân, đôi mắt tinh ranh nhưng mang theo phần mệt mỏi nhìn hắn, cuối cùng nó rúc cái đầu to bằng nắm tay của mình vào vai Lăng Ngạo Quân như thể hiện sự vui mừng cùng thân thiết của mình khi gặp chủ nhân.
Lăng Ngạo Quân mỉm cười vuốt cổ nó rồi vòng xuống lấy ống tre bằng ngón tay trỏ được gắn dưới chân nó.
- Cho Thiên Ưng ăn đi.
- Vâng.
Thân vệ phía sau nghe được chỉ thị của Lăng Ngạo Quân thì lấy ra một túi nhỏ bên hông, hắn dốc túi đổ ra những viên thức ăn tròn màu đỏ. Thiên Ưng thấy thức ăn thì ngay lập tức bỏ rơi chủ nhân bay sang đậu trên vai thân binh nọ, cúi đầu bổ thức ăn trong tay hắn.
- Phì, haha, ôi Tĩnh Nhi!
Lăng Ngạo Quân nhanh chóng lật bức thư vừa lấy ra, ngay khi lướt qua nội dung của bức thư hắn không kìm được mà cười thành tiếng. Tiếng cười của hắn vang vọng giữa thảo nguyên rộng lớn.
Thiên Ưng đang ăn nghe thấy tiếng cười của Lăng Ngạo Quân cũng phải hiếu kì ngẩng đầu lên nhìn rồi vỗ cánh bay sang vai của Lăng Ngạo Quân cúi đầu nhìn bức thư trong tay hắn.
- Đi ăn đi, có nhìn mi cũng không hiểu nổi.
Lăng Ngạo Quân xua tay làm ra một động tác kỳ quái khiến Thiên Ưng ngoan ngoãn bay lại chỗ thân binh.
Lăng Ngạo Quân cầm bức thư nguệch ngoạc của Mạc Tĩnh mà cười mãi không khép nổi miệng. Hóa ra mấy ngày nay nàng không tự tay viết thư cho hắn là vì lý do này, quả nhiên Tĩnh Nhi của hắn vẫn khác người như thế.
Xem qua vài lượt cuối cùng Lăng Ngạo Quân cũng hài lòng gấp lá thư nhỏ lại đút vào trong vạt áo trong khi khóe miệng vẫn lưu lại dư âm của nụ cười. Nếu hắn biết Mạc Tĩnh Hoàng Hậu ở Kinh Thành kia của hắn đã viết mấy chục bức thư mắng hắn thì không biết có còn cười nổi nữa không? Bức thư hắn nhận được chỉ là một bức thư “ đẹp nhất” trong đống giấy vụn được Phương Nhất lén lút giấu Mạc Tĩnh gửi cho hắn mà thôi.
- Hoàng Thượng, vẫn còn một bức mật tín nữa.
Thân vệ đang cho Thiên Ưng ăn đưa tay vuốt lên lưng nó thì lấy được một bức mật tín khác.
- Ân.
Lăng Ngạo Quân nhận mật tín, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc.
- Ca ca, mật tín từ đâu đến vậy?
Lúc này Lăng Ngạo Khiêm đã xử lý xong việc quân quay lại, thấy ca ca mình xem mật tín thì vội hỏi.
Lăng Ngạo Quân chưa trả lời hắn ngay mà chăm chú đọc hết một lượt mật tín.
- Tĩnh Nhi! Cảm ơn nàng!
Cuối cùng Lăng Ngạo Quân thu lại mật tín, hắn khẽ lẩm bẩm, giọng nói có phần run rẩy mang theo sự kích động khó giấu nổi.
- Ca ca…? Có chuyện gì vậy?
- Phiên Quốc và Chu Quốc đang rút quân.
Lăng Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn Ngạo Khiêm cười.
- Thật sự? Sao…sao có thể như vậy?
- Tĩnh Nhi đã làm việc này.
Lăng Ngạo Quân thấy Khiêm há hốc miệng thì cười giải thích, vừa nói ánh mắt vừa sáng lên.
- Nàng lấy danh nghĩa của Thiên Hương Hội cho nhiều đội buôn sang Chu Quốc cùng Phiên Quốc tiến hành mua Thiên Hương Thảo với giá cao. Các thương nhân của hai tiểu quốc này thấy lợi mờ mắt bắt đầu lùng sục thu gom Thiên Hương Thảo để bán. Cùng lúc đó nàng lại cho những nhóm buôn nhỏ khác có nguồn gốc từ nhiều nước lân cận bán ra Thiên Hương Thảo với giá thấp hơn nhiều so với giá mua của Thiên Hương Hội. Thương nhân hai tiểu quốc Chu- Phiên thấy giá chênh lệch lớn như vậy nên lấy hết vốn ra mua Thiên Hương Thảo về.
- Chính vì sự xuất hiện của Thiên Hương Thảo đã khiến kinh thương của hai tiểu quốc này bị đảo lộn. Những cửa hàng vẫn phụ trách thu mua lương thảo cung cấp cho quân đội đã bớt xén tiền mua lương thảo chuyển sang buôn Thiên Hương Thảo, ngay cả những thương nhân bình thường cũng dồn hết sự chú ý về Thiên Hương Thảo, từ đó giá lương thảo và rất nhiều hàng hóa khác bị giảm xuống nhanh chóng. Cùng lúc đó Phú Qúy Đường vẫn ẩn thân ở hai tiểu quốc, sau một thời gian im lặng bỏ mặc việc thu mua lương thảo đã nhân cơ hội đưa tay vơ hết lương thảo lại, rồi bí mật chuyển hết ra khỏi hai tiểu quốc.
- Đến đây thì đệ đã có thể nghĩ được ra kết cục của quân đội hai tiểu quốc này rồi chứ?
Lăng Ngạo Khiêm lặng người, hàm hồ nói:
- Không có quân lương, không đánh tự lui.