Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

chương 29: người hạ độc bị hạ độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Cạch!- Một tiếng vang rất nhỏ vang lên, nhỏ đến mức nếu không chú tâm lắng nghe trong một không gian yên tĩnh thì vô cùng khó nhận ra.

- Gì vậy?- Băng Uyển Nhi khó hiểu ngồi dậy từ trên long sàng, đôi mày liễu nhăn lại nhìn Băng Thiên Việt phía trước.

Băng Thiên Việt tái mặt không nhìn Băng Uyển Nhi mà ánh mắt lúc này rơi vào phía sau nàng ta, đôi mắt trầm tĩnh thoáng qua tia hoảng hốt, đôi tay muốn nhấc lên nhưng lại cứng ngắc giữa không trung.

- Có chuyện gì?- Băng Uyển Nhi không yên nhìn một đám nam nhân phía trước đứng như trời trồng ai cũng không dám động.

Ngay lúc này- Soát.

- Á- Băng Uyển Nhi hét lên một tiếng cả người đổ lao về phía trước ngã xuống nền gạch lạnh toát.

- Leng keng- Từng tiếng kiếm tuốt vỏ khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Băng Thiên Việt cầm kiếm trong tay, ngón tay không ngừng siết chặt lên chuôi kiếm đến mức trắng bệch. Thấy Băng Uyển Nhi bị ngã xuống y cũng chỉ mím môi không dám bước lên đỡ thậm trí còn nhích giày lui lại phía sau, cả thân toát ra sự âm trầm, nguy hiểm.

Băng Uyển Nhi đau đớn ngẩng dậy từ nền gạch, khuôn mặt vốn giả dạng Mạc Tĩnh mà không chút huyết sắc, vậy mà ngay lúc này khóe môi, khóe mắt, hắc sắc dần dần lan ra. Đôi mắt không ngừng đảo vòng quanh sợ hãi, nàng nhìn thấy Băng Thiên Việt bên kia thì càng hốt hoảng, cuối cùng gồng từng ngón tay đã sớm mất hết sắc hồng như muốn bấu vào nền gạch lấy sức từ từ quay lại.

Phía sau, trên long sàng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh, lẳng lặng đứng đó như thể y đã đứng đó cả thế kỷ vậy.Cả thân y phục màu tím gọn gàng ôm trọn cơ thể cao lớn, chân đi giày chuyên dụng của sát thủ màu đen, tay đeo bao tay da cá sấu, trên bao tay có thể thấy huy hiệu được thuê rất tinh xảo, một huy hiệu mặt quỷ ghê rợn, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm người yếu tim bị ám ảnh một thời gian dài. Gương mặt cương nghị dấu sau khăn chuyên dụng màu tím, chỉ để lộ môi mắt ưng sắc lạnh không chút cảm xúc.

- Ngươi ... ngươi – Băng Uyển Nhi mở miệng nhưng chỉ phát ra được những từ ngữ rời rạc, sợ hãi lẩn tránh ánh mắt chất chứa sát khí đang chú mục vào mình. Nhưng vừa rời mắt nàng đã phải trợn ngược lên khi nhìn thấy cả quang cảnh phía sau.

Ngay bên cạnh bức tường vốn không có gì đáng chú ý, không biết từ lúc nào đã đứng một hàng người, ai lấy đều phát ra khí thế lăng lệ bức người, khí thế này nếu trên tay không có vài trăm mạng người thì khó có thể phát ra được, đây là sát khí, sát khí ăn vào máu tủy.

- Chạy- Lúc này Băng Thiên Việt như đã lấy lại được chút lý trí, y cắn răng phun ra một tiếng nhanh chóng lùi lại.

Những người khác nghe vậy cũng vội lấy lại tinh thần, một người nhảy lên một bước cắp lấy Băng Uyển Nhi dưới sàn, nhanh chóng lùi lại. Năm người làm thành vòng bảo vệ Băng Thiên Việt, vừa đề phòng nhìn những mật vệ kia vừa nhanh chân lùi đến cửa tẩm điện.

Những mật vệ kia thấy người chạy cũng không phản ứng, vẫn đứng như tượng mắt lạnh đánh giá đám người phía trước.

Băng Thiên Việt thấy vậy không những không thả lỏng mà còn thấy căng thẳng hơn. Đã đến cửa tẩm điện, cả đám người dừng lại, ánh mắt cảnh giác vẫn chú mục những mật vệ kia, một nam nhân đưa tay mở cửa tẩm điện.

- Phách- Tiếng cửa gỗ bị đẩy ra thật mạnh, nam nhân mở cửa đã nhanh chóng lùi lại hai bước, tay phải giơ kiếm đề phòng nhìn sau cánh cửa lớn.

Khi nhìn thấy khung cảnh phía sau cánh cửa thì ánh mắt không dấu nổi mừng như điên, quay lại:

- Hoàng Tử, đi thôi, không có...

- Phập- Âm thanh làm người ta sởn gai ốc vang lên, nam nhân nọ đứng bên cửa, môi vẫn giữ nụ cười vui mừng vì sắp thoát chết, cả người dần dần đổ về phía trước, giữa ngực không dấu vết xuất hiện một đường máu, chỉ một đường nhỏ, thậm trí máu chảy ra cũng không nhiều, tia máu nhỏ phun ra đến ngay mặt Băng Thiên Việt cách đó cả thước.

Băng Thiên Việt sững sờ nhìn thuộc hạ giờ đã nằm ngay đơ trên sàn, y chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, ngay lúc đó một giọt máu bắn vào trên trán y lăn xuống, lăn qua giữa lông mày, lăn trên hàng mi, đọng lại trên đầu lông mi.

- Tách- Tiếng giọt máu rơi xuống nền gạch, cũng như một hạt mưa rơi xuống hiên, một hạt mưa thì chẳng ai bận tâm chú ý làm gì. Nhưng âm thanh nhẹ nhàng ấy chẳng khác tiếng pháo nổ ầm ầm bên tai đám người Bắc Tuyết, đây là âm thanh của tử vong, của chết chóc.

- Phập, phập!!!

Băng Thiên Việt vội vã quay lại, đồng tử co rụt lại, trên sàn đã có thêm hai cái xác màu tím, cho đến lúc chết vẫn không hề kêu được lên một tiếng.

Lúc này Băng Thiên Việt đã sợ hãi đến tột độ, một người được đào tạo từ nhỏ như y, thử thách sinh tử vượt qua không thiếu, người cũng giết qua không ít, nhưng với thân phận là Hoàng Tử, dù có đào tạo khắc nghiệt cũng không thể như đào tạo sát thủ, y được đào tạo khả năng phòng vệ, khả lãnh đạo chứ không phải đào tạo cỗ máy giết người. Dù sao cũng là một người có bản lãnh, điều khiến y sợ hãi đến mức này không hiểu đáng sợ đến mức nào.

Ngay lúc này đây y chỉ cảm thấy hơi thở tử vong đè nặng lên tâm hồn mình, khi nhìn thấy hai người nằm trên đất trong đầu y chỉ xẹt qua một cái tên ' Thiên Vệ'- Một cái tên làm bất cứ thành viên Hoàng Thất nào nghe thấy cũng phải run rẩy khi nói về Tây Long.

- Phập, phập!!!

Lại thêm hai người ngã vật xuống đất, Băng Thiên Việt cố gắng quan sát cũng chỉ nhìn thấy làn khói đen vèo qua.

Băng Uyển Nhi rơi xuống sàn, nàng ta hoảng sợ nhìn cái xác ngay bên cạnh mình, đây là cận vệ đã bế nàng chạy.

- Ta... các ngươi không thể giết ta... ta là Hoàng Hậu Tây Long... các ngươi...- Băng Uyển Nhi hoảng loạn, câu chữ cũng trở nên lộn xộn.

- Ngu ngốc- Băng Thiên Việt nghe thấy cắn răng phun ra một hai chữ, đến lúc này vẫn còn mong lấy lý do đó để lừa những người này, chính là đại ngốc mới phải.

- Các ngươi dám giết ta, Mạc Hoàng Hậu của các ngươi cũng chết- Kìm lại trong lòng sợ hãi, dù sao cũng là một người thông minh, Băng Thiên Việt đưa ra một lý do hết sức thỏa đáng lúc này. Nhưng ngay khi y dứt lời:

- A- Băng Thiên Việt kêu lên đau đớn, đôi chân run lên mềm nhũn ngã xuống sàn gạch, không có lấy một cơ hội phản kháng.

- Cũng không phải chỉ có Bắc Tuyết các ngươi có loại độc để cho người ta sống dở chết dở- Lúc này nam nhân đứng ở long sàng kia quét mắt nhìn hai người còn sống duy nhất trong đám người Bắc Tuyết nhàn nhạt nói.

- Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi- Tiếng gọi dồn dập, mang theo sự lo lắng không thể che dấu vang lên càng lúc càng gần.

Ngay sau đó hai bóng người vọt đến trước cửa tẩm điện Thiên Long cung, vừa đến trước cửa thì dừng lại, bất ngờ nhìn tình cảnh bên trong. Hai nam nhân đến một người trung tuổi, một người chỉ tầm hai mươi tuổi, đây không phải Mạc Hầu Gia cùng Nhàn Vương Lăng Ngạo Khiêm sao?

- Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi- Mạc Hầu gia nhìn thấy nữ tử ngã trên sàn trên lưng còn mang vết máu, gương mặt có chút tím, môi mắt trở nên thâm đen thì đau lòng xông đến- Con làm sao thế này?

Nhưng ngay khi chân bước lên được một bước thì hoa mắt lên, một bóng tím đen không biết sao đã xuất hiện trước mặt ông, ngăn cản bước chân tiếp theo của ông.

- Hầu gia, đây không phải Hoàng Hậu- Lúc này mật vệ ở bên long sàng đã bước gần đến, y nhìn Mạc Hầu gia cung kính nói.

- Không phải?- Hầu gia nghe vậy lùi lại một bước, quan sát nữ nhân kia.

Băng Uyển Nhi nhìn thấy vậy, ánh mắt lóe lên.

- Phụ thân, là con, cứu con, chúng là người hành thích, chúng muốn giết con.

Mạc Hầu gia nghe vậy nhăn mày, nhưng vẫn không nói chỉ chăm chú quan sát nàng ta. Đôi mắt thông tuệ liếc nhìn, ngay khi ánh mắt chạm vào vành tai của Băng Uyển Nhi thì chợt thở hắt ra.

- Không phải.

- Thật không phải?- Nhàn Vương bên cạnh lo lắng, nghe vậy có chút không dám tin.

Mạc Hầu gia nhất thời trợn mắt nhìn y, mũi muốn thở ra khói.

- Nữ nhi của thần, thần tất nhiên có thể nhận ra- Đây là trắng trợn chê bai người cha như ông, là cha đến con mình cũng không nhận ra còn bảo vệ được con sao? Lại còn không tin vào lời nói của ông.

- Ách!- Lăng Ngạo Khiêm xấu hổ sờ mũi, thầm kêu " Hầu gia càng già khí càng thịnh"- Phương Nhất, nàng ta là ai?

- Thưa Vương Gia, là công chúa Bắc Tuyết muốn giả dạng Hoàng Hậu trà trộn vào Tây Long- Mật vệ tên Phương Nhất chính là người đeo bao tay da cá sấu kia, cung kính trả lời Lăng Ngạo Khiêm.

- Vậy Tĩnh Nhi đâu?- Mạc Hầu gia sốt ruột nào có thời giờ tìm hiểu trà trộn với cả đột nhập, liếc một vòng không thấy thân ảnh nữ nhi đã sớm lo đến nóng nảy.

- Ha ha, Mạc Tĩnh kia đã trúng băng độc, các ngươi có tìm được thì sao chứ, nàng chỉ có thể sống tiếp vài năm, hơn nữa một ngón tay cũng không thể động- Băng Uyển Nhi diễn kịch không thành thì ngượng quá hóa giận, sợ hãi cũng rút đi không ít, lại nghĩ đến Mạc Tĩnh thì càng oán giận, căm hận nói.

- Băng độc- Nhàn Vương nghe vậy thì bật thốt ra, ngay lập tức khuôn mặt tuấn mỹ trở nên khó coi, đôi mắt chất chứa phẫn hận nhìn chằm chằm Băng Uyển Nhi.

- Các ngươi dám- Tiếng Hầu gia rít qua kẽ răng, keng một tiếng rút đao bên hông ra hướng vào Băng Uyển Nhi.

- Hầu gia bình tĩnh- Phương Nhất vội vàng lên tiếng, nói xong cũng đã xuất hiện trước mặt Hầu Gia giơ tay giữ được mũi kiếm của Mạc Hầu gia.

Chỉ nghe tiếng như kim loại va đập, mũi kiếm bị giữ giữa không trung, tay Phương Nhất không có lấy một vết thương, bao tay cũng không hề hư hại.

- Nếu các ngươi giết chúng ta thì Mạc Tĩnh kia cũng chết- Mặt Băng Thiên Việt lúc này cũng có chút xanh tím, hắn ta cắn răng hướng đến những người này nói, chỉ cần giữ lấy mạng thì còn có khả năng chạy được.

Phương Nhất kia cũng không nhìn Băng Thiên Việt chỉ hướng đến Mạc Hầu gia nói.

- Hầu Gia, tên thích khách giả Băng Thiên Việt ngoài kia bắt được chưa vậy?

- Băng Thiên Việt? Bắt được rồi- Lăng Ngạo Khiêm nghe vậy thì nói.

- Thuốc giải trên người y- Phương Nhất vui mừng gật đầu.

- Thật?- Hầu Gia nghe vậy vội hỏi lại- Nhanh, khám xét hắn ta, hắn bị trói ở ngoài.

Phương Nhất gật đầu, một mật vệ trong tẩm cung cũng lặng yên biến mất.

Ngay lúc mấy người đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe thấy một tiếng cười.

- Ha ha, các ngươi nghĩ chúng ta sẽ ngu vậy sao, thuốc giải đó còn thiếu thành phần chỉ khi nó đến tay chúng ta mới có thể dùng để giải độc- Băng Thiên Việt nhìn mấy người trước mắt, đôi mắt lóe lên vui mừng.

Không khí trong Thiên Long cung bỗng trở nên âm trầm, những ánh mắt rét lạnh chú mục vào Băng Thiên Việt.

Đứng trước cơ hội sống sót duy nhất Băng Thiên Việt vất bỏ lo sợ, nhìn mấy người kia thương lượng.

- Chỉ cần thả chúng ta đi, ta sẽ chỉ cho các ngươi cách cứu người, hơn nữa chỉ hơn một canh giờ nữa Hoàng Hậu của các ngươi mà không được cho uống thuốc giải thì sau này dù có nhiều thuốc giải hơn nữa cũng cứu không nổi nàng.

Phương Nhất nghe xong sát khí càng nặng, y nhìn sâu vào Băng Thiên Việt.

- Băng Thiên Việt ta chưa nói với ngươi, các ngươi đã trúng độc của Tây Long ta, độc này so với Băng Độc của các ngươi chỉ có hơn chứ không có kém đâu. Ngươi nghe qua ' Hoại độc' rồi chứ?

Băng Thiên Việt cùng Băng Uyển Nhi trợn mắt nhìn Phương Nhất- Ngươi, các ngươi hạ ' Hoại Độc'.

Phương Nhất nghe vậy cũng không đáp lời, coi như đã thừa nhận.

- Nhanh nói cách giải độc- Hầu gia đứng ngoài sốt ruột, nghe nữ nhi chưa đến hai canh giờ nữa không có thuốc giải thì cứu không được làm ông muốn điên rồi.

Băng Thiên Việt nhìn Hầu gia nóng nảy rồi thì chợt tỉnh táo một ít.

- Đưa chúng ta thuốc giải, rồi thả chúng ta đi, hai mạng chúng ta đổi lấy mạng của Mạc Tĩnh kia cũng không đắt đi.

- Không xong, không xong rồi, Hoàng Thượng... Nhanh đi cứu Hoàng Thượng... Mai Cung sập rồi- Một thị vệ chạy vội đến không ngừng hốt hoảng hô lên.

- Sao? Ca ca làm sao?- Lăng Ngạo Khiêm nghe vậy run lên, phi thân đến túm được tên thị vệ đang chạy loạn kia hỏi.

- Vương... Vương Gia...cứu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chạy vào Mai Cung, Mai Cung bị cháy sập rồi- Thị vệ kia thấy Lăng Ngạo Khiêm như vớ được cọng rơm cứu mạng vội nói.

- Sao có thể...sập...sập- Lăng Ngạo Quân nghe xong trợn mắt không thể tin.

- Nhanh lên, cứu ca ca- Rồi vội vàng phi thân muốn đi.

Đúng lúc này.

- Khiêm, ta không sao.

Truyện Chữ Hay