"Tiểu Đường, nghe rõ không? Trong vòng mười lăm phút nữa ta sẽ khởi động quy trình đưa con cùng Giai Kỳ trở về, mau sắp xếp. Họ đã đến Trung Quốc rồi."
Bộ đàm rè một tiếng, giọng ông Triệu vang lên trong bầu không khí ảm đạm mà Tiểu Đường cùng Thư Hân vừa tạo nên thay cho phút giây đau buồn day dứt cách đó không lâu.
"Con nghe rõ."
Tiểu Đường ngập ngừng, đảo đôi mắt nâu buồn sang người đối diện, chậm chạp cho tay ấn vào nút trò chuyện trên bộ đàm trả lời ông.
"Đã đến lúc trở về rồi à?"
Giai Kỳ cùng Tuyết Nhi trở lại bàn tiệc khi nghe ông Triệu thông báo. Tay cô xách chiếc ba lô của mình đặt lên chiếc ghế dài rồi hạ mình xuống ngay cạnh, cố tình nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười trao đến họ như chưa hề biết chuyện gì đã xảy ra.
"Đây là giây phút vui mừng cơ mà, tại sao mọi người lại ủ rũ như vậy, nâng ly nào!"
Tuyết Nhi mở lời động viên tinh thần trước khi quá trễ để họ có thể có một bữa ăn cuối dành cho nhau, nàng rót rượu vào ly cho tất cả và chủ động nâng ly trước, mắt đảo quanh họ trông chờ hồi đáp.
"Được!"
Không hẹn nhưng tất cả đều đáp lại Tuyết Nhi, nâng lấy ly rượu trước mắt rồi một hơi uống cạn.
Một ly nối tiếp hai ly, thức ăn vơi dần, rượu cũng đã rút cạn. Họ quên mất thời gian đang trôi qua nhanh như vũ bão, chớp nhoáng tiếng ông Triệu lại cất lên thêm lần nữa đem theo sự não nề hòa lẫn thê lương trong lòng của mỗi người dâng cao đến đỉnh điểm.
"Ta đếm đến mười thì sẽ bắt đầu khởi động máy."
Tất cả đều buông ly rượu khỏi tay tớ cảm nhận giây phút biệt ly sắp đến và ước gì thời gian bỗng dừng lại ở khoảnh khắc này đừng trôi thêm dù chỉ một giây để lời từ biệt có thể dài hơn đôi chút.
""
Tiểu Đường rời khỏi vị trí rút ngắn khoảng cách giữa nàng và cô, đem hết yêu thương gửi gắm vào lòng bàn tay đang khẽ chạm vào gò má hồng phấn. Nét mặt biểu lộ sự yêu thương vô bến bờ, ánh mắt thể hiện rất rõ việc Tiểu Đường đang có rất nhiều điều muốn nói cùng người đối diện.
""
"Tớ hỏi lại lần nữa nhé, cậu thực sự đến một chút rung động với tớ cũng chẳng có?"
Câu hỏi trong một đêm tuyết rơi được lặp lại, Tiểu Đường chỉ mong sẽ có một cái gật đầu từ nàng, dù cho điều đó là dối lòng.
"Tớ xin lỗi vì đã nói dối, tớ có rung động cùng cậu."
Thư Hân đặt bàn tay mình lên bàn tay nhỏ nhắn đang yên vị trên gò má nàng, nhẹ nhàng nắm lấy ích kỉ muốn nó ở yên đấy dù thêm vài giây ngắn ngủi.
""
"Nếu bây giờ tớ sử dụng điều ước mà đã thắng được cậu khi trước, muốn cậu theo tớ trở về thì sao?"
Tâm trạng Tiểu Đường không khác gì một cơn gió thổi mông lung trên bầu trời, trước đó chỉ cần nàng trả lời nhưng có được lời đáp trả vừa ý liền thay đổi chính kiến.
""
"Tớ xin lỗi."
Thư Hân buông lơi tay cùng lúc đem tay phải Tiểu Đường rời khỏi gò má của chính mình, ánh mắt quyến luyến không rời nhau dẫu hai hàng lệ tuôn ra đã thấm ướt một mảng phụng bào đỏ nhạt.
""
"Tiểu Đường à, mau đứng dậy."
Giai Kỳ cấp bách bước đến gần Tiểu Đường kéo cậu ấy rời khỏi ghế, lui về khoảng không gian trống phía sau. Thời khắc chuyển giao sắp đến rồi, cô nhất định phải đưa cả hai trở về an toàn.
""
"Hứa Giai Kỳ, kiếp sau ta nhất định tìm hiểu ngươi. Triệu Tiểu Đường, Hứa Giai Kỳ! Khổng Tuyết Nhi này sẽ không bao giờ quên hai người đâu."
Tuyết Nhi nói lớn khi khóe mắt đã bắt đầu vương lệ, miệng nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào tạm biệt.
""
"Hai người yên tâm, chúng tôi sẽ sống tốt."
Giai Kỳ vẫy tay đáp lại, cô sẽ xem những câu nói vừa rồi là một sự đồng ý chấp nhận tình cảm từ Tuyết Nhi. Ngay giây phút ấy, trong lòng bỗng gợi lên một dòng hạnh phúc len lỏi.
""
"Hoàng hậu, lần nữa ta muốn hỏi người. Người có nguyện cùng ta trở về tương lai không?"
Tiểu Đường giấu đi dòng nước mắt đang chảy ngược vào trái tim, mạnh dạn đưa bàn tay về phía nàng chờ đợi. Tiểu Đường biết chứ, biết đây là điều bất khả thi nhưng vẫn bất chấp muốn có lấy nàng mặc cho có sai đạo lý đất trời đi chăng nữa.
"Tiểu Đường..."
Giai Kỳ theo lời dặn níu lấy tay Tiểu Đường nhưng nó không hề có tác dụng, tay cậu ấy vẫn không chuyển hướng mặt khác ánh mắt còn gợi lên sự hi vọng mù quáng.
""
Ở những tiếng đếm cuối cùng từ tông giọng trầm nơi ông Triệu chẳng khác gì nhiều lưỡi dao được phóng ra hướng thẳng vào phía ngực trái của họ mà đâm vào làm cho từng cơn đau quặn ập đến như muốn thiêu đốt tâm hồn họ.
"Ý tớ đã quyết, đất trời có sập cũng không lay chuyển. Ngu Thư Hân có lỗi cùng cậu!"
Thư Hân nghẹn ngào nói lời từ chối sau cùng, hạ gối xuống nền đất lạnh lẽo, cúi gập đầu hướng về Tiểu Đường.
""
"Mọi thứ cậu làm đều đúng, vĩnh biệt."
Mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi như Tiểu Đường đã dự đoán. Rút tay về, Tiểu Đường nhếch mép tạo hình nụ cười mặc cho nước mắt cứ tuôn trào vô định, môi thì thầm chỉ đủ cô nghe thấy rồi biến mất trong một đóm sáng vừa bao quanh cô và Giai Kỳ.
Thư Hân đột nhiên cạn kiệt sức lực, cố gắng di chuyển bằng khớp gối đến vị trí Tiểu Đường đã đứng trước khi rời đi. Hơi ấm ấy vẫn còn đó, mùi hương cơ thể Tiểu Đường vẫn còn phảng phất đâu đây trong một vài khắc cho đến khi chúng được thay thế bằng những cơn gió lùa lạnh lẽo. Tiểu Đường đã chính thức không còn hiện diện trong cuộc sống của Ngu Thư Hân, trái tim nàng chợt mang cảm giác trống trải tựa như vừa khuyết đi một nửa. Ôm lấy lòng ngực mình Thư Hân cứ thế mà khóc thét lên trong khoảng không gian rộng lớn. Ký ức của mười ngày trước ùa về như một thước phim ngắn, cảm giác mất đi Tiểu Đường khiến bỗng chốc cả cuộc sống màu hồng trong mắt nàng sụp đổ.
"Cảm xúc chân thành nơi tôi giờ chỉ còn như tờ giấy xẻ đôi...
Nhưng lại dần trở nên rõ ràng hơn, có chút gì đó nơi cậu...
Thoạt nhiên cứ nghĩ thật giống nhau nhưng sao lại thật khác lạ...
Liệu cậu có mang cảm xúc giống tôi không?
Tôi vẫn mong chờ dù tuyệt vọng đang bao trùm...
Sau nhiều ngày, tháng và năm trôi qua...
Đôi ta sẽ sống ở những cuộc đời thật khác nhau...
Nhưng tôi thì không!
Tôi không nghĩ cuộc sống sẽ lại dễ dàng đến vậy...
Khi hình ảnh cậu vẫn đang bao trùm.
Không, đây vẫn chưa phải lúc...
Tôi cứ mãi ngẩn ngơ như đồ ngốc
Không thể giữ nổi những từ ngữ từ khóe miệng nữa rồi...
Thật chẳng ổn chút nào ~
Thật chẳng ổn chút nào cả ~"
Giọng hát của Tiểu Đường cất lên trong tâm trí Thư Hân, trùng hợp thay nó lại giống hệt tâm trạng nàng đang sở hữu. Nụ hôn gượng ép đầu tiên, những lời nói cưng chiều, từng nụ cười thật sự kèm theo những hành động chân thành trong thời gian hai người bên cạnh nhau chỉ còn là quá khứ. Ngu Thư Hân gào khóc mỗi lúc một lớn hơn, tự hỏi chính mình rằng có đang hối hận vì quyết định này? Nàng nở nụ cười trong nước mắt, câu trả lời của nàng là không hối hận trong quyết định sai lầm. Sai lầm ở đây là sai với trái tim, cảm xúc của chính mình. Không hối hận là đúng với đạo trời, đúng đắn cùng hoàng thượng và bá tánh. Triệu Tiểu Đường và nàng duyên đủ, số phận lại chưa đầy xem qua cũng là không thể, hà cớ gì mãi luyến tiếc. Nàng chỉ xin khóc hết đêm nay thôi rồi sẽ đem tình cảm dành cho Tiểu Đường cất đi trong trái tim chẳng còn nguyên vẹn, tiếp theo sẽ sống tốt nhất có thể như đã lập lời thề cùng Tiểu Đường, dù không có cô ấy ở nơi này kiểm chứng Ngu Thư Hân vẫn sẽ nghiêm khắc chấn chỉnh lấy chính mình.
...
Năm năm sau.
Trước muôn dân bá tánh đang tụ họp đông đúc trước cổng thành, Diệp Bảo Triết ngồi trên ghế ngọc lăn kim ấn vào tờ thánh chỉ truyền ngôi cho Lâm thái tử, người mà bá tánh đưa phiếu bầu muốn ngài ấy trở thành người đứng đầu Diệp quốc. Sau những việc thất thoát và tắc trách đã xảy ra khi Diệp Bảo Triết trị vị, lòng dân không còn chút tin tưởng nào với dòng dõi hoàng tộc. Họ đoàn kết cùng nhau biểu tình muốn lập người khác lên làm vua của họ. Trải qua bốn năm ròng rã cải thiện tình hình nhưng cũng không khá khẩm hơn, Diệp Bảo Triết thừa nhận bản thân yếu kém, nhất quyết ấn ký trao trả ngai vàng lui về an cư với chức danh hòa thân vương sẽ công hiến cho nước nhà một cách thầm lặng.
Kết quả vẫn như ban đầu cho dù hoàn cảnh đã trở nên khác đi hoàn toàn, dòng họ Diệp vẫn phải mất giang sơn, tận tay đem quyền lực trao lại cho người khác và còn người cũng thế, số phận Ngu Thư Hân là yểu mệnh không tự tử thì vẫn phải từ giã cõi đời vì bệnh tật.
Nơi phủ vương gia bị bao phủ hoàn toàn bởi mùi trầm hương cùng những làn khó mờ đục, những gương mặt quen thuộc như hoàng thái hậu, Diệp Bảo Triết, Diệp Tú, Diệp Lập cùng quận chúa Diệp Ân Thy có mặt đầy đủ không sót một ai trong ngày giỗ một trăm ngày Thư Hân rời khỏi trần đời về với tổ tiên. Nàng đã ra đi vì một cơn bạo bệnh không có một loại thuốc thang nào có thể trị khỏi. Nữ tỳ Khổng Tuyết Nhi do quá đau lòng bởi cái chết của Thư Hân cũng đã mang căn bệnh trầm kha không thể rời khỏi giường dù chỉ một bước nên trong dịp trọng đại này nàng ấy phải bỏ lỡ mặc cho muốn hay không chăng nữa.
"Ngu Thư Hân, câu hỏi mà ta chưa kịp trả lời khi nàng nhắm mắt, vào hôm nay trước linh cửu sẽ nói cùng nàng rằng là ta không trách nàng khi nàng bảo rằng chúng ta không thể gần gũi như xưa được nữa. Ta phải nói lời tạ ơn nàng vì đã làm tròn bổn phận của một vị phu nhân một lòng phò trợ ta trong những năm tháng ta mê muội tửu sắc, thay mặc bá tánh tạ ơn nàng đã hết sức mình lo cho họ mặc cho bản thân gồng gánh biết bao điều. Tiếp theo là chuyện di nguyện của nàng, nàng muốn ta thay đổi văn án lịch sử theo những gì nàng yêu cầu thì ta cũng đã hoàn thành trước khi rời khỏi ngai vàng. Mọi việc đã chu toàn, nàng có thể yên lòng."
Diệp Bảo Triết hối hả bước vào chánh điện cho kịp giờ ngọ sau khi ấn chỉ truyền ngôi, thắp ba nén hương trước khi vào đại lễ cầu siêu cho người vợ quá cố, người còn nán lại nói vời lời với nàng, mong rằng khi nghe được lời tớ nói Thư Hân sẽ an tâm mà yên nghỉ ở một thế giới khác.
"Giờ ngọ đến rồi, mọi người xin tránh sang một bên."
Diệp Tú bây giờ đã trở thành một tu sĩ sau những tội lỗi do bản thân gây nghiệp, hắn xin sư phụ trở về đây để làm lễ cầu siêu cho Thư Hân. Đứng trước linh cửu của nàng, Diệp Tú cúi đầu bái lễ:
"Bần tăng đến đâu để cầu siêu cho thí chủ, mong người có thể nhanh chóng đầu thai chuyển kiếp trở thành một con người đầy lòng bác ái như hiện tại."
Tiếng mõ vang lên từng hồi, Diệp Tú không chần chừ bắt đầu đọc to những bài kinh. Mọi người đứng kề cạnh đều chắp tay vái lạy, trong lòng thành tâm cầu siêu cho Thư Hân dưới suối vàng.
"Báo cáo hòa thân vương, Tuyết Nhi đã trút hơi thở cuối cùng."
Hồi kinh cuối cùng vừa dứt câu, tên nô tài liền bước vào khấu đầu thông báo.
"Ra lệnh cho mọi người chuẩn bị tang lễ trịnh trọng, trước khi phu nhân ta thác đi có dặn dò rằng phải xem nàng ta như muội muội trong nhà, tuyệt đối không được mắc sai phạm nào."
Diệp Bảo Triết trầm ngâm cất lời, thâm tình của hai người con gái này quá lớn đến mức người kia mất đi thì người còn lại cũng ưu phiền mà nối bước, người tôn trọng ý của nàng, một mực muốn cử hành tang lễ Tuyết Nhi như người trong gia đình.
...
"Hoàng hậu!"
Tuyết Nhi mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một điện đài, rải bước vào phía trong một ngôi đền thờ nàng thấy có rất nhiều nữ nhân đang ngồi thiền định, môi mấp mấy theo những dòng chú đại bi được khắc trên một phiến đá to chọc trời. Thoáng thấy hình ảnh quen thuộc, nàng mừng rỡ tiến lại gần, tay bắt mặt mừng với Thư Hân.
"Ngươi tại sao lại ở đây?"
Hai người họ ôm chằm lấy nhau sau bao ngày cách biệt, Thư Hân trố mắt ngạc nhiên khi thấy Tuyết Nhi xuất hiện ở nơi này.
"Nô tỳ muốn sát cánh bên người."
"Tại sao lại không nghe lời ta mà sống tốt quãng đời còn lại trong nhung lụa? Hay hoàng thượng đối xử không tốt với ngươi?"
Thư Hân ân cần hỏi han, nàng sợ rằng hoàng thượng đã thất hứa không lo lắng chu toàn cho nữ tỳ cận thân của tớ khiến phải chọn cái chết xuống đây cùng nàng.
"Nô tỳ từ nhỏ đã theo người, người ở đâu, nô tỳ theo đó. Họ đối đãi rất tốt với nô tỳ, chỉ là vì thương nhớ người nên sinh ra tâm bệnh."
Tuyết Nhi nhanh nhảu đỡ lời, phủ nhận sự lo lắng của Thư Hân.
"Nhưng mà ta sắp phải đầu thai chuyển kiếp, đây là nơi chốn giải nghiệp cuối cùng của ta rồi."
Nàng sắp phải rời đi thì Tuyết Nhi lại xuất hiện, có chút sợ rằng nàng ấy sẽ cô đơn khi không có ai kề cận.
"Nô tỳ sau khi nhận được bản án của cả đời tớ sẽ tu luyện thật tốt, đầu thai kiếp khác dù là súc sinh hay con người, nô tỳ nhất quyết sẽ tìm đến người."
Tuyết Nhi quyết tâm tột độ, ánh mắt biểu lộ sự chân thành tận đáy lòng, tay nắm chặt tay hứa hẹn sẽ gặp lại nhau bất chấp vạn vật thay đổi.
"Đồ ngốc, chúng ta sẽ quên mất nhau khi uống chén canh xóa ký ức trước khi bước vào cánh cửa luân hồi."
Thư Hân chỉ tay vào nơi một vòng xoáy trên cao nơi có một số vong hồn đang lần lượt xếp thành hàng dọc, trước khi bước qua cổng chuyển kiếp theo luật đều tất cả đều phải uống cạn chén canh được ban.
"Nô tỳ tin vào nhân duyên, nhất định chúng ta sẽ gặp lại."
Dứt lời, một đoàn binh lính tay lăm le những cây kích sắc bén bước đến gần Tuyết Nhi khóa chặt tay nàng, lạnh giọng truyền lệnh:
"Khổng Tuyết Nhi, ngươi chưa được định tội sao dám rời khỏi điện xét xử. Vương gia truyền lệnh ngươi phải trở lại ngay lập tức trước khi tính hành động ngông cuồng vừa rồi thành một tội."
"Ngươi mau trở lại đi, hẹn gặp lại ngươi một lần nữa ở kiếp sau, Khổng Tuyết Nhi."
"Nhất định!"
Tuyết Nhi đã được binh đoàn áp giải rời khỏi đền thờ, Thư Hân nhìn theo bóng lưng ấy cùng đôi mắt đượm buồn nhưng rồi cũng gạt đi cảm xúc mà quay trở lại với kinh kệ."
"Ngu Thư Hân, sinh ngày mười tám tháng mười hai. Nghiệp chướng của người kiếp này đã trả xong nhờ được người ở thế gian siêu độ và tích công đức ngày đêm. Nay vương gia ban lệnh cho người hóa kiếp trở lại thành người, ráng tu thân tích phước đức thêm vài kiếp nữa có thể đắc đạo thành tiên ngự ở chốn tiên bồng."
Tổng quản nơi Diêm phủ cầm sớ văn ghi chép người đã tích đủ công đức đã đến lúc đầu thai trở lại kiếp sau, ông dõng dạc gọi tên nàng và dặn dò theo lời Diêm chúa đã phê chuẩn.
"Tạ ơn người, tổng quản."
Thư Hân mừng rỡ rời khỏi nơi thiền định liền được một đám mây nâng bỗng đến chiếc cổng luân hồi. Một bà lão tóc đã bạc màu đưa cho nàng một chén canh màu đỏ sẫm như máu, khi uống vào sẽ loại bỏ đi phần ký ức của kiếp này và sống một cuộc sống hoàn toàn mới.
"Lão bà bà, có cách nào để cháu không uống vẫn có thể đầu thai kiếp khác hay không?"
Thư Hân cầm lấy chén canh chần chừ một hồi lâu vẫn không chịu uống, thật lòng nàng chẳng muốn quên đi mọi chuyện. Nhất là những thứ thuộc về Tiểu Đường lại càng không được quên đi, nàng đã hứa sẽ tìm được cô và bên cô đời đời kiếp kiếp sau, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
"Có một cách nhưng tùy theo cháu có dám đánh đổi để có được điều đó hay không? Nên nhớ, những điều trái ngược với luật lệ đều có hình phạt không dễ dàng vì nếu dễ dàng thì chẳng ai chịu uống thứ canh này để quên đi hết nhưng người họ yêu thương. Nhưng theo ta được biết thì cháu phải luân hồi đến mấy kiếp mới có thể gặp được người cháu yêu, cháu có nghĩ bản thân có thể vượt qua chừng đó lần để giữ mãi ký ức này hay không?"
Người hỏi câu hỏi này không hiếm, dường như là rất nhiều nhưng số người vượt qua được sự tức giận của Diêm chúa để lấy được chiếu chỉ chấp thuận chỉ đếm ở trên lóng tay mà thôi.
Trả lại chén canh cho lão bà bà, Ngu Thư Hân theo áng mây trở lại điện thờ, sau đó theo dọc bờ sông tìm đến phủ xử án của Diêm Vương gõ từng hồi trống.