"Cuộc họp khẩn cấp này là về vấn đề gì vậy?"
Ông Triệu bật cửa, nghiêm nghị ngồi xuống vị trí của mình nơi phòng họp, đẩy nhẹ chiếc kính lão trên sống mũi, trầm giọng hỏi.
"Mọi người đã có mặt đầy đủ thì tôi cũng vào vấn đề của cuộc họp. Phía đại diện của phòng thu nhận tín hiệu không gian vừa báo về một tin mật, ở Trung Quốc chúng ta cách đây vài ngày có một cuộc chuyển đổi kì lạ về không gian, đồng hồ tính thời điểm của vệ tinh bỗng chuyển giao giữa năm và hiện tại, họ cho rằng chúng ta đã làm gì đó nên tôi muốn hỏi rõ mọi người ở đây, có ai làm việc này hay không và lí do là gì?"
Giáo sư kiêm nhà khoa học Châu Chính, người có chức vụ lớn nhất trong đội nghiên cứu dõng dạc nêu ra vấn đề chính.
Mọi người ai nấy đều hoang mang nhìn nhau một cách khó hiểu rồi trao đến ông những cái lắc đầu, nhún vai. Không còn cách nào khác, ông bèn nói thêm:
"Sự việc này làm ảnh hưởng đến mức độ của nước biển, thủy triều dâng cao dù đã được báo trước đó bình thường làm ngư dân thiệt hại vô số tàu thuyền. Họ cũng bảo rằng nếu chúng ta không có câu trả lời thích đáng sẽ cử người đến điều tra và xử lý vụ việc. Các ngài cũng biết nếu để họ phát hiện một trong số chúng ta có ý che giấu một phát minh hay thí nghiệm mà không có giấy phép thực hành sẽ bị tịch thu kèm theo đó là lệnh sa thải và phải chịu tất cả thiệt hại đã gây ra, mong các ngài hãy vì chính mình mà nói ra sự thật."
"Tôi vô can trong việc này vì trong thời gian ấy tôi vẫn còn đang dự hội thảo ở Nam Cực." Ông Triệu phủ nhận bản thân không liên quan với chứng cứ thời gian của lịch công tác.
"Ngài nói vậy cũng không hẳn là không dính líu đến đâu, ngài Triệu. Tôi nghe đâu đó rằng con gái ngài đã xin giấy phép thử nghiệm chế tạo một hệ thống mở không gian đa chiều nhưng lần lượt đều bị cấp trên từ chối, biết đâu con ngài đã gây ra việc này thì sao."
Giáo sư Đinh Du lên tiếng phản bác, ông không loại trừ trường hợp này xảy ra vì Triệu Tiểu Đường là một trong những học sinh ưu tú nhất của ngành, nếu có thêm sự trợ giúp của ngài Triệu, ông tin tưởng cô sẽ thành công tạo ra chiếc máy dịch chuyển thời gian.
"Ngài nghĩ được đến thế thì tôi cũng xin trả lời, con tôi chưa đủ kinh nghiệm để có thể một mình tạo ra được một chế độ máy phức tạp đến vậy, ngay cả tôi và các ngài ở đây còn không dám chắc đã phát minh và vận hành nó thành công, xin hãy bàn vào vấn đề đừng suy đoán linh tinh."
Ông Triệu chau mày, lớn giọng đối đáp khiến giáo sư Đinh sau khi nghe câu trả lời liền trở nên lúng túng, im lặng mà hướng mắt về nơi khác.
"Đừng gây chiến nội bộ, cuộc họp này chỉ để hỏi rõ mọi việc, nếu không phải người của chúng ta làm thì hãy cùng nhau điều tra và khoanh vùng nơi phát ra tính hiệu mà hệ thống đã gửi, họ cho chúng ta thời gian đến cuối tuần sau phải có báo cáo, mong mọi người hãy nhanh chóng hành động, buổi họp đến đây kết thúc."
Không khí phòng họp trông chẳng khác gì một trận chiến đầy khói lửa, giáo sư Châu cho rằng chính ông nên dừng cuộc họp trước khi mọi người trở nên nghi ngờ lẫn nhau.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Mọi người trả lời ngài Châu bằng câu nói quen thuộc rồi cùng nhau rời khỏi phòng.
Từng người một rời đi nhưng ông Triệu vẫn ngồi lại, bàn tay xoa nhẹ vầng trán phủ đầy vết tích của tuổi già. Lời nói khi nãy của lão giáo sư Đinh cứ văng vẳng bên tai, trong lòng ngài bỗng gợn lên một cơn sóng ngờ vực về đứa con gái bé bỏng, xua tay, ông rũ bỏ hết những ý nghĩ không hay trong đầu, đứng dậy di chuyển khỏi phòng họp.
.
Bà Triệu đang theo dõi bộ phim truyền hình yêu thích thì nghe tiếng mở cửa, chồng bà lê thân thể mệt mỏi từng bước một đến gần rồi ngã quỵ dựa vào vai bà, riết cũng thành quen, bà nắm lấy tay ông rồi cất tiếng hỏi han.
"Trong ông có vẻ mệt mỏi, công việc lại có điều gì căng thẳng à?"
"Viện nghiên cứu không gian báo tin về ở nước ta vừa có dấu hiệu chuyển giao thời gian và ra lệnh trong vài ngày phải có báo cáo về chúng, nội bộ hiện tại đang nghi ngờ lẫn nhau vì ngoài những nhà khoa học, giáo sư và sinh viên ngành ra thì chẳng có ai đủ chuyên môn để thực hiện điều này, họ nhắc đến con chúng ta nữa bà à, tôi nghĩ tôi nên phá hủy chiếc máy đi thôi."
Ông Triệu chia sẻ hết mọi chuyện cùng vợ, điều này với ông luôn có hiệu nghiệm để giảm thiểu cơn lo lắng.
"Không được!"
Bà Triệu giật bắn người, hốt hoảng nói cùng tông giọng cao.
"Tại sao lại không được?"
Biểu hiện của vợ trở nên kì lạ, đôi mắt ông đanh lại, giọng điệu ngờ vực hỏi.
"Thì... con chúng ta chưa hoàn thành được ước muốn mà, ít nhất ông phải để Tiểu Đường trải nghiệm thử một lần dù không thành công cũng chẳng luyến tiếc, sao có thể tạo ra mà chưa lần thực hành lại đem phá bỏ như thế, thật là uổng phí."
Nếu như phá hủy chiếc máy thì Giai Kỳ còn đang mắc kẹt ở quá khứ thì phải làm sao đây, bà tuyệt đối không để ông Triệu làm chuyện này nên liền tìm cách cản chồng lại, cố ý giở giọng tiếc nuối.
"Nhưng để họ đến nhà phát hiện ra chiếc máy thì rắc rối lớn bà ạ. Dù nó không hoạt động đi nữa thì họ vẫn cho rằng chiếc máy là nguyên nhân của việc biến đổi khí hậu vừa rồi."
Ông Triệu mím môi, trầm ngâm một hồi lâu thì trả lời vợ, chính ông cũng cảm thấy tiếc nuối nhưng hiện tại chiếc máy là một mối nguy hiểm to lớn đối với sự nghiệp mà ông đã khổ công gầy dựng.
"Thương con một lần đi ông, để con nó thử một lần nữa rồi ông muốn phá hủy khi nào cũng được."
Bà Triệu vuốt tay chồng thuyết phục ông suy nghĩ lại, bà chưa dám nói rõ sự tình ngay lúc này, sợ rằng áp lực lại đè nặng vào người trụ cột của gia đình, để thời gian thong thả một chút bà sẽ lựa lời mà nói rõ.
"Vậy trong ngày mai tôi sẽ lắp thêm bộ đàm liên hệ hai chiều không gian, gấp rút thực hành rồi tiêu hủy chúng."
Ông Triệu rốt cuộc cũng xiêu lòng, thở hắt ra một hơi dài rồi mỉm cười với vợ.
"À có một chuyện tôi cũng muốn thưa với ông, mẹ của con bé Esther ban nãy có sang gửi gắm vì bà sắp cùng chồng đi công tác vài ngày, họ còn có lòng gửi một chút quà xem như cảm ơn tôi nhưng tôi không nhận mà nhận để con bé ở lại đây vài ngày."
Bà Triệu chỉ đợi giây phút này để trình bày, bà cũng đã đề phòng sẵn việc ông phản đối.
"Để ý hai đứa ấy cho thật kỹ, đừng để chúng có chuyện gì không đều là lỗi do bà, tôi mệt rồi tôi về phòng trước."
Ông Triệu đã quá mệt mỏi việc ở phòng họp và dù sao bà Triệu cũng đã nhận lời thôi thì ông mặc kệ, cứ để vợ ông giải quyết, ông cần nghỉ ngơi để gấp rút lo việc của ngày hôm sau.
.
Thư Hân bất chợt giật mình trừng mắt định hình hành động đang xảy ra rồi mạnh tay đẩy Tiểu Đường ngã sang phía bên cạnh nhanh chóng rời khỏi giường chạy ào vào phòng tắm, khóa trái phòng xả nước thật mạnh. Nước xối xả tuôn trên gương mặt nhỏ nhắn sau màn trấn tỉnh bản thân bằng cách tát thật nhiều nước vào mặt trên bồn rửa, mái tóc nàng bết lại khi nước được hất tung lên khi ấy.
Nàng vẫn chưa hiểu được tại sao khi nói chuyện cùng bà Triệu bản thân liền trở nên như một người mất tự chủ như vậy. Cảm giác đôi môi mềm mại ấy vẫn còn dư vị trên môi nàng, nàng nhớ lại khoảnh khắc ấy trong vài khắc rồi xua tay để chúng tan biến đi vì việc cần thiết nhất là làm sao để giải thích cho hành động nàng đã làm.
Cạch!
Thư Hân bước ra khỏi phòng tắm liền được đón nhận bằng đôi mắt chứa chan niềm hạnh phúc từ phía Tiểu Đường, ngay lúc này nàng cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
Ngồi xuống giường, mắt đối mắt cùng cô, Thư Hân cắn môi, lưỡng lự một lúc rồi buông lời nói rõ:
"Chuyện khi nãy... là do tớ có lỗi, cậu với tớ mãi mãi là bằng hữu tốt, cậu hiểu mà đúng không?"
"Bằng hữu tốt?!"
Nụ cười của Tiểu Đường tắt lịm thay vào đó là một nét mặt thất vọng tràn trề, gằng giọng cố lặp lại ba từ danh phận được Thư Hân trao mà lòng quặn thắt từng cơn, thì ra là do cô tự hy vọng viển vông.
"Cảm ơn tình cảm cậu dành cho tớ nhưng cậu cũng biết là chúng ta không thể mà..."
Di chuyển ánh mắt rời đi, Thư Hân chẳng còn dũng khí để đối diện với đôi mắt dần chuyển đỏ đang trực tràn những giọt lệ tổn thương.
"Thì ra là vậy..."
Tiểu Đường cười khẩy, tia hy vọng vừa len lỏi mong chờ một kết thúc tốt đẹp đã không còn nữa, cô tự cười nhạo bản thân mình vì quá tin rằng nụ hôn khi nãy chính là minh chứng cho việc Thư Hân đã đáp lại tình cảm của mình, giờ thì hết rồi, mọi thứ chẳng còn chút kỳ vọng nào nữa.
"Tớ hiểu mà... Lại đây, tớ sấy tóc giúp cậu!"
Nhịp tay vào thân ghế cạnh bàn trang điểm, Tiểu Đường ra hiệu cho nàng hãy đến và ngồi vào vị trí trong khi đôi môi vẫn khuếch lên một nụ cười dịu dàng.
Thư Hân làm theo lời ngoan ngoãn bước đến yên vị trên chiếc ghế gỗ, đôi mắt không rời hình ảnh phản chiếu của Tiểu Đường trong gương.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng ù ù phát ra từ máy sấy, Tiểu Vi vẫn giữ nụ cười ấy mà tiếp tục công việc hong khô tóc giúp nàng, cơ mặt cũng rất vui vẻ chỉ trừ đôi mắt ửng đỏ như máu.
"Triệu Tiểu Đường..."
"Cậu im lặng nào, sắp xong rồi."
"Nhưng mà..."
"Tớ ổn!"
Tiểu Đường cướp lời nàng mà không cần biết nội dung là gì, có chăng cũng chỉ là những lời an ủi hay xin lỗi chẳng thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn dường như vỡ nát, tốt hơn nàng đừng nói gì thêm nữa, cô sắp không chịu được mà vỡ òa ra rồi.
"Ngủ sớm đi nhé!"
Tiểu Đường đặt máy sấy xuống bàn, vỗ vai Thư Hân dặn dò rồi rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng Tiểu Đường cho đến khi cửa phòng đóng lại, Thư Hân mệt mỏi thở dài dùng tay vuốt mặt tìm lấy chút tỉnh táo. Nàng chẳng thể nào trọn nghĩa mà vẹn cả tình được trong tình thế này, mỗi thứ dần càng trở nên phức tạp, thà rằng Tiểu Đường mắng nàng, đánh nàng hay bỏ mặc nàng có lẽ trong lòng nàng cũng trút bỏ được vài phần nhưng Tiểu Đường lại chọn cách chịu đựng khiến tội lỗi của nàng chất chồng không thể đếm thế nào cho xuể.
Trời sương bắt đầu se lạnh khi nhiệt độ ban đêm dần thấp, một vài bông hoa tuyết bắt đầu rơi lên đôi vai gầy nhỏ đang thu mình nơi một góc khuất của sân thượng. Đôi mắt đỏ hoe kèm khóe mắt đã vươn lệ nhưng thật mạnh mẽ làm sao khi đến hiện tại dòng nước ấy vẫn chứ một lần rơi xuống, Tiểu Đường có phải đang muốn thử thách mức chịu đựng đã vượt giới hạn của chính mình. Có lẽ cũng đúng khi nói rằng một kẻ đang chìm đắm trong cơn đau âm ỉ nơi tâm hồn thì cảm nhận thể xác có xá gì, Tiểu Đường mặc cho cơ thể bị bao trùm bằng sự lạnh lẽo chỉ giữ lại vòm họng đang cay xé lên bởi men rượu nặng cô vừa lấy trong phòng sách.
Bỗng gió từ đâu đem lại một mùi hương quen thuộc và cơ thể Tiểu Đường hiện hữu một cảm giác ấm nhẹ khi có một vật gì mà ai đó vừa khoác lên người cô. Tiểu Vi ngẩng mặt một cách chậm rãi nhìn sang cánh phải nơi Thư Hân đang đứng chăm chăm nhìn cô, nét mặt bi thương tột cùng.
Cô quyết định im lặng nhìn nàng rồi mỉm cười nhưng không nói gì cả, thật ra là chẳng biết phải nói gì trong tình huống hiện tại.
Thư Hân khụy gối quỳ xuống trước mặt Tiểu Đường, nước mắt cũng bắt đầu lăn dài.
"Tớ luôn khiến cậu phải chịu tổn thương như thế không xứng đáng để cậu ngưỡng mộ hay dành một sự ưu ái gì cho riêng tớ, nếu ghét bỏ được thì xin cậu hãy ghét mình đi, để mình về Diệp quốc và tự lo liệu những gì đang diễn ra, gánh lấy hậu quả mà mình đã làm."
Thư Hân không còn cách nào hơn ngoài van nài Tiểu Đường cho mình một bản án, nàng không thể cứ nhìn Tiểu Đường vì mình hết lần này đến lần khác chịu thiệt còn bản thân thì chính là chủ nhân của việc đấy.
"Cậu thực sự một chút rung động với mình cũng chẳng có?"
Trong hơi men, điều ẩn chứa trong suy nghĩ bấy lâu cũng đã được nói ra, Tiểu Đường nửa tỉnh nửa mê ngẩng mặt nhìn Thư Hân mà hỏi.
"Đúng vậy!" Thư Hân gật đầu, tay nắm thật chặt gồng mình buông câu xác nhận.
"Vậy tại sao khi nãy lại chủ động hôn? Cậu thích thì cho hi vọng không thích thì gạt ngang như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"
Giọng Tiểu Đường vẫn đều đều, không trầm không bổng, không đau khổ cũng chẳng tuyệt vọng.
"Tớ chỉ muốn xác nhận rằng cảm giác mà tớ đang dành cho cậu là ngộ nhận, nụ hôn đó đối với tớ không có cảm giác!"
Thư Hân cúi gầm mặt, giọng ngập ngừng trả lời. Nàng biết nàng lại tiếp tục khiến Tiểu Đường phải đau lòng gấp bội nhưng có lẽ đây là cách duy nhất mà nàng có thể làm.
"Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội khi chịu khó tìm ra cảm giác thật mà cậu đối với tớ là gì. Thật lòng cảm ơn cậu."
Tiểu Đường cầm chiếc áo ấm trên người khoác ngược lại cho Thư Hân rồi ôm chầm lấy nàng. Lúc này, nước mắt Tiểu Đường cuối cùng đã chịu rơi xuống mặc cô ấy đã cố ngước mặt lên trời để kiềm nén chúng nhưng mọi thứ đã quá trễ, chúng vỡ òa trong cái ôm cô dành cho nàng.
Thư Hân chủ động kéo tay Tiểu Đường ra khỏi khi cô ấy đã say mèm và ngủ quên trên vai nàng một lúc lâu. Cẩn thận từng bước một đưa cô ấy trở lại phòng và yên giấc trên giường ngủ, dùng khăn vừa được vắt khô lau đi những vệt dài trên đôi má rồi chỉnh lại tư thế ngây ngắn cho cô.
Nằm bên cạnh Tiểu Đường, Thư Hân lúc này không thể chợp mắt khi lời nói của bà Triệu cứ lặp đi lặp lại trong đầu và bắt nàng phải suy nghĩ thật kĩ về nó. Nàng tin bản thân cảm giác rung động với Tiểu Đường là thật nhưng nàng yêu Diệp quốc hơn mọi thứ cũng là thật và nàng quyết định giữ lấy chính kiến ban đầu.
Nhìn lấy cô ấy đang say giấc một hồi lâu với khuôn miệng mấp máy từ xin lỗi, Tiểu Đường đã gầy đi khá nhiều dù chỉ trong có vài ngày, tất cả mọi thứ đều là do nàng gây ra. Thư Hân tự nghĩ không biết đến khi nào bản thân mới trả lại hết những gì mà Tiểu Đường đã hi sinh vì nàng, nghĩ càng nhiều lại càng thấy tội nghiệp cô ấy nhiều hơn. Nắm lấy tay cô, Thư Hân bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê tiếng xin lỗi vẫn cứ lặp lại, như thể tiếng lòng nàng cho rằng nói trong lúc tỉnh táo vẫn còn chưa đủ với những gì nàng đã làm và sắp làm mà đã tự cho phép bản thân hoạt động trong vô thức.