Tối đến, Tô Cẩn Hạo trở về, vừa bước vào cửa đã lên tiếng
"Tại sao Trắc phi lại bị đánh?". Hắn mới trở về, liền thấy thân thể yếu ớt của Doãn Kiều Mộng ngất xỉu trước cửa phủ, dân chúng nhiều người chỉ trỏ này nọ. Tuy vậy, Tô Cẩn Hạo vẫn lựa chọn làm ngơ mà bước vào trong. Hắn có linh cảm nếu như để ả vào, chắc chắn sẽ có chuyện không lành.
Lý quản gia tiếp nhận áo khoác từ tay Tô Cẩn Hạo, vừa cung kính
"Bẩm, là Thái tử phi tương lai ra lệnh. Nghe nói là do Trắc phi đắc tội nàng, vì vậy bị nàng cho người đánh trượng, sau đó vứt....ách, đặt ở trước cửa phủ chịu phạt" Tuy lời nói không lạnh không nóng nhưng biểu cảm trên mặt Lý quản gia vô cùng thỏa mãn cùng hả hê. Ai bảo cô Trắc phi kia trong phủ tự cho mình là chủ nhân, năm lần bảy lượt diễu võ dương oai khiến nhiều người khinh ghét?
Phạt? trượng? Vứt ở cửa phủ? Tô Cẩn Hạo thoáng giật mình, tuy hàng mày khẽ nhíu lại không đồng tình với Huỳnh Mặc Viên, chẳng lẽ nàng không sợ đắc tội với Doãn gia sao? Nhưng rất nhanh sau đó, môi lại nở một nụ cười. Có sao chứ, dù gì thì Doãn gia cũng sắp tàn rồi, hiện tại để nàng 'thay trời hành đạo' một chút cũng được.
"Tới Mộng Điền viên".Tô Cẩn Hạo không lạnh không nóng nói, sau đó cất bước đến chỗ Huỳnh Mặc Viên.
Ngoài cửa, Tô Cẩn Hạo còn chưa kịp bước vào phòng đã nghe được tiếng la của ai kia
"Á á, Tử nhi, người làm ơn nhẹ một chút a, đau chết ta mất". Tiếng rên yếu ớt của Huỳnh Mặc Viên vang lên.
"Được, nhẹ đây nhẹ đây". Tiếng đáp lại kiên nhẫn của Tử Ảnh.
"Móa a, đau, đau, đau, ngươi con mẹ nó là nữ nhi mà mạnh tay vậy? huhuhu"
"Đã nhẹ đến mức này còn nhẹ cái gì nữa? Người có biết là rất khó chịu không? Nhất tiểu tử, tới, giữ chặt chủ tử, không cho nàng cử động để ta làm cho xong". Tử Ảnh phát hỏa, ra lệnh cho Nhất Ảnh.
"Á a a a a a a...."
(Đoạn này....khụ, mờ ám quá)
"RẦM"
Cửa bị đạp tung. Tô Cẩn Hảo sắc mặt đen như đít nồi tiến vào. Chết tiệt, nàng dám nhân lúc ta không có ở nhà mà vụng trộm với.....với nữ nhân à? Nghĩ vậy, hắn càng điên tiết, muốn một phát giết chết ba con người, nhưng vừa nhìn vào trong, Tô Cẩn Hạo liền chạy vụt ra bên ngoài.
Bên trong, Huỳnh Mặc Viên chớp chớp mắt, nhìn Tử Ảnh
"Hắn ta bị làm sao vậy?"
Tử Ảnh nhún nhún vai, tiếp tục....hành sự.
Tô Cẩn Hạo chống tay vào thân cây si già, mặt đỏ phừng phừng.
Con mẹ nó, hóa ra chỉ là Huỳnh Mặc Viên trước đó bị Trắc phi đánh trượng nên bị thương. Tử Ảnh giúp nàng bôi thuốc mỡ nhưng nàng cứ giãy dụa kêu đau, cuối cùng phải nhờ Nhất Ảnh giữ chặt chân để bôi thuốc.
Có vậy thôi, vậy mà....vậy mà hắn lại...Trời đất, hắn đang suy nghĩ gì thế này? Sao lại đi để ý một con nhóc lười biếng chứ? Tô Cẩn Hạo, ngươi bị làm sao vậy?
Đám ám vệ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn kẻ khác. Đây không phải chủ tử cao cao tại thượng của bọn họ, không phải người, tuyệt đối không phải.
Trở lại phòng, lúc này Huỳnh Mặc Viên đã bôi thuốc xong, tuy vậy đôi mắt vẫn ướt hơi sương. Tô Cẩn Hạo có chút say mê. Thì ra khi nàng được thay đồ, tắm táp lại trở nên xinh đẹp đến vậy. Mắt hạnh ngập nước, mày lá liễu gọn gàng, sống mũi nhỏ nhắn, hai má phấn nộn khiến người ta muốn véo một cái, đôi môi hồng tựa anh đào ngọt ngào. Huỳnh Mặc Viên vận một bộ lục y, khiến cơ thể nàng càng trở nên thoát tục. Tuy vẻ đẹp của Huỳnh Mặc Viên tuy không thuộc dạng khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, khiến thần hồn điên đảo. Nhưng nàng mang vẻ đẹp thanh nhã đáng yêu, tạo cho người cảm giác gần gũi thân thiết.
"Này, bao giờ mới có đồ ăn vậy?" Thấy Tô Cẩn Hạo cứ nhìn mình chằm chằm, Huỳnh Mặc Viên liền nằm ườn ra bàn, dẩu môi lười biếng hỏi.
Tô Cẩn Hạo thực có xúc động muốn đạp Huỳnh Mặc Viên xuống vực sâu. Sao nàng không hiểu phong tình gì vậy? Đúng là biết cắt đứt cảm xúc mà. Hắn khẽ xoa xoa thái dương, nhìn nàng rồi khẽ nói:
"Vào cung"
"Ồ, được thôi. Ta nghe nói trong cung có rất nhiều sơn hào hải vị" Mặc Viên không quá hào hứng nói, chỉ là đôi mắt hơi lóe sáng, sau đó tắt hẳn.
Tô Cẩn Hảo mỉm cười hòa ái với nàng, nhưng tay thì lặng lẽ hung hăng véo Lý quản gia khiến ông ta xanh mặt, cắn chặt răng không dám kêu. Thái tử dạo này tâm tình hay chuyển biến thật.
Được lắm, Huỳnh Mặc Viên, nàng là người đầu tiên và duy nhất khiến bản Thái tử trong hơn năm sống trên đời phải tức giận như thế này. Nhưng như vậy, cũng khiến ta......
"Khụ, cái này....ngươi cài vào". Tô Cẩn Hạo lấy ra một chiếc trâm Băng Tâm Ngọc đặt trước mặt Huỳnh Mặc Viên.
"Cái này là đũa ăn cơm ư? Nhưng sao chiếc đũa này lạ vậy? Khắc nhiều hoa văn lại bẹp bẹp, hơn nữa chỉ có một cái, làm sao gắp nổi?" Nàng khẽ đẩy đẩy chiếc trâm, sau đó chu chu môi khó hiểu.
"Phụt".Tử Ảnh nhịn không được phụt cười. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Tô Cẩn Hạo lại quay mặt đi, bám tay vào vai Nhất Ảnh, hai vai hai run run.
Tô Cẩn Hạo thở dài, không thèm so đo với con mèo lười nàng, đứng dậy, kéo Huỳnh Mặc Viên ngồi xuống trước gương đồng rồi tự mình cài vào mái tóc đen của nàng.
"Đã hiểu chưa?" Hắn dở khóc dở cười.
"À à, đã hiểu" Nàng gật gật đầu, ra vẻ hiểu. Đùa chứ, sao nàng không biết đây là cái thìa, rõ nàng là tên Thái tử kia nói dối, đem cái này đặt lên đầu nàng. Nhưng kệ đi, Huỳnh Mặc Viên cũng lười gỡ xuống(T/g:ôi trời đất, con lạy mẹ. mẹ giả ngu hay mẹ ngu thật vậy?-Viên: ta rất thông minh, bằng không sao có thể học tới đại học?-T/g: cạn lời)
"Vậy đi thôi, xe ngựa ở sẵn ngoài cửa phủ rồi" Hắn mỉm cười hài lòng. Ngày tháng sau này sẽ rất thú vị đây.
"Được" Nàng gật đầu, theo Tô Cẩn Hạo ra ngoài.
Xe ngựa lộc cộc lăn, hướng thẳng tới hoàng cung nguy nga. Không ai để ý tới một ánh mắt căm hận đang liên tục bốc cháy nhìn theo hướng xe ngựa.
Doãn Kiều Mộng nghiến răng, dung nhan mang theo vài phần tiều tụy, vẻ mặt hung ác cực điểm:
"Hừ, con tiện nhân, ngươi cứ chờ đấy. Sắp đến ngày tàn của ngươi rồi"
(T/g: À, thực ra....theo như kịch bản, chap ngươi sẽ chết nên...........)