Trên con đường lên núi Hoa Sơn, một đoàn người gồm hơn người men theo con đường lên đỉnh núi.
Một cô gái hô lớn gọi với ra đằng sau:
"Mặc Viên, cậu nhanh lên một chút đi!"
Cô gái được gọi kia thì ở cách xa cô gái đang lớn tiếng gọi cả chục mét, mái tóc buộc hai bên, trên người khoác một chiếc ba lô, vừa đi vừa thở phì phò. Nghe cô gái phía trước gọi liền đáp lại nhanh chóng:
"Ừa, đang đi. Giục mãi"
Vừa nói vừa lười biếng lôi ra một túi bỏng ngô.
"Mặc Nhiên, cậu còn ăn được hả? Cậu đã tuổi rồi đấy! Làm ơn đứng đắn giùm tớ đi"
Tố Mân đi phía trước mếu máo, dở khóc dở cười
"Biết rồi biết rồi mà"
Huỳnh Mặc Viên chu chu môi, hơi nhíu nhíu mày.
Hôm nay Huỳnh Mặc Viên cùng mấy đồng học cũ tổ chức đi leo núi. Ban đầu Huỳnh Mặc Viên không đi nhưng Tố Mân kia cứ sống chết lôi nàng đi, còn lải nhải cái gì mà "Sao cậu lười vậy?" Hay "Rốt cục cậu muốn chết dí ở nhà làm gì?" hoặc "Cậu béo sắp thành con lợn rồi đấy" Ài ài ài, Tố Mân cứ phiền phức lải nhải khiến Huỳnh Mặc Viên đành phải tâm không cam tình không nguyện mà đi.
Một cậu bạn trai nhếch miệng đẩy gọng kính, khinh bỉ nhìn Huỳnh Mặc Viên:
"Cậu để ý làm gì chứ? Chân người ta ngắn, lại quá 'gầy' nên phải ăn bổ sung dinh dưỡng"
Huỳnh Mặc Viên tức tối. Đùa chứ, trên đời này nàng ghét nhất là bị nói là béo. Nàng thừa nhận là nàng có hơi..khụ, mũm mĩm. Nhưng đâu đến nỗi là con heo chứ?
"Nè nè, lão nương nghe hết rồi đấy!"
Nghĩ vậy, cục tức không nuốt trôi, Huỳnh Mặc Viên liền rống to, giơ ngón giữa sau lưng hai người kia. Sau đó liền hung hăng bóc bỏng ngô, lại hung hăng nhét đầy miệng, nhồm nhoàm ăn.
"Ách...khụ khụ khụ, ặc ặc, ngh....nghẹn...khụ khụ khụ...ưm, ặc"
Huỳnh Mặc Viên bị nghẹn, gương mặt trắng bệch, hơi thở bị tắc nghẽn, không thông. Mặt nàng trắng toát, mặt cắt không còn một hột máu.
Cô gái đi phía trước thấy vậy liền hoảng sợ, hô lên:
"Mọi người, mọi người, Mặc Viên...."
Tất thảy đều quay lại, hoảng sợ định chạy đến. Nhưng Huỳnh Mặc Viên đã sớm không còn thở nổi, ngất đi, theo quán tính ngã xuống phía dưới vực.
"KHÔNG, MẶC VIÊN....."
Cô gái kia cùng mọi người đều thất thanh hô, cẩn thận chạy lại nhìn xuống nhưng bóng dáng của Huỳnh Mặc Viên đã khuất dạng. Cậu bạn kia mắt mũi trắng bệch, thất thần lẩm bẩm:
"Không thể nào, không thể nào, rõ ràng mọi người đều có dây đeo bảo hộ, tại sao cậu ấy có thể rơi xuống chứ? Không thể nào"
"Cái này, đồng học, dây của Mặc Viên......bị ai cắt mất"
"Hả?"
Mọi người rơi vào trầm tư. Tại sao có thể vậy được? Bọn họ để mất Mặc Viên rồi! Bọn họ biết ăn nói với ba mẹ Mặc Viên ra sao đây?
__________Ta là dải phân cách chị Không và anh Thời___________
Long Nhạc quốc
Trước cửa Thái tử, một nữ tử mặc lam y nằm trước bậc thềm phủ, toàn thân lấm lem, bụi bặm không thể tả, trên người còn có vài vết thâm bầm tím, mặt còn có vài vết máu. Mọi người đi qua, người thì thương tiếc cho số phận của nàng, kẻ lại trào phúng cười khinh.
Thứ duy nhất khiến người khác tò mò trên người nữ tử là một chiếc túi kỳ lạ.
Bỗng nữ tử mở toang hai mắt, chống người ngồi dậy nhìn quanh, chưa kịp nhìn gì đã lẩm bẩm chửi:
"Đau quá, thằng nào chán sống đánh lão nương?"
Không sai, đây chính là Huỳnh Mặc Viên. Sau khi ngã xuống từ núi Hoa Sơn đã xuyên linh hồn qua thân xác của nữ tử này.
Huỳnh Mặc Viên nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này thật cổ kính. Nhưng nàng cũng không ngây thơ nghĩ rằng bản thân bị đưa vào trường quay, bởi nàng còn nhớ bản thân đã rơi xuống vực. Chẳng lẽ......Đoàng, như một tiếng sét đạp trúng đầu Mặc Viên. Nàng.....xuyên rồi?!
Từ từ, bình tĩnh nào. Chẳng phải các nữ chính sau khi xuyên qua đều ở trong thân xác của tiểu thư công chúa gì sao? Dù thân xác có là phế vật nhưng cũng là có cái ăn cái mặc, không phải lo nghĩ gì, càng không phải kiếm tiền. Thật tốt a.
Nhưng...........
"Ể?"
Gương mặt lấm lem đầy máu của Huỳnh Mặc Viên liền đen lại. Rõ ràng là ngoài đường a. Vậy là không có nha hoàn tiểu thư gì ư?
"Lão thiên a, sao con mẹ nó ngươi bất công vậy?"
Không để ý đến hình tượng của mình, Huỳnh Mặc Viên liền ngưởng mặt lên trời rống to. Mọi người trố mắt nhìn Huỳnh Mặc Viên. Chẳng lẽ bị Trắc phi đánh cho điên rồi?