Không khí buổi cơm hôm đó ngột ngạt, trông vào thấy rất rõ. Đông Triều ăn cơm mà cứ phải cúi gằm mặt. Hết giờ cơm, Đông Triều cáo lui, trở về phòng mình. Dận Chân muốn đưa về nhưng phải làm bổn phận của một gia trưởng, giải quyết mọi chuyện hôm nay. Tối nay, Dận Chân ngự ở chỗ Niên Thu Nguyệt.
Niên thị ân cần cởi áo ngoài cho chồng, nhẹ nhàng vắt lên giá treo. Dận Chân cởi đôi giày ra, đặt trên nền nhà. Dận Chân đợi Niên thị đến giường ngồi cạnh mình thì hỏi :
-Hôm nay Liên Nhi đã làm gì đắc tội với nàng và phúc tấn à ?
Niên thị lặng người đi. Nàng tránh đôi mắt đang dò xét của Dận Chân. Dận Chân đoán :
-Ta nghe nói Liên Nhi có tặng cho phúc tấn một bức tranh. Chẳng lẽ bức tranh đó có vấn đề gì ?
Niên thị lắc đầu. Nàng nói :
-Chỉ là ban trưa, thiếp thấy gia và Nữu Hỗ Lộc muội…
Dận Chân tiếp lời :
-Gia tập cho Liên Nhi đi. – Dận Chân cười, xoa đầu Niên thị. – Thu Nguyệt ơi Thu Nguyệt, có vậy mà nàng với phúc tấn cũng ghen ư ?
Niên thị bị nói trúng tim đen má ửng hồng, quay lưng lại với Dận Chân. Dận Chân dịu dàng ôm lấy vai nàng, thì thầm :
-Nàng nghĩ quá rồi. Nàng xem, Liên Nhi mới có tuổi, đến cả cách đi yểu điệu còn không biết, làm sao quyến rũ gia được ?
Niên thị vẫn không yên tâm. Nàng nói :
-Giờ Nữu Hỗ Lộc muội tuổi, nhưng nếu đến lúc muội ấy tròn thì sao ? Lúc đó gia không động lòng ư? Ba năm không phải là thời gian dài nhưng cũng để cho gia hiểu về muội ấy.
Dận Chân thở dài :
-Thu Nguyệt à, ta đã nạp Liên Nhi làm trắc phúc tấn, tất phải có trách nhiệm với nàng ta, cũng như với Lý trắc phúc tấn hay Cảnh Giai trắc phúc tấn.
Niên thị giật mình. Nàng nhớ ra chồng nàng vốn không chỉ có một mình nàng, còn biết bao nhiêu người đang chờ đợi, trong đó có cả phúc tấn. Niên thị quỳ xuống, nước mắt lưng tròng :
-Thiếp sai rồi ! Thiếp không nên có suy nghĩ muốn độc chiếm trượng phu. Xin gia hãy phạt thiếp thật nặng.
Dận Chân đỡ nàng lên, nói :
-Nàng hiểu là tốt rồi. Sức khỏe nàng vốn không tốt, đi nghỉ sớm đi.
Niên thị được Dận Chân bồng lên giường, đặt đầu lên gối đàng hoàng. Dận Chân nằm cạnh nàng, mặt đối diện với nàng. Niên thị mỉm cười, nhắm mắt lại. Dận Chân nhắc nhở :
-Liên Nhi là người nhỏ nhất trong nhà, nàng nên thương yêu, bảo ban nàng ta một chút, đừng bắt nạt làm nàng ta sợ.
Niên thị gật đầu. Rồi nàng chìm vào giấc ngủ. Dận Chân khẽ khàng thổi tắt ngọn nến đặt ở đầu giường. Chàng đặt lưng xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. Thái độ của phúc tấn vừa rồi làm chàng bất ngờ. Khi Dận Chân nạp Niên thị làm trắc phúc tấn, ngày ngày ghé qua, Tiểu Uyển luôn mỉm cười, có khi còn giục chàng đi thăm Niên thị. Nhưng Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi xuất hiện, chỉ mới có tuổi lại làm Tiểu Uyển không an tâm. Dận Chân chợt nhớ lại, lắc đầu :
-Đâu phải là Liên Nhi, là Đông Triều.
Đông Triều có thái độ chín chắn hơn Liên Nhi, biết chịu đựng hơn, cứng rắn hơn. Tuổi của Đông Triều cũng nhiều hơn Liên Nhi. Năm nay Đông Triều đã tuổi. Tuổi này nếu gặp ở ngoài đời thật thì đã có thể quyến rũ nam nhân được chưa nhỉ ?
-Vớ vẩn.
Dận Chân nhắm mắt lại, định ngủ. Chàng thấy thấp thoáng bóng người ngoài cửa. Dận Chân xuống giường, ra ngoài. Tiểu Uyển đang đứng một mình giữa trời khuya. Dận Chân đóng cửa lại, nhẹ nhàng đến bên nàng.
-Ta vừa hỏi Thu Nguyệt cớ sự. Ta hiểu rồi.
Tiểu Uyển quỳ xuống :
-Thiếp có tội, xin chàng nghiêm trị.
Dận Chân đỡ nàng dậy rồi nắm lấy tay nàng :
-Chuyện hôm nay, nàng cứ xem như ta đang dẫn muội tử của ta đi vậy. tuổi, vẫn chưa đủ là tình địch của nàng đâu.
Tiểu Uyển mỉm cười buồn bã :
-Thiếp không phải là người chàng đặt trong lòng nhưng lại là người hiểu chàng nhất. Với thái độ của chàng với Nữu Hỗ Lộc muội, thiếp không dám chắc đó sẽ là tình cảm huynh muội không.
Dận Chân nhíu mày. Rốt cuộc chàng đã làm gì đặc biệt mà đến cả Tiểu Uyển và Thu Nguyệt đều khẳng định rằng sau này Dận Chân đối với Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn sẽ có sự khác biệt. Dận Chân thật không hiểu nổi lòng dạ nữ nhân, còn ghê gớm hơn cả Bát gia đảng. Dận Chân không nén nổi, đưa mắt về biệt viện của Đông Triều, tự hỏi nàng đang suy nghĩ điều gì.
Xảo Tuệ len lén vào phòng chủ tặng một chiếc gối hương. Xảo Tuệ vén chăn lên, đặt vào giường của chủ. Dưới chăn chỉ có cái gối ôm, chủ đi đâu mất. Xảo Tuệ cuống cuồng :-Phu nhân ! Phu nhân !
Đông Triều đã trốn ra sân ngắm cảnh khuya bằng đường cửa sổ. Nàng đi dạo quanh khu vườn, chân không, tóc thắt bím. Buổi đêm tháo bỏ ánh hào quang giả mạo của nàng, đưa nàng trở về là Chân Đông Triều, không cần bộ y phục nam tử.
-Liên Nhi !
Đông Triều nghe giọng gọi mình là nam nhân nhưng không phải là người trong phủ. Đông Triều ngó lên cây. Một chú em cỡ tuổi đứng trên đó, nhìn mình chăm chú. Đông Triều hỏi :
-Ngươi là ai ?
Nam nhân nhảy xuống đất, tha thiết nói :
-Ta là Phong Di, nàng quên ta rồi sao ?
Đông Triều lắc đầu :
-Ta không quen ngươi.
-Chẳng lẽ bùa phép đã làm nàng quên đi ?
Đông Triều nhận ra nam nhân tên Phong Di này không phải đồng đảng cũng quen biết với bọn đạo nhân đã yểm bùa Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi. Đông Triều chụp lấy cổ tay Phong Di, siết chặt :
-Nói ! Làm cách nào để giải trừ bùa chú ếm lên Nữu Hỗ Lộc tiểu thư ?
Phong Di rùng mình. Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi mà Phong Di được lệnh phải quan sát, đến nỗi thương thầm trộm nhớ rất dịu dàng, phúc hậu. Đông Triều cảm nhận được mạch đập loạn xạ của Phong Di, liền tấn công tiếp :
-Phong ấn linh hồn của tiểu thư ở đâu ? Làm sao để giải được nó ?
-Buông ta ra !
Phong Di giật tay ra được, leo lên cây, nhảy ra ngoài. Đông Triều bám theo sát nút. Đông Triều phải tìm cách quay về từ nam tử này, chỉ có giải được bùa chú cho Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi nàng mới có thể trở về thời đại của mình. Phong Di chạy vào một rừng trúc. Đông Triều vấp phải một gốc trúc, ngã xuống. Phong Di vội chạy đến đỡ, phủi bụi trên quần áo nàng :
-Đã đến đây mà nàng không nhớ ta sao ?
Đông Triều hất tay Phong Di ra :
-Rốt cuộc ngươi muốn gì ?
Phong Di nài nỉ :
-Đừng hỏi nữa, hãy đi theo ta. Ở bên Tứ A ca, nàng sẽ không có hạnh phúc đâu. Hãy xem cái cách hắn đối xử với nàng và với Niên thị.
Đông Triều nói :
-Nói dễ nghe nhỉ. Ta đi theo ngươi ? Dù ngươi có che đậy bằng cái chết giả nhưng còn A mã của ta ?
Đông Triều tự nhủ, còn một hài tử quan trọng, can hệ tới sự sống còn của Đại Thanh mà Liên Nhi phải sinh ra cho Dận Chân. Phong Di khăng khăng dẫn nàng đi theo ý hắn. Đông Triều trì lại.
-Hãy buông phu nhân ra !
Phong Di quay lại. Huệ Đạt chầm chậm bước ra :
-Duyên nợ của ngươi không gắn liền với phu nhân. Với cả Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi lẫn cả phu nhân đây. Ngươi đã quyết lòng bảo vệ người ta thì hãy theo ta làm đệ tử, dốc sức bảo vệ phu nhân.
Phong Di buông tay nàng ra, buồn bã biến mất vào rừng trúc. Huệ Đạt định quay đi. Đông Triều kêu lớn :
-Ông là Huệ Đạt ?
Huệ Đạt biết không thể chối, bèn cúi đầu chào. Đông Triều hỏi :
-Đã giải được bùa chú cho Nữu Hỗ Lộc tiểu thư chưa ?
Huệ Đạt mỉm cười :
-Phép thuật đó có thể làm khó bần tăng sao ? Chỉ là ý trời.
-Ý trời ?
Huệ Đạt gật đầu :
-Việc đưa cô nương về đây là ý trời, bần tăng không hề liên quan đến.
-Ý ông là ta phải ở với Tứ gia đến khi nào mang thai, sinh con hay sao ?
Huệ Đạt mỉm cười :
-Có lẽ đến khi nào Nữu Hỗ Lộc tiểu thư đủ chín chắn để tiếp quản vị trí của cô nương.
-Vị trí của ta ?
-Có lẽ là đến khi Nữu Hỗ Lộc tiểu thư được tuổi.
Đông Triều thở dài, ba năm cũng tốt. Nàng hỏi :
-Vậy Nữu Hỗ Lộc tiểu thư giờ đang ở đâu ?
Huệ Đạt nói :
-Ở chỗ bần tăng. Phu nhân yên tâm, Nữu Hỗ Lộc tiểu thư vẫn sống tốt ở trong giấc mơ của Tứ gia. Vậy cho nên xin cô nương hãy sống thật tốt.
Đông Triều nhẹ nhàng chấm thuốc lên vết thương mình. Xảo Tuệ lo lắng, cầm lọ thuốc cho nàng mà cứ nhấp nhỏm. Đông Triều gắt :
-Ta đâu phải chén đĩa bằng sứ đâu mà sợ vỡ.
Xảo Tuệ thảng thốt nói :
-Phu nhân ! Sao phu nhân có thể so sánh bản thân với chén đĩa chứ ? Phu nhân còn hơn nữa kìa.
Đông Triều kêu Xảo Tuệ đưa cuộn băng vải cho mình băng bó vết thương rồi hỏi :
-Xảo Tuệ, ngươi thương ta đến vậy sao ?
Xảo Tuệ gật đầu lia lịa. Đông Triều gật gù, tỏ vẻ thông cảm nhưng giây sau, nàng trừng mắt với cô nàng hầu tội nghiệp :
-Vậy thì tại sao phải hét toáng chuyện ta biến mất cho gia nghe ? Một mình gia nghe thì không sao, cả phúc tấn, Niên trắc phúc tấn, Lý trắc phúc tấn, thậm chí là Hoằng Thời, Hoằng Quân đều biết hết. Giờ ta phải tiếp tục bị cấm cửa và phạt niệm kinh.
Xảo Tuệ cúi gằm mặt, lí nhí :
-Nô tỳ sợ phu nhân gặp nguy hiểm.
-Thưa trắc phúc tấn, gia có gửi cho trắc phúc tấn ít quà.
Đông Triều liếc Xảo Tuệ. Xảo Tuệ hiểu ý, chạy ra nhận. Đông Triều buộc mối dây xong rồi thả ống quần xuống. Xảo Tuệ quay lại với một chiếc hộp đựng thức ăn. Đông Triều bảo Xảo Tuệ đặt trên bàn rồi ra ngoài. Xảo Tuệ làm theo. Đông Triều mở chiếc hộp ra. Dận Chân kêu nhà bếp tặng nàng bánh phù dung. Nhưng đơn giản vậy thôi sao ? Đông Triều lấy đĩa bánh ra, mở ngăn thứ hai. Ngăn thứ hai có một bộ y phục của trẻ con là nam giới khoảng mười mấy tuổi. Đông Triều ăn vội mấy cái bánh, thay đổi kiểu tóc, mặc bộ y phục kia vào, đội mũ lên. Đông Triều viết một lá thư để lại cho Xảo Tuệ, yêu cầu giữ bí mật, không cho ai đến gần. Rồi Đông Triều trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ. Dận Chân đang chờ nàng ở ngoài, có cả Dận Tường và một thiếu nữ rất đẹp.
-Tứ gia ! Thập tam gia ! Vị này là…
Dận Tường nắm lấy tay thiếu nữ, dịu dàng nói :
-Đây là phúc tấn của ta, Triệu Giai Nghi.
Đông Triều cúi đầu hành lễ :
-Tham kiến Thập tam phúc tấn !
Dận Chân gật đầu, nói :
-Lên xe đi.
Đông Triều leo lên xe. Xe bắt đầu chuyển bánh, lẫn vào dòng xe tấp nập trên đường phố Kinh thành. Đông Triều ngắm dòng người xuôi ngược. Nàng hỏi :
-Sao hôm nay Tứ gia lại đưa tiểu nhân ra ngoài ? Chẳng lẽ chỗ của Thập tam gia lại có gian tế ?
Dận Tường bật cười :
-Không. Hôm qua cô nói ở trong nhà hơi ngột ngạt nên ta đã kêu Tứ ca đưa cô ra ngoài chơi.
Đông Triều mạo muội hỏi :
-Sao Tứ gia không đưa các phúc tấn đi ạ ? Tiểu nữ thấy các phúc tấn cũng ngột ngạt mà.
Dận Chân lạnh lùng nói :
-Các phúc tấn không thể chịu nổi cảnh ngoài này đâu.
Đông Triều không hiểu nhưng không hỏi thêm. Dận Chân kêu đánh xe đến một quán trà. Tiểu nhị ra hỏi bốn người dùng gì. Dận Tường và Triệu Giai Nghi nói tùy thuộc vào Dận Chân. Dận Chân nói :
-Ta uống Thái bình hầu khôi.
Tiểu nhị hỏi Đông Triều, Đông Triều cũng gọi vậy. Bốn người ngồi uống trà, nói một vài chuyện. Chợt, dưới lầu có tiếng quát tháo. Đông Triều đưa mắt nhìn Dận Chân. Dận Chân nói :
-Đi đi.
Đông Triều liền đi xuống lầu dưới. Dận Tường, Triệu Giai Nghi thấy hiếu kỳ, đi theo xem thử. Dận Chân kêu tiểu nhị đến tính tiền rồi cũng xuống dưới lầu. Một gã ăn mặc sang trọng, điệu bộ như cường hào túm lấy cổ áo của một kẻ nghèo hèn, ăn mặc rách rưới, giày thủng đế. Tên cường hào la lên :
-An Chí, ngươi tới số rồi mới động đến bổn gia. Lưu Ảnh ta sẽ không tha cho ngươi đâu !
Mọi người chung quanh xin Lưu Ảnh tha cho An Chí, hắn không nghe, hắn sai người quật An Chí xuống sàn rồi lấy chân giẫm lên lưng người thanh niên tội nghiệp. Dận Tường vội can ra, hỏi :
-Có chuyện gì vậy ?
Lưu Ảnh phủi tay, nói :
-Bổn gia đang uống rượu, tên khốn này cả gan lấy trộm một quan tiền của bổn gia.
Đông Triều nhìn An Chí và Lưu Ảnh. Nàng thấy túi bạc của Lưu Ảnh vẫn rủng rỉnh trong khi An Chí lại cầm trong tay những đồng tiền bẩn, cũ nát. Nàng hỏi :
-Ông ta không lấy bạc của ông sao ?
Lưu Ảnh nói :
-Thật may mắn đó !
Đông Triều hỏi :
-Ông luôn mang theo hai túi tiền sao ?
-Không… hôm nay là… vô tình mang theo gói tiền lẻ thôi.
-Ông để gói tiền lẻ ở đâu ?
Lưu Ảnh nói :
-Ở trong áo.
-Giờ ông mang bao nhiêu bạc ?
Lưu Ảnh bực bội nói :
-Hai mươi lạng.
Đông Triều hỏi mọi người chung quanh :
-Chư vị, chư vị có thấy tên này lấy trộm tiền không ?
Mọi người gật đầu. Dận Tường định bênh vực cho An Chí nhưng nghe vậy thì thôi. An Chí nói :
-Tôi không phải là trộm ! – Rồi bị đè xuống.
Dận Chân thấy Đông Triều đang trầm ngâm, chuẩn bị làm việc gì đó. Đông Triều ngước mặt lên trời, nói :
-Sự việc còn uẩn khúc. Nhưng tôi sẽ giải ra. Tiểu nhị, hãy cho tôi một chậu lửa.
Tiểu nhị lớ ngớ. Dận Chân nói :
-Cứ mang ra đây, ta sẽ thưởng cho. – Rồi nói với mọi người. – Tiểu tử này nói, chín phần là đúng, các vị cứ chờ.
Tiểu nhị vâng lời, hắn xuống bếp, mang lên một chậu lửa, than trong chậu còn đỏ rực. Tiểu nhị cầm bên ngoài cũng thấy bàn tay nóng ran, nước trong tay hắn hầu như bốc hơi hết. Đông Triều kêu đặt chậu lửa trước mặt mình. Nàng giật mấy đồng bạc từ trong tay An Chí bằng một thủ thuật đặc biệt. Đông Triều nói :
-Sau đây, thần Lửa sẽ cho chúng ta biết sự thật.