Trong ngày mùa đông tháng chạp, đúng là khí lạnh khắc nghiệt, tuyết không còn rơi nhưng không khí vẫn lạnh khô, hít thở cũng có chút cay mũi.
Toàn bộ người trong kinh thành cũng như bị bao phủ trong bầu không khí này, Tử Cấm Thành cũng không phải là ngoại lễ. Gió lạnh mang theo chút ý khiêu khích hả hê, từ gạch đỏ thành cung đến ngói lưu ly bằng vàng, nhảy vọt vào trong cung cấm. Một đường gió thổi, trên đường nhìn thấy một gốc mai vàng, còn vô cùng tà ác rung cành của nó vài cái. Những bông hoa đầy cành bất ổn bám vào cành lung lay trái phải, nhưng vẫn mang dáng vẻ đầy phục tùng, đầy kính cẩn. Gió lạnh như thấy chúng chẳng hề thú vị, liền gào lên rồi chạy về phía cung điện khác.
Vạn quý phi nhìn gốc mai vàng nhuỵ trắng đang lung lay trong gió kia, ánh mắt có phần xa xăm không tiêu cự, hiển nhiên tâm tư cũng không ở tại nơi này.
Trên gương mặt âm trầm của bà ta để lộ chút nếp nhăn, tuy đã cố gắng bảo dưỡng nhưng vẫn không tránh khỏi những lưỡi dao vô tình của thời gian. Kim Phượng Xuất Vân trên búi tóc điểm xuyết vài viên ngọc trắng, lại không thể tăng thêm chút khí chất cao quý nào cho bà ta, ngược lại lụa hoa đỏ thẫm cùng móng vuốt vàng trên thân lại tranh nhau phát sáng, càng bộc lộc khí chất ương ngạnh và thô tục.
Lúc này bà ta đang ngồi trên ghế quý phi rộng lớn, móng tay được khảm ngọc phỉ thuý gõ lên ghế từng chút một, cắm thật sâu vào trong lớp nỉ màu đỏ mềm mại dưới thân. Lớp đệm màu đỏ cùng bộ móng ánh sắc xanh làm nổi bật lên nét đối lập rõ rệt, phối hợp với cánh tay khô gầy lộ ra bên dưới ống tay áo, quả thật nhìn thấy mà giật mình, khiến người khác phải rét lạnh.
"Tốt nhất các người nên nói rõ ràng cho bổn cung!" Ngữ điệu của bà ta đằng đằng sát khí, lúc xoay đầu lại, cả gương mặt đã bị phủ kín bởi vẻ hung ác nham hiểm.
Bà ta lên tiếng quá đột ngột, Trịnh Trung đang quỳ bên dưới run lập cập, dập đầu: "Nương nương tha mạng! Xin nương nương tha mạng..."
Lương Phương ở bên cạnh tuy cũng vô cùng sợ hãi, nhưng chuyện này đã từng phải trải qua rất nhiều lần, nên cũng không sợ như kẻ bên cạnh.
Chỉ thấy hắn quỳ sát nền đá cẩm thạch, giọng nói chói tai dù vẫn có chút run rẩy nhưng vẫn còn suy tính kĩ càng: "Khởi bẩm nương nương, lúc ấy sau khi tiểu nhân được báo tin thì không dám trì hoãn một khắc, lập tức điều đến hai nghìn binh sĩ cùng hai nghìn tử sĩ, chuẩn bị đến nơi ấy để tiêu diệt chúng trong một lần. Nhưng không ngờ Tước Hoả Kỵ Binh xuất hiện nửa đường, đánh bọn tiểu nhân đến trở tay không kịp. Cũng may trước khi Tước Hoả Kỵ Binh đến, người nọ thân đã trọng thương, còn trúng phải một nhát đao có tẩm thực cốt toả hồn tán. Tuy rằng đã đốt đạn khói bỏ chạy, nhưng chắc chắn hắn cũng không sống được bao lâu. Về sau tiểu nhân cố gắng nhặt được một cái mạng nhỏ để trở về, dù biết đã làm hỏng kế hoạch của nương nương, nhưng xét cho cùng cũng không hề làm nhục sứ mạng. Nhưng... nhưng ba ngày sau, như nương nương thấy, hắn lại trở về êm đẹp, hệt như mọi chuyện đều..."
Lúc y đang nói chuyện, lại thấy bầu không khí có chút gì đó không đúng, vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Vạn quý phi, hoàn toàn bị gương mặt âm tàn kia doạ cho sợ hãi, hai chữ "không có" nghẹn nơi cổ họng, không dám nói tiếp.
"Đồ láo xược!" Giờ phút này dĩ nhiên Vạn quý phi đang trút giận về phía hai người quỳ bên dưới.
Trừng mắt, bà ta cười lạnh: "Ta thấy tên nghiệt hủng kia ba ngày không về, còn cho rằng chuyện đã thành, vẫn đang suy nghĩ sao còn chưa thấy bọn nô tài các ngươi đến để tranh công, thì ra là đã làm hỏng chuyện nên mới không dám tới gặp ta!"
Lúc này Lương Phương đã có phần hoảng hốt, y liếc nhìn Trịnh Trung đã sớm run rẩy co rúm lại thành một cục ở bên cạnh, sau đó vội vàng dập đầu biện bạch: "Tiểu nhân... lúc ấy tiểu nhân thật sự cảm thấy người nọ sẽ không thể sống lâu được, nhưng chết phải thấy xác, vì để xác minh mọi chuyện, về sau tiểu nhân có tìm kiếm rất lâu ở nơi đó, lại không tìm thấy gì. Vì vậy mới... vì vậy mới không dám đến diện kiến nương nương..."
"Được, rất được." Bà ta gằn từng chữ: "Đây chính là kết quả mà ta khổ tâm bồi dưỡng các ngươi! Hai nghìn năm trăm người, đối phó với ba mươi người mà còn để cho người ta chạy thoát! Vẫn còn mặt mũi để nói chuyện sao? Qủa thực là một đám vô dụng! Nói! Nếu lúc ấy đã thấy có biến, tại sao không cho người đuổi theo!"
"Nương nương minh giám! Lúc ấy bên cạnh hắn ta đều là cao thủ hàng đầu, vốn muốn lợi dụng đa số, bắt lấy cơ hội ra một đao kết liễu. Nhưng ai ngờ... bình thường hắn nhìn vô hại yếu ớt, nhưng rõ ràng lại có võ công, hơn nữa chiêu thức lại vô cùng quỷ dị, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác không thể nhìn ra được sâu cạn... Nếu không cố gắng chống đỡ, chỉ sợ..." Y giật mình cảm thấy câu nói của mình là đang đổ thêm dầu vào lửa, vội vàng ngậm miệng.
Vạn quý phi nghe được, tức giận đến mức thở gấp. Bà ta không để ý đến sự đau đớn trong cơ thể, quát ầm lên: "Chỉ sợ các ngươi cũng không thể làm hại đến một sợi tóc của nó có phải không? Đúng là một đám phế vật! Đã lâu như vậy, thậm chí ngay cả tin tức về đối thủ cũng không thể thăm dò rõ ràng, ta còn dùng các ngươi để làm gì?"
"Nương nương bớt giận, xin hãy chú ý đến sức khoẻ..."
"Bớt nói nhảm! Tiếp tục bẩm báo cho ta!"
"Vâng vâng vâng!" Lương Phương dập đầu như giã tỏi: "Lúc ấy, thật sự tiểu nhân cũng muốn đuổi theo. Nhưng hành động của người kia quá nhanh, điểm huyệt cầm máu ngay tại chỗ, lại ném đạn khói rồi bỏ chạy, vì vậy không hề để lại bất cứ vết máu hay manh mối nào để tra xét. Hơn nữa... lúc ấy Tước Hoả Kỵ Binh đã ra tay tìm kiếm sớm hơn một bước, tiểu nhân sợ sẽ chuốc phải phiền phức, nhất thời không thể triệu tập được đủ tinh anh, vì thế lúc ấy không dám làm liều... có khả năng trong lúc đó người đã được cứu đi."
"Cút!" Vạn quý phi càng nghe càng tức giận, ánh mắt hệt như sắp phun ra lửa, cố sức lao xuống khỏi ghế, đá cho hai tên thái giám mỗi người một cước.
Hai người bị đau cũng không dám lên tiếng, biết rõ lúc này Vạn quý phi đang vô cùng giận dữ, không nói lời nào đã bỏ qua công lao khổ nhọc của bọn họ trong nhiều năm, trực tiếp biến bọn họ thành bia thịt trút giận.
Hai người biết điều rút lui, vừa lăn vừa bò cố gắng thoát khỏi tầm mắt của Vạn quý phi.
Vạn quý phi vô cùng tức giận, thuận tay bắt lấy một bình sứ hoa mai bên cạnh ném mạnh xuống đất, nhất thời món đồ sứ trắng óng ánh như tuyết kia đã nát vụn.
Lúc đầu bà ta còn muốn đập thêm vài thứ, hoặc dứt khoát tìm mấy cung nhân trút đòn cho hả giận. Nhưng không ngờ nộ khí công tâm, cơn tức giận vừa rồi đã khiến bệnh cũ tái phát. Bà ta ôm lấy lồng ngực đầy đau đớn, không cam lòng ngồi trở lại ghế.
Sự đau đớn mỗi lúc một tăng. Mặt bà ta không còn chút huyết sắc, từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán, khiến lớp trang điểm của bà ta bị trôi đi, để lộ ra một lớp da ngăm đen.
Lòng của bà ta, có một đống lửa đang cháy hừng hực.
A, tên nghiệt chủng kia còn biết võ công, ẩn nấp rất kĩ, rất sâu...! Đúng là kẻ đê tiện sinh ra kẻ nghiệt chủng, ẩn nấp kín đáo hệt như mẫu thân của nó! Lần này tránh được thì đã sao, tiếp theo ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây, không được chết già! Cho ngươi xuống địa phủ để đoàn viên cùng tiện nhân kia!
Bà ta thầm mắng, mắt bắn ra những tia sáng lạnh lẽo. Tuy rằng cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt bả ta phải vặn vẹo, nhưng khoé môi lại dần nhếch lên thành một nụ cười lạnh, tàn nhẫn mà khát máu, hệt như một lệ quỷ không cam lòng siêu sinh, toàn thân đều là âm khí ngùn ngụt.
"Trinh nhi, Trinh nhi..." Bỗng nhiên mấy tiếng gọi thân mật của một nam nhân vang lên từ bên ngoài điện.