Sau khi thiếu niên kia tỉnh lại liền nhắm mắt điều tức.
Vừa rồi hắn chỉ kiểm tra miệng vết thương của mình một chút, phát hiện đã có người xử lý cẩn thận giúp mình. Hắn không khỏi tự giễu cười cười: Xem ra mình đã nhặt được một cái mạng rồi.
Trước khi hôn mê, hắn cố gắng bức hết độc ra ngoài, xem ra làm liều mà lại đúng.
Sau khi khôi phục được chút thể lực, hắn muốn xuống giường đi lại một chút. Cũng trong lúc vô tình lại chạm vào tấm áo choàng mềm bằng gấm.
Màu đỏ ửng nổi bật trên mấy ngón tay trắng noãn thon dài của hắn, chút cảm xúc mềm mại trên đầu ngón tay khiến khoé môi của hắn nhếch lên tạo thành một đường cong, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn không có bất cứ một gợn sóng nào.
Hắn lấy tấm da thú trên giường xuống, trải cạnh đống lửa, ngồi đối diện thiếu nữ kia.
Cẩn thận nhìn kĩ thiếu nữ đang ngủ, hắn phát hiện bản thân mình cũng đã bị bầu không khí yên tĩnh êm ắng này bao bọc, từ trong ra ngoài đều cảm thấy chút thư giãn khó có được. Đây là cảm giác mà đã lâu hắn chưa từng cảm nhận. Lắc đầu, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ bản thân mình cũng có lúc có cảm giác lòng dạ thanh thản.
Kiềm chế tạp niệm, ngưng thần, hắn bắt đầu mạch suy nghĩ của mình.
Đôi chân mày của thiếu nữ đối diện càng nhíu chặt, trên mặt dần hiện lên vẻ sợ hãi, hệt như đang mơ thấy thứ gì vô cùng đáng sợ. Cuối cùng, như một sợi dây cung không thể chịu được sức căng, nàng hét to "A" một tiếng, giật mình tỉnh lại.
Y Kiều vỗ ngực thở mạnh, nàng thật sự còn đang vô cùng sợ hãi với cảnh tượng nhìn thấy trong mơ.
Gác xép, lại là gác xép, ngay cả trong ác mộng nàng cũng không thoát khỏi căn gác xép ấy. Xem ra, nàng đã bị ám ảnh nặng với căn gác đó rồi.
"Cô nương, cô không sao chứ?" Bỗng nhiên một giọng nam tử ưu nhã truyền vào tai nàng, còn mang theo chút lạnh lẽo của hàn ngọc, dường như còn có sức mạnh đi xuyên lòng người.
Trong lúc nhất thời nàng không kịp phản ứng, sững sờ ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng.
Là thiếu niên được nàng cứu kia.
Giờ phút này, hắn đang cười vô cùng dịu dàng mà nhìn nàng.
Thiếu niên vừa tỉnh lại, thần thái càng phi phàm hơn, ánh sáng đang lưu chuyển trong đôi mắt kia như hội tự đầy đủ mọi tinh hoa của nhật nguyệt, khiến người ta phải say mê. Nhưng, lại không thể nhìn thấy rõ chút tình cảm bên trong đôi mắt ấy. Hệt như một chiếc tách bằng lưu ly nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy lớp vỏ bên ngoài mà không thể nhìn thấy thứ được ẩn giấu bên trong.
Đối với chút luống cuống vừa rồi, Y Kiều cảm thấy có chút bối rối. Nàng vội ho một tiếng, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Không sao."
Nhưng, ánh sáng lại loé lên trong đầu nàng, bất tri bất giác lại nhìn thiếu niên kia, nói: "À, huynh tỉnh rồi sao?" Hắn cũng bị thương không nhẹ, có thể tỉnh lại nhanh như thế, thật sự đã làm Y Kiều bất ngờ.
Thiếu niên mỉm cười gật đầu, vô cùng lễ độ cảm tạ nàng: "Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp."
Y Kiều chỉ cảm thấy đó là chuyện mình nên làm, vì vậy có chút xấu hổ xua tay: "Không sao, không sao..." Nhưng ngay lập tức, chút tự nhiên trong lời nói của nàng lại dần bị sự bất an và sợ hãi trong nội tâm che lấp.
Y Kiều nhìn trang phục màu đen được thêu tơ bạc ngầm cùng mái tóc đen dài của thiếu niên, chỉ cảm thấy chân tướng mỗi lúc một rõ ràng hơn, tất cả đều đúng với suy đoán lúc trước của nàng. Mà những thứ này đều là thứ mà nàng một mực lảng tránh.
Nhưng hiện tại, nàng đã không thể lừa bản thân mình được nữa.
Nàng hít sâu mấy hơi, buộc bản thân mình phải tỉnh táo, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nàng phải biết rõ tình huống hiện tại.
"À." Nàng cố tìm từ ngũ để hỏi: "Xin hỏi, công tử họ gì?"
Thiếu niên hơi ngập ngừng một chút, sau đó cười chân thành đáp lời: "Tại hạ họ Hữu."
"Hữu? À, thật ra họ này rất hiếm đấy." Nàng cười khan vài tiếng, lại cảm thấy có chút lúng túng, tiếp tục tự báo gia môn: "Ta... Khụ, tiểu nữ họ Trương, tên là Y Kiều."
Nàng không phải là sắc nữ, muốn liên hệ tính danh để thuận tiện làm quen đâu.
Chẳng qua nàng không muốn khiến câu hỏi kế tiếp của mình trở nên quá mức kinh người mà thôi. Có sao đi nữa, tốt xấu gì cũng phải cho người ta chuẩn bị tâm lý.
Có điều, vì tâm tư của nàng không đặt tại đây, nên cũng không biết rằng chủ động mang tên họ của mình báo cho một nam tử xa lạ, thật sự chính là một hành vi khác người.
Thiếu niên kia vừa nghe xong vẫn không có biểu cảm gì khác thường, lễ phép gật đầu.
"Vậy..." Nàng lại không tìm được chủ đề để nói, cuối cùng cắn răng: "Công tử sinh ngày..."
Câu hỏi như thế, đặt ở nơi này, quả thật là bất ngờ đến quái lạ. Nhưng ý lại không ở trong lời.
Thiếu niên như không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này, hơi sững sờ một chút, nhưng lại nhanh chóng phản ứng kịp, vẫn tươi cười ôn hoà như trước, hỏi gì đáp nấy: "Canh dần năm Thất Nguyệt, tuổi mão."
Ai ngờ, Y Kiều nghe xong lại càng nôn nóng hơn, mặt cũng đỏ lên: "Ai da, không phải là cái đó... ý ta là, ta muốn hỏi... huynh sinh năm nào ấy... à, mà cũng không đúng..."
Nàng thật sự không tìm được từ phù hợp để diễn tả được ý của mình, càng nghĩ lại càng sốt ruột, cũng bất chấp việc tìm từ không được phù hợp của mình.
Nhìn vẻ sứt đầu mẻ trán của Y Kiều, thiếu niên kia vẫn rất trầm tĩnh.
Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã hiểu ý của Y Kiều, khoé môi lướt qua chút ý cười vui vẻ: "Tại hạ là người Thành Hoá năm thứ sáu. Cô nương muốn hỏi điều này phải không?"
(Thành Hoá: Niên hiệu vua Hiến Tông nhà Minh, Trung Quốc, - )