Hoàng Hậu Độc Nhất

chương 20: bàn tay vô hình (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phòng sưởi giữa Đông Cung, một vị thiếu niên mang vẻ mặt thảnh thơi đang thưởng thức bức tranh tịch dương rực rỡ.

Hắn chắp tay đứng trước cửa sổ khắc hoa văn, bóng dáng cao lớn được nắng chiều dát lên một vầng sáng vàng nhạt, khuôn mặt như ngọc tinh xảo cũng đang đắm chìm trong cảnh sắc nhu hòa.

Nhưng, trong đôi mắt sáng rực như lưu ly lại không nhiễm chút ý đẹp nơi phong cảnh, vẫn lạnh lùng như trước, không một gợn sóng.

Cho dù ánh mắt của hắn có dịu dàng đến đâu, cho dù bên môi của hắn vẫn đang có chút ý cười nhẹ nhàng.

Ánh trời chiều như lửa đốt mang theo ánh cam ấm áp, chưa bao giờ chiếu vào đôi mắt ấy, bên trong luôn có một tấm chắn không thể nào vượt qua.

Ngoại vật chỉ có thể chạm tới bên ngoài nhưng không thể xâm nhập vào bên trong, thậm chí ngay cả dấy lên một làn sóng cũng không được.

"Hình như hôm nay hơi muộn." Hắn chậm rãi xoay người, nhìn bóng người màu đen đang quỳ một chân trên đất: "Có chuyện gì sao?"

"Vâng, chủ thượng anh minh. Trinh sát phái đi gặp chút phiền phức, vì vậy phải ở lại." Huyễn Dạ nghiêm mặt cúi đầu, chắp tay đáp.

"Mà thôi, mang thứ kia ra cho ta xem một chút." Hắn thản nhiên cười cười, như cũng không quan tâm đến phiền phức đối phương nói là gì.

Nếu Huyễn Dạ đã không báo rõ, vậy cũng không cần phải...

Huyễn Dạ cung kính đưa một phong thư, cúi đầu quỳ một chân trên đất, không nói thêm.

Thiếu niên nhận lấy thư, xé bì, động tác lưu loát mà ưu nhã, chỉ nhìn lướt qua đã đọc xong nội dung.

"Nha đầu kia nghèo đến điên rồi à, chưa biết thân phận đối phương đã dễ dàng kết thân với nam tử xa lạ... sớm biết thế, ta đã chẳng mang hai trăm hai ngân phiếu kia về rồi." Hắn khẽ lắc đầu, cười đến bất lực: "Thật sự là người tính không bằng trời tính. Bây giờ xem ra, e rằng lại thêm chút trắc trở rồi..."

Nói xong, đột nhiên hắn cúi đầu ho dữ dội. Tuy tay nắm thành quyền che môi, hơn nữa đã cố áp chế, nhưng vẫn khiến thân thể hắn run rẩy. Gương mặt như ngọc lại thêm phần tái nhợt và tiều tụy, da thịt trắng nõn như sắp thấy máu, trên trán còn có một lớp mồ hôi mịn.

"Chủ thượng!" Huyễn Dạ thấy chủ tử nhà mình suy yếu như vậy thì không khỏi lo âu nhìn về phía hắn. Nhưng lập tức lại thấy bản thân đã vượt quá khuôn phép, chỉ cúi đầu rồi ngẩng đầu, lại lập tức cung kính cúi đầu xuống, quỳ một chân trên đất tiếp tục nghiêm mặt chờ lệnh.

Hắn biết, thân thể chủ tử luôn không tốt, hơn nữa từ xưa đến nay hắn luôn không biết quý trọng. Bây giờ xem ra, nhất định chẳng những không chịu điều trị từ đợt bị thương trước, mà còn mỗi lúc một hành hạ cơ thể mình, luôn phải bận bịu xử lí chính sự và các loại công văn.

"Khụ khụ khụ... không sao." Hắn cố gắng áp chế cơn ho, thản nhiên phất tay.

Tuy rất đau, tuy hắn vẫn đang yếu ớt thở hổn hển từng hơi, nhưng dù gương mặt tinh xảo kia vẫn có phần tái nhợt, nụ cười ấm áp với lúm đồng tiền vẫn nở rộ, như hoàn toàn không đặt chút đau đớn kia vào lòng.

"Đến lượt phiền phức của hôm nay." Hắn vừa chậm rãi ngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh, vừa dùng khăn lụa trắng tinh chậm rãi lau mồ hôi: "Ngươi điều tra được gì?"

"Hồi bẩm chủ thượng, thuộc hạ đã do thám biết được thân phận đối phương, cho rằng không cần phải... động đến, nên đã tránh đi, không nảy sinh tranh chấp gì." Tuy trong thư vẫn chưa nói, nhưng hắn biết, sau khi chủ tử xem xong sẽ hiểu, vì vậy khi nãy mới không giải thích nhiều.

Huyễn Dạ chịu trách nhiệm cho toàn bộ tin tức, có quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ, vì vậy hành động này cũng không tính là tự chủ trương.

Như đã nói qua, nếu chuyện bé cũng phải để chủ tử tự mình xử lý, như vậy không những sẽ khiến người khác mệt mỏi, mà còn có thể dẫn đến hiệu suất thấp, gây trễ thời cơ.

"Làm tốt lắm." Thiếu niên lại dằn vài tiếng ho khẽ, sau mới chậm rãi nói: "Nếu sau này gặp lại, cố gắng hết sức không được chạm mặt, nếu không sẽ lại phát sinh mâu thuẫn. Tuyệt đối không thể khinh thường thế lực của Vân gia, ta không muốn gây thù hằn chỉ vì bản thân. Hiện nay thời buổi rối ren, ta không có hứng tiêu thời gian vào những thứ... phiền phức không cần thiết này."

Những thứ gây phiền phức, nếu cố dây vào, sẽ là hành động cực kì ngu xuẩn. Làm như thế chỉ có thể gây trở ngại, khiến con đường phía trước của bản thân trở nên quanh co hơn. Mà có đôi khi, lùi bước mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Cho dù không chút sợ hãi, cho dù có mạnh mẽ đến đâu.

"Vâng, thuộc hạ nhận lệnh."

"Mấy ngày này... có người đến, ngươi cứ tránh một chút." Thiếu niên lại định dặn dò chút gì, bỗng như nghe thấy chút động tĩnh, mắt chuyển lạnh, phất tay ra hiệu cho Huyễn Dạ lui xuống trước.

Mà Huyễn Dạ lúc này cũng đã nhận ra dị động, trong phút chốc không thể không thán phục với thính lực của chủ tử nhà mình.

Hắn nhanh chóng chắp tay hành lễ, sau đó biến mất trong nháy mắt.

Lúc này thiếu niên lại không có chút hoảng loạn.

Tuy hắn vẫn yếu ớt như trước, thậm chí cả người cũng không khỏe. Nhưng vẫn cố gắng chống tay đứng dậy khỏi giường, có chút khó khăn đi tới ngồi sau thư án bằng tử đàn.

Hắn liếc mắt nhìn tấu chương chất chồng như núi, bên môi nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt.

Hắn nhẹ nhàng châm đầy một cốc trà, nhưng không uống, chỉ dùng ngón giữa và ngón cái của tay phải đặt sang một bên.

Nước trà đỏ sậm tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với những ngón tay trắng nõn thon dài của hắn, khiến da tay càng trông như càng trong suốt hơn.

Chén trà ngọc lạnh ngắt, chỉ rõ nước trà vừa rót vào thật ra đã nguội từ lâu.

Truyện Chữ Hay