• Edit: KT.
“Chàng cầm cái này, thì cách ta xa ra một chút.” Thải Thải nhíu mày, bày ra bộ dạng có ta thì không có nó. Nhưng Sở Cuồng cũng không sợ chết, cầm lấy cái bình nhỏ kia lên cẩn thận nhìn một chốc, sau đó nhét vào thắt lưng. Quả nhiên khi hắn muốn đến gần Bánh Bao, nàng liền bày ra tư thái lui binh nhượng bộ.
Đỗ Tụ Nương nói: “Thứ này sợ nhất là thủy tinh, cho nên ban đầu cho vào bình thủy tinh, cũng không hiểu tại sao nó liền tuyệt đối không thể sinh trưởng thành lông được, cho nên đừng sợ, bản thân nấm tơ trắng không có độc.”
Nghe nói như vậy, Thải Thải mới thoáng yên tâm.
Ban đêm, nhân lúc Thải Thải ngủ say, Sở Cuồng mới lén đi gặp Đỗ Tụ Nương.
“Tụ Nương, trẫm muốn ngươi giúp trẫm làm một việc.”
*********Thải Thải bánh bao thịt*********
Quân doanh Hung Nô,
Gã lính bị Sở Cuồng tra khảo rốt cục cũng kiên trì được tới khi trở về nơi đóng quân của mình. Thương thế trên người khiến gã trông thật mệt mỏi.
Gã thậm chí cũng không nhớ được, rốt cục là đêm qua đã xảy ra chuyện gì!
Dường như khi tỉnh lại, hắn đã ở nơi hoang địa, bên cạnh là một con ngựa đứng gần gốc cây lớn.
Không kịp nghĩ đến tại sao, gã liền liều chết trở về quân doanh, dù chết cũng phải về!!
Hồng hộc……
Nhưng khi tới cửa quân doanh, rốt cục sức lực cũng cạn kiệt, gã bất tỉnh.
Gã nằm trên chiếc giường bằng cỏ, vẻ mặt mệt mỏi. Vết thương khiến cả người vô cùng đau nhức. Bất chợt, một luồng sáng chiếu vào. Sau đó có một cái bóng mơ hồ xuất hiện.
“Ngươi trở về bằng cách nào?” Giọng điệu mang theo ngữ khí chất vấn.
Hắn biết, đó là Tây lộ đại tướng quân.
“Thuộc hạ, bị người ta ném vào hoang địa –” gã nhắm mắt lại nói, muốn mở mắt ra, lại mở không được.
Bỗng nhiên, một âm thanh khác nhàn nhạt hỏi: “Hoàng đế Đại Sở nói gì với ngươi?”
Gã bị âm thanh lạnh lẽo ngoài ngàn dặm mang theo uy nghiêm này dọa cho sợ hãi, giọng nói hơi run rẩy đáp: “Hoàng đế Đại Sở ép hỏi thuộc hạ về việc lần này Hung Nô có âm mưu gì, nhưng mà thuộc hạ là nam nhi tốt của Hung Nô, nên tuyệt đối không hề phản bội Hung Nô, dù bọn chúng nghiêm hình bức cung cũng không thể thu được gì cả.”
Gã hoài nghi giờ phút này người đứng bên cạnh mình thật sự không phải là đại vương bệ hạ, trong lòng nổi gợn sóng mênh mông, rất nhanh xung quanh mất đi tiếng động, cả người mỏi mệt, gã từ từ nhắm mắt lại.
“Trẫm quyết định điều động tướng quân ở bốn cánh, cùng bao vây tấn công Đại Sở.”
Nhiếp Lăng Phong ngồi trên long ỷ, nhìn Diệp Hạ Thái.
Diệp Hạ Thái mặt không chút thay đổi nói: “Xin hỏi hoàng thượng, nghe nói trong quân doanh Đại Sở đã xuất hiện hỗn loạn, rất nhiều binh lính bị bệnh nặng. Hoàng thượng, chuyện này không thoát được quan hệ với hoàng thượng đúng không?”
Nhiếp Lăng Phong nhàn nhạt nói: “Đại tướng quân vương có lời gì xin nói thắng, chẳng lẽ đại tướng quân vương cảm thấy thực lực đối phương suy yếu sẽ bất lợi đối với chúng ta sao?”
Diệp Hạ Thái cười: “Thần không dám.”
Hắn chỉ cảm thấy dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào như vậy, rất có thể sẽ mang đến phiền toái lớn hơn nữa mà thôi.
“Chúng ta để binh lính giả vờ ngã bệnh, không biết có thể giấu diếm Nhiếp Lăng Phong được hay không nữa.” Thải Thải ngồi lau bộ áo giáp của Sở Cuồng mãi cho đến khi nó sáng bóng lên, sau đó phủ thêm cho hắn một chiếc áo choàng.
Lúc sáng có tin báo năm ngã quân của Hung Nô đã tụ hội, dự là sẽ chuẩn bị một cuộc tổng tấn công lớn nhất từ đầu cuộc chiến đến nay.
Lần này Sở Cuồng mang theo tất cả nhân mã ra thành hội chiến, thời khắc mà Thải Thải lo lắng nhất cuối cùng vẫn đến.
“Ta đi với chàng nha?” Nàng nói.
Sở Cuồng trợn trừng mắt, nói: “Nói bậy, sao nàng có thể đi cùng trẫm được, ngoan ngoãn ở lại cho trẫm.”
Thải Thải tóm lấy đồ hắn: “Ta muốn đi theo chàng!”
“Không được!” Câu trả lời ngắn gọn. Sở Cuồng xoay người lại nắm lấy tay nàng nghiêm túc nói: “Nàng nên hiểu, trẫm cùng Nhiếp Lăng Phong đã hao phí mất hai tháng, bây giờ sẽ phải khởi xướng tổng tấn công, lần này là giao chiến trực diện chân chính, nếu nàng ở bên cạnh, trẫm sẽ phân tâm.” Hôn lên mặt nàng một cái, Báo Bao hỏi nhỏ: “Trận pháp kia đã luyện tốt chưa?”
“Tốt rồi.” Hắn nói.
Thải Thả cúi thấp đầu, vẫn còn rất lo lắng, nhưng tâm tình đã dần bình ổn, dù sao, đây chính là vận mệnh.
Đây không phải là lần đầu sinh ly tử biệt, nàng bật thốt: “Thật không nghĩ đến, mỗi lần ta với chàng cách ra, ta đều sợ rằng sẽ vĩnh viễn ly biệt nhau.”
“Sẽ không.” Hắn giữ tay nàng lại an ủi: “Mặc dù mỗi lần đều vạn phần nguy hiểm, nhưng trẫm cũng luôn nhớ, hóa nguy thành an. Nàng yên tâm, trẫm luôn có thiên thần che chở trẫm, Nhiếp Lăng Phong còn chưa đủ tư cách để lấy mạng của trẫm đi đâu.”
Buổi tổi, hai người ôm tiểu Nhị lang chơi một lá, Sở Cuồng lại càng hiếu kỳ bộ dáng và tính khí của Đại lang, Thải Thải liền kiên nhẫn kể cho hắn nghe.
“Tính Đại lang cũng khó chiều, lại lông bông, đói bụng muốn ăn, tiếng khóc to hơn bất cứ ai, lúc bú sữa thì tay hay bắt lấy áo, hình như sợ có ai cướp với mình vậy. Ngủ ban ngày, ban đêm tỉnh như sáo, còn khó nuôi hơn cả ba tiểu Nhị lang nữa.” Thải Thải than thở nói: “May nhờ cá tính như vậy, chứ bằng không ta cũng thật không yên lòng.” Lại nhìn tiểu Nhị lang ở trong lòng: “Nhị lang thật khác huynh trưởng của nó.”
Sở Cuồng đắc ý nói: “Một văn một võ, một động một tĩnh. Tốt lắm, trẫm quyết tâm sẽ bồi dưỡng hai đứa thành nhân tài siêu quần. Tính khí của lão đại thích hợp làm thái tử hơn, tiểu Nhị lang ôn hòa như vậy, nhất định sẽ thể phụ tá ca ca nó rất tốt!”
Sở Cuồng thở dài: “Từ nhỏ trẫm đã không được trải nghiệm qua loại tình cảm huynh đệ thật sự, cho nên điều trẫm hy vọng nhất chính là, hy vọng hai đứa nhỏ này sau này có thể hòa thuận chung sống với nhau.”
“Việc này thì có thể dạy được, từ nhỏ dạy hai đứa tương thân tương ái, lớn lên tự nhiên không cần sợ. Phải không?”
Tiểu Nhị lang cười toe toét, Thải Thải liền hôn chụt cái má bé một cái.
Sở Cuồng lại nhìn tiểu Nhị lang sâu kín thở dài: “Đứa nhỏ này nhất định là một đứa con hiếu thảo, hiếu kính người làm cha là ta này.”
“Sao lại nói vậy?”
“Nàng xem, cha nó sắp lên chiến trường, cho nên nó biết trong lòng cha nó nhất định là lo lắng nhất là mẹ nó. Cho nên cười vui vẻ như vậy, là giúp ta dỗ nàng.”
Thì ra là vậy.
Thải Thải cười thành tiếng, quả nhiên tâm trạng không quá kém như lúc nãy.
Sở Cuồng mặc áo giáp, trông cực kỳ uy vũ.
Làn da ngăm đen không những không làm hắn kém sắc, ngược lại càng khiến hắn trở nên có mị lực hơn.
“Sở Cuồng, nhớ kỹ, lên chiến trường, thì phải giành được thắng lợi, những việc còn lại, đừng bận tâm.”
“Ta nhớ rồi.” Sở Cuồng sâu kín nói.
Thải Thải cố nén nước mắt cười lên: “Đi đi, ta đã đếm xong tóc chàng rồi, khi về ta sẽ đếm lại, nếu thiếu một sợi, sẽ không để yên cho chàng đâu!”
-oOo-