Sở Cuồng tự mình viết một phong thư phái người đưa đến trại của hoàng đế Hung Nô.
Hắn đã tự mình tỏ rõ với hoàng đế Hung Nô Nhiếp Lăng Phong, trận chiến này không hề có ý đồ xâm lược, mà chỉ là phòng ngự, Đại Sở đã xác nhận đường biên giới, hơn nữa trên biên cảnh dựng một tấm bia lớn, nếu hoàng đế Hung Nô đồng ý, như vậy hắn sẽ lui binh, nếu hoàng đế Hung Nô không ủng hộ, như vậy đây sẽ là một trận quyết chiến, Đại Sở tuyệt đối sẽ không thối lui dù chỉ là nửa bước.
Hơn nữa hắn gọi người đưa tin dọc đường đi thông báo cho dân chúng Hung Nô, Đại Sở không hề có địch ý, những việc đang làm đều là vì phòng ngự.
“Hoàng thượng, người chúng ta phái đi bị hoàng đế Hung Nô chém chết. Không biết rốt cục là y có ý gì nữa!”
“Người đã giết, đây chính là câu trả lời mà Nhiếp Lăng Phong cho chúng ta, trẫm đã hết lòng rồi.” Lúc nói chuyện hắn hướng về phía người đang đứng thẳng cạnh màn, cho tất cả mọi người lui ra, đi tới bên nàng nói: “Trẫm đã tỏ rõ lập trường, nhưng mà có lẽ trẫm sẽ phải khiến cho biên cảnh đổ máu rồi.”
Thải Thải hiểu rõ ý tứ của hắn, một cuộc huyết chiến có lẽ sắp bắt đầu.
Nàng có thể cảm nhận được lực đạo hắn nắm bả vai mình mạnh hơn.
Bên ngoài, các vị tướng quân đang duyệt binh, âm thanh giáp sắt thương kiếm khi đi va chạm thành tiếng ‘leng keng’ – nặng nề mà hữu lực.
Thải Thải đăm đăm nhìn, sau đó trong lòng lại nảy lên một loại cảm xúc nóng bỏng, khó có thể kiềm chế.
Nàng hạ màn, cúi thấp đầu, lại bị hắn ôm lấy từ sau lưng.
“Nàng cứ ở đây, trẫm mang binh ra tiền tuyến, quân quyền giao cho nàng, nếu trẫm có gì bất trắc, hãy trông coi thật tốt!”
“Phi phi! Cái gì mà bất trắc chứ?” Nàng tức giận nói: “Làm hoàng đế tuyệt đối không thể bị bất trắc được.”
“Ha ha ha!” Sở Cuồng cười nói: “Nàng cũng đã đọc không ít sách, biết được có không ít hoàng đế từng gặp chuyện bất trắc rồi, vậy mà còn nói thế sao?”
Nàng thật không biết nói gì nữa, vì bây giờ có nói thêm gì cũng chỉ là lời thừa.
Thải Thải một mình ra khỏi lều, chạy về lều của mình, buồn bực ngẩn người trong một chốc.
Nàng lấy mấy bản đồ trận thế mới vẽ gần đây ra, trải dưới đất cẩn thận xem xét, trong đó có một tấm tên Cửu Cung hồn toàn trận.
Chủ soái thủy chung vẫn được bao bọc giữa vòng vây, vô luận như thế nào, quân địch cũng chỉ có thể nhìn mà không thể đụng chạm gì đến hắn. Hệt như một pháo đài độc lập.
Trận pháp này tương đối huyền diệu. Thải Thải cất bản đồ, cầm lấy một cục đá vẽ lên mặt đất, thấy xung quanh không có ai mới định đi ra ngoài.
Sau đó ngạc nhiên vì không biết lúc nào Sở Cuồng đã đứng ngay cửa.
Kỳ quái, sao hắn lại không đi vào?
Thải Thải dè dặt hỏi: “Chàng lạ thật, sao lại không vào?”
“Ừ.” Sở Cuồng gật đầu một cái, dắt tay nàng cùng đi vào. Thải Thải đỏ mặt, sau đó lấy tờ giấy trong ngực, mở ra, nói: “Đây là Cửu Cung hồn toàn trận, trong đó bao gồm ba loại trận pháp biến hóa lẫn nhau.”
Sau đó nàng tỉ mỉ trình bày lại cấu tạo và huyền cơ trong đó, ưu nhược điểm, nhất nhất nói cho Sở Cuồng rõ.
Trận pháp này, rất xảo trá.
Bánh bao nói: “Chàng chỉ cần ở một chỗ mà điều khiển toàn cục, mở một cửa để dụ địch vào bẫy, sau đó tầng cung tiễn thứ hai sẽ hành động, bắn chết toàn bộ địch. Trận pháp này hình tròn, không thể phân biệt được đâu là đầu đâu là đuôi, cửa mà bọn chúng được thả đi vào, ngay lập tức cũng có thể hóa thành cửa chết của bọn chúng.
Thải Thải nói: “Còn đây là trận pháp biến hóa liên tục.” Bánh Bao giải thích đến đổ mồ hôi, trong khi Sở Cuồng nghe qua đã hiểu được kỳ diệu trong trận pháp này.
Hắn bất giác ôm lấy bờ vai nàng, Thải Thải nói: “Ta muốn chàng không lông tóc không hao tổn gì trở về… mới được.”
Sở Cuồng cầm bản đồ đi, muốn hiểu thấu đáo nó không phải là chuyện tức thời.
Nửa đêm, nhân lúc Sở Cuồng vẫn còn nghị sự, Thải Thải lén dẫn người ra ngoài.
Lúc Sở Cuồng tìm nàng thì vừa kịp lúc thấy nàng cưỡi ngựa dẫn theo một đám người trở về từ đám bụi mù.
Các binh sĩ thân thể tráng kiện ai ai cũng một thân mồ hôi.
“Đã trễ thế này, nàng còn đi đâu vậy?”
Thải Thải nói: “Ra ngoài chạy bộ thôi.”
“Bên ngoài rất nguy hiểm, sau nàng không gọi ta?”
Thải Thải cười khúc khích: “Ta chỉ ra ngoài đi vài vòng thôi, có nhiều người đi cùng vậy, chàng vẫn không yên tâm ư?”
“Hoàng thượng, đại tướng quân cánh giữa của Hung Nô đã xuất phát về phía biên cảnh!”
“Đã biết.”
“Hoàng thượng, đại tướng quân trấn giữ cánh tây của Hung Nô có dị động!”
“Ừ.”
“Hoàng thượng, đại tướng quân trấn giữ cánh bắc Hung Nô, không tiến, ngược lại lui binh!”
“Lui?”
Sở Cuồng đứng trên đài cao quan sát, thấy một đám bụi đen cuồn cuộn lao tới.
Sở Cuồng cau mày, vung tay lên, cung tiễn thủ đã vào chỗ chuẩn bị.
Hàng kỵ binh đen lao về phía thành trì, lớn tiếng kêu gào: “Giết giết giết! Giết!”
Tiếng kêu điếc tai khiến lòng người đều chấn động.
Sở Cuồng tập trung tinh thần, chờ đợi sự đả kích đối với đám kỵ binh luôn cho mình là tài giỏi nhất kia.
“Nhanh lên…….” Sở Cuồng lẩm bẩm.
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười.
“Trúng rồi!”
Đôi mắt hắn lòe sáng.
Lớp thứ nhất của phiêu kỵ ngão nhào. Rối rít rơi vào dãy chiến hào do quân hắn đào ra.
Ha ha ha!
Chiến hào này, sau khi đào rồi sẽ được đắp đất lên, và trải thêm một thảm cỏ nữa.
Đám kỵ binh ngồi trên ngựa thường sẽ không để ý đến điều này.
Hàng kỵ binh đầu tiên vừa ngã xuống, hàng ngựa sau không kịp ứng phó, lập tức va vào nhau. Và thế là tự bọn chúng giết chết không ít người của nhau.
Chủ tướng phía sau ghìm cương, phất tay ý bảo toàn quân dừng lại đợi mệnh lệnh.
Thấy tình cảnh này, gã lớn tiếng quát: “Hoàng đế Đại Sở, ngươi thật gian trá!!”
-oOo-