Ha ha ha…… Sau đó chỉ thấy vẻ mặt cười xấu xa của hai người. Bánh Bao chỉ nói biện pháp, nhưng mà Sở Cuồng lại biết, làm sao để biện pháp này có thể thuận lợi thực hiện được.
Chụt, hắn hôn một cái lên mặt Bánh Bao.
“Không tồi, nữ nhân sau khi sinh hai đứa con, ngay cả đầu óc cũng hữu dụng hơn ngày trước.”
“Nghĩa là sao chứ?” Thải Thải ngớ ra.
“Làm mẹ người ta, càng ngày càng biết suy nghĩ, trong lòng nàng chỉ hướng về phu quân và con trai, phi hắc tức bạch, lòng dạ càng cứng rắn thì đến lúc đó mới có thể hạ thủ mà không lưu tình được.”
“Ha ha~” Bánh Bao cười khúc khích: “Theo như cách chàng nói, phi hắc tức bạch có thể hạ thủ trên người phu quân đại nhân cũng rất thích hợp, chàng phải cẩn thận đấy.”
Sở Cuồng nào có lo lắng, hắn đã ăn nàng tới sạch sành sanh, mà có thấy Thải Thải dùng cách gì xử lý lại hắn đâu. Nàng muốn nổi giận, thì cũng phải nể mặt Như Tâm đang ở đây, Sở Cuồng chợt nói: “Phu quân không phải dùng để đối phó, mà là dùng để yêu.” Bánh Bao thiếu chút nữa là cười đến rút gân, nàng trợn mắt một cái: “Ta nhớ rằng ta và phu quân quen nhau, bắt đầu chính là đối đầu với nhau à nha.” Nàng dùng ngón tay nhẹ sờ sờ mũi, cười đắc ý: “Ta vẫn còn giữ lại tấm biển ‘Phì Áp cung’ đó, khi nào nhàm chán thì lấy ra để ngắm, cha ta thì sớm tối vẫn phải một nén nhang cung phụng tấm ‘Phì áp tiêu sấu đồ’ kia đấy nhé.”
“Chẳng qua lúc đó trẫm cũng chỉ muốn khảo nghiệm nàng một tí mà thôi, không nghĩ đến nàng lại vẫn nhớ rõ như vậy.”
Người này da mặt cũng thật dày, chuyện đã làm lại không chịu nhận, lúc đầu nàng thấy Sở Cuồng cũng như là gặp phải kẻ địch vậy, chưa từng nghĩ đến hai người sẽ đi đến ngày hôm nay.
Đôi tay vòng qua hông hắn, thật là ấm áp.
Sở Cuồng nhớ lại, lúc đầu hắn rất ghét nàng, sau lại lợi dụng nàng, rồi có chút tán thưởng nàng, mà bây giờ, đã là yêu đến không thể quay đầu lại. Nếu muốn hỏi vì sao hắn lại yêu nàng, thì hắn cũng không rõ, mà chỉ biết rằng đó là một loại tình cảm mơ hồ mà kinh tâm động phách mà thôi.
“Như Tâm đang nhìn kìa!” Nàng gõ hắn một cái, nhưng mà nhìn quanh một vòng, lại phát hiện Như Tâm đã không còn ở đây nữa.
Tiểu Nhị lang nằm trong nôi đã ngủ thiếp đi.
Bánh Bao đỏ mặt, phát hiện không biết bộ râu giả của mình đã lăn đi đâu rồi. Sở Cuồng xoay sau lưng tìm về giúp nàng.
“Ha ha, nàng đeo bộ râu này giống hệt một con bọ vậy.” Sở Cuồng cầm lấy, cẩn thận dán lên lại cho nàng.
Thải Thải lầm bầm: “Mọi người đều là kẻ mù cả sao, dán một bộ râu mà có thể thật sự trở thành nam nhân, quả thực là quá buồn cười.”
“Mình không nhận, thì không có ai biết cả, mà nhất định là nàng đã không thấy tấm bảng đề ‘nếu nữ nhân tiếng vào, giết không tha’ treo ngoài đại doanh rồi, quân lệnh như núi mà.”
“Nếu lỡ bị phát hiện thì sao?”
Đáy mắt Sở Cuồng hiện lên một tia ranh mãnh, “Trẫm sẽ bảo vệ nàng, chỉ cần nàng chết cũng không nhận là được rồi.”
“Ta sẽ không để bị phát hiện đâu, khó có dịp được làm nam nhân, chẳng lẽ ta còn kém so với nam nhân sao? Bây giờ ta là quân sư của chàng rồi.”
Vị quân sư bên gối này, năng lực nói khoác vẫn là có chút chút.
“Làm nam nhân có gì tốt mà thích?”
“Chàng đang sống trong phúc mà chẳng biết, làm nam nhân có rất nhiều chỗ tốt, có thể không cần sinh con, không cần làm rất nhiều chuyện. Tự mình có thể nuôi sống bản thân, làm một nữ nhân thật khổ, ta từng nghĩ ra tất cả những việc làm để có thể nuôi sống bản thân mình, trong đó có cả việc làm ở thanh lâu nữa!”
Rồi nàng buồn cười lẩm bẩm: “Một cánh tay ngọc ngàn người gối, đôi cánh môi vạn người nếm qua……”
“Ha ha……” Sở Cuồng cười, nhẹ nhàng chọc lên trán nàng một cái: “Đúng, nhưng mà cũng may là đã có trẫm nuôi nàng, chứ bằng vào sắc vóc của nàng, đi vào thanh lâu có thể làm gì chứ, làm vũ nữ bụng bự, làm người thu chi, hoặc là……”
“Làm bà chủ chứ!” Thải Thải cười một tiếng: “Ta từng nghĩ, ta có thể làm người dạy học, làm đầu bếp, làm bà chủ. Chàng cứ yên tâm, đừng tưởng rằng chỉ có mình chàng mới nuôi sống được ta. Không cần chàng nuôi, ta vẫn có thể sống tốt!” Nàng dùng ngón tay chọc lại: “Có chàng ngược lại mới nguy to, nhớ đấy.”
Hắn gật đầu một cái, cười đến suýt nghẹn, làm bà chủ, ha ha, Chu mẹ sao?
“Ta thấy phi tử trong hậu cung của chàng dáng dấp không tệ, tương lai đem hết đến thanh lâu làm việc được đấy!” Nàng bắt đầu nói xằng.
Sở Cuồng đành phải dùng hôn chặn miệng nàng lại, ngồi chơi một thời gian lâu, đã đến lúc ra ngoài sắp xếp, nên hắn đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa cười nói: “Không bằng, nàng làm bà chủ, liền để trẫm làm đầu bài cho, chỉ hầu hạ mỗi một mình nàng là được rồi!” Nói xong, dịu dàng cười một tiếng.
Hại Bánh Bao phải nuốt nước miếng, hắn hầu hạ, không cần không cần, không biết là ai hầu hạ ai đây!
Nàng phất tay: “Đi đi đi đi!”
Sở Cuồng vừa bước ra ngoài thì một trận gió lạnh đánh tới, bây giờ khí trời đã trở nên lạnh hơn, buổi sáng dậy thấy trên cỏ còn vương một lớp sương mỏng nữa.
Hắn kéo cổ áo choàng, cau mày đi về phía quân trướng, sau đó gọi người chiêu tập các tướng quân vào nghị sự.
“Ý của hoàng thượng tức là, lập tức xuất binh cứu người ạ?”
Sở Cuồng cười một tiếng, nói: “Ừ…… Vương Phó tướng.”
“Có!”
“Buổi tối ngươi một người đến đây gặp trẫm.”
“Dạ!”
Những tướng quân khác hai mặt nhìn nhau, hoàng thượng sao lại gặp riêng một phó tướng chứ.
Sở Cuồng sợ mọi người hiểu lầm, nói: “Những người khác nghe trẫm an bài!”
“Dạ!”
“Thành tướng quân vẫn như cũ phụ trách bảo vệ lương thảo, nếu như lương thảo bị mất mát, trẫm sẽ xử theo quân pháp!” Nói xong, vỗ vỗ tay, tiểu Đức bê một chồng lớn Quân lệnh trạng đi vào.
Sở Cuồng nói: “Hôm nay lập Quân lệnh trạng, nếu kẻ nào cãi lời, xung đột, không nghe lệnh thì giết không tha!”
“Dạ!”
Sau đó hắn nói tiếp: “Nạp Lan tướng quân phụ trách tiên phong, chia nhân mã của ngươi thành từng đội tiên phong đi trước!”
“Dạ!”
“Trương tướng quân am hiểu phụ trách nhân mã! Đi theo sau đội tiên phong, chờ đội tiên sắp kết thúc, lập tức đi lên dứt điểm!”
“Dạ!”
Chờ hắn an bài thỏa đáng các công việc, nói: “Mọi người làm việc của mình, không xen vào việc người khác, không vượt quyền, không được làm bất cứ chuyện gì ngoài những chuyện trẫm đã giao!”
“Dạ!”
Sở Cuồng nói: “Các vị hiện tại đang chuyên trách, phải thực hiện với tinh thần cao nhất, hoàn thành bổn phận của mình, đừng tham công, không nên ham biểu hiện bản thân!”
“Dạ!” Tất cả đồng loạt trả lời.
Lần này ai cũng an tâm, đồng ý nghe theo phân công của hoàng thượng.
Sở Cuồng nghĩ, chỉ cần từng người làm xong việc của mình, những chuyện khác, chờ xem hắn làm sao để hạ bàn cờ này thôi.
Việc đánh giặc, sợ nhất chính là rối loạn.
Nếu một tiểu tốt mà chạy loạn đến bị trí đại pháo, chẳng phải là rối loạn toàn thể hay sao?
Buổi tối, phó tướng Vương trong đầu đầy buồn bực lo lắng đi vào lều. Tướng quân đã dặn, nếu như hoàng thượng yêu cầu y làm những chuyện mà mình làm không được, không cần chờ hoàng thượng xử trí, ông ấy mất hết mặt, thì sẽ lấy đầu y làm ghế ngồi!