Một đêm giữa thu đầy gió, đúng một tháng sau khi hoàng đế Đại Sở ngự giá thân chinh, Phượng Tảo cung lâm vào bận rộn.
Hôm nay, hoàng hậu nương nương lâm bồn. Trong căn phòng kín được dọn dẹp sạch sẽ. Y nữ không ngừng an ủi sản phụ đang nằm trong trướng.
“Hoàng hậu nương nương, xin làm theo nô tỳ, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào!”
Bên ngoài cửa tập trung không ít thị nữ cùng công công đang hầu hạ trong Phượng Tảo cung.
“Bà đỡ đến chưa? Sao bà ấy còn chưa đến?” Theo quy củ trong cung, bà đỡ của hoàng hậu nương nương, nhất định phải là người cả đời chỉ đỡ đẻ cho nam hài.
Truyền thuyết gọi loại bà đỡ này là ‘Tống Tử bà bà’ có thể đảm bảo cho hoàng tử đích xuất[1] chính thống hoàng gia có thể thuận lợi đến thế giới này.
[1] Đích xuất: con vợ cả, ngược với thứ xuất, con vợ bé, thiếp thất.
Nhưng mà bà đỡ vẫn chậm chạp chưa tới, Như gia tam thông ở trong phòng sinh nóng lòng chờ đợi, nhìn nương nương nhà mình đè nén áp lực khi phải sắp sinh ra một đôi song sinh.
Thải Thải rất đau, nàng còn chưa bắt đầu sinh, mà thân thể đã phải chịu đựng loại đau đớn tê tâm liệt phế này rồi. Gân cốt toàn thân, tựa như liều mạng quấn chung một chỗ, sau đó lại bị một lực lượng mạnh mẽ to lớn nhanh chóng kéo căng ra lại.
Lúc Thải Thải thật sự không nhịn được nữa, liền bắt đầu kêu thành tiếng. Thật sự rất đau, vốn nhiều lần từng bị thương, căn bản cũng không cách nào sánh kịp với loại đau đớn này được.
Có lẽ, cũng chỉ có người sắp làm mẫu thân mới có thể sâu sắc cảm nhận được tình huống lúc này mà thôi.
Nàng mồ hôi đầm đìa, cả khuôn mặt trắng bệch.
Như gia tam thông đau lòng, Như Ý vội vã gọi với một tiếng ra bên ngoài: “Bà đỡ đến chưa, rốt cục bà ta có tới không nữa đây?!”
“Tổng quản, nô tỳ đã đi giục nhiều lần, bà ấy đang trên đường đến đây.”
“Đáng chết, chẳng lẽ bà ta không biết người sắp sinh là hoàng hậu sao, không ở trong cung hầu hạ, lại dám chạy loạn ra ngoài!!”
“Nghe nói, con dâu bà đỡ hôm nay cũng sinh con, bà ấy không yên lòng mới lén đi ra ngoài, không ngờ hoàng hậu nương nương lại cũng sinh vào lúc này.”
Bây giờ nói cái gì cũng không ai nghe lọt tai được. Thải Thải bất thình lình nói một câu: “Cần gì đợi bà ta nữa!! Ta đau sắp chết rồi, trong cung không phải còn có y nữ sao?!”
Y nữ kia sợ bắn lên, vội nói: “Nương nương, tụi nô tỳ chưa từng đỡ đẻ bao giờ, hơn nữa, cũng có quy định không cho tụi nô tỳ đỡ đẻ.”
Thải Thải nghiêng đầu, thở hồng hộc từng hơi, tấm trải giường cũng bị nàng nắm đến nhăn nheo.
Đang lúc nàng sắp nổi giận thì có một nô tỳ nói: “Nương nương, bà đỡ tới, tới rồi.”
Bà đỡ đến, theo quy củ tất cả nô tỳ đều phải lui ra, ở bên ngoài phòng sinh chờ hầu hạ. Bởi vì những người này đều là nữ tử, nghe các bề trên có bảo rằng, sẽ chạm phải dương khí của hoàng tử, cho nên trước khi hài tử ra đời, trong phòng sinh chỉ được có sản phụ và bà đỡ mà thôi. Mọi người đều ở ngoài chuẩn bị nước, khi bê nước, cầm khăn vào, cũng chỉ được đặt ở trước bình phong, rồi lập tức rời đi.
Như gia tam thông đứng trước bình phong. Chỉ có thể xuyên thấu qua tấm bình phong nhìn thấy bóng dáng của hoàng hậu nương nương và bà đỡ.
“Hoàng hậu nương nương, người hãy dùng sức, đừng sợ, cắn chặt vào khăn, cố gắng lên!” Bà đỡ chợt cười nói: “Nô tỳ đã sờ thấy đầu điện hạ, người hãy dùng sức, dùng sức hơn nữa.”
Trong đầu Thải Thải giờ cũng không thể nghe thấy gì nữa, nàng chỉ còn biết cắn răng mà cố sức.
Thải Thải tranh thủ thời gian, dùng hết sức lực, nhưng mà thân thể căn bản không còn sức lực. Thật sự rất thống khổ.
“Nương nương, nếu như quá lâu mà không sinh được, hài tử sẽ gặp nguy hiểm, cho nên nương nương nhất định phải cố gắng lên!”
Đầu óc nghe tiếng cổ vũ, Thải Thải lập tức bộc phát, dùng hết tất cả sức lực bình sinh, thân thể dường như bị hài tử xé rách ra.
Thải Thải thật sự rất rất lo lắng, có thể nào người mình sẽ bị tách ra hay không nữa.
Nhưng mà, dũng khí lại khiến nỗi sợ hãi hạ thấp xuống.
Tay bà đỡ dùng sức lực khổng lồ kéo một cái, trong nháy mắt, nàng có một loại cảm giác mất mác trống rỗng.
Cảm giác mất mác khi hài tử và mẫu thân bị chia lìa.
A~!
Nàng kêu to lên một tiếng.
Sau đó bên tai nghe thấy một tiếng khóc ‘oa oa’
“Nương nương, là một hoàng tử, nương nương, là tiểu hoàng tử!!”
Tin Thải Thải sinh được hoàng tử, nhanh chóng được truyền đi, trọng thần kinh thành quỳ gối bên ngoài Phượng Tảo cung, vô cùng vui mừng, lập tức hô vang thiên tuế.
Trong tiếng kêu vang chói tai, bà đỡ đã ôm một bé con được bọc trong vải ra, giao cho tỷ muội Như gia đứng ngoài bình phong.
“Nhanh đi tắm cho hoàng tử điện hạ đi.”
“Nước đã được chuẩn bị rồi, hài từ mới sinh ra, phải được rửa sạch sẽ.” Như Ý phân phó đâu vào đấy, mặc dù nàng cũng không hề có kinh nghiệm gì cả, nhưng thân là tổng quản, nàng đã tìm hiểu chu đáo trước đó.
Như Tâm vẫn ở lại chỗ cũ, chờ nhị hoàng tử, hoặc nhị công chúa ra đời.
Lúc này Thải Thải đã không còn hơi sức nữa, nhưng vì khung xương chậu hoàn toàn mở ra, bà đỡ nói: “Nương nương, bây giờ so với lúc nãy thì dễ dàng hơn nhiều rồi, hãy cố gắng lên, nương nương ngàn vạn lần không thể ngủ, nhất định phải cố sức!” Bà đỡ thấy bộ dạng không còn chút sức lực nào của nàng, liền dùng tay vỗ mạnh lên người nàng một cái, cái vỗ này, dẫn động đến đứa trẻ trong bụng, chợt bị lực co rút kích thích khiến Thải Thải hít sâu một cái.
Trong nháy mắt nàng xốc lại tinh thần.
Lại một lần nữa bắt đầu loại đau khổ này.
Lúc này, thân thể hoàn toàn tê dại, nàng không cách nào cảm giác được hình dạng của hài tử trong bụng.
Chợt, một luồng nhiệt chảy ra, dẫn theo thân thể bảo bối chảy xuôi xuống.
Tiếng khóc oa oa vang lên, khiến Thải Thải rất thỏa mãn.
Chỉ tiếc, nàng đã không còn sức lực liếc nhìn dù chỉ một cái.
*********Thải Thải bánh bao thịt*********
Ba ngày sau.
Nội các.
Mấy vị đại thần nghiêm túc ngồi vây quanh nhau.
“Chuyện hoàng hậu nương nương sinh ra yêu nghiệt cả thiên hạ đều đã biết được, hoàng thượng đang ở tiền phương tác chiến, loại ngôn luận này, đối với dân với nước, đều là thiên đại bất hạnh!”
“Đúng vậy, đúng là bất hạnh của quốc gia, nhưng mà, dù sao hoàng hậu nương nương cũng là người hoàng thượng yêu thương, hôm nay lại là mẹ đẻ của thái tử tương lai, chúng ta thật sự có thể đắc tội nổi sao?”
“Tôn đại nhân, ông nói sai rồi, cũng bởi vì thế lực phía hoàng hậu nương nương càng lúc càng lớn, nếu như cứ để mặc vậy, khó tránh khỏi ngoại thích lộng quyền, hoàng hậu bá chính.”
“Đúng vậy, đến lúc đó thật sự sẽ khó mà thu dọn được.”
Tuy rằng nói như thế, nhưng cứ tùy tiện mà động vào hoàng hậu, mọi người thủy chung vẫn không dám hành động.
“Gần đây Phượng Tảo cung luôn đóng cửa, việc mà mọi người cần làm chính là tận lực ra ngoài bác bỏ tin đồn, chứ không phải ngồi ở đây nghị luận có nên xử lý hoàng hậu hay không. Hiện tại nếu hoàng thượng mà biết chuyện này, tiền phương lòng quân đại loạn, tất cả chúng ta đang ngồi đây, phỏng chừng cũng không có quả ngon mà ăn.”
Đúng vậy, hoàng thượng đối với hoàng hậu ba nghìn sủng ái một thân, nếu như hoàng thượng trở lại mà biết bọn họ làm gì với hoàng hậu, dù cho bọn họ có không làm sai, có lẽ, cũng biến thành cái đinh trong mắt hoàng thượng, khó mà bảo toàn mạng sống.