Vừa bước vào đại điện đã nghe thấy tiếng thị nữ khóc, Nhiếp Lăng Phong trầm ổn liếc mắt nhìn, mặt không biến sắc đi tới.
Như Tâm Như Nguyệt ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Trên giường có một cái xác tròn vo đang nằm.
Y buồn bực ngẩng nhìn xà nhà. Trên xà nhà treo một sợi dây lụa trắng như tuyết.
“Thái y đâu?” Nhiếp Lăng Phong cắn đầu lưỡi hỏi ra những lời này, rất nhanh thái y ở góc phòng đi tới, cúi thấp đầu.
“Đã chết rồi sao?”
“Dạ đã chết được bốn năm canh giờ rồi, người cũng đã lạnh thấu.”
Nhiếp Lăng Phong khẽ thở một hơi, ngay sau đó hỏi: “Như Tâm, Như Nguyệt, chủ tử các ngươi tìm đến cái chết, sao không ngăn lại? Vì sao?” Y thật sự không thể tin, không thể tin rằng nàng sẽ tìm đến cái chết.
Hơn nữa y cũng không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do gì để nàng nhất định phải tự kết liễu mình như vậy.
Như Nguyệt khóc thút thít nói: “Đúng vậy, là nô tỳ chứng kiến chủ tử chết, dải lụa này, cũng là do nô tỳ tự tay treo lên!”
“Tại sao?!!” Nhiếp Lăng Phong gào lớn, thân mình như quỷ mị nhanh chóng lao đến gần Như Nguyệt, bóp lấy cổ nàng: “Tại sao lại không chịu đợi?! Tại sao, tại sao lại không muốn sống nữa?!” Ánh mắt y đỏ bỗng chợt vằn lên tơ máu nhợt nhạt, Như Nguyệt biết, chỉ có người có nội công thâm hậu thì ánh mắt mới có thể lộ ra sắc thái như vậy.
“Nương nương nói, nàng đoán rằng ngươi sẽ dùng nàng cùng hài tử trong bụng để hại hoàng thượng, nương nương nói, chết thì chết, cũng không để ngươi thắng!”
‘Ong’ một tiếng! Một câu kẻ thất bại, nhất định thất bại của nàng, vẫn còn văng vẳng bên tai, thật sự đáng hận.
Nhưng tại sao lại có thể như thế, y còn chưa để nàng sống để nhìn thành công ra sao, để nàng phải hối hận vì lời mình đã nói, để nàng tận mắt chứng kiến sự ngu muội của mình, thì nàng đã chết rồi?!
Nhiếp Lăng Phong hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này.
Y gạt phắt Như Nguyệt ra, khiến nàng té phịch một tiếng ra cửa.
Sau đó y bước từng bước một về phía thi thể Bánh Bao, dùng tay sờ vào người nàng, cứng ngắc.
Lạnh lẽo.
Tim của y cũng theo đó kết băng.
“Nàng còn nói gì nữa, nói lại hết, một chữ cũng không thể thiếu cho ta biết.”
Như Nguyệt khó khăn chống người dậy, lạnh lùng nói: “Nương nương nói, loại người như ngươi, vĩnh viễn sẽ không hiểu cái gọi là hy sinh.”
“……” Nhiếp Lăng Phong sửng sốt, nói y không hiểu? Ha ha ha ha, nói y không hiểu?
Nếu y không hiểu, trên thế gian này còn ai có tư cách hiểu đây?
Ánh mắt Nhiếp Lăng Phong trở nên vô cùng hung tàn, tựa như thay đổi thành một người khác, y nắm lấy cái cằm lạnh như băng của Thải Thải.
Y cười lạnh nói: “Tại sao trên thế gian này lại có những kẻ vĩ đại nhường ấy, không để ý đến sinh mạng, người trước ngã xuống, người sau đã tiến lên hy sinh cả tính mạng mình hả? Nàng nói ta không hiểu, ta dĩ nhiên là hiểu, nữ nhân đáng chết này, nàng không muốn làm người trói buộc Sở Cuồng đúng không, nàng không muốn trở thành lợi thế cho kẻ khác, cho nên nàng lựa chọn cái chết, chỉ để Sở Cuồng có thể làm một hoàng đế không sợ bị ta dùng bất cứ cái gì để kiềm chế đúng không? Đừng cho là ta không hiểu, ngược lại, chỉ cần một chốc là ta có thể nhìn thấu nàng rồi.”
“Nhưng ta nói cho nàng biết, làm vậy thì có ích gì? Ha ha ha, vô dụng, nàng cho rằng, nàng chết rồi, hắn sẽ được tự do sao? Hoàn toàn ngược lại, cả đời hắn sẽ nhớ rằng mình vô dụng cỡ nào, đáng xấu hổ cỡ nào, ngay cả mạng ** thê nhi mình cũng không bảo vệ được. Sau đó sẽ làm một phế vật sống, cả đời vùi lấp trong đau khổ không thể thoát được, sẽ trở nên giống như ta, cả nửa đời sau, trải qua cuộc sống như ác mộng liên tục lặp lại, chứng minh mình vô dụng, vô dụng đến cỡ nào! Cho dù có được thiên hạ, vẫn vô dụng như cũ!”
Nước mắt y chảy xuống, rơi vào trên mặt nàng.
“Ha ha ha, nàng đã hủy diệt Sở Cuồng rồi, căn bản không cần ta động thủ, biết không, nàng đã hoàn toàn phá hủy hắn!”
Y có chút điên cuồng, đột nhiên ngửa mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, ngây người……
Năm đó, mẫu thân của y cũng dùng cách cực đoan quyết liệt như vậy, nhưng mà mẫu thân à, cái chết của người, ngoại trừ để lại cho con trai người một phần giang sơn mục nát, không thể vứt bỏ, thì còn có cái gì nữa đây? Cái chết của người, tuyên cáo rằng con trai người thậm chí ngay cả năng lực bảo vệ mẹ ruột cũng không có…… Mẫu thân chết rồi, khiến cả đời con đều tự trầm mình trong câu hỏi ‘Vì sao ta lại vô dụng đến nỗi ngay cả mẫu thân của mình cũng không bảo vệ được?’.
Mỗi lần nhớ tới, giang sơn này, là đổi lấy từ máu của mẫu thân.
Cho nên, dù y căm hận đến tận xương tủy, muốn dứt khoát bỏ mặc đến cỡ nào, để đi làm một kẻ tiêu dao giang hồ.
Thì cũng bị bóng dáng mẫu thân kéo trở về.
Bàn tay y che lên mặt, tóc dài bên tai rơi xuống tán loạn. Toàn bộ nước mắt đều chôn giấu trong lòng bàn tay.
Ha ha ha ha… mang theo nước mắt, y lại cười nhạo, lại là một nữ nhân ngốc nghếch nữa.
“Nàng cho rằng, không có nàng thì sẽ vô dụng sao? Ngu xuẩn! Nếu Sở Cuồng vẫn cho rằng nàng còn nằm trong tay trẫm, thì hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn cho mà xem!”
“Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ để cho nàng biết, chọn cái chết, là ngu xuẩn cỡ nào!”
Nói xong, Nhiếp Lăng Phong quát: “Người đâu, giữ ở đây, ai cũng không được động vào người chết!”
Y không tin, tuyệt không tin Sở Cuồng sẽ không xuất hiện.
*********Thải Thải bánh bao thịt*********
Giữa trưa.
Trên đài thi án chém ngang eo có rất nhiều người Hung Nô đứng xem.
Rất nhiều thứ đồ bẩn thỉu từ bốn phương tám hướng bay về phía nữ tử mập mạp bị trói hai tay ra sau ở trên đài.
“Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Đánh chết ả lừa đảo này!”
“Phi! Chết là đáng đời!”
Có một vài kẻ nhát gan thì nấp ở xa, vừa nhìn vừa bàn luận về nữ tử này.
“Thật ra dám lừa đại vương với đại tướng quân vương, xem ra nữ nhân này cũng dạn gan đấy.”
“Ngươi đừng có nói tốt cho Đại Sở! Nếu không phải người Đại Sở hại chết quận chúa của chúng ta, thì cần gì hoàng thượng phải mang binh gây chiến? Đứa con trai duy nhất của ta sao có thể bị lôi đi làm tráng đinh chứ?”
“Cái bà già này, ta chỉ nói vậy thôi mà.”
Ánh mặt trời càng ngày càng chói mắt.
Người trên đài dường như không cựa quậy.
Hai tỳ nữ như hoa như ngọc bị một sợi dây thừng treo ngược lên trên cao.
Bỗng nhiên có người cao giọng hô ‘Hoàng thượng giá lâm’.
Mọi người đều rối rít quỳ xuống đất. Có người hô hoàng thượng, có kẻ vẫn gọi đại vương như cũ.
Nhiếp Lăng Phong đi lên đài cao, ánh mắt quét về phía đám người.
Sau đó nói: “Trẫm đến để chủ trì thi hành án, nhưng mà, trẫm biết vẫn còn đồng bọn của nữ nhân này nấp trong mọi người. Ha ha, ngươi không cần phải trốn, dù ngươi có trốn ở chân trời góc bể này, chẳng lẽ ngươi thật sự buông tha cho nàng ta sao?”
Y đi tới chỗ Như Tâm Như Nguyệt đang bị treo ngược, chợt, kéo lấy một người, hắng giọng nói: “Ngươi nghe đây, bây giờ chỉ cần trẫm hơi dùng sức, Như Nguyệt sẽ rơi xuống, thịt nát xương tan.”