Mã Kha Lam nhìn thấy binh sĩ đã chuẩn bị xong, gương mặt phách lối liếc nhìn Chiêu Dương, trong ánh mắt lộ ra rõ sự thách thức.
- Vương Phi, chúng ta hãy thi đấu bắn tên, ở trước mặt chúng ta là mười tấm bia, ai bắn trúng trọng tâm nhiều nhất chính là người thắng cuộc.
Nói đến đây Mã Kha Lam đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén quan sát biểu cảm trên gương mặt Chiêu Dương.
Chiêu Dương cười như không cười, khi nàng nhìn thấy nụ cười khiêu khích trên gương mặt đắc ý của Mã Kha Lam, như mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Bắn tên?
Thật trùng hợp, nàng thích nhất là những môn hoạt động kích thích này.
Nhìn thấy nụ cười lúc ẩn lúc hiện dưới khoé môi thần hồng xỉ bạch của Chiêu Dương, Mã Kha Lam ngờ vực trong lòng.
Chẳng lẽ Chiêu Dương là một nữ nhân ngốc nghếch, không ý thức được nàng cố tình bày mưu tính kế với nàng ta.
Thần hồng xỉ bạch: môi hồng răng trắng.
Chiêu Dương dường như nhìn thấu suy nghĩ của Mã Kha Lam, nàng đứng yên đó ánh mắt thách thức nhìn chằm chằm vào Mã Kha Lam chờ đợi Mã Kha Lam nói tiếp.
Chiêu Dương tin chắc phần thú vị còn nằm ở phía sau.
Mã Kha Lam ngượng người trong giây lát, cảm giác như sự oai nghiêm của một vị công chúa, lại dễ dàng bị ánh mắt thâm thuý của Chiêu Dương tước đi nhuệ khí.
Được, ta sẽ chống mắt lên xem ngươi còn giữ được bình tĩnh bao lâu?
Trong lòng suy nghĩ vậy, gương mặt yên nhiên xảo tiếu của Mã Kha Lam liền nhìn Chiêu Dương cất giọng thanh thoát.
Yên nhiên xảo tiếu: xinh đẹp khéo léo
- Để tăng thêm phần kích thích cho cuộc thi đấu này, chúng ta hãy ngồi trên lưng ngựa, vừa phóng ngựa vừa bắn tên.
Chiêu Dương nhíu mày ánh mắt băng lãnh loé lên tia thích thú, nhìn Mã Kha Lam.
Mã Kha Lam này thật quá đáng, vì muốn chiếm được vị trí Vương Phi của nàng nên không từ thủ đoạn, muốn dồn nàng vào con đường chết.
Chiêu Dương thở dài trong lòng, mọi việc đều do Nhậm Thái Tuấn mà ra, nếu không phải hắn quá xuất sắc luôn tạo ra nghiệp chướng, thì nàng cũng không gặp nhiều phiền phức như ngày hôm nay.
Nữ nhân một khi đã ghen quả thật rất độc ác, Chiêu Dương tin chắc chỉ cần ngày nào nàng còn ở lại bên cạnh Nhậm Thái Tuấn, chuyện ghen tuông tranh giành như thế này nàng phải chuẩn bị tâm lý để đối phó dài dài.
Trầm tư một lúc Chiêu Dương quyết định, vì Nhậm Thái Tuấn nàng sẽ thẳng tay tiêu diệt những con hồ ly muốn bám lấy hắn.
Trong lúc Chiêu Dương định lên tiếng đồng ý, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói oai nghiêm kèm theo nộ khí của nam nhân.
- Không được!
Lời nói hùng hồn của Nhậm Thái Tuấn khiến Chiêu Dương và Mã Kha Lam, cùng một lúc xoay người lại nhìn về hướng nơi phát ra giọng nói mang theo hàn khí đó, người còn chưa đến sát khí trên người hắn đã khiến các tên binh sĩ đứng bên cạnh lạnh cả sống lưng.
Nhìn thấy gương mặt đen thui của Nhậm Thái Tuấn, Chiêu Dương biết hắn đang tức giận.
Hắn tức giận vì sợ nàng khiến hắn mất mặt hay sao?
Nhậm Thái Tuấn bước nhanh tới, bàn tay cường tráng vươn ra nắm chặt cổ tay của Chiêu Dương, kéo nàng về phía hắn.
Cảm giác như chỉ cần nàng không ở bên cạnh hắn, nàng sẽ bị người khác bắt nạt.
Chiêu Dương không hề phòng bị nên thân thể mềm mại như liễu yếu đào tơ bị hành động bất ngờ của Nhậm Thái Tuấn, khiến nàng vô thức ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Nhậm Thái Tuấn thân thủ cao siêu, hắn nhanh tay giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Khi Chiêu Dương bình tĩnh lại, nàng ngước mắt lên nhìn vào gương mặt với đường nét hoàn mỹ, gương mặt nam tính góc cạnh, cái cằm kiêu ngạo khiến đầu óc Chiêu Dương mơ hồ chìm đắm trong sự anh tuấn của hắn.
Nhậm Thái Tuấn bất động thần sắc, cặp mắt chứa đựng điệp điệp trùng trùng nguy hiểm hơi nheo lại, nhìn thẳng vào gương mặt vừa nhìn thấy hắn lập tức trở nên ôn hoà của Mã Kha Lam.
- Vương Phi là kim chi ngọc diệp không phải là nữ nhân bình thường, sao có thể mạo hiểm để thi đấu với công chúa.
Kim chi ngọc diệp: cành vàng lá ngọc.
Mã Kha Lam mặt mày tái xanh, Nhậm Thái Tuấn là đang nói tính mạng công chúa của nàng không cao quý bằng nữ nhân này sao?
Nhìn thấy Mã Kha Lam trợn mắt nhìn nàng, Chiêu Dương cười đắc ý nếu Mã Kha Lam muốn biến mình thành trò hề cho thiên hạ, thì Chiêu Dương nàng sẽ phục mệnh.
Chiêu Dương nhẹ nhàng đẩy Nhậm Thái Tuấn ra, nàng vươn tay nắm chặt bàn tay vì lo lắng nên toát đầy mồ hôi của hắn.
Có trời mới biết vừa rồi khi hắn nghe tên binh sĩ báo cáo, nàng và công chúa thi đấu trong lòng hắn lo đến cỡ nào.
Hắn sợ nàng sẽ vì hắn nên chịu tổn thương, hắn sợ công chúa sẽ giở trò hại nàng.
Chỉ cần nghĩ đến nữ nhân trong lòng hắn bị chút uất ức, trái tim hắn lập tức cảm giác như bị ai đó dùng tay bóp chặt lại.
Cảm giác khó thở khiến hắn chỉ muốn đem nàng cách ly với mọi thứ, đem nàng bao bọc trong vòng tay rộng lớn của hắn, không cho người ngoài chạm vào nàng.
Chiêu Dương không hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
- Vương Gia an tâm, thiếp sẽ không khiến chàng mất mặt.
Nhậm Thái Tuấn nhíu mày, nữ nhân này đang nghĩ gì?
Mất mặt sao?
Điều đó hắn không quan tâm, cái hắn lo lắng chính là nàng.
Tuy trong lòng Nhậm Thái Tuấn nghĩ vậy nhưng hắn không nói gì, nếu nàng quả quyết như vậy hắn sẽ tin nàng.
Tin nàng sẽ biết tự bảo vệ cho bản thân mình.
Chiêu Dương nhận được cái gật đầu đồng ý của Nhậm Thái Tuấn, nàng đứng thẳng thớm lại, khí thế thoát lên vẻ kiêu ngạo nhìn công chúa.
- Công chúa, chúng ta có thể bắt đầu cuộc đấu.
Nhìn thấy sắc mặt đầy vẻ tự tin của Chiêu Dương, Mã Kha Lam càng hạ quyết tâm phải đánh bại Chiêu Dương cho bằng được.
Nhậm Thái Tuấn nhất định sẽ thuộc về công chúa nàng.
Trương Vệ đứng một bên trong lòng lo lắng, hắn chỉ sợ lỡ Vương Phi bị công chúa làm tổn thương, Vương Gia sẽ bỏ ngoài tai mệnh lệnh của Hoàng thượng mà thẳng tay tiêu diệt bộ tộc Mã Cơ Hàn.
Trương Vệ trong lòng bất an, bước tới nhìn Chiêu Dương nghiêm túc nói.
- Vương Phi, người không phải là người Mã Cơ Hàn, nên tập tục của họ người không cần phải tuân theo.
Chiêu Dương nghe Trương Vệ nói vậy trong lòng chẳng hiểu gì, cái gì là tập tục của bọn họ?
Chiêu Dương định mở miệng hỏi cho ra lẽ, đột nhiên Mã Kha Lam lên tiếng.
- Vương Phi vậy chúng ta đi chọn ngựa.
Nghe Mã Kha Lam nói vậy Chiêu Dương đành nhìn Nhậm Thái Tuấn, ánh mắt dịu dàng của nàng khiến trái tim hắn nhảy loạn.
Ánh mắt của nàng là muốn nói với hắn rằng, không cần lo cho nàng, nàng nhất định sẽ thắng.
Nhậm Thái Tuấn đành đưa mắt nhìn theo bóng lưng diễm mỹ tuyệt tục của nàng, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Diễm mỹ tuyệt tục: xinh đẹp mà không dung tục