Minh Hoàn: “…”
Lúc này, Minh Hoàn cũng đã nhận ra, suy nghĩ của nàng và Lưu Đàn thật sự là khác nhau một trời một vực.
Minh Hoàn nói: “Lần này thì ta nhận nhưng mà lần sau, điện hạ tuyệt đối không thể làm như vậy nữa.”
Lưu Đàn cười cười: “Được. Ta đi cùng nàng qua đó. Nàng chọn bộ nào, thì hôm thành thân ta cũng sẽ mặc một bộ giống nàng.”
Bảy bộ váy cưới này tương ứng với áo cưới của Lưu Đàn, nhìn qua thì đều là màu đỏ tươi đẹp, nhưng hoa văn và đồ trang trí cũng có chỗ khác nhau. Tuy rằng thường ngày Lưu Đàn khá tùy tiện, thế nhưng, đối với việc kết hôn thì hắn sẽ không qua loa.
Hắn muốn mặc bộ quần áo giống Minh Hoàn, để cho người ngoài vừa nhìn vào là biết hắn coi trọng nàng.
Ngày Lưu Đàn thành thân dĩ nhiên sẽ có không ít người chứng kiến. Trong nửa tháng này, hắn đã cho thuộc hạ truyền tin tức khắp nơi. Hoàng thất cùng với quan lớn trong kinh thành, các hầu vương các nơi, hoặc là tự mình tới, hoặc là phái người hầu đến. Hiến Châu và Mục Châu có tình thông gia, Mục thái phi chính là em gái của Hiến Vương hiện tại, người từ Hiến Châu tới tuyệt đối không chỉ là sứ giả.
Lưu Đàn biết rõ, người tới từ Hiến Châu sẽ là Sở Tinh Trạch, là đứa em họ kiếp trước lập mưu giết hắn, trong lòng mơ tưởng vợ hắn.
Đáng tiếc, kiếp trước dù Lưu Đàn đã chết, dù cho Sở Tinh Trạch sẵn lòng cho Minh Hoàn ngôi vị hoàng hậu, nhưng Minh Hoàn cũng không nguyện nương thân vào Sở Tinh Trạch. Đem ra so sánh, Lưu Đàn cảm thấy, cho dù hắn làm cho Minh Hoàn chán ghét, chí ít cũng tốt hơn Sở Tinh Trạch rất nhiều.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lưu Đàn cũng phải để cho Sở Tinh Trạch biết, người phụ nữ của hắn, cuối cùng vẫn là người của hắn. Giang sơn vô tình, người có năng lực sẽ đoạt được, người phụ nữ của hắn có tình, vĩnh viễn sẽ không ở bên người đàn ông nào khác ngoài hắn.
Minh Hoàn thấy Lưu Đàn không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn vào mặt nàng thì nhất thời có chút khó hiểu: “Điện hạ, có phải trên mặt ta có cái gì không?”
“Có chút xinh đẹp.” Lưu Đàn cúi đầu hôn nàng một cái cực nhanh, “Muốn hôn.”
Tai Minh Hoàn lặng lẽ đỏ lên: “Ngài đừng làm loạn.”
Lưu Đàn nắm chặt tay nàng: “Thẹn thùng thế sao? Đến Vương phủ rồi, ta ắt hẳn phải sửa cái tính hay xấu hổ này của nàng. Chúng ta vào phòng rồi nói.”
Lúc đi đến chỗ Minh Hoàn ở, Minh Hoàn dẫn Lưu Đàn đến trước bảy cái rương nhỏ kia: “Chính là những thứ này. Ta cũng hoa cả mắt rồi, thực sự không phân biệt được bộ nào đẹp hơn. Mấy bộ đồ này mặc thử vào rất phiền phức, lại vô cùng tinh tế, ta cũng không biết có vừa người không nữa.”
“Hoàn Hoàn cứ yên tâm, kích cỡ váy áo đều vừa vặn cả.” Lưu Đàn nhẹ giọng nói, “Ta biết chiều cao cùng cỡ eo của nàng.”
“Điện hạ làm thế nào mà biết được? Ngài mua chuộc thị nữ hầu hạ ta sao?”
“Lại gần đây một chút, ta nói cho nàng biết.”
Minh Hoàn lặng lẽ sáp lại gần.
Lưu Đàn ngậm lấy vành tai nàng, cắn một cái, sau đó mới nói khẽ: “Ta đã từng ôm Hoàn Hoàn, tiện tay sờ một chút nên đo ra được.”
Minh Hoàn đá hắn một cước: “Da mặt của điện hạ cũng dày quá rồi đó.”
Lưu Đàn bật cười thật khẽ.
Minh Hoàn bị hắn cười cho đỏ cả mặt. Nàng không nhịn được lại đá hắn một cước nữa: “Thật quá đáng!”
Lưu Đàn nhẹ nhàng ôm lấy vai Minh Hoàn. Bây giờ, người dám nói chuyện với hắn thế này, còn đá hắn mấy cước cũng chỉ có cô bé Minh Hoàn ngốc nghếch này thôi.
Lưu Đàn bằng lòng cưng chiều nàng. Thực ra hắn mong Minh Hoàn có thể không sợ hắn, dù cho giẫm lên mặt lên mũi, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Dù sao thì, Minh Hoàn chỉ là một cô gái nhỏ thôi.
Lưu Đàn là đàn ông, đương nhiên không để ý tới mấy chuyện vặt vãnh. Tuy rằng Lão Mục Vương qua đời sớm, nhưng bản tính si tình của nhà họ Lưu lại đời đời tương truyền. Với Lưu Đàn mà nói, vợ chỉ có một là đủ rồi, người hắn thích là tốt nhất, những thứ xấu xí bên ngoài kia hắn mới không thèm nhìn. Mà đối với người vợ duy nhất của mình đây, đương nhiên là hắn đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Lưu Đàn cười nói: “Hoàn Hoàn giận rồi hả? Cảm thấy ta cợt nhả nàng sao? Ta nhận lỗi, được không? Sau này chắc chắn ta sẽ không nói lời chọc ghẹo nàng nữa.”
Không nói lời cợt nhả, hắn vẫn có thể dùng hành động để cợt nhả.
Dĩ nhiên Minh Hoàn sẽ không giận Lưu Đàn thật, nàng lại chuyên chú nhìn áo cưới.
Nhìn rồi lại nhìn, Minh Hoàn vẫn chọn bộ đầu tiên. Nàng nâng cái áo lên nói: “Cái này đi.”
Lưu Đàn nhìn lướt qua: “Được, Hoàn Hoàn có muốn thử luôn bây giờ không?”
“Không cần đâu.” Minh Hoàn quả quyết từ chối.
Nàng vẫn muốn đợi đến ngày kết hôn rồi mới thay áo cưới.
Chờ cho thị nữ thu dọn đồ xong, Minh Hoàn mới nhớ tới cha của Điền Vũ Vận, nàng nói: “Điện hạ, cũng không biết chuyện của cha chị họ đã được xử lý ổn thỏa chưa. Ta muốn qua đó nhìn một chút.”
Lưu Đàn nói: “Thời tiết ấm lên rồi, Hoàn Hoàn đi qua đó chắc chắn sẽ bị nóng. Nàng cứ đợi trong phòng đi, ta đi nhìn xem mọi việc đã giải quyết xong chưa.”
Thực ra hắn biết mọi việc nhất định sẽ được giải quyết. Lưu Đàn vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của người dưới tay mình.
Sau khi Lưu Đàn đi ra, thuộc hạ cũng đã quay lại.
Đối phó với cha của Điền Vũ Vận thực ra cũng không tốn nhiều sức. Thuộc hạ của Lưu Đàn dẫn theo vài người tới, cha của Điền Vũ Vận thấy mấy người này hung ác, trong lòng đã khiếp đảm. Thuộc hạ lại mang ra tên của Mục Vương ra, cha của Điền Vũ Vận sợ ngay, vội vàng xin lỗi rồi bỏ đi.
Ban đầu, cha của Điền Vũ Vận nghĩ người nhà họ Minh đều hiền lành, nếu đã hiền thì có thể vơ vét bao nhiêu thì vơ vét bấy nhiêu. Hắn cũng nghĩ đến Mục Vương, cho nên không dám làm ầm ĩ ở cửa chính, chỉ làm ầm ở cửa hông, cũng không để cho sự việc huyên náo quá lớn. Không ngờ, mặc dù là vậy, vẫn kéo người của Mục Vương tới.
Ngày lành của Minh tiểu thư mà đổ máu cũng không tốt. Thuộc hạ của Lưu Đàn cũng không có ra tay, chỉ đuổi người đi rồi quay trở lại.
Sau khi nghe xong, Lưu Đàn gật đầu: “Lần sau còn dám tới nữa thì lập tức giết chết ném ra ngoài.”
Thuộc hạ gật đầu: “Bẩm điện hạ, sáng sớm lúc đi ra ngoài thì có chim bồ câu đưa thư báo, nói là Thế tử của Hiến Vương cùng với Sở tam công tử đã tới năm mươi dặm bên ngoài cổng thành. Giờ này, hẳn là đoàn người Hiến Châu cũng đã đến nơi rồi ạ.”
Trong con ngươi sắc bén của Lưu Đàn lóe lên một tia lạnh lẽo: “Bây giờ đi về.”
Chờ tới lúc trở lại phủ Mục Vương, con trai thứ hai của Hiến Vương là Sở Tinh Tế, cũng chính là Thế tử hiện tại cùng với con thứ ba của Hiến Vương Sở Tinh Trạch đã đến rồi.
Vị trí thế tử vốn là của hai người con trưởng, đáng tiếc người anh cả phía trước không cẩn thận uống rượu say rơi xuống nước nên đã qua đời. Người Hiến Châu bàn tán ồn ào sau lưng, đều nói là Sở Tinh Tế làm hại, bởi vì Sở Tinh Tế được lợi nhiều nhất, thường ngày lại không hòa thuận với anh cả, nhưng Lưu Đàn lại biết, không phải là Sở Tinh Tế làm những chuyện này. Kẻ âm thầm ra tay, là Sở Tinh Trạch.
Sở Tinh Trạch này tâm kế thâm sâu, thủ đoạn độc ác, ngoài mặt thì hiền lành điềm đạm, trên thực tế lại có lòng ghen tỵ và trả thù cực cao. Hắn lại giỏi ngụy trang, tuyệt đối không thể coi thường.
Người làm trong phủ báo với Lưu Đàn, nói là hai vị công tử từ Hiến Châu tới đều đang ở chỗ Thái phi.
Thái phi xuất thân từ Hiến Châu, là em gái của Hiến Vương hiện tại nên đương nhiên bà quý mến hai đứa cháu này.
Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch ngồi hai bên Thái phi.
Hôm nay Mục thái phi mặc áo bào thêu hoa tròn màu xanh, tinh thần xem ra rất tốt. Bà kéo tay Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch nói chuyện hồi lâu.
Sở Tinh Tế cười nói: “Cô ơi, trước đây cô còn lo cho anh họ, nói là đàn ông con trai nhà khác, nhược quán là đã lấy vợ rồi, còn hắn thì vẫn chưa kết hôn, ngay cả phụ nữ cũng không nhìn thêm mấy lần, đúng là khiến cho người ta lo lắng. Bây giờ anh họ sắp sửa thành thân, cô cũng có thể yên lòng rồi ạ.”
Mục thái phi cười ha ha, bà đã vui vẻ một thời gian rồi: “Tuy rằng không so được với cháu, đã có hai đứa con trai, nhưng Lưu Đàn đồng ý thành thân là cô đã vui lắm rồi.”
Sở Tinh Tế nói: “Hai năm nữa, chắc chắn là cô cũng được bế tiểu thế tử đấy ạ.”
Lúc Lưu Đàn đi vào thì nghe được bọn họ đang nói những cái này.
Kiếp trước Lưu Đàn cũng không muốn có con. Một là vì Minh Hoàn không thích hắn, hắn sợ Minh Hoàn ghét con của hai người, để cho đứa trẻ có một người mẹ oán hận mình, còn không bằng không có còn hơn. Hai là sinh con phải trả giá quá lớn, rất nhiều phụ nữ đều chết ở cửa ải này, Lưu Đàn căn bản không nỡ để Minh Hoàn chịu khổ như vậy.
Minh Hoàn cũng từng không cẩn thận mà có thai, đáng tiếc sức khỏe của nàng không tốt, quanh năm buồn phiền, gió thổi qua đã ngã. Cái thai được hơn hai tháng, lúc Lưu Đàn với nàng tranh chấp làm nàng tức giận. Nàng bị tức đến ngất ngay tại chỗ, sau đó đứa bé cũng không còn. Lúc đó Lưu Đàn thật sự không biết, bản thân Minh Hoàn cũng chưa từng có thai nên cũng không biết. Về sau Minh Hoàn bệnh nặng một trận, bởi vì chuyện này, Lưu Đàn cũng không muốn nàng mang thai nữa.
Nếu kiếp này Minh Hoàn bằng lòng, Lưu Đàn có thể cân nhắc muốn có một đứa con, nhưng đáy lòng hắn vẫn không muốn một cây cải nhỏ tới cướp đoạt yêu thương mà Minh Hoàn dành cho một mình hắn.
Lưu Đàn vào cửa, cười nói: “Tinh Tế, Tinh Trạch, hai đứa cũng tới rồi.”
Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch quay đầu lại, chắp tay cười nói: “Anh họ.”
Lúc còn trẻ Mục thái phi chính là một mỹ nhân. Hai người Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch dáng dấp khá khôi ngô, nhất là Sở Tinh Trạch, mặc dù tướng mạo gầy yếu chút, dường như sức khỏe không được tốt, có cảm giác lực bất tòng tâm, nhưng nét mặt quả thực mê hoặc người khác.
Lưu Đàn lại không cảm thấy dáng dấp Sở Tinh Trạch đẹp hơn mình. Sở Tinh Trạch có chút nữ khí, Lưu Đàn thì lại có khí phách đàn ông, hắn vẫn cảm thấy Minh Hoàn thích mình thế này hơn.
Ngoài mặt, Lưu Đàn vẫn giống như trước cười vui vẻ xem Sở Tinh Trạch là anh em: “Thái phi cứ nhắc mãi tới hai đứa, cũng ngóng trông hai đứa sớm tới đây đấy.”
Sắc môi Sở Tinh Trạch tự nhiên hiện lên chút nhợt nhạt, con ngươi là màu hổ phách, thoạt nhìn ấm áp như ngọc. Hắn nhếch môi cười nói: “Cũng là muốn đến đây cho nên bọn em mới tới sớm trước. Chẳng biết vì sao anh họ muốn lấy con gái của một gia đình bình thường, rõ ràng hoàng thất có tới mấy vị công chúa cơ mà.”
Sở Tinh Tế cũng nhìn về phía Lưu Đàn.
Lưu Đàn khẽ cười nói: “Con gái nhà họ Minh tính tình dịu dàng, ta khá thích.”
Đáy lòng Sở Tinh Trạch xẹt qua chút khinh bỉ. Hóa ra kẻ thô lỗ cũng thích một cô gái dịu dàng, không sợ chơi đùa chết người ta sao? Bởi vì xuất thân của mình, cho nên Sở Tinh Trạch càng thích những thủ đoạn chơi đùa trong bóng tối hơn, không thích quang minh chính đại. Đối với Lưu Đàn, hắn khinh thường nhưng lại thèm muốn.
Khinh thường con người Lưu Đàn, cảm thấy Lưu Đàn cũng không có chỗ nào bằng mình, nhưng lại thèm muốn tất cả mọi thứ mà Lưu Đàn có.
Hắn là con vợ lẽ, nhưng Lưu Đàn là con một, cho nên, tính tình Sở Tinh Trạch méo mó, khát khao bò lên trên. Lưu Đàn căn bản sẽ không hiểu.
...
Hôn sự sắp tới, đáy lòng Minh Hoàn cũng có chút căng thẳng. Sào Ngọc cũng nhìn ra hai ngày này Minh Hoàn có chút lơ đãng. Buổi tối nàng đi cùng Minh Hoàn tới hội hoa đăng ngắm đèn, thả lỏng tâm tình một chút. Minh Hoàn bảo Minh Ly đi cùng. Nàng đeo mạng che mặt, Minh Ly đứng bên cạnh nàng. Hai người đều mặc áo trắng, mặt mày giống nhau, vừa nhìn thì đã biết là hai anh em.
Minh Hoàn mua một ít đồ chơi lặt vặt ở chợ đêm. Đột nhiên trời đổ mưa, Minh Hoàn và Sào Ngọc chạy vào trong đình tránh mưa, Minh Ly thì đi tới cửa hàng mua ô, để Minh Hoàn đứng đó chờ.
Bất chợt cũng có một đoàn người đi tới tránh mưa, Minh Hoàn và Sào Ngọc tự động lui ra nhường đường.
Người đàn ông dẫn đầu bị thấm ướt nước mưa, sắc mặt hắn nhợt nhạt, tóc đen xõa xuống. Hắn mặc áo bào màu trắng, bởi vì nước mưa, lông mày hắn đen nhánh lại có vẻ càng thêm đen hơn.
Minh Hoàn cũng không nhìn thêm nữa.
Sở Tinh Trạch vốn đi ra ngoài dạo chơi, ngắm nhìn phong cảnh con người Mục Châu thay đổi, không ngờ giữa đường lại đổ mưa, hắn không có ô nên tạm thời đi vào trong đình tránh mưa.
Hắn hiển nhiên là liếc mắt đã nhìn thấy trong đình có một cô gái đeo mạng che mặt. Hắn thích áo trắng, giống như áo trắng mà hắn thích mặc đây, người cũng có thể mặc ra chút ý vị cũng không nhiều. Cô gái mặc áo trắng này xem ra tuổi tác không lớn, vẫn chỉ là một thiếu nữ, trang điểm kiểu thiếu nữ, dù cho lụa trắng che mặt, cũng có thể nhìn ra chút không tầm thường.
Sở Tinh Trạch nhìn thêm hai lượt.
Lúc này, mưa đã nhỏ đi, Minh Ly đang che ô, trong tay thì cầm hai cái ô khác, nhanh nhẹn đi tới.
Hắn đi vào trong đình, khép ô lại rồi nói với Minh Hoàn: “Bây giờ mưa nhỏ đi rồi. Anh thấy trong chốc lát cũng không tạnh được đâu, trên đường có nước, anh sai người hầu về nhà cho người đánh xe ngựa tới đây, Hoàn Hoàn cứ chờ một lát.”
Minh Hoàn gật đầu, cười nói: “Dạ em nghe theo lời anh cả.”
Bởi vì giọng nói êm tai dễ nghe này, Sở Tinh Trạch nhìn về phía Minh Hoàn lần nữa. Cô gái áo trắng cùng với công tử áo trắng hình như là anh em, mặt mày có vài phần tương tự. Công tử áo trắng tuấn tú thế này thì cho dù xấu xí, cô gái này chắc chắn cũng không khó nhìn tới mức nào.
Sở Tinh Trạch nhớ tới anh cả nhà hắn. Hắn và anh cả cũng có quan hệ tốt, cũng từng thân thiết giống như cô gái áo trắng và công tử đây. Tốt tới trình độ nào nhỉ, tốt đến mức hắn nói với bất kỳ người nào trong phủ Hiến Vương rằng anh cả là bị hắn hại chết cũng không có ai tin.
Chờ khi xe ngựa tới, Sở Tinh Trạch nhìn theo cô gái đó bung dù lên xe ngựa.
Cô gái đó, nhất định là rất tốt, sẽ không làm ra chuyện giết người giống như hắn.