Sau khi đi gặp cha nàng, hỏi thăm sức khỏe mấy câu, Minh Hoàn liền trở về viện của mình tắm gội thay quần áo.
Nàng có cảm giác cả người mệt mỏi, bèn ngâm trong nước thêm một lát.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mái tóc dài của Minh Hoàn hơi ẩm ướt, xõa ra bên mép thùng tắm, mặt mày nàng như tranh vẽ, lông mi dài như dãy núi xa, cặp mắt đen trắng rõ ràng mang theo chút ánh nước. Bởi vì hơi nước mù mịt, bờ môi Minh Hoàn đỏ ửng như cánh hoa hồng, cả khuôn mặt đẹp sắc sảo rực rỡ, cho người ta cảm giác dễ vỡ lại mỏng manh như ngọc lưu ly vậy.
Nước da Minh Hoàn là màu trắng lạnh như băng tuyết, giọt nước chảy xuôi xuống theo bờ vai mảnh khảnh của nàng. Ngâm được hai khắc, Minh Hoàn đứng dậy, kéo lấy một cái khăn tắm ở bên cạnh lau đi giọt nước trên người.
Vóc dáng người thiếu nữ cực kỳ hấp dẫn, vòng eo mảnh mai, dịu dàng không đầy một nắm tay, dường như chỉ khẽ bóp một cái là sẽ gãy. Đôi chân ngọc của nàng ẩm ướt, dẫm lên một tấm thảm nhung trắng tinh, đường cong bắp chân mềm mại, da thịt non nớt có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt, đầu ngón chân là một chút màu hồng rất nhạt, khiến lòng người rung động.
Tắm gội xong, Minh Hoàn tùy tiện choàng lên một cái áo màu xanh nhạt, đi vào phòng mình.
Cửa sổ đều đã được đóng kỹ, đồ đạc của nàng cũng đã sai Sào Ngọc thu thập xong rồi, chỉ đợi tới sáng sớm ngày mai là nàng có thể rời đi cùng anh cả.
Minh Hoàn chưa từng tới nhà bà ngoại. Nàng chỉ biết rằng nhà họ Tiết cũng giàu có như nhà họ Minh, không để người khinh thường, nhưng tình hình cụ thể thì nàng không biết nhiều lắm.
Nàng cảm thấy có phần mệt mỏi, bèn lên giường đi ngủ.
Bên trong phòng ngủ là một mảnh ánh trăng trong veo.
Dĩ nhiên Lưu Đàn không thể không đến thăm Minh Hoàn. Bọn họ vốn dĩ nên ở bên nhau, nên thành thân với nhau, cùng chung giường chung gối.
Bây giờ nàng sắp đi rồi, Lưu Đàn nhất thiết phải tới thăm nàng.
Chỉ có ánh trăng đi vào, lạnh lùng hiện lên một tầng sáng bạc. Minh Hoàn nằm nghiêng trên giường, mái tóc dài cực đẹp, rất mê hoặc người.
Lưu Đàn nắm lấy eo nàng trong tay, một tay khác thì giữ ở sau cổ nàng khẽ véo một cái. Minh Hoàn liền lặng yên không tiếng động mà mềm nhũn ra.
Nét mặt Lưu Đàn lạnh lùng, ngũ quan góc cạnh như đao khắc, so sánh với một mỹ nhân tinh xảo thanh khiết như Minh Hoàn, Lưu Đàn quá mức lạnh lẽo. Da hắn màu lúa mạch, bởi vì quanh năm tập võ nên hai bàn tay có vết chai mỏng. Hắn cầm lấy đôi tay trắng nõn mịn màng của Minh Hoàn, cả hai tôn nhau lên, tương phản cực kỳ rõ rệt.
Đột nhiên hắn cúi đầu, muốn hôn nàng một cái. Đáng tiếc vẻ ngây thơ trên mặt Minh Hoàn quá là làm cho người ta thương yêu, Lưu Đàn nắm lấy một sợi tóc dài thơm ngát của nàng, đặt lên môi hôn.
Nửa đêm tới trộm hương trộm ngọc thế này, trong mắt người ngoài, có lẽ là trơ trẽn, nếu Minh hoàn biết được, có lẽ cũng sẽ sợ run lên, mắng hắn một tiếng biến thái, từ đó đóng chặt cửa lại.
Thế nhưng, Lưu Đàn biết được, bản thân hắn chính là hạng người như vậy. Không có giới hạn, không có đạo đức, thích cái gì thì nhất định phải đoạt lấy. Quân tử đứng đắn, với Lưu Đàn mà nói, có lẽ chính là một trò cười.
Nửa tháng sau, Lưu Đàn không cười nổi nữa.
Minh Hoàn có một người anh họ. Kiếp trước hắn chưa từng gặp. Kiếp trước Minh Hoàn bị hắn quấn lấy, không tới được nhà họ Tiết, cũng chưa từng gặp người này.
Bây giờ thì đã gặp rồi.
Nghe đâu người anh họ đó của Minh Hoàn là một tài tử có thể làm thơ trong vòng bảy bước, dáng dấp cũng khôi ngô, ấm áp như ngọc. Tuy rằng anh em họ cũng phải kiêng kỵ, không thể thường xuyên gặp mặt, thế nhưng, so sánh với đàn ông xa lạ, đây đã là quan hệ rất nguy hiểm.
Lưu Đàn nhìn thuộc hạ liệt kê ra các mối quan hệ trong nhà họ Tiết, nhìn miêu tả về mấy người anh họ, em họ xấp xỉ tuổi Minh Hoàn trong đó, trong lòng có nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu.
Bởi vậy, vào ngày thứ mười lăm sau khi Minh Hoàn rời đi, Lưu Đàn phái người tới nhà họ Minh cầu hôn.
Minh Hoàn không có ở trong nhà, liên quan tới việc cưới xin của Minh Hoàn, thực ra Minh Trường Phong không muốn tự làm chủ, ông càng tôn trọng ý kiến của con gái mình hơn. Có điều thế lực của phủ Mục Vương thực sự dọa người, cho dù Mục Vương có muốn công chúa, hoàng đế cũng bằng lòng đưa tới từ nghìn dặm. Tuy rằng nhà họ Minh giàu có, nhưng so với phủ Mục Vương có thể ảnh hưởng tới cả một đất nước, thì chính là một trên trời, một dưới đất.
Minh Trường Phong chỉ nói Minh Hoàn không ở nhà, chuyện cưới xin không tiện bàn bạc, chờ qua một thời gian rồi bàn. Ông không phải người thích bấu víu lấy người có quyền có thế, cho dù mối hôn sự này không thành, Minh Trường Phong cũng không thấy đáng tiếc. Phủ Mục Vương nhà cao cửa rộng, thực ra thì Minh Trường Phong không hẳn bằng lòng để Minh Hoàn gả đến đó. Ông sợ Minh Hoàn phải chịu ấm ức gì, người nhà không có năng lực làm chỗ dựa để trút giận cho nàng.
Ai biết, ba ngày sau, Mục Vương Lưu Đàn vậy mà bày tỏ muốn đích thân tới đây.
Minh Trường Phong đành phải đích thân đón tiếp.
Minh Trường Phong cũng không làm việc dưới trướng Lưu Đàn. Ông và Lưu Đàn không gặp mặt nhiều, thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, chỉ cảm thấy Mục Vương Lưu Đàn còn trẻ, nhưng đã có hùng tâm tráng chí, cực kỳ biết cách lôi kéo lòng người.
Bây giờ Lưu Đàn muốn con gái ông, ông khó tránh khỏi sẽ chú ý nhiều tới bề ngoài của Lưu Đàn hơn một chút.
Dáng người Lưu Đàn cao to, còn cao to rắn rỏi hơn đàn ông con trai bình thường. Bởi vì quanh năm tập võ nên khí thế rất mạnh, bước đi như gió cuốn, nhìn qua rất bình tĩnh, chững chạc. Về phần tướng mạo, dáng dấp khiến người ta không bới ra được khuyết điểm, cực kỳ anh tuấn, lông mi dài kéo tới tóc mai, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm như nghiên mực, sống mũi cao thẳng sắc bén, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, dáng vẻ chính là rất quý khí, không giận mà tự uy.
Minh Trường Phong tỉ mỉ nhìn tướng mạo của Lưu Đàn, cảm thấy vẫn là rất xứng đôi với con gái mình.
Gặp Mục Vương, Minh Trường Phong muốn hành lễ, nhưng Lưu Đàn lại cười tiến lên trước, đỡ Minh Trường Phong dậy: “Minh đại nhân cần gì đa lễ thế? Hôm nay ta đến đây là để cầu hôn, nếu việc vui có thể thành, Minh đại nhân chính là trưởng bối của ta. Ta sẽ không làm ra chuyện để cho trưởng bối hành lễ đâu.”
Khi Lưu Đàn cười thì như gió xuân lướt qua mặt, trong nháy mắt quét đi chút lạnh lẽo, nhiều thêm chút thân thiện.
Hắn nắm lấy hai cánh tay Minh Trường Phong, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm mang theo chút ý cười, đối diện với Minh Trường Phong: “Đây cũng không phải chuyện nhỏ, Minh đại nhân, chúng ta đi vào trong nói chuyện.”
Chút bất an dưới đáy lòng Minh Trường Phong giảm đi rất nhiều.
Thị nữ đã ngâm xong trà từ sớm. Sau khi đi vào, Lưu Đàn và Minh Trường Phong đều ngồi xuống.
Lưu Đàn khẽ cười nói: “Hôm sinh nhật ta, Minh tiểu thư xông nhầm vào chỗ ta ở, một cái nhìn mà ấn tượng khó phai, ta liền để ý tới Minh tiểu thư. Lần này tới, là muốn nói với Minh đại nhân, ta muốn cưới Minh tiểu thư làm chính phi. Phủ Mục Vương sừng sững trăm năm, từ trước đến giờ chỉ có chính phi, không có trắc phi hay thị thiếp gì cả.”
Minh Trường Phong trái lại lấy làm kinh ngạc.
Ông vốn cho rằng, Lưu Đàn muốn Minh Hoàn, là muốn Minh Hoàn làm trắc phi. Dù sao nhà họ Minh không với được tới phủ Mục Vương, chính phi của Mục Vương, dù sao chăng nữa, cũng phải là thân phận công chúa, quận chúa gì đó mới làm được.
Không ngờ, Lưu Đàn lại thành tâm mà đến, muốn Minh Hoàn làm chính phi của hắn.
Minh Trường Phong nói: “Bây giờ Minh Hoàn đã đi Yên Châu, có lẽ phải mấy tháng mới có thể trở về, điện hạ, hạ quan muốn hỏi ý kiến Minh Hoàn một chút.”
Lưu Đàn nói: “Minh đại nhân yêu thương tôn trọng Minh tiểu thư, ta có thể hiểu được. Có điều, ta muốn sau khi Minh tiểu thư trở về thì lập tức cử hành hôn lễ, mấy tháng này, ta muốn chuẩn bị việc cưới xin. Ngài không cần lo Minh tiểu thư có đồng ý hay không.”
“Nói vậy là có ý gì?” Minh Trường Phong hỏi.
Lưu Đàn lấy ra một thứ từ trong tay áo, mảnh ngọc tím ôn hòa óng ánh, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Lưu Đàn: “Khoảng thời gian này, Minh tiểu thư ở trong phủ Mục Vương, có tiếp xúc nhiều với ta, lúc rời đi, nàng cũng có chút lưu luyến, đã tặng cho ta vật này.”
Minh Trường Phong nhận ra miếng ngọc này. Lúc nhỏ Minh Hoàn thường đeo trên người, nói là một sư cô đưa cho nàng, nàng không thể tùy tiện tháo xuống. Khi đó vợ của Minh Trường Phong vẫn còn sống, Tiết thị từng dỗ dành Minh Hoàn, hỏi nàng vì sao không thể lấy xuống, Minh Hoàn không nói lời nào, mãi đến trước khi ngủ, mới ôm cổ Tiết thị thì thầm là để cho phu quân tương lai, muốn Tiết thị không được nói với người khác, Tiết thị cười nói cho Minh Trường Phong biết.
Minh Trường Phong biết con gái luôn làm việc ổn thỏa, lúc trông thấy Lưu Đàn cầm vật ấy, ông hơi giật mình: “Thật sao?”
Lưu Đàn cười như có như không: “Minh đại nhân cảm thấy, lấy thân phận của ta, có cần phải bịa ra lời nói dối, làm ra chứng cứ giả để lừa ngài không?”
Cái này… Tự nhiên là không có khả năng. Hơn nữa, trên người Minh Hoàn có miếng ngọc màu tím, cũng là việc không để người khác biết.
Minh Trường Phong nói: “Hoàn Hoàn và điện hạ đã có tình cảm với nhau, hạ quan cũng không dám ngăn cản.”
Lưu Đàn hài lòng nhếch môi: “Với Minh tiểu thư mà nói, đây là một việc vui, Minh đại nhân không cần viết thư báo cho Minh tiểu thư đâu. Chờ nàng quay lại, ta sẽ chính miệng nói cho nàng biết niềm vui bất ngờ này.”
Minh Trường Phong chỉ có thể đồng ý.
Ăn xong bữa cơm, cuối cùng tiễn Lưu Đàn ra về, Minh Trường Phong ngồi trong phòng, vừa vui mừng lại vừa phiền muộn.
Thấm thoát, con gái vậy mà cũng sắp cập kê, có thể lấy chồng rồi. Mục Vương cao quý chân thành, xem ra là người có thể bảo vệ con gái một đời bình an suôn sẻ. Có điều, con gái phải rời nhà đi lấy chồng, làm một người cha, Minh Trường Phong vẫn rất luyến tiếc. -----
Lưu Đàn về tới Vương phủ.
Hắn muốn thành hôn. Hôn lễ nhất định phải long trọng, phòng cưới phải xa hoa, không thể để Minh Hoàn tủi thân mới được.
Hai con sói con mới ba tháng tuổi đang ngồi bên chân Lưu Đàn, hắn tiện tay xách cổ một con, chọc chọc vào bụng nó.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, bên môi là nụ cười nhạt: “Sói con, mày nói xem, Hoàn Hoàn biết tin phải gả cho ta, hẳn là phải mừng rỡ thế nào đây?”
Con sói nhỏ cụp tai lại, đạp đạp móng vuốt, ư ử hai tiếng.
Lưu Đàn nói: “Ta thấy, vẫn nên sớm nói cho nàng biết, để nàng vui thêm mấy ngày mới được. Không bằng, ta đi gặp nàng nhỉ?”