Hai mắt Minh Hoàn nhắm chặt, cơ thể mềm nhũn làm người ta đau lòng. Lưu Đàn ôm eo nàng, muốn cúi đầu hôn nàng, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng.
Cuối cùng, hắn nhéo má Minh Hoàn: “Hôm nay tha cho nàng.”
Hắn bế Minh Hoàn đi về. Sào Ngọc trông thấy tiểu thư nhà mình được Mục Vương ôm về thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
Lưu Đàn nói: “Vừa nãy trong vườn có con hổ, tiểu thư nhà ngươi bị hổ dọa ngất đi. Đi lấy ít băng tới đây để ta lau mặt cho nàng.”
Sào Ngọc kinh ngạc không nói được ra lời, lập tức lui ra ngoài.
Nàng mới nghe tiểu thư nói rằng chỉ coi Mục Vương là anh kết nghĩa, sao mới chớp mắt, Mục Vương đã bế tiểu thư nhà mình về rồi?
Sào Ngọc không dám chậm trễ, vội đi tới chỗ Đào Nhị lấy mấy khối băng.
Lưu Đàn nhẹ nhàng cởi giầy thêu ra cho nàng, rồi đặt nàng lên giường. Hắn sờ trán Minh Hoàn. Nhiệt độ bình thường.
Hắn nắm tay Minh Hoàn trong tay mình, cúi đầu, khẽ hôn lòng bàn tay nàng.
Minh Hoàn ngủ say không có ý thức.
Lưu Đàn nhớ lại kiếp trước, hắn cũng từng bắt nàng tới bên mình thế này. Minh Hoàn mảnh mai thật sự, chỉ có thể để người giam trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Kiếp trước, Lưu Đàn và Minh Hoàn hẳn là đính hôn vào khoảng thời gian này.
Lưu Đàn cũng không phải là chính nhân quân tử. Nếu hắn thật sự là quân tử thì sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như chuyện tạo phản. Kiếp trước, hắn thật sự là tên khốn kiếp, còn khốn nạn hơn lúc này gấp trăm lần.
Năm đó, Lưu Đàn chỉ lướt qua Minh Hoàn mà đã có ấn tượng sâu sắc, với người là vừa gặp đã yêu. Hắn rất không biết xấu hổ chòng ghẹo Minh Hoàn. Sau khi bị Minh Hoàn tát cho một cái, cùng ngày hắn lập tức cho người hỏi thăm thân phận của Minh Hoàn.
Tổ tiên Minh Hoàn cũng từng phong hầu bái tướng, từng có thời huy hoàng, bây giờ ở Mục Châu cũng ruộng đất trăm nghìn mẫu, là thế gia vọng tộc có tiếng. Chẳng qua, so sánh với phủ Mục Vương thì vẫn kém hàng vạn lần.
Dù sao thì, phủ Mục Vương cũng có thể uy hiếp sự tồn tại của cả vương triều nhà Lương.
Lưu Đàn ngỏ ý cưới Minh Hoàn với cha của nàng là Minh Trường Phong. Việc hôn nhân của con cái, Minh Trường Phong sẽ không độc đoán, ông hỏi ý kiến Minh Hoàn. Bởi vì chuyện vừa mới gặp lần đầu đã bị đùa giỡn nên Minh Hoàn sợ Lưu Đàn, quả quyết từ chối. Minh Trường Phong bèn dùng cách nói cao quá không với tới để uyển chuyển truyền đạt ý không dám với cao.
Lưu Đàn tức gần chết.
Làm bá chủ một phương, rất ít khi hắn bị cự tuyệt thế này. Lưu Đàn gần như không tốn nhiều tâm tư lắm, đã gặp mặt Minh Hoàn lần thứ hai ở Minh gia.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày đó Minh Hoàn mặc chính là một bộ váy lụa màu lam nhạt, mái tóc dài dùng sợi dây cùng màu buộc lại, hơn phân nửa xõa ở sau lưng. Ánh nắng cuối xuân ấm áp, một mình nàng đi qua hành lang, tiến vào tầm mắt Lưu Đàn.
Lưu Đàn chỉ nhếch môi, gọi to một tiếng “Minh tiểu thư”, lập tức trông thấy sắc mặt nàng trắng bệch, chẳng còn chút máu.
Xưa nay hắn là người không từ thủ đoạn. Người hoặc vật mà hắn muốn thì nhất định phải đoạt cho bằng được. Không chỉ có chiếm đoạt được, còn muốn người ngoan ngoãn đi theo hắn.
Minh Hoàn vội vã lui về phía sau, nhưng lại bị Lưu Đàn nắm chặt cổ tay. Bên ngoài hành lang trồng chuối cảnh, mặt đất hơi ẩm ướt, lá chuối vừa xanh vừa rộng, Lưu Đàn che miệng nàng lại, ôm nàng nhảy ra khỏi hành lang, vào trong bụi chuối.
Hai người được mấy cây chuối che lại rất kín.
Lưu Đàn ấn Minh Hoàn lên thân cây, đầu gối chống vào giữa hai chân nàng, hô hấp nóng rực phun lên tai nàng: “Minh tiểu thư, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Giọng hắn trầm thấp nồng hậu, vốn là rất dễ nghe, nhưng với Minh Hoàn, giọng hắn lại giống như là tới từ địa ngục.
Minh Hoàn miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Ngài muốn làm gì?”
“Ta đưa ra lời đề nghị kết thông gia với cha nàng nhưng bị từ chối. Lý do từ chối là cao quá không với tới.” Hắn nâng cằm Minh Hoàn lên, dùng mũi cọ lên gò má mềm mại của nàng, “Nhà họ Minh các nàng to gan thật đấy.”
Minh Hoàn không quen bị người khác đối xử thân mật thế này. Cho dù tướng mạo Lưu Đàn khôi ngô, trên người có mùi rất dễ chịu, nàng cũng không thích bị ép buộc.
Nàng giãy giụa nghiêng đầu đi, không muốn đối diện với hắn.
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng, hôn “chụt” một cái lên môi Minh Hoàn: “Nếu không phải là vì ta thật lòng thích nàng thì ngay khi nghe thấy Minh Trường Phong từ chối, ta đã giết hắn rồi.”
Lúc Lưu Đàn mười sáu tuổi, trên tay đã dính không biết bao nhiêu là máu tươi, làm cho cướp biển trên biển Đông nhuộm đỏ một vùng biển thê thảm mà quỷ dị, chấn nhiếp toàn bộ biển Đông. Tính hắn xưa giờ vặn vẹo lại tàn nhẫn. Với hắn mà nói, kẻ thuận hắn thì sống, nghịch lại hắn thì chết.
Minh Hoàn sợ người này thực sự. Lúc Lưu Đàn hôn nàng, cả người nàng đều cứng đờ.
Hắn vỗ vỗ má Minh Hoàn: “Đi nói với cha nàng rằng nàng thích ta thật lòng, bị sự si tình của ta làm cho cảm động. Nếu nói như vậy, ông ta sẽ vui vẻ mà gả con gái đi lấy chồng.”
Lưu Đàn đã uy hiếp người thì không hề nương tay, cho dù là đối diện với cô gái mình yêu mến.
Hắn có một đôi mắt phượng sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp. Lúc hắn không cười thì rất có năng lực uy hiếp người ta.
Minh Hoàn là một cô bé ngây thơ. Giống như một con thỏ con hoạt bát, nàng bị mãnh hổ để mắt tới, một khoảng khắc cũng không trốn thoát được, chỉ có thể sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng.
Lưu Đàn ép Minh Hoàn nhìn mình. Hắn hơi nhếch đôi môi mỏng, nhìn như tình ý triền miên, dịu dàng vô cùng, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại xấu xa đến thế: “Bằng không thì, nàng để tang mà gả đến phủ Mục Vương.”
Đầu óc Minh Hoàn trống rỗng, không nói ra được lời nào nữa.
Bên dưới lá chuối là một mảnh lạnh lẽo, Minh Hoàn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của Lưu Đàn, nhưng cái nóng bỏng này, lại không truyền được tới đáy lòng nàng.
Lưu Đàn nâng cằm nàng lên, hôn lên cổ nàng. Nàng vùng vẫy cự tuyệt, nhưng làm sao cũng không giãy ra được, nụ hôn của hắn từ từ đi lên, phủ lên môi nàng, lại phủ lên mắt nàng, cuối cùng dừng lại trên trán nàng.
Đôi tay nhỏ mảnh khảnh của Minh Hoàn lạnh buốt. Lưu Đàn nhét tay nàng vào trong vạt áo của hắn, để nàng cảm nhận nhịp tim của hắn: “Nghe thấy không?”
Hắn nói với Minh Hoàn: “Ta thật sự yêu nàng.”
Hắn đã nhận định người con gái này, thì sẽ không thay lòng.
Minh Hoàn bị dọa cho sốt cao bảy ngày. Trong khoảng thời gian đó, phủ Mục Vương đưa tới không ít dược liệu hiếm lạ.
Sau khi hạ sốt, nàng lập tức đi nói chuyện với cha nàng. Nói rằng trước kia nàng chưa nhìn thấy Mục Vương, cho nên không muốn lấy chồng, có một ngày tình cờ gặp gỡ trong thoáng chốc, cảm thấy Mục Vương rất tốt. Minh Trường Phong cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ xem lời Minh Hoàn là thật. Dù sao, con gái ông xưa nay không nói dối.
Lưu Đàn cầu hôn lần nữa. Lần này, nhà họ Minh đồng ý. Minh Hoàn trở thành vị hôn thê của Lưu Đàn.
.....
Sào Ngọc mang khối băng và khăn tới. Nàng luôn có cảm giác, ánh mắt Mục Vương nhìn tiểu thư nhà mình hơi là lạ.
Hơn nữa, anh kết nghĩa có thể tùy tiện chạm vào tay của em gái sao?
Thế nào mà Mục Vương lại nắm tay tiểu thư nhà mình?
Sào Ngọc nói khẽ: “Bẩm điện hạ, băng đã được mang tới. Để nô tỳ lau cho tiểu thư ạ. Sắc trời không còn sớm nữa, ngài có lẽ nên sớm quay về đi ạ.”
Lưu Đàn lạnh lùng lườm Sào Ngọc. Sào Ngọc chưa từng thấy người đàn ông nào có khí thế mạnh mẽ thế này, nàng bị dọa cho nhũn cả chân, không dám nói một câu.
Lưu Đàn lạnh giọng: “Để ta chăm sóc nàng. Ngươi đi ra ngoài!”
Sào Ngọc bị dọa ra ngoài. Chờ sau khi đi ra, nàng túm lấy tay Lục Trúc, nói: “Chị Lục Trúc, tiểu thư của chúng ta còn chưa lấy chồng, Mục Vương điện hạ không thể ở lại đây. Nếu mà truyền ra ngoài, thì danh tiếng của tiểu thư sẽ hỏng mất.”
Lục Trúc trấn an: “Cô hãy tin vào nhân phẩm của điện hạ nhà chúng ta đi. Minh cô nương ngất đi. Nếu cô hoài nghi trong lòng rồi làm ầm lên, chờ tới lúc Minh cô nương tỉnh lại, quan hệ với Mục Vương điện hạ hỏng rồi thì phải làm thế nào? Chớ suy nghĩ nhiều quá.”
Sào Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy nàng và Minh Hoàn đang ở nhờ nhà người ta, nếu Mục Vương muốn làm cái gì thật thì đã sớm làm rồi. Hơn nữa, địa vị của phủ Mục Vương cao hơn nhà họ Minh bao nhiêu như thế, nếu Mục Vương có ý với tiểu thư nhà mình thì cũng sẽ không làm ra chuyện anh em kết nghĩa này đâu nhỉ.
Nàng miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Đàn để khăn mặt lên tảng băng. Chờ cho khăn lạnh, thấm chút độ ẩm, hắn mới lau lên mặt Minh Hoàn.
Trời sinh da dẻ Minh Hoàn đã trắng như tuyết, nói là thanh cao thoát tục cũng không quá. Những chỗ hắn cầm khăn lau qua đều sẽ để lại một ít vệt nước nhàn nhạt, lạnh lạnh.
Lưu Đàn lau mặt cho nàng, rồi lau tay cho nàng.
Minh Hoàn ngủ rất say. Lúc Lưu Đàn làm những việc này, nàng không hề mở mắt ra, chỉ yên lặng ngủ.
Lưu Đàn cởi giầy leo lên giường. Hắn thổi tắt đèn, ôm Minh Hoàn thật chặt, để nàng nằm bên trên, còn hắn vùi mặt trong lòng nàng.
Lúc sắc trời vừa sáng, hắn liền mở mắt ra.
Minh Hoàn hít thở đều đặn, cánh môi hơi hé ra một chút, có phần ngây thơ, rất trong sáng.
Lưu Đàn chạm vào môi nàng.
Rất mềm mại, như cánh hoa vậy. Lưu Đàn biết rõ, nếu mà hôn lên thì vị cũng rất thơm, rất ngọt.
Từ lúc sinh ra Minh Hoàn đã có mùi thơm của hoa lan, trong mỗi sợi tóc đều là hương thơm, khiến hắn mê mẩn, làm thế nào cũng không nỡ buông ra.
Hắn ôm Minh Hoàn thật chặt, vùi mặt lên chỗ xương quai xanh của nàng, hít thở mùi thơm trên người nàng.
Lưu Đàn thật sự rất muốn thành thân với nàng một lần nữa, thành thân nhanh chút, sớm để nàng trở thành người của hắn một lần nữa.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn buông Minh Hoàn ra. Hắn xuống giường, chỉnh sửa lại áo quần của mình, khép lại chỉn chu vạt áo của Minh Hoàn rồi điểm hai huyệt đạo trước người nàng.
Ngay sau đó, hắn làm bộ ngủ thiếp ở bên giường.
Minh Hoàn mơ màng mở mắt ra. Nàng cảm thấy trên người không có sức, hơi đau nhức. Chờ cho hai mắt rõ ràng, nàng ngồi dậy, mới phát hiện Lưu Đàn đang ngồi ngủ ở cạnh giường.
Minh Hoàn cúi đầu kiểm tra. Nàng và Lưu Đàn đều đang mặc quần áo tối hôm qua. Tối qua nàng gặp phải một con con hổ, bị dọa cho sợ hết hồn, lại chẳng có chí khí mà hôn mê bất tỉnh…
Minh Hoàn lay lay Lưu Đàn: “Điện hạ…”
Lúc này Lưu Đàn mới mở mắt ra. Hắn nhìn Minh Hoàn từ trên xuống dưới: “Hoàn Hoàn, nàng vẫn ổn chứ? Tối qua nàng đột nhiên té xỉu, ta lo nàng không tỉnh lại nên ở đây trông nàng một đêm, vừa nãy lại ngủ mất.”
Minh Hoàn nghe nói Lưu Đàn một đêm không ngủ, trong lòng rất cảm động. Nàng gật đầu nói: “Ta khỏe lắm, làm phiền điện hạ rồi.”
Bởi vì vừa mới tỉnh lại, mái tóc đen của Minh Hoàn hơi lộn xộn, lỏng lẻo xõa ở sau lưng. Lưu Đàn giơ tay lên chải mái tóc không ngay ngắn cho nàng: “Ta để thị nữ vào đây hầu hạ nàng.”
Minh Hoàn gật đầu. Do dự một chút, nàng lại nói: “Điện hạ. Ta đã ở Vương phủ lâu như vậy, ngày mai cũng nên về nhà thôi. Hôm nay ta sẽ nói với Thái phi, cũng nói trước với ngài một tiếng. Cảm ơn ngài đã chiếu cố.”
Tròng mắt Lưu Đàn chợt co rút lại, tay cũng nắm chặt.
Đây là nàng muốn chạy?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lưu Đàn: Ấy, diễn giỏi thế này, ta có lấy được tượng vàng Oscar không?