Nàng đâu có dễ bị chiếm tiện nghi như vậy,nàng cúi về phiến trước rồi đập về đằng sau thật mạnh,hắn nhanh né ra,một tay đỡ lấy đầu nàng rồi ôm chặt nàng vào lòng luôn,nàng không thể cử đọng nữa,hắn mỉm cười:
-Nàng lại coi thường ta rồi
Nàng cảm thấy mùi hương và giọng nói của hắn rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai.Ngựa đi một lúc rồi cũng đến nơi
-----------Doanh trại huấn luyện-----------
Hắn ôm nàng nhảy xuống ngựa,thừa lúc hắn sơ ý thì nàng dơ chân đá vào đầu gối hắn khiến hắn phải buông nàng ra lập tức vì đau.Là hắn à,cũng bị gan thật,dám bắt cóc nàng,nhưng nể tình hắn là phu quân của Minh Nguyệt nên nàng sẽ tha cho hắn lần này.
-Aizz,ta đã cho nàng đi nhờ ngựa mà nàng còn đánh ta như vậy nữa
-Ta đâu cần đến ngươi,ngươi dám bắt cóc ta,lại còn chiến tiện nghi nữa
-Ta làm thế để đảm bảo rằng nàng sẽ không đánh ta nữa
(Thanh niên thừa cơ hội ăn đậu hũ nè -.-)
Không thèm đôi co với hắn,nàng bước thẳng vào trong doanh trại.Tử Liên đang đứng đằng kia và đang nói chuyện.....với nam nhân nào đó?Nàng đâu có thấy trong kí ức có xuất hiện người này đâu?Biết nàng đang nghĩ gì,hắn bèn giải thích
-Hắn là Trương Tiểu Phàm,người huấn luyện cho dong binh
Ồ,hèn chi nàng chưa thấy hắn bao giờ,bởi vì đã gặp nhau lần nào đâu =)))Hai người nhìn thấy thì đều cung kính cúi đầu
-Thái tử điện hạ,thái tử phi nương nương
-Miễn lễ,ta phải cảm ơn ngươi lần này rồi
-Người đừng nói như vậy
Tử Liên hứng khởi nói với nàng
-Tiểu thư,ta đã trở thành lục tinh triệu hồi sư rồi,sau này ta sẽ bảo vệ cho người
-Trưởng lão đã khen rất nhiều về thiên phú triệu hồi sư của cô ấy
Nàng cảm thấy vui vì sau này Tử Liên không bị bắt nạt bởi Hi Hoà nữa,bây giờ thì cái chức tam tinh triệu hồi sư của cô ta đã không còn có tác dụng
-Nguyệt nhi,bây giờ cũng đã muộn rồi,ta đi về thôi
-Vậy ta đi về đây,em cố gắng luyện thêm ngày nữa thì ta sẽ tới đón em
-Tiểu thư và thái tử điện hắn đi cẩn thận
Ra đến bên ngoài,hắn định bế nàng lên ngựa thì nàng bất tay ra:
-Ta sẽ đi ngựa khác
-Ở đây không còn ngựa đâu,nàng biết mà
-Vậy ta triệu hồi Cự Long ra....
Chưa kịp nói hết thì hắn đã ôm lấy nàng,đặt môi mình lên đôi môi nhỏ của nàng khiến nàng không thể nói gì được nữa,lúc lâu sau hắn mới chịu buông ra.Nàng tức giận,đỏ mặt nói:
-Ngươi dám làm vậy với ta?!
-Nàng là nương tử của ta thì chuyện đó là bình thường,nếu nàng nói nữa thì ta sẽ tiếp tục như vậy
Nàng im luôn,không dám ho he nữa,hắn bế nàng lên ngựa,ôm chặt lấy nàng thêm một lần nữa.
-Ngoan,chúng ta đi về thôi nào
Ngựa nhanh chóng phi về Thái tử phủ trong đêm tối,nàng ngước mặt lên trời,bầu trời của thời xưa thật là đẹp quá,dựa vào vai hắn,nàng ngủ luôn vì mệt.Hắn không nói gì,chỉ mỉm cười rồi phi về phía trước.