Người trong cung mỗi người hành động đều như diễn viên thật sự, mỗi ngày sống trong địa bàn nham hiểm, che giấu kỹ bản thân, trước mặt người khác vĩnh viễn nguỵ trang một khối mặt nạ, trong cung gọi là gì nhỉ? Gọi là con đường sinh tồn, gọi là bo bo giữ lấy mình.
Hiện giờ tuy tiiu không dám khẳng định thực lực sau lưng Thái Hậu mạnh bao nhiêu, nhưng mà xem ra lúc này bà ta đang là lúc cần nhân tài, đại hoàn tử muốn lợi dụng thế lực võ lâm để phủ định triều đình, nghe qua có chút buồn cười. Võ lâm và triều đình đều sống chung hoà bình, nước giếng không phạm nước sông, nêu đại hoàng tử định kêu gọi võ lâm đối kháng với triều đình, số người lọt lưới rất tít. Võ lâm tuy nói là hỗn tạp, hạng người tiểu nhân rất nhiều, nhưng người võ lâm không phải kẻ ngốc, đặc biệt là những môn phái có võ công đặc biệt cao cường, tông sự chính phái vớ vẩn sẽ không tham dự, đối nghịch với triều đình, đó là tự rước lấy hoạ diệt, hơn nữa thế lực đương kim Vĩnh Hán khổng lồ, binh nhiều tướng mạnh, nhìn chung vĩnh Hán là thái bình, bọn họ cũng không dám khởi nghĩa tạo phản linh tinh. Nhưng mà nghe nói đại đoàng tử trời sinh vốn là kẻ giảo hoạt âm hiểm, mưu kế đa đoan, hơn nữa thủ đoạn thì rất tàn nhẫn, sợ là hắn tất có biện pháp đối phó. Kể từ đó trước hết hắn khống chế toàn bộ thế cục võ lâm, sau đó lại tung ra đối đầu với Long Kỳ. Dã tâm của đại hoàng tử này thực không phải bồn bột bình thường, đối với ngôi vị hoàng đế có tham vọng tới mức điên cuồng.
Chẳng nhẽ ngôi vị hoàng đế này rất hấp dẫn người ta sao? Thật là có câu nói cho cùng, cao bước không thắng hàn. Nếu đổi lại là tôi, sẽ nguyện ý là một cánh hạc nhàn nhã tựa mây bay.
Phân tích những này đó xong, ngẫm lại Thái Hậu lúc này chắc chắn là muốn càng nhiều người cùng hùa vào, không chừa một ai. Nếu tôi đây tại lúc này là ra vẻ đứng bên cạnh bà ta, lấy được sự tín nhiệm của bà ta, sau đó tìm cơ hội tìm hiểu chỗ cất giấu long bào, vạch tội bà ta ra chẳng phải là đã giúp Long Kỳ rồi sao?
Nếu đúng như tôi nghĩ, Long Kỳ thực sự có biết Thái Hậu hành động nhưng sao tới giờ vẫn chưa bắt bà ta nhỉ? Chẳng phải là đang thiếu chứng cớ đó sao? Nếu chứng cớ trong tay Hoàng thượng không đủ để bắt Thái Hậu, chắc chắn triều đình sẽ có hành động một phen kinh hồn. Tuy Thái Hậu là phụ nữ của tiên đế, nhưng trên triều đình rất hiếm còn hai thần tử hai triều, khó chịu với bà cũng không ít, vì thế, đúng là lúc này xem thế cục chứng cớ là quan trọng nhất.
Tôi thở dài một hơi, rốt cục có cần đem chuyện này nói với Long Kỳ không nhỉ? Nói cho chàng, chắc chắn chàng sẽ không cho tôi nhúng tay vào, nói thật những ngày được bảo vệ trong cung cũng thật tốt quá đi, có chút nói không rõ được, tôi thật sự còn một chuyện muốn làm nữa. Có phải tôi là kẻ rất kỳ lạ hay không? Người ta ước gì không gây chuyện ở trong cung, nếu không thể nhúng tay thì thôi, còn tôi thì lại không giống thế, không có việc gì làm thì tìm việc làm. Lúc này trong lòng có chút xúc động, muốn làm một chuyện kinh thiên động địa, hơn nữa còn muốn được hưởng thụ cảm giác khẩn trương kích thích kia. Điều này có liên quan tới tôi trời sinh thích mạo hiểm.
Được rồi, muốn làm gì thì làm đi! Trong lòng tôi tự cổ vũ chính mình, mang trà lên uống một ngụm, chống cằm bắt đầu tự hỏi. VẪn còn chưa nghĩ ra cái gì thì có người bên ngoài đến báo. Người đi vào có bộ dạng quản gia, tôi vừa nhìn thì biết ngay là quản gia Vương bá ở phủ Hàm Mặc. Tự dưng ngẩn người, dường như có dự cảm không ổn. Vương bá tiến đến làm lễ xong, sắc mặc tiều tuỵ, dường như có vẻ già đi rất nhiều. Lòng tôi nóng ruột vội vàng hỏi, “Vương Bá, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vương bá thở dài thật mạnh nói, “Nô tài cũng bất đắc dĩ lắm mới tìm đến nương nương, Bạch cô nương nói chỉ có nương nương mới cứu được Vương gia nhà chúng ta, vì thế lão nô cả gan đến cầu xin nương nương đi gặp Vương gia khuyên Vương gia đi”
Lòng tôi ngẩn ra, nói tới hắn mà nói, từ sau khi tôi xảy thai, Hàm Mặc không còn quan tâm đến việc triều chính nữa, cứ làm một vương gia nhà rỗi, ngày nào cũng trốn trong vương phủ, ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào quấy nhiễu, đặc biệt sau ngày đó tôi chuyển lời từ Bạch lăng tới nói cho hắn những lời tuyệt tình, hắn say rượu vài lần, bất tỉnh nhân sự. Bạch lăng chẳng còn cách nào sợ Hàm Mặc cứ như vậy mà suy sụp mất trở thành một phế nhân, đành bảo quản gia tới mời tôi đến, hy vọng tôi có thể vực Hàm Mặc dậy.
Lòng tôi cười khổ sở không cần nói, HÀm Mặc và nghiệt duyên của tôi biết giải thế nào đây? Nói thật tôi cũng chịu. Từ trước tới nay tôi đến thời đại này, đã dây dưa nhiều đoạn tình cảm mãi không thể kết thúc nổi, ngoài Hàm Mặc ra, Ngọc Hoán cũng là một người đàn ông mà làm cho tôi không biết phải làm gì cho phải nữa. Không biết sao tôi có cảm giác tình ý của chàng với tôi chưa dứt, hình như giống chút vào rồi thì khó mà đứt đoạn. Ông trời à, cũng đừng đem tình cảm này đó ban hết cho tôi chứ? Cũng đừng để cho tôi chỉ yêu mỗi Long Kỳ mà, cũng đừng để cho nhiều người như vậy vì tôi mà thương tâm khổ sở chứ?
Trong lòng tôi bất lực kêu lên, cảm giác đầu óc hỗn loạn. Nếu tình cảm mà giống con đường thì tốt rồi, cứ thẳng tắp, cắt một đoạn thì rõ. Nhưng mà tình cảm có thể cắt đứt được sao? Tôi không rõ nữa cũng thật sự không hiểu nổi. Ở hiện đại tôi còn chưa giải quyết chuyện như thế bao giờ, mặc dù ở hiện đại tôi cũng có thích người, nhưng chưa bao giờ gặp phải ai lại cứ khăng khăng một mực đến vậy. Giống thế giới hiện đại sặc sỡ muôn màu như vậy, có rất nhiều đôi lứa yêu nhau không được lâu thì đã tan thành mây khói, rồi lại yêu người khác, khác hẳn cổ đại, có hàng ngàn người luôn dây dưa để ý không rõ, dường như cứ dây dưa mãi không ngừng được ngày nào cả.
Lão quản gia nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của tôi, không hề lên tiếng, cứ lẳng lặng đứng một bên nhìn. Tôi ngẩng đầu lên, thở nhẹ rồi bảo ông ta, “Vương bá, ông cứ đi về trước đi, ta sẽ đến Hàm phủ một chuyến!”
Sắc mặt Vương Bá hiện lên vẻ vui mừng, vội vã tạ ơn, mặt Hoan Nhi rất hoang màn, hỏi lại, “Nương nương, người thật sự muốn đến phủ Hàm Vương đó sao? Chẳng may Hoàng thượng mà biết…thì phải làm sao đây?”
Mọi người hầu đều biết rõ tôi, quan hệ giữa Long Kỳ và Hàm Mặc rất khó nói. Hiện giờ tôi định tới phủ Hàm Vương, họ sẽ cũng lo lắng thay tôi tình ý bên trong. Nhưng chẳng còn cách nào cả. Tôi cười khổ bảo, “Không sợ, ta chỉ đi một lúc, sẽ không lâu lắm đâu”
Đứng lên bảo Hoan nHi giúp tôi thay quần áo, rồi bảo tiểu thuận tử chuẩn bị xe ngựa, lễ vật, thuốc bổ, tôi lấy lý do đi thăm hỏi sức khoẻ của thân vương, hơn nữa nhất định là phải đàng haòng, biểu hiện rõ là tôi lấy thân phận Hoàng quý phi đi thăm, nếu ai muốn chọc nói lung tung sau lưng, nếu để tôi biết tôi tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó lần này.
Tiểu Thuận Tử là theo mệnh lệnh của tôi chuẩn bị một chiếc xe ngựa xa hoa, cung nữ từ phía đông cung cầm thuốc bổ, cả đoàn người chậm rãi hướng phủ HÀm Mặc đi tới. Chẳng bao lâu tôi nhìn ra khắp nơi đã thấy Vương bá đang đứng trước cửa. Ông ta rất vui nghênh đón chúng tôi tới. Tôi xuống xe ngựa, Vương bá mời tôi vào phòng khách. Trong Vương phủ vẫn vương mùi hoa quế như trước, chỉ là người thì đã không còn, đã không còn cảnh vui sướng như trước nữa, trông có chút doạ người.
Ngồi vào đại sảnh, Vương bá xoay người đi ra ngoài, một lát sau ông ấy trở về, trên mặt có chút biến sắc, tôi vội hỏi, “Hàm Vương gia không muốn gặp ta sao?”
Vương bá lắc lắc đầu, mặt càng khổ sở hơn, “Không phải ạ, nương nương, Hàm Vương gia đang ở thư phòng đó! Ngài ấy bảo người tới!”
Tôi không chút do dự đứng dậy, đi tới thư phòng của Hàm Mặc, trong lòng có chút lo lắng, không biết lần này sẽ nhìn thấy tình cảnh gì đây? Vừa mới tới trước cửa thư phòng, tôi dừng bước, lẳng lặng đứng một lát, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng của Hàm Mặc, có chút men say gọi tôi vô cùng thân thiết, “Nha đầu, sao không vào thế?”
Tôi khẽ giật mình, nhấc chân lên rồi đi vào, HÀm Mặc một thân mặc áo bào trắng, ngồi ngay ngắn trước bàn, cũng đang nhìn tôi, chỉ nhấc một chén trà lên, rót thẳng vào miệng. Lòng tôi thấy chấn động, bước nhanh tới giật phắt chiếc chén trong tay hắn, hét lên giận dữ, “đừng uống nữa!”
Hàm Mặc bị hành động của tôi doạ cho, sau đó lẳng lặng nhìn tôi nở nụ cười, ánh mắt híp lại say mê nhìn tôi, “Nha đầu bảo không uống nữa thì bổn vương cũng sẽ không uống nữa!”
Tôi thở hắt ra, ngồi xuống đối diện, cắn môi dưới, “Hàm Vương gia à, huynh cứ vậy sa sút đến bao lâu nữa đây? Xin huynh đừng tra tấn mình như vậy nữa có được không?”
Trong mắt Hàm Mặc loé lên tia sáng, vằn lên những tia máu, dường như đã mấy đêm rồi vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn bình tĩnh nhìn tôi, không chớp mắt, tôi trừng mắt lại, nhìn hắn, dường như có loại lực vô hình áp tới, hắn cười khổ, “Nha đầu, cùng giúp ta uống vài chén , trò chuyện, bổn vương cảm thấy cô đơn quá” Nói xong tay hắn có chút run run, cầm lấy vò rượu bên cạnh bắt đầu rót, lòng tôi lúc đó không rõ có tư vị gì nữa, nước mắt kìm chế không nổi dâng đầy, ánh mắt nhìn mơ hồ. Tôi đưa tay ra cầm lấy tay hắn sợ sun rẩy, “Tôi sẽ uống cùng anh!” Hắn ngước mắt lên, có chút vui vẻ, rút tay mình ra, cứ lẳng lặng nhìn tôi rót xong hai chén, tôi bưng một chén rượu lên ngửa đầu uống cạn, thế là đã xong một ly. Lúc Hàm Mặc có vẻ giật mình sựng lại, tôi cắn chặt răng một cái, nói rất mạnh, “Dĩ nhiên Vương gia muốn uống rượu, tôi sẽ cùng Vương gia uống cho hết!” Nói xong tôi bưng lấy vò rượu rót thêm một ly nữa rồi uống cạn. Chất rượu rượu trôi xuống cổ họng tôi làm tôi khó chịu, nhưng có một luồng tín nhiệm làm cho tôi uống. Trong lòng buồn bã, muốn dùng loại rượu nóng cháy này lấp đầy chỗ trống trong lòng, lại rốt chén thứ ba. Hàm Mặc thả chén trong tay xuống, đứng dậy giật lấy chén trong tay tôi, giận dữ nói, “Nàng đang làm gì vậy/”
Trong mắt tôi bắn ra ít sao bay, cười khổ bảo, “Không phải huynh muốn uống rượu đó sao? Tôi cùng huynh uống nha! Uống xong rồi huynh sẽ không còn uể oải chán chường như vậy nữa, trở lại là anh, làm một vị Vương gia hoàng triều Vĩnh Hán, làm một nam tử hán đàng hoàng, đừng mãi để cho người ta thương tâm, lo lắng cho anh”
Do giọng điệu kích động, tim đập nhanh, nói mấy câu làm cho tôi thấy lắc lư, gạt tay Hàm Mặc ra, bưng lấy vò rượu trên bàn tu thẳng. Luồng rượu nóng chui vào trong người, lạnh lẽo và nóng bỏng đang xen làm cho tôi thấy rất thống khoái. Đợi Hàm Mặc giật được bình rượu trong tay tôi xuống thì tôi đã uống khá nhiều rượu rồi, ngước đôi mắt giận dữ lên nhìn hắn, “Không phải huynh muốn uống đó sao? Vì sao huynh lại muốn ngăn tôi lại chứ? Huynh còn hiểu quan tâm người đó sao? Huynh có biết người bên cạnh mình vì huynh mà thương tâm khổ sở hay không? Huynh có biết Bạch lăng tỷ đã đau khổ vì huynh nhiều lắm không..?”
Hàm Mặc nghe tôi nói xong, giật mình, thở dài, nhấc tay lên định đặt lên mái tóc tôi, tôi cố tránh hắn, tay hắn dừng lại giữa chừng, rồi từ từ thu lại, giọng trở nên trầm thấp, chua xót, “Nha đầu à, nàng nói cho ta biết, ta phải làm thế nào đây? Làm thế nào mới có thể quên được nàng, quên đi chuyện đã cùng ở chung với nàng lúc trước” Hắn cau mày dường như rất thống khổ.
Tôi nhắm mắt lại lắc lắc đầu, cả người do bị rượu cồn làm cho đứng không vững, tôi lấy tay chống lên bàn đỡ cả người, bỗng dưng thấy trên lưng có một bàn tay. Trong lòng tôi cả kinh, mở to mắt nhìn, thấy sự khổ sở trong mắt Hàm Mặc, thấy nỗi thống khổ trong mắt hắn, tôi bỗng quên giãy dụa, tuỳ ý để hắn vùi đầu vào trên mái tóc tôi, trong mắt loé lên tia mê luyến, nỉ non nói, “Ta không đành lòng quên đi nàng, ta càng nhớ nàng ngày một sâu! Vũ nhi….” Một câu Vũ Nhi làm tôi tỉnh lại, đó không phải là kiểu gọi của hắn làm cho tôi thấy thật xa lạ, tôi cố sức né tránh, tránh sự ôm ấp của Hàm Mặc. Vừa đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Hà Công công, “Quý phi nương nương…”
Trong lòng tôi cả kinh, ngước mắt nhìn thấy Hà công công dẫn theo hai tiểu thái giám đi vào cửa. Tôi đứng thẳng lại, trầm giọng nói, “Hà công công tới đây là có chuyện gì vậy?”
Hà công công dường như nhìn ra chút khác thường, cúi đầu xuống, không hề nhìn loạn, cất giọng nhẹ nói, “Nương nương Hoàng thượng đang ở chính cung đợi nương nương, xin nương nương mau chút trở về !”
Trong lòng tôi rối loạn một trận, chân tôi vừa mới bước đi thì lời Long Kỳ nói đã tới rồi. Tôi biết tính cách Long Kỳ bá đạo tới mức nào, ngoài miệng Hà công công nói uyển chuyển vậy thôi, chắc chắn Long Kỳ rất tức giận, nếu không đã không bảo Hà công công tự mình tới Hàm phủ đón tôi về. Khoé mắt tôi nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của HÀm Mặc, hướng Hà công công phất phất tay, “Các ngươi đi ra cửa đợi ta, lát nữa ta sẽ ra!”
Hà công công lui ra, tôi và Hàm Mặc lẳng lặng đứng nhìn nhau, trầm mặc một lúc tôi mới mở lời, “Xin Hàm thân vương bảo trọng! Tôi phải về rồi”
Nói xong nhấc chân chuẩn bị đi ra cửa, tay lại được Hàm Mặc nắm chặt, tôi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, trong mắt Hàm Mặc quay cuồng vẻ tức giận vô cùng, giọng điệu bà đạo, “Không được đi”
Tôi cả kinh khẽ nhếch miệng lên, Hàm Mặc đây đang làm cái gì thế này? Ánh mắt Hàm Mặc bình tĩnh nhìn tôi, đã không còn một tia say rượu nào, mà là giọng trầm ổn như người khác vậy. Tôi biến sắc, có chút lo lắng nhìn hắn, “Huynh bỏ tay ra!”
“Mới tới có một lát mà nàng đã vội vàng muốn trở lại bên cạnh hắn sao?’ Giọng Hàm Mặc bỗng trở nên lạnh lùng, đưa tay kéo tôi ôm chặt vào lòng, vẫn cố chấp bá đạo, “Ta không cho nàng về!”
Tôi bị doạ một cái, mặt dán chặt vào ngực hắn, mở to mắt, tim đập bình bịch, lại bị hắn ôm chặt, dường như tôi thở không nổi, hoảng hốt lấy tay đẩy hắn ra thì lại bị hắn lấy tay kia nắm lấy, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt HÀm Mặc nhuệ khí mười phần. Lòng tôi rùng mình, nói giọng khàn khàn, “Hàm Vương gia xin huynh tự trọng cho, đừng quên ta là thê tử của chàng ấy! Cho dù huynh có nhốt tôi như thế, vẫn không thể thay đổi được quan hệ giữa chúng tôi! Sao phải khổ vậy chứ!”
Dường như Hàm Mặc càng tức giận hơn, cắn răng nói, “Ta cam nguyện!” Nói xong lại càng ôm tôi thêm chặt hơn vào trong ngực.
Tôi có chút nóng nảy, nếu Hà công công không đợi được tôi, lại vào thấy tình cảnh như vầy thì chết. Tôi hít mạnh một hơi, sùng sức cắn một miếng trên cổ HÀm mặc, Hàm Mặc thở hắt ra, tay lỏng chút, tôi nhân cơ hội đó chui ra, nhìn ánh mắt khó hiểu của Hàm Mặc, cắn răng chạy ra khỏi thư phòng.
Tôi dường như chạy chậm lại khi ra tới ngoài cửa, cảm thấy tim đập bình bình, vừa nhìn thấy ánh mắt bá đạo của Hàm Mặc, dường như đã thay đổi thành một người khác, cường ngạnh mà lạnh lùng thấu xương. Chẳng mấy chốc ra đến cửa, Hà công công đón, đầu có chút choáng váng, thầm kêu chết chắc rồi. Vừa rồi lúc uống rượu, cả người loạng choạng lại bốc ra toàn mùi rượu. Nói không phải chứ nếu như bị Long Kỳ phát hiện ra thì mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn rồi.
Xe ngựa đưa tối hướng về cung Phiêu Hoa tới, vẫn là Hà công công nghĩ chu đáo, bảo tôi đi thay quần áo rồi mới tới cung điện của Long Kỳ. Đợi khi tôi thay xong quần áo rồi, sắc trời đã tối mịt, vội vàng được cung nữ đỡ, hướng cung chính đến. Vàư bước vào cửa đã thấy Long Kỳ đang ngồi phê tấu chương trước bàn. Nhìn thấy tôi, con ngươi đen híp lại, thả sổ con xuống, nhìn không ra vui buồn gì. Tôi nở nụ cười, cất giọng thánh thót, “Hoàng thượng!”
Hà công công đứng đằng sau, cúi đầu nói, “Nương nương, Hoàng thượng vẫn chưa ăn tối ạ!” Tôi cau mày, nhìn chàng bảo, “Sao chàng còn chưa ăn vậy?”
Long Kỳ than nhẹ, con người đen xem xét tôi, “Không thấy ái phi, trẫm sao có thể nuốt nổi?” Tôi hơi kinh ngạc, nghe được trong giọng Long Kỳ có một luồng ghen tuông, nhưng mà Long Kỳ yêu rất mạnh tôi biết rất rõ. Tôi có chút trách cứ chàng một cái, xoay người bảo Hà công công chuẩn bị thức ăn, ngồi vào bên cạnh chàng, tựa đầu lên vai chàng, thầm oán nói, “Lần sau không cho phép vậy nữa, cho dù không đợi được em, chàng cũng nên ăn trước nha!”
Bỗng Long Kỳ nâng cằm tôi lên, làm cho tôi nhìn thẳng vào chàng, có tia bất đắc dĩ lại áp lực gì đó, nhìn chăm chú một lát rồi chàng mở miệng nói trầm trầm, “Sau này không gặp Vũ Nhi, ta sẽ không ăn cơm!”
Như là kháng nghị vậy, trong mắt chàng loé lên tia cố chấp. Có lầm không đây? Không ngờ chàng lại còn khiêu chiến với tôi nữa. Được rồi, dù gì thì sau này ngày nào em cũng ở bên cạnh chàng, đồng ý với chàng vậy, tôi nở nụ cười tươi rói.
Lúc này, phòng ăn đã bưng đồ ăn vào, cùng Long Kỳ ăn xong, tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường, nhìn ra được vẻ mặt chàng có chút không cam tâm. Nghĩ đến chuyện do tôi đi gặp Hàm Mặc mà làm cho chàng nghi ngờ, trong lúc tôi còn hờn dỗi, tôi chống khuỷu tay đứng lên nhìn chàng vô tội. Hai người cảm thấy đều hiểu được chuyện gì xảy ra, chàng không nhìn tôi, còn giả vờ nhắm mắt ngủ, tôi xoa xoa miệng, ghé sát bên mặt chàng hôn nhẹ một chút, hai lần, ba lần…Mong ngóng chàng có lương tâm phát hiện ra. Rốt cục đến lúc bị tôi chọc cười, chàng hơi cau mày, hé miệng, mở mắt loé lên như ánh sao đêm, kéo một nhát tôi vào lòng, hừ khẽ nói, “Tiểu Yêu tinh!”
Tôi nở nụ cười, cười đến ngọt ngào giảo hoạt, ha ha! Chàng vẫn phải chịu khuất phục rồi! Tôi chôn sâu mặt vào trong ngực chàng, nhỏ giọng so đo, “Đừng có bảo em là tiểu yêu tinh, khó nghe chết lên được!”
Chàng hét lớn một tiếng, xoay người áp lấy tôi, tôi còn chưa kịp kêu lên, đã bị đôi môi bạc nóng bỏng ập xuống, mở to mắt, có cảm giác như đôi môi đang bị mật hôn tra tấn, Long Kỳ thở hổn hển, đưa tay lên che kín đôi mắt tôi, khẽ ôn nhu trách mắng, “Nhắm lại!”
Tôi khẽ cắn môi dưới, trước mắt tối sầm lại, cứ để mặc cho chàng một lần nữa áp tới gặm nhấm, phát ra tiếng rên rỉ khát vọng ôm chặt lấy Long Kỳ, chàng bỏ tay che mắt tôi ra, lập tức ánh sáng tràn tới, hai ngọn nến lung linh cháy, từng giọt nến trong suốt. Nhìn cảnh yên tĩnh như mặt nước, tôi ngẩng đầu lên thấy chàng đang cúi nhìn tôi, con ngươi đen sẫm như bóng đêm, ngọn lửa tình dục bên trong có thể thiêu đốt con người ta thành tro tàn, nói khàn khàn, “Hôm nay nha đầu đi chơi chắc vui lắm hả?”
Tôi mím môi, giả vờ ngoan tâm, chun mũi lại, “Chàng khó chịu lắm sao”
Vừa định giả vờ giả vịt buông chàng ra, đã bị chàng đột nhiên ôm chặt lấy, “Cứ tuỳ hứng như vậy, phải trừng phạt nghiêm khắc một chút mới được”
Long Kỳ cười khẽ ra sức hôn lên đôi môi tôi, tôi bật kêu lên một tiếng, nở nụ cười tươi rói.
Trời sáng bạch, trong lúc mơ màng tôi đưa tay ra quơ bên cạnh, tỏng đầu cũng biết chàng đã dậy rồi, mắt cũng không mở nổi, cuọn tròn người lại, đổi tư thế lại ngủ tiếp, mãi cho tới lúc Hoan Nhi gọi to trước cửa phòng mới dậy. Rửa mặt chải đầu xong tới ăn sáng ở trên đình, tôi híp mắt nhìn về chân trời xa xa, mặt trời đang từ từ nhô lên, bắn tia muôn vàn tia sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt. Tâm tư vô cùng tốt, ăn xong điểm tâm, tôi dẫn theo Hoan Nhi, Tiểu Thuận Tử tới cung điện của Thái Hậu. Trước kia chỉ cần nhắc đến Thái Hậu, trong lòng tôi không hiểu sao rúm lại, hiện giờ trong lòng tôi dường như tràn đầy dũng khí, đã điều chỉnh tâm tình rất tốt, Thái Hậu có gì mà phải sợ chứ? Con hổ không phát uy được, coi thường tôi là con mèo bệnh tật sao? Tôi không thể cứ bị động mãi, hiện giờ tôi muốn tung chủ động ra, xem ai diễn trò hay hơn ha?
Hôm nay tôi cố ý mặc rất đơn giản, không mặc quần áo Hoàng Quý phi, nhìn tổng thể khá giống các phi tần khác. Điện Thái Hậu chưa bao giờ bước chân tới đã hiện ngay trước mắt, tôi thong dong nhấc chân đi qua, thị vệ đằng trước nhìn thấy tôi đến thì có chút bối rối rồi vội vàng hành lễ đón chào, tôi mỉm cười, “Không cần đa lễ!”
Thái giám chạy nhanh vào điện truyền báo, chỉ lát sau đã ra mời tôi đi vào. Tôi khẽ cười nhạt, để Tiểu Thuận Tử ở lại, dẫn theo Hoan Nhi đi vào trong, chỉ thấy Thái Hậu đang ngồi ghế chủ nhà, còn Lệ phi thì đang ngồi ghế khách bưng trà.
Tôi nắm chắc Lệ phi đã tới chỗ Thái Hậu này, tiến lên hành lễ với Thái HẬu. Mặt Thái Hậu biến sắc rồi trở lại bình tĩnh rất nhanh, Lệ phi cũng hành lễ thỉnh an với tôi. Tôi ngồi xuống ghế khách, nở nụ cười tươi, “Ngày hôm nay Vũ nhi thấy bầu trời rất đẹp, lại nghĩ đến muốn ở cùng Thái Hậu, Lệ phi tỷ tỷ hưởng thụ tình xuân ấm áp này! Chắc không quấy rầy đó chứ?”
Thái Hậu và Lệ phi cùng thoáng nhìn nhau, Thái Hậu cười nhạt gật gật đầu, “Khó có được Vũ phi bớt chút thời gian đến chơi, bản cung đương nhiên hoan nghênh, sao lại bảo là quấy rầy chứ? Tiết trời hôm nay càng ngày càng ấm áp, ba người chúng ta phải nên tận dụng hưởng thụ mới được!”
Tôi không đoán nổi rốt cục Thái Hậu có biết hay không, là tôi đã biết lần trước đẩy tôi xuống nước là do bà ta an bài, nhưng mà xem tên thái giám giả kia đi vội vàng, chắc là chưa tới chào hỏi với Thái Hậu rồi! Trong lòng tôi âm thầm may mắn, gật gật đầu, hình như có chút tâm sự vô hạn thở dài, “Aizzz…Từ lúc mình tiến cung, cứ từng đợt từng đợt chuyện phát sinh, cũng không thể có thời gian tâm sự với Thái Hậu được, thật sự là lỗi của Vũ nhi, Thái Hậu vốn là trưởng bối cần phải kính trọng, Vũ nhi xin nhận lỗi thất lễ trước đây!”
Trên mặt tôi thể hiện đúng lúc, quả thật là xin lỗi rất thật lòng, Thái Hậu và Lệ phi kinh ngạc hoảng sợ, lại cùng thoáng nhìn nhau, tôi cụp mắt xuống dùng khoé mắt liếc nhìn, Lệ phi lên tiếng, “Xem muội muội nói linh tinh gì thế, Thái Hậu sam dám quở trách muội chứ?” Lời nàng ta có chút cứng nhắc, không có Thái HẬu khéo đưa đẩy tôi nghe ra được nàng ta rất mất tự nhiênn, Thái Hậu trêu ghẹo bảo, “Lệ phi nói đúng lắm! Trong cung phát sinh việc này ta cũng rất khó chịu, thoạt nhìn tâm tình Vũ Nhi có vẻ thoải mái chút, ta cũng thật cao hứng quá!”
Tôi ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Thái Hậu cười, chớp chớp mắt, nói đơn thuần, “Đều do Vũ Nhi lộn xộn, chọc việc này, lần trước ở trên đại điện còn tranh luận với Thái Hậu nữa, thực ra thì Vũ Nhi cũng không muốn như vậy, chỉ là lúc đó nô tì vưa xảy thai xong, tâm tình quá kém, không khống chế được cảm súc mới thốt ra những lời như vậy, hy vọng Thái Hậu đừng để trong lòng!”
Thái Hậu kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, dường như rất khó tin tôi vì chuyện đó mà nói xin lỗi, hơn nữa trong giọng nói rất khẳng khái, thái độ khiêm tốn, Lệ phi cũng kinh ngạc như vậy, tôi nhân cơ hội đó ngẩng đầu lên, thần sắc càng rõ ràng, đôi mắt toát lên tia ảm đạm, tiếp tục nói, “Từ lúc Vũ Nhi tiến cung tới nay, không có một tỷ muội tốt nào, không hiểu vì sao mà mọi người đều bất hoà với nô tì, không chịu làm bạn với nô tì, Vũ Nhi thực sự thấy bị cô lập, tuy thân là Hoàng Quý phi nhưng mà Hoàng Thượng nhiều việc, không phải lúc nào cũng làm bạn bên cạnh nô tì suốt được, Lan phi thì cũng bị đày vào lãnh cung rồi, vì thế…Vì thế sâu bên trong hoàng cung…nô tì không có lấy một người bạn tri kỷ nào cả! May mà còn có Lệ phi” Tôi nói đến đây quay đầu nhìn sang Lệ phi đang sửng sốt, nói xin lỗi chân thành, “Lệ phi tỷ tỷ, lần trước đánh nha hoàn của tỷ, ta cũng không phải thật lòng, sáng nay ta dẫ bảo hình bộ thả nàng ấy ra rồi! Ta nghĩ nàng ấy có lẽ sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh tỷ rồi. Vũ nhi lúc này nói lời xin lỗi tỷ!”
Nhìn hai khuôn mặt sửng sốt, tôi biết đoạn thành tâm thành ý này của tôi đã làm cho lòng các nàng ấy sinh ra thay đổi, chỉ là không rõ các nàng ấy nghĩ thế nào. Tôi lấy sự cô đơn bất lực trong cung ra làm lý do, ham muốn được học hỏi giao lưu bạn bè, tuy nói cái kiểu hữu nghị này trong cung rất khó có, nhưng coi nhóm nàng ta hiện giờ mà xem, vừa lúc bọn họ tạo thời cơ tốt cho tôi, hiện giờ chỉ cần họ tỏ thái độ thế nào thôi.
Trong mắt Thái Hậu loé lên tia sáng tính kế, nhưng sắc mặt thì vẫn lạnh, nở nụ cười nhạt, “Aizzz….Nhớ lại cảnh bản cung vừa tiến cung cũng có chút giống cảnh Vũ nhi, khi đó tiên đế chỉ độc sủng một mình ta, làm cho các tỷ muội khác đều bài xích ta, gây bất hoà với ta, điều này quả thật làm cho người ta rất khó sống nổi!”
Thái Hậu đến cả mặt mũi cũng không trả lời tôi ngay, nhưng mà vì chuyện của tôi làm cho bà ta nhớ lại chuỵện cũ của mình, xem ra cũng chạm vào nỗi xúc động trong lòng bà ta. Theo lý àm nói, Thái Hậu định giết tôi, nhưng vì sao bà ta lại muốn giết tôi chứ? Giết tôi có lý do gì không? Trong lòng tôi đã rõ rồi, lúc trước bà ta quả thật định khống chế hậu cung để khống chế Long Kỳ. Nhưng mà do Long Kỳ chỉ độc sủng tôi, mà lúc trước tôi và bà ta quan điểm đối lập nhau, đương nhiên nghĩ ra là do tôi làm trở ngại, lúc này vòng vèo, lần này tôi có ý đồ đến, cũng biểu lộ muốn làm hoà với bà ta, muốn hậu cung vững vàng. Theo lời bà ta nói vừa rồi, lần này tôi lấy lý do trên là đúng lắm, bà ta hiểu được cảm giác nữ nhân trong hậu cung cùng phi tần trong cung mà đối nghịch nhau. Bà ta có thể vì lý do này mà tin tưởng tôi nói không nhỉ? Tôi cũng chưa hoàn toàn chắc chắn cho lắm.
Vẻ mặt tôi phụ hoạ nhìn bà ta, khẽ cắn môi dưới, “Thái HẬu nói đúng lắm ạ, hiện giờ nô tì mới cảm giác được con người sống ở đời, nếu bân cạnh luôn cô độc một mình thì sẽ sống chán lắm, như trong hậu cung này vậy, có thể nói chuyện được cùng nô tì chút chri có Thái Hậu và Lệ phi tỷ tỷ thôi ạ!”
“Không phải Haòng thượng ngày đêm đều ở bên cạnh ngươi đó sao? Sao mà lại cảm thấy cô tịch chứ?’ Lệ phi làm phi tử của Long Kỳ, là kẻ đối địch một bên với tôi, lúc này cho dù nàng ta lòng thì hướng về đại hoàng tử nhưng tôi so với nàng ta càng được sủng ái hơn chút, điều này mà nói sẽ luôn làm cho nàng ta không cam tâm, trong lòng có chút ghen tỵ.
Tôi cười khẽ một tiếng, “Tỷ tỷ đã quên rồi ư? Ngài ấy là quân vương mà! Ôn nhu chẳng quan chỉ là một góc nhỏ của ngài ấy thôi, trong lòng ngài ấy trung tâm vẫn là thiên hạ! Đến cả đêm ngày cố chống đỡ, muội cảm thấy rất vui mừng, chỉ là quân vương vô tình, đến cả muội cũng đều không nắm chắc được có thể buộc chặt được ngái ấy bao lâu nữa!”
Những lời này vẫn chôn sâu trong đáy lòng tôi, là nói với Lệ phi mà cũng chính là tự nói với bản thân mình!
Lệ phi trợn to mắt nhìn, kinh hãi những lời tôi nói ra. Phải biết rằng một phi tử được sủng ái kiêng kỵ nhất là nói kiểu này. Thái Hậu cũng có chút mê đi, những lời tôi nói này, nữ nhân đứng cao nhất trong hậu cung đều biết rõ, bởi vì họ đều đã trải qua, những này đó là những lời thật lòng từ trong tâm khảm tôi xúc động nói ra, trên mặt tôi không cần giả vờ, vẻ mặt đã biểu hiện rõ, nhưng mà tôi rất rõ mục đích chân chính của chuyện tôi cần làm là gì!
Thái Hậu gật gật đầu, “Không ngờ Vũ nhi tuổi còn trẻ mà đã ngộ ra đạo lý này, thật khó có thể tin nổi!”
Tôi ngước mặt lên hỏi, “Thái Hậu, người có thể hiểu những lời của nô tì ư?”
Thái Hậu bị tôi hỏi, sắc mặt hiện lên cảnh nhớ lại, đáp rõ, “TA đương nhiên có thể hiểu được!”
Tôi cười bảo, “Vậy thì thật tốt quá đi, cuối cùng trong cung còn có thể tìm được một người biết nói những lời tri âm!”
Trong mắt Thái Hậu xẹt qua nhanh, gật gật đầu. Tôi biết tôi trong mắt bà ta đã chuyển dần thành một cô gái không có tâm cơ, có lẽ lúc này trong lòng bà ta đang tính xem nên đối xử với tôi thế nào đây?
Tôi đương nhiên biết sẽ không nhanh chóng làm Thái Hậu lơi lỏng sự cảnh giác đối với tôi. CẦn phải có thời gian, đợi khi nào bà ta nghiên cứu xong tính cách của tôi, tự nhiên sẽ động lòng với tôi thôi. Tôi chỉ cần đợi tới lúc đó tìm hiểu xem long bào được giấu ở chỗ nào là ổn.
Ở đó cùng Thái Hậu dùng cơm trưa xong tôi xin phép cáo từ. Xem thái độ của họ với tôi mà xem, đã có sự hoang mang với tôi. Tôi giả vờ cực kỳ vui vẻ, tôi phải tự cẩn thận vẫn tốt hơn, không cho bọn họ lầm tưởng tôi là do Long Kỳ phái tới dò xét họ một cách chi tiết là tốt rồi, nếu không kết quả thảm hại không ngờ.
Xem ra tôi phải dùng một ít mưu kế nhỏ để đoạt được chuyện này mới được.
Rốt cục tôi cũng đợi được thời cơ. Từ hôm đến chỗ Thái Hậu, dường như tôi có chút rảnh rang mà đi ngồi nhiều hơn, dần dần thái độ của họ cũng có chuyển biến chút ít với tôi, chỉ là lời nói trong đó vẫn rất cẩn thận, không lộ ra chút sơ hở nào. Xem ra tôi chỉ gây hoang mang với họ thôi, còn muốn cho họ tin tưởng thật sự thì còn phải biểu hiện khác đi. Hôm nay lúc tôi đi gặp Long Kỳ, trong lúc vô tình nghe được Long Kỳ và viên quan bàn luận, nghe giọng điệu của viên quan nói là trong dân gian xuất hiện một thế lực phản loạn, Long Kỳ đang lệnh cho quân xa tới bình loạn hơn nữa phải bắt được kẻ đầu sỏ dùng cực hình. Trong lòng tôi âm thầm cân nhắc, chuyện này cả nước đều biết cả, không tính bí mật gì, tôi nghĩ muốn dùng nó để đánh tan sự hiềm nghi của Thái Hậu với tôi. Nếu tôi thật sự là do Long Kfy phái tới điều tra họ, sao lại tự dưng thông tin cơ mật chứ? Hơn nữa tuy tôi không dám đoán, theo lời quan viên nói về phản loạn có phải có liên quan tới đại hoàng tử hay không, nhưng nhất định sẽ làm cho Thái Hậu để ý tới.
Hơn nữa, vụ án chết người này cũng không cần giữ bí mật, có lẽ đã rót vào trong tai Thái Hậu rồi cũng chưa biết chừng. Ý nghĩ thông suốt, tôi cùng Long Kỳ ăn điểm tâm xong, liền làm bộ như đi giải sầu, nghe tiểu thuận tử bẩm báo, Thái Hậu và Lệ phi đang cùng ngồi uống trà, tôi dẫn theo Hoan Nhi có chút cô lập đứng lặng lẽ ngắm muôn hoa, nhìn chung những phi tần khác đều ai ai cũng đúng, cùng nhau chơi, do tôi ở cạnh một đoá hoa nên bên tai truyền đến một câu hành lễ cũng kính, “Nô tài xin thỉnh an quý phi nương nương!”
Tôi giả vờ kinh ngạc quay đầu lại, cười nói, “Thường công công xin đứng lên, thế nào mà Thường công công cũng ở đây ngắm hoa sao?”
“Nô tài không dám, nô tài là phụng mệnh Thái HẬu nương nương, xin mời quý phi nương nương tới cổ các phẩm trà ạ!”
“Ôi! Hoá ra là Thái Hậu các ngài ấy cũng ở trong này ha!” Tôi vô cùng hứng thú nói, nhìn theo ánh mắt thái giám, thấy Thái Hậu đang nhìn tôi cười cười! Trong lòng tôi cười đến càng ngọt ngào hơn, nhấc tay áo lên khoan thai đi tới phía bà ta.