Tôi trở lại cung Phiêu Hoa, vừa thay xong quần áo, chính Hoan Nhi trang điểm cho tôi, nghe thấy Tiểu Thuận Tử vội vàng vọt vào, trên mặt loé lên vẻ hưng phấn, “Nương Nương, người có biết không, trong triều đình giờ rất sảng khoái nha!”
Lòng tôi biết rõ, liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Vậy à, có chuyện gì buồn cười xảy ra vậy?”
“Người nói xem, Lâm Tể tướng ấy à, thực sự tuổi già rồi mà không kiềm chế được, tối qua lại không rõ ai có lá gan lớn vậy, thế nhưng công khai rõ, đem danh dự cả đời của ông ta huỷ hoàn toàn. Hôm nay Hoàng thượng vừa vào triều nghe được chuyện tối hôm qua, giận lắm, hôm nay liền tới lục soát nhà ông ta luôn!”
Động tác của Long Kỳ đúng là nhanh thật, chẳng trách mà sáng nay lại vội vã đến vậy, chắc cũng vì chuyện này. Hoan Nhi sửa sang thoả đáng cho tôi xong, tôi bảo tiểu Thuận Tử dẫn tôi đi dạo, không ngờ lại đi tới tẩm cung của Long Kỳ. Tôi đứng một lúc, Tiểu Thuận Tử hỏi, “Nương Nương, có muốn vào thông báo một câu không?”
Tôi nghĩ ngợi, “Không cần, về cung đi!” Vừa đi qua trước cửa Lan phi, nghe thấy tiếng khóc bên trong truyền đến, tôi bước vào điện Cảnh Lan, trong lòng thấy sợ, Lan phi là con gái của Lâm Quân Duệ, lần xét nhà này, Lan Phi nhất định có liên quan tới, tôi thấy cung nữ khóc ầm ĩ thì hỏi, “Các người khóc gì chứ?”
“Bẩm nương nương, chủ nhân….chủ nhân đã bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung ạ!”
Cung nữ khóc lóc cực kỳ thảm thiết, lòng tôi thấy chấn động, Lan Phi bị Hoàng thượng đày vào lãnh cung sao? Cảm thấy căng thẳng, vội vàng tiến vào trong phjòng Lan Phi, thấy khuôn mặt trắng bệch của Lan Phi đang ngồi bên giường, tóc tai hỗn loạn, nhìn tiều tuỵ vô cùng, tôi nhẹ nhàng gọi nàng ta, “Muội muội à, ngươi không sao chứ?”
Nàng ta đảo mắt nhìn tôi, nước mắt chảy xuống, “Tỷ tỷ thực không thể tưởng nổi phụ thân dĩ nhiên là người như thế, ông ấy bị trừng phạt thật đúng tội lắm, chết cũng không hết! Ta quả thực cảm thấy sỉ nhục vì ông ấy lắm” Giọng điệu của nàng ta kiên quyết, nước mắt cứ trào ra đầy hận ý. Tôi không biết an ủi nàng ta thế nào, đành nói, “Cha cô và cô không liên quan đến nhau đâu, Hoàng thượng vì sao lại giáng tội cho cô chứ? Ta sẽ đi xin chàng không cần đày cô vào lãnh cung nữa”
Tôi đồng tình với nàng ta, sự thống khổ của nàng ta tôi có thể lý giải được, thất sủng cùng đồng hành với thất phụ đã cùng đả kích mạnh, làm cho nàng ta bị thương tổn rất lớn, không đơn giản tạo cho tâm hồn nàng ta thống khổ mà còn để lại vết thương lòng rất sâu không cách nào chữa khỏi. TRải qua chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi nàng ta sẽ được Long Kỳ sủng hạnh nữa. Lòng tôi thở dài, chuẩn bị đứng lên đi cầu xin cho nàng ta, nàng ta gọi tôi lại, “Tỷ tỷ…”
Tôi quay đầu lại, nàng ta cười khổ bảo, “Tỷ tỷ à, ngườin đừng đi làm phiền Hoàng thượng nữa, đây là ta cam nguyện, ta chỉ tới đó để chuộc lỗi thay cho cha ta tôi! Tôi không có sự rộng lượng của tỷ tỷ như vậy, ta biết, ta đã mất đi tư cách làm phi tần, hơn nữa, ta không muốn vì chuyện của ta mà làm cho tình cảm của tỷ với Hoàng Thượng xa cách, tỷ tỷ, hy vọng sau này người có rảnh thì tới thăm ta nhiều nha” Trong mắt nàng hiện lên vẻ tuân lệnh vận mạng, đôi mắt dường như đã mất đi ánh sáng chiếu ngời.
Tôi giật mình gật đầu, “Được, ta sẽ tới thăm cô nhiều hơn!”
Trên đường trở về cung, tôi có chút hoảng hốt, chuệyn này đã gây chấn động lớn cho tôi, chuyện này không phải được tạo thành trên nền tảng tình yêu hôn nhân, nó giống như bọt biển vậy, chạm vào đã vỡ. Tần phi trong lòng Long Kỳ, có mấy ai vì nguyên nhân thương chàng mà thật sự muốn là phi tử của chàng đâu? Chỉ là vì quyền thế của chàng, có thể cho phụ nữ cả đời vinh hoa phú quý sao? Cái kiểu không yêu mà được hưởng vinh hoa phú quý ấy thì tồn tại tới khi nào đây?
NHưng mặc kệ đến cùng là gì, đều bị chàng vứt bỏ vô tình như vậy, tàn nhẫn như thế, trong cung có thể cho con người ta hưởng thụ quyền lực đến mê muội, cũng có thể làm cho con người ta thống khổ tới tận cùng, có càng thống khổ sâu hơn so với dân thường. Có đôi lúc tưởng tưởng chút, một đôi yêu nhau tha thiết, cuộc sống vợ chồng gắn bó đến mức nào đó, hạnh phúc tới mức độ nào, mặt trời mọc thì dậy, mà mặt trời lặn thì ngủ, cái kiểu nam cày ruộng nữ dệt vải ấy cuộc sống thật không phải lo gì. NHưng mà ở trong cung phụ nữ lại mê muội quyền thế ngươi lừa ta gạt nhau, lục đục với nhau trong thế giới hỗn loạn, cố gắng sống sót, liều lĩnh vượt lên trên tất cả. Tôi không biết quyền thế dụ dỗ hay là địa vị mê hoặc nữa đây.
Quyền thêm lên người, có thể làm con người ta mất đi bản tính, quan trường đục ngầu như thế, sen trắng cũng biến thành bùn, Lâm Quân Duệ chính là một ví dụ rất tốt.
Suy nghĩ nhiều tôi lắc đầu, lôi suy nghĩ mình về. Đêm nay tôi nhất định phải tới chỗ Long Kỳ nói cái hiểu được, nếu chàng thực sự yêu tôi, cũng đừng có vứt tôi đi, không thể vì một chuyện linh tinh mà gây ra sai lầm, phủi sạch hoàn toàn tình cảm của chúng tôi. Tình huống hiện giờ, tôi dường như thật sự bị thất sủng rồi, cho dù tôi không thể cảm giác được, mỗi lần nhìn thấy Hà công công, tôi không hỏi chuyện ông ấy, không phải là tôi không dám hỏi mà là tôi nghĩ nên giữ lại cho mình một chút đường sống, làm cho tôi mỗi ngày một vui vẻ chút. Suy nghĩ của tôi đã thay đổi tới trời long đất lở, sau khi nghĩ kỹ tôi trở lại cung Phiêu Hoa, lúc này nghe được tiếng Hà công công từ ngoài truyền đến. Hà công công vừa vào cửa, trên mặt mang theo nét cười, “Lão nô tham kiến nương nương!”
“Đứng lên đi!”
“Nương nương, lão nô thay Hoàng thượng cám ơn nương nương!” Hà công công không chịu dậy, tôi lạnh nhạt nhìn, ông ấy lại nói tiếp, “Chuyện Tiền hỗ trợ thiên tai của Lâm Quân Duệ, quả thực là mọi người phẫn nộ, ít nhiều là nương nương ra tay nhanh chóng mới điều tra ra!”
Hà công công đứng lên, trên mặt lại càng cười vui hơn bảo, “Nương nương làm việc sạch sẽ lưu loát, thật sự làm cho lão nô mở rộng tầm mắt! Giống lão ta trọng thần thế này, trong triều đình, triều thần đối với hành vi của lão mà giận cũng không dấm nói gì, quan viên tưởng buộc tội lão ta là tốt nhưng lại ngại cho quyền thế và địa vị của lão ấy, tức cũng phải giơ mặt lên cười lấy lòng, còn sợ vỗ mông ngự chưa đủ vang, Aizzz, ai ngờ, nương nương vừa ra tay đã lập tức tố giác ra chuyện lão ra ăn hối lộ trái pháp luật, cũng bại lộ bản tính của lão, thật sự là một việc mà được hai cái lợi! Cao minh quá!”
Hà công công nói một đống lớn, nghe vào trong tai tôi thì lại chẳng có gì cả, bởi vì tôi không thèm bận tâm, không sợ ông ta. Hơn nữa chỉ dùng một chút thủ đoạn thì tôi cũng chỉ là con người bình thường dùng phương pháp không bình thường mà thôi. Tôi nhăn mặt nhíu mày, “Hoàng thượng có biết ta làm không?”
“Vẫn chưa biết ạ, lão nô sao dám nói với ngài ấy chứ, nhưng trong dân gian lại ồn ào huyên náo, có người nói là đạp đổ lão ta do một cô gái làm, hơn nữa lại là một cô gái có giọng nói rất lạnh, còn có người lại bảo là một vị thiếu niên tuấn tú làm, cách nói khác nhau. Nói vậy lúc này có rất nhiều người muốn tra ra thân phận của nương nương đó!”
“Thân phận của ta ư? Vì sao vậy?”
“Nương nương còn không biết mình rất nổi tiếng đó sao? Đây là do truyền miệng từ trong dân chúng đó nha, nương nương đã từ lâu là đại anh hùng trong miệng dẫn chúng rồi” Hà công công đem toàn bộ những gì ổng nghe được nói ra hết.
Anh hùng này thì tôi vô duyên thừa nhận rồi, có tài cán vì dân làm một chuyện tốt cũng coi như tích đức vậy. Tôi nghĩ vậy nên nhẹ nhàng cắt ngang miệng lưỡi líu lo của Hà công công, “Đựơc rồi, được rồi, nói vậy thôi, nói chuyện trong cung cho ta nghe đi vậy! Sau khi ta đi rồi trong cung có chuyện gì xảy ra không?”
Hà công công đều đã thành tinh rồi, đương nhiên biết tôi muốn biết tin gì, nét cười trên mặt biến mất, thay vào biểu hiện muốn nói lại thôi, lòng tôi cuống lên, giục nói, “Nói ha!”
Sắc mặt Hà công công trông thật khổ sở, trông càng giống y như phụ nữ vậy, miệng thì nói từng từ một, “Nương nương, việc này nương nương nghe xong cũng đừng có tức giận đó nha!”
Tôi phục ổng rồi, ghét nhất là ai làm cho tôi mơ hồ, tôi thở một hơi dài nặng nề, “được rồi, đừng ấp a ấp úng nữa, bản nương nương sắp tức giận rồi nè!”
“Hôm qua Hoàng thượng vốn là nghĩ đến nương nương trong cung, nhưng mà đi được một nửa đường thì lại….lại đi tới cung Lãnh Chiêu nghi, cũng ngủ lại đó…”
Hà công công nói đứt quãng xong câu đó, “ầm” trong đầu tôi trống rỗng, đứng sững sờ, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan, dừng lại ở ngay lời nói của Hà công công từ “ngủ lại”. Trong chốc lát ý thức như dần trở lại trong đầu, nước mắt bắt đầu dâng lên, giọng nói toát lên vẻ đùa cợt, “Xem ra ta kỳ vọng quá cao rồi! Chàng sao mà chỉ thương mình ta thôi chứ? Chàng là quân vương, chàng là Hoàng thượng có ba ngàn phi tần mà!” Tôi vừa khóc vừa cười, Hà công công ngây dại, Hoan Nhi thì chạy nhanh tới lau nước mắt cho tôi, tôi cố gắng giả vờ như không có gì, nhìn họ cười cười, “Đều lui ra cả đi! Ta muốn được nghỉ ngơi”
Hà công công cất giọng khẽ kêu lên, “Nương nương…”
Tôi chớp chớp cho nước mắt rơi xuống, hướng ra sau phất phất tay, “Đều lui hết đi!” Vừa tiến vào trong phòng, lệ của tôi lặng lẽ rơi xuống, trước mặt trang sức hoa lệ dường như mờ dần đi, tôi quăng mình lên giường, mở to mắt trống rỗng. Tôi biết chuyện này sớm hay muộn rồi cũng đến, tôi sớm hay muộn cũng phải đối mặt với chuyện chàng sủng hạnh người khác là thực, nhưng mà chính tai nghe được, tôi còn lo lắng đau lòng là vì sao đây? Cứ như vậy tôi bị thất sủng rồi ư? Cùng là phụ nữ như nhau, tạm thời chiếm được chút ân sủng, cuối cùng lại gặp phải một ngày thất sủng ư?
Chàng và hắn cùng cứu trong lúc hoạn nạn ngày nào đều như mới hôm qua, giọng chàng ôn nhu vang lên bên tai, “Trong lòng ta, nàng là phu nhân duy nhất”
Tôi nhắm mắt lại, cả đêm sốt sao, lúc này đây độ nóng của tôi chắc lên tới độ, không một ai biết, ý thức của tôi sắp tan rồi, chìm vào hôn mê.
Đợi lúc tôi tỉnh lại bên tai dường như có tiếng người ầm ĩ, dường như còn nghe thấy tiếng Hoan Nhi khóc, “Nương nương, người đừng doạ nha…Nương nương, người tỉnh lại đi…Thái y chút nữa tới rồi!”
Tôi nóng rất khó chịu, trán toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tựa như mình bị đặt vào trong lò lửa vậy. Một luồng nóng bỏng từ trong lòng bùng lên, tôi hừ khẽ ra tiếng, trong ánh nến mơ hồ, tôi mơ màng biết mình đang ở giữa đêm tối. Lúc này ngoài cửa có một giọng nói quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn nữa, “Vũ nhi….”
Chàng đến đây sao? Tôi tự hỏi chính mình, hoá ra chỉ lúc tôi cảm thấy khó chịu thì chàng mới xuất hiện ôm lấy tôi, trong lòng bỗng dưng thấy giận, đầu óc mơ hồ vẫn kháng cự. Tôi quyết định ngủ không nhìn, không muốn để ý tới chàng nữa. Bỗng tay bị người nào đó cầm, thật rộng thật ấm áp. Là chàng, tôi biết là chàng, giọng nén giận cất lên trách mọi người, “Các ngươi chăm sóc thế nào mà nương nương bệnh nặng thế này hả, đến cả Thái y cũng không mời đến nữa?”
“Không phải …Hoàng Thượng…Thái Y đang mời đến ạ” Giọng sợ hãi run run vang lên, cả người tôi được người ôm, người đó hình như cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể tôi, lại thả lỏng chút. Cơn sốt trong người tôi truyền vào chàng làm cho chàng ôm lấy tôi cũng nóng lên như sốt. Tôi choáng váng nặng nề tìm nơi an ủi toả ra, đầu dựa vào trong ngực, cảm giác an tâm. Một lát sau, chiếc khăn lạnh đặt trên trán tôi, có tỉnh chút ít, lại nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái nóng lạnh luân phiên nhau.