Con giao long kia thừa dịp này hít thở vài hơi cho hồi sức rồi mới yếu ớt nói:
- Vừa động thủ ngươi đã đè hàm ta xuống, sau đó lại đập liên hồi như thế thì ta trả lời bằng mũi à? - Lời nói thật là ủy khuất vô cùng, đúng là tội nghiệp cho nó, trên đời này nó còn chưa gặp được kẻ nào vô sỉ đến mức vừa hỏi vừa chặn họng, sau đó lại đánh người ta vì tội không nói cả.
Trần Hạo Minh trong lòng thầm xấu hổ, được dịp ra tay một lần, định làm thật hoành tráng, bá đạo nhưng lại hơi quá lố rồi, quả nhiên là hắn đã đánh đổi được một ánh mắt chế nhạo của Thủy Linh Vũ đang đứng bên kia. Trong lòng biết đã sai nhưng hắn vẫn cãi cố:
- Ngươi không biết truyền âm à? Ngu thế.
- Long tộc bọn ta phải có tu vi chân tiên, hóa được tiên thể thì mới dùng được truyền âm, ngươi có tu vi cao hơn ta mà cả chuyện này cũng không biết à?
Lần này thì đúng là càng nói càng mất mặt, Trần Hạo Minh đang thầm chửi con giao long kia cả trăm lần cái tội “không biết phối hợp”, bực tức đá cho nó thêm một cái nữa, Trần Hạo Minh hỏi lại:
- Rốt cuộc có phải ngươi ăn thịt người không?
- Đúng vậy! Thịt của chúng rất ngon nha! Nếu ngươi muốn ăn thì cứ nói, việc gì phải đánh ta chứ.Trong tiềm thức của các loài ăn thịt thì mọi sinh vật đều là đồ ăn, đây mới chỉ là một con giao long, còn chưa tiến hóa đến mức hóa hình nên nhân tính vẫn chỉ mới hình thành mà thôi, trong mắt nó thì loài người chính là đồ ăn, chẳng khác gì con thỏ hay gà vịt cả. Trần Hạo Minh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Long Tường quốc xưa nay truyền thừa long tộc đều là chăm sóc hậu duệ cho tới khi hóa hình mới cho ra ngoài, tránh trường hợp ăn bậy ăn bạ chọc phải cao nhân thì hỏng bét. Trần Hạo Minh cũng kỳ lạ tại sao mà họ lại thả con rồng con này ra đây chứ:
- Trưởng bối của ngươi đâu? Long Tường quốc từ khi nào mà dám thả giao long ra ngoài làm loạn chứ.
- Trưởng bối? Ta không biết, cách đây ba nghìn năm ta nở ra từ một quả trứng, lúc đó ta trông giống mấy con rắn đằng kia kìa. Nhưng bọn chúng thì sống không lâu còn ta thì cứ sống dài đằng đẵng rồi ra hình dạng này. Cách đây mấy chục năm thì có bọn người kia đến, đánh với ta một trận không phân thắng bại rồi bày ra trò sống chung, bọn chúng cung cấp thịt ngon cho ta, ta thì ở nơi này không động đến chúng.
Theo lời nó kể thì có lẽ nó là một quả trứng thất lạc, nhưng kỳ lạ là tại sao mà qua ba nghìn năm Long Tường quốc vẫn không tới đây giải quyết chứ? Trần Hạo Minh lấy làm kỳ lạ. Nhưng sau đó lại chú ý đến câu sau của con giao long: bọn cướp kia cung cấp thịt ngon. Hóa ra chúng để đàn bà và trẻ con sống là để làm thực phẩm cho con rồng này, thật ghê tởm. Con người già chắc có thể sống sót là do bọn cướp kia muốn dùng họ để uy hiếp những người phụ nữ kia không được tự sát mà thôi.
- Được rồi, thịt đó từ nay về sau không được ăn nữa, đi theo làm tọa kỵ cho lão tử thì ta tha cho một cái mạng, cho ngươi ăn thịt ngon còn nếu không thì cho ngươi làm thịt rồng, hé hé. - Trần Hạo Minh cười cười, mẹ nó, hắn còn chưa có tọa kỵ, sau này cưỡi long mã đi đi lại lại cũng oai lắm chứ, tu vi kém một tí nhưng mà tọa kỵ cũng chỉ dùng để cưỡi chứ dùng để chiến đâu mà lo tu vi.
Con giao long kia còn thắc mắc gì nữa, dị nghị linh tinh là mất mạng như chơi. Tuy trí tuệ của nó chưa có tiến hóa hết nhưng mà sống ba nghìn năm thì cũng phải khôn ngoan vừa đủ dùng chứ.
Thế là Trần Hạo Minh dễ dàng đặt ấn ký vào linh hồn của con giao long kia, cũng vì nó chưa hóa hình được nên cũng chưa thể làm long mã, thôi thì cưỡi rồng trở về cũng được vậy.
- Chủ nhân! - Con giao long sau khi đã được đặt ấn ký thì mở miệng nói.
- Ngươi tên là gì?
- Thưa chủ nhân, tôi không có tên.
- Ừ! Vậy từ nay gọi ngươi là Thiên Mã. Tu vi của ngươi cũng sắp hóa hình được rồi, sau này khi nào ta cần thì hóa thân thành ngựa chở ta đi, đó là nhiệm vụ của ngươi. Hiểu chứ? - Trần Hạo Minh nói rõ cho con giao long kia hiểu.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Trần Hạo Minh hài lòng gật đầu, sau đó vỗ vỗ cái đầu của con giao long nói với giọng thông cảm:
- May cho ngươi là ta còn thiếu một con tọa kỵ, nếu không thì bây giờ ngươi thành cái xác giun rồi, mấy hôm trước ta kiếm được một con kỳ lân, tính cho nó làm tọa kỵ nhưng ai ngờ người ta lại hóa thân thành đại mỹ nữ chứ, còn ngươi có hóa thân thì cũng là giống đực, nên chịu khó làm tọa kỵ đi nhé.
Trần Hạo Minh vừa nói vừa liếc liếc Thủy Linh Vũ, quả nhiên thấy nàng lại sắp nổi giận tới nơi. Nhưng nghe hắn khen mình lạ đại mỹ nữ thì cũng có vài phần đắc ý, phụ nữ thì luôn thích được khen là xinh đẹp mà. Hơn nữa nàng lại thấy thêm mấy phần kỳ quái ở Trần Hạo Minh, nam nhân trên đời hầu hết có được mỹ nữ trong tay thì cứ tha hồ mà chơi đùa, còn quan tâm và tôn trọng nữ nhân như hắn thì quá ít. Hắn đã có thể nắm chắc nàng trong tay, đến bây giờ vẫn là như vậy nhưng lại không làm gì quá đáng mà chỉ luôn trêu chọc, chiếm tiểu tiện nghi, thỉnh thoảng lại lấy lòng nàng đôi chút mà thôi.
Dần dần, ấn tượng về hắn trong lòng nàng lại tốt lên một chút, ít ra là bây giờ cũng không khó chịu khi đứng bên cạnh hắn nữa.
- Này, ngươi có bay được không đấy?
Con giao long lắc lắc đầu, vừa ăn đòn như thế thì làm sao mà nó bay được nữa, nó còn chưa thành tiên nên tốc độ hồi phục thương thế rất chậm, bây giờ làm mấy việc tốn sức như thế không nổi.
- Không bay được cũng không sao, nhưng ngươi hóa nhỏ lại thì được chứ. Long tộc các ngươi từ nhỏ đã có pháp lực trong người, cái trò biến lớn biến nhỏ đơn giản này thì vẫn làm được chứ.
Con giao long vẫn lắc đầu, nó từ bé đã bị thất lạc ra ngoài này, trứng cũng không được hấp thụ long khí cho nên nở ra thì có hình dạng của rắn chứ không phải của rồng, truyền thừa và pháp thuật của long tộc một thứ cũng không biết. Sức mạnh của nó sở hữu đơn giản chính là thân thể cường hãn và một thứ tuyệt học bản năng: rồng gầm.
Trần Hạo Minh chán nản, đến cái tiểu thuật hóa lớn hóa nhỏ này mà còn chưa biết thì đến mùa xuân nào nó hóa hình được chứ. Bất đắc dĩ hắn lại phải thông qua ấn ký linh hồn truyền cho nó thuật này. Vì là pháp thuật được khắc trực tiếp vào linh hồn nên giao long cũng lĩnh ngộ rất nhanh, chỉ một lúc sau đã có thể biến nhỏ lại chỉ dài khoảng cm. Trần Hạo Minh hài lòng vứt nó vào ống tay áo rồi cười sảng khoái phi thân đi, Thủy Linh Vũ cũng theo ngay phía sau hắn.
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh mang bốn đứa nhóc rời khỏi thôn trang với lời hứa ba ngày sau quay lại với dân làng. Thủy Linh Vũ thì tách ra trước đi tìm vị trí của Hôi Thử, Trần Hạo Minh đưa cho nàng một cái ngọc giản truyền tin, khi nào tìm thấy sẽ liên lạc sau. Bốn đứa bé lần đầu được thử cảm giác bay lượn trên trời, cảm giác thích thú vô cùng, còn Trần Hạo Minh thì đang kêu khổ với cái tốc độ con rùa này. Cũng phải mất tới hơn một canh giờ mới có thể về đến ngọn núi mấy người Tuyết Nhan đang đợi.