- Trần tôn giả quả nhiên đa mưu, đã sử dụng hư chiêu để đánh lừa thị giác của bần tăng, chiêu thức vừa rồi tổn thương cũng không nhỏ đâu.
Lời này đều là thực tâm, trong giao chiến thì không câu nệ việc dùng hư chiêu hay thực chiêu vì đó chính là một thủ pháp trong giao chiến. Nếu mà bị trúng phải hư chiêu thì đành trách mình bất cẩn chứ đừng trách ai khác cả, Bồ Đề Đạt Ma cũng hiểu rõ điều này nên không có ý trách Trần Hạo Minh.
Ở phía đối diện, Trần Hạo Minh nghe được những lời của Bồ Đề Đạt Ma trong não hải chợt nổi lên một thứ gì đó rất mơ hồ.
“Tổn thương không nhỏ”, điều đó chứng tỏ rằng loạt đạn vừa rồi của hắn có tác dụng khá hiệu quả chứ không phải là có lực công kích yếu như hắn vẫn nghĩ.
Sự thực là lực lượng của hắn không phải là vô dụng với thánh nhân như hắn vẫn nghĩ, chẳng qua là lần đầu đấu với Nữ Oa nương nương hắn sử dụng những chiêu thức công kích linh hồn giống như trước đây nên nó không phù hợp để đối chiến với thánh nhân. Nhưng nếu hắn dành nhiều thời gian hơn để cải biến lại những chiêu thức đó, đến lúc hắn có thể dùng hỗn nguyên lực để thi triển chúng, lại làm cho chúng có thể đả kích đến thân thể hỗn nguyên thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Có lẽ, bây giờ chính là một cơ hội cho hắn thử nghiệm và cải tạo những thần thông của mình.
Nhưng vấn đề là năng lượng trong người hắn bây giờ không còn quá nhiều, nếu tung ra thêm một thần thông nữa thì hắn chỉ còn đủ sức để bỏ đi mà thôi, chứ sức đối chiến thì không đủ.
Bây giờ hắn có hai cách để ứng phó.Thử cải tạo thần thông, dùng nó để công kích nhưng lại không chắc chắn về uy lực của chiêu thức. Cách thứ hai là dùng chiêu thức mạnh nhất của hắn để ứng phó, nếu dùng chiêu này thì “có thể” đánh bại được đối phương nhưng bản thân hắn cũng kiệt sức, không nằm liệt giường một hai tháng thì còn lâu mới đứng dậy nổi.
Cắn răng một cái, Trần Hạo Minh quyết định mạo hiểm dùng thần thông đã cải tạo, nếu thất bại thì dùng chiêu thức kia sau. Nếu làm như thế thì thay vì liệt giường một hai tháng thì hắn phải nằm ít nhất nửa năm mới bình phục, nhưng ít ra thì trước đó hắn đã có một cơ hội để không phải động đến chiêu thức đó.
Bồ Đề Đạt Ma lúc này cũng không dễ chịu cho lắm, loạt đạn vừa rồi đục trên thân thể ông hơn mười cái lỗ to tướng, bây giờ đang cố gắng hết sức hồi phục lại, lúc này nếu Trần Hạo Minh công kích thì ông cũng chỉ có cách chống đỡ chứ không né tránh được.
Một bên đang nhanh chóng phục hồi thương thế, một bên thì cố gắng tích tụ lực lượng, tình thế của hai bên tạm thời vô cùng tĩnh lặng, báo hiệu một đợt cuồng phong bạo vũ sắp tới.
Trần Hạo Minh lần này nhanh hơn, lực lượng tích lũy lại chắc chắn phải tốn ít thời gian hơn phục hồi thương thế rồi, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng:
- Phật tổ, hãy thử xem thần thông của bản tôn như thế nào.
Ha ha cười lớn, Trần Hạo Minh bày ra một bộ dáng có vẻ điên cuồng và kích động, chỉ thấy hắn giơ họng súng chĩa thẳng về phía của Bồ Đề Đạt Ma, áp lực kinh khủng dần dần tỏa ra khẳng định sức mạnh của một tiên thiên chí bảo chân chính, nó đè nén Bồ Đề Đạt Ma, làm ông càng không thể di chuyển, chỉ có thể cố gắng tích tụ lực lượng để phản kích.
Khẩu súng màu bạc dần dần biến trở thành màu lam, ngay cả khu vực xung quanh Trần Hạo Minh cũng bị một dòng hỏa khí màu lam bao trùm, chứng tỏ kể cả lực lượng của Trần Hạo Minh lẫn không gian xung quanh đều bị hấp thu điên cuồng, chuẩn bị xuất ra một chiêu thức kinh thiên động địa.
Da mặt của Trần Hạo Minh bắt đầu tái lại, nhưng con mắt của hắn dần dần từ màu trắng chuyển thành màu đen, con ngươi lại từ màu đen chuyển thành màu lam nhạt. Hình dạng của con ngươi cũng biến đổi trở thành một bông hoa hồng đang nở rộ. Đây là một trong những thần thông mạnh nhất của hắn, gọi là “Lam mân côi toàn long phá” (Blue Rose Break Dragon), thần thông nén ép hỏa khí đến cực hạn, hình thành long hình phá không mà công kích. Long hình bá đạo có tác dụng phá hủy lớp phòng ngự của đối phương, sau đó chuyển thành dạng viên đạn găm vào cơ thể của của họ, cuối cùng sẽ nở rộ thành lam mân côi bên trong cơ thể, phá hoại và công kích bọn họ từ bên trong.
Lực lượng nén ép đến cực hạn, Trần Hạo Minh hét lớn một tiếng, ngón trỏ tay trái đã bóp cò vô cùng dứt khoát, từ họng súng tóe ra những tia hoa lửa mỹ lệ, sau đó một con thần long màu lam nhạt theo đó thoát ra lao thẳng về phía Bồ Đề Đạt Ma với tốc độ chớp nhoáng. Thần long há miệng gầm thét, âm thanh súng nổ cùng tiếng rồng gầm hòa trộn vào nhau làm cho Thủy Linh Vũ mặc dù chỉ được nghe qua những thứ truyền lại từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng cảm thấy choáng váng.
Bồ Đề Đạt Ma rút chuỗi tràng hạt trên cổ tay ra, vừa bấm vừa niệm kinh, từ cơ thể ông phát ra kim quang vạn trượng, xung quanh thân thể dần hình thành một cái lồng hộ thân hình quả trứng, nhìn qua giống như một mặt trời nhỏ đang chiếu sáng cả vũ trụ tối tăm hoang vắng.
Thần long chạm phải hộ thân tráo thì khựng lại ngay tức khắc, dường như khó có thể tiến thêm được một chút nào, Trần Hạo Minh không hề kinh hoàng, hai bông hoa hồng ở trong con ngươi xoay tròn nhanh như chớp, hình thành lam khí xoáy chỉ trực chờ phát ra bất cứ lúc nào.
- Gào! - Trần Hạo Minh gầm lớn một tiếng, từ hai mắt và miệng ba dòng xoáy khí thoát ra xoắn chặt vào nhau thành hình lốc xoáy, lốc xoáy chạm vào đuôi của thần long làm thân thể của nó lớn lên gấp đôi, lại xoay tròn theo tốc độ khủng khiếp. Móng vuốt đang bấu chặt vào hộ thân tráo của Bồ Đề Đạt Ma cũng xoay tròn bắt đầu làm cho cái tráo xuất hiện từng vết xước không kịp liền lại, dần dần bị móng vuốt của thần long xoáy vỡ cả một khoảng rộng lớn.
Thần long nhanh chóng nhỏ lại rồi biến dạng hẳn, găm thẳng vào bụng của Bồ Đề Đạt Ma, lúc này ông còn chưa hoàn toàn hồi phục nên không né tránh được, chỉ có thể đứng im cho viên đạn kia đi vào cơ thể mình mà thôi.
Chưa dừng lại, viên đạn nhanh chóng nở tung ra thành một bông hoa hồng màu lam trong bụng của Bồ Đề Đạt Ma, dần dần phá hoại thân thể của ông từ bên trong, nhưng hiệu quả của nó cũng không quá tốt, chỉ sau gần một phút đã bị ông nhanh chóng áp chế và triệt tiêu.
Trần Hạo Minh rất mệt, bây giờ hắn không còn sức để mà ngay lập tức bồi thêm một đòn nữa, hắn đang cố gắng hết sức để có thể phục hồi được chút nào hay chút đó, đồng thời chờ đợi tác dụng của thần thông vừa rồi.
- Thiện tai, thiện tai, Trần tôn giả quả thực rất mạnh mẽ, nhưng dường như thần thông vừa rồi của tôn giả còn chưa hoàn thiện, nếu không bây giờ bần tăng đã không còn lực để tái chiến nữa rồi.
Tròng mắt của Trần Hạo Minh co rút lại, hắn lại một lần nữa không thành công, chiêu thức vừa rồi hắn đã phải tốn rất nhiều sức lực nhưng không ngờ vẫn chưa đánh gục được đối phương. Nên nhớ là ông ta còn chưa sử dụng thần thông nào hết mà mới chỉ dùng quyền cước đối chiến với hắn, bây giờ mà để ông thực sự ra tay thì…
Không còn cách nào khác, Trần Hạo Minh quyết định tung ra đòn sát thủ của mình, phải nhanh chóng đánh bại trước khi ông ta tụ đủ năng lượng để sử dụng thần thông, đến lúc đó thì hắn thất bại chắc rồi.
Nằm liệt giường nửa năm cũng không có sao, lúc đó bắt đền Thủy Linh Vũ phải vào chăm sóc cho hắn là được rồi, coi như là trả giá để cướp được mỹ nhân a. Trần Hạo Minh đành phải tự an ủi mình như thế vậy.
Rút từ trong người ra thanh kiếm Thiên Sinh, Trần Hạo Minh nhìn chằm chằm vào nó dường như vẫn còn đang do dự, thanh kiếm này lại liên tục chớp nhoáng hào quang, thân kiếm run rẩy dường như không nguyện ý làm cái việc này.
- Xin lỗi! Đã từng hứa là để cho mày giống thanh kiếm trong phim kia, không dính sát khí, không dính máu tanh, nhưng có lẽ bây giờ tao phải phá bỏ lời hứa mất rồi.
Dứt lời Trần Hạo Minh tiếp tục rút thanh đại kiếm Địa Sát ra để bên cạnh, giơ cả hai thanh kiếm lên và dồn lực lượng vào hai tay.
- Khoan đã! Trận đấu này đã không cần phải đấu tiếp nữa rồi. - Bồ Đề Đạt Ma bất ngờ lên tiếng ngăn cản.