Bồ Đề đạt ma lúc này lại lên tiếng ngăn cản, Trần Hạo Minh khó hiểu quay đầu lại hỏi:
- Phật Tổ còn có điều gì chỉ giáo? - Trần Hạo Minh không hiểu được lúc này còn có chuyện gì nói riêng nữa chứ.
- Thiện tai, thiện tai. Vị nữ thí chủ này mang trên mình quá nhiều nghiệp chướng, có làm khổ sinh linh, có làm hại nhân giới, sát nghiệp cũng vô cùng nặng, trước đây có lẽ có công đức nhưng lại vì nghịch thiên mà tiêu hao gần như không còn. Nếu cứ như vậy thì có thể bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, trở về bản nguyên rồi đọa nhập luân hồi. Ta nghĩ nữ thí chủ nên đoạn tuyệt trần thế, tịnh tâm tu hành, phổ độ chúng sinh để có được công đức vô lượng, đến lúc đó mới có thể thoát khỏi số mệnh này.
Lời này nói ra có lẽ đều là ý tốt, Bồ Đề đạt ma cũng chỉ thấy đáng tiếc cho một thân tu vi cuẩ Thủy Linh Vũ mà thôi, nhưng mà sắc mặt của Thủy Linh Vũ cũng đã tái nhợt lại.
Những việc Bồ Đề đạt ma nói không phải là nàng không biết, nhưng mà bây giờ nhắc lại những điều này làm cho nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù thế thì nàng cũng không muốn gia nhập vào Cực Lạc giới, nàng không muốn đoạn trần. Đoạn trần có thể là phổ độ chúng sinh, có thể là từ bi nhưng như vậy lại làm cho Thủy Linh Vũ nàng mất đi tình cảm mà hàng vạn năm qua nàng vẫn không thể từ bỏ.
Phật giáo rất tốt, nhưng tư tưởng lúc nào cũng là lo cho người khác và lo cho giáo phái, không có những thú vui của riêng mình. Thủy Linh Vũ nàng từ trước tới nay chưa thể tấn giai lên Huyền Tiên thượng giai cũng là vì nàng khá cố chấp. Nàng có rất nhiều sở thích nhỏ nhặt như là mua thật nhiều trang sức, thích quần áo đẹp, thích người khác khen nàng đẹp nhưng không được vì thế mà nổi tâm tư xấu (cái này hơi quá đáng),… Và quan trọng là bây giờ ở bên “hắn” cùng hai người chị em kia nàng cảm thấy rất vui.
Vui vì có người nói chuyện với nàng, có người làm nàng cười, cũng có tên đáng ghét làm nàng tức giận, sau đó thì hai vị tỷ muội kia lại chỉ cho nàng cách để không còn bực tức trước mấy trò hề của hắn nữa. Quan trọng là sống như bây giờ nàng càng ngày càng có nhiều thú vui hơn chứ không khô khan như trước đây nữa.
Bây giờ bảo nàng đoạn tuyệt trần thế, nàng không làm được, cũng giống như việc bảo một cô gái đang vui tươi đi làm ni cô để tránh nạn vậy, cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy nó thật là kinh khủng.
E dè nấp sau lưng Trần Hạo Minh, Thủy Linh Vũ nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, ý nàng là mong hắn có thể đứng ra vì mình, nàng không muốn xuất gia.- E hèm! Phật Tổ đùa vui quá, sao lại bảo thê tử của ta xuất gia chứ? Nàng ta đang sống với ta rất vui vẻ mà. - Trần Hạo Minh cố gắng giữ thái độ ôn hòa nhất có thể.
- Bần tăng chưa bao giờ nói đùa, nếu thí chủ không chịu thì rất có thể sẽ bị thiên đạo trừng phạt dù sớm dù muộn mà thôi.
- Phật Tổ, nhưng mà ta cũng có thể bảo vệ nàng ấy, xưa nay ta không thờ thiên đạo, cũng không sợ thiên đạo. Vì thế mà người cứ yên tâm đi nhé.
Nói xong hắn nắm lấy tay Thủy Linh Vũ ý muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
- Ài! Nếu thí chủ không muốn thì bần tăng đành làm ác nhân mà giữ người lại. Xin thí chủ hiểu, ta cũng chỉ muốn bảo vệ thí chủ mà thôi. - Bồ Đề đạt ma thở dài một tiếng.
- Phật Tổ muốn cướp người? - Trần Hạo Minh sắp không nhịn được nữa rồi.
- Bần tăng xưa nay chưa từng cướp người, chỉ là giữ vị nữ thí chủ này lại, tránh nghiệp quả thêm nặng mà thôi.
- Muốn giữ nàng ta lại? Vậy thì Phật Tổ trước hết hãy đánh bại ta đã.
Đến lúc này thì không thể giữ hòa khí được nữa rồi, Trần Hạo Minh rất kính trọng Bồ Đề, nhưng bảo hắn vì kính trọng một người mà bỏ đi thủ hạ, hơn nữa lại là cô gái mà hắn rất thích thì không thể. Bắt ép một người đã là không đúng, bắt ép người bên cạnh hắn thì là cực kì không đúng.
- Thiện tai thiện tai, ngã phật từ bi, bần tăng cũng xin đắc tội thôi. (Định làm câu “Xưa nay bần tăng cũng chưa xoắn thằng nào hết” =)))
Lần này thì đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, qua được cửa của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà cứ tưởng là đã có thể thở phào, thế mà bây giờ lại lòi ra một cái rắc rối không ngờ tới. Trần Hạo Minh cười khổ, lẽ nào ngày hôm nay khí vận bị chó tha rồi hay sao mà đen đủi thế chứ? Nguyên Thủy Thiên Tôn hắn còn không thắng được, bây giờ đành phải cố hết sức mà đối đầu với Bồ Đề đạt ma mà thôi.
Trần Hạo Minh biết lần này lớn chuyện rồi, hơn nữa ở đây không chỉ có Bồ Đề đạt ma mà còn Tiếp Dẫn phật tổ đang ở bên trong, ai mà biết ông ta có ra tiếp ứng hay không? Tất nhiên là Trần Hạo Minh cũng có một đồng minh cực kỳ mạnh mẽ là Nữ Oa nương nương, nhưng mà hắn cũng không chắc là nàng có vì chuyện này mà xuất thủ trợ giúp hay không, mà kể cả có xuất thủ thì chưa chắc nàng đã cản được Tiếp Dẫn phật để hắn rảnh tay đối phó tình huống.
- Khoan đã, trước khi tỉ thí thì Hạo Minh có lời muốn nói.
- Mời tôn giả chỉ giáo. - Bồ Đề đạt ma cũng không hề nóng vội.
- Tại hạ biết được Phật giáo rất coi trọng duyên số, thậm chí Phật giáo so với các giáo khác còn coi trọng duyên số nhiều hơn. Nếu hôm nay tại hạ may mắn thắng được thì coi như là thê tử tại hạ không có duyên với ngã phật, xin Phật tổ từ bi không chấp nhất chuyện này mà hãy để cho tại hạ giải quyết.
Bồ Đề đạt ma trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thiện tai, thiện tai. Nếu tôn giả đã nói vậy thì cứ quyết định như vậy, bần tăng sẽ cùng tôn giả đấu một trận công bằng, coi như là giải quyết một đoạn duyên phận đi.
Trần Hạo Minh thầm thở phào, đồng ý là tốt rồi, ít nhất là hắn không phải lo lắng về Tiếp Dẫn phật tổ, hai người này đã đắc đạo thành phật, lời nói ra chắc chắn không lật lọng trước sau gì hết.
- Được, vậy thì chúng ta ra ngoài tinh không để đánh một trận cho sảng khoái, tại hạ cũng rất muốn lãnh giáo phật môn thần thông của Bồ Đề đạt ma một cách trọn vẹn nhất.
Nói rồi Trần Hạo Minh quay người lại nói với Nữ Oa nương nương:
- Xin nương nương giúp ta quan tâm tới nàng một chút, nàng ta bây giờ đang rất mệt, cần được nghỉ ngơi.
“Nàng” ở đây là chỉ Thủy Linh Vũ, hắn ra ngoài tinh không đối chiến thì không thể mang nàng theo được vì áp lực của trận đấu không phải là một Huyền Tiên có thể chịu được, mà để nàng ở lại thì hắn không yên tâm cho lắm nên phải nhờ vả Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nương nương cũng gật đầu, việc này không có gì khó khăn cả, huống chi khí tức của yêu tu Thủy kỳ lân trên người của Thủy Linh Vũ cũng làm cho nàng ít nhiều nảy sinh thiện cảm.
Trần Hạo Minh quay người lại cười thật rạng rỡ với Thủy Linh Vũ nói:
- Yên tâm, ta sẽ không để nàng rơi vào tình cảnh mà nàng không muốn, có thể ở bên cạnh ta cũng là điều nàng không thích nhưng đó sẽ là điều duy nhất mà ta không theo ý nàng, hãy yên tâm đi nhé. - Dứt lời, hắn phi thân bay vút lên trời cao, bóng dáng dần dần biết mất vào vũ trụ rộng lớn.
Thủy Linh Vũ nhìn theo bóng dáng kia, thần sắc lại dần trở nên lo lắng, nàng dè dặt hỏi Nữ Oa nương nương:
- Nương nương, hắn sẽ không sao chứ?
Câu hỏi là hắn sẽ không sao chứ không phải là hắn sẽ thắng chứ. Điều ấy chứng tỏ trong lòng nàng quan tâm tới hắn nhiều hơn là việc hắn thắng hay thua. Trong thâm tâm nàng thực sự không muốn thấy cảnh hắn thắng trở về nhưng lại bị trọng thương, tổn hao nguyên khí.