Hoang Đường

chương 54: duyên trời đã định

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chả cần quan tâm Lục Từ có rảnh không, Đàm Dĩnh quyết ra ngoài một mình, dù sao cái thành phố này cũng không phải là lần đầu cô tới đây. Nhắc tới cũng khéo, nơi này chính là nơi Thẩm Lương Thần từng học, cô đi tới đi lui, quỷ thần xui khiến liền đi tới trường cũ của anh

Mọi thứ trước mắt tất cả đã đổi thay, giống như là biến mất hoàn toàn vậy, cảm giác thật kì lạ

Đeo túi xách đi vòng vòng trong sân, Đàm Dĩnh cảm thấy mình như đang quay trở về khi đó, nơi này thật sự tràn ngập những kỉ niệm, có liên quan về Thẩm Lương Thần, có liên quan về Trình Quý Thanh, thậm chí còn có cả Lê An Ni. Tựa như mọi thứ đều bắt đầu từ đây...

Cô còn nhớ rõ khi đó cô tràn đầy chờ mong cùng với Thẩm Trạch Nghiệp đến thăm Thẩm Lương Thần, cuối cùng thấy anh đang ở cùng Lê An Ni, lúc cô khổ sở, thương tâm nhất thì gặp Trình Quý Thanh. Lúc đó sự nghiệp của Trình Quý Thanh chỉ vừa mới bắt đầu, lại là học sinh tiêu biểu của trường, khi đến trường diễn thuyết có thể thấy hình của anh treo ở đây, nhưng hôm nay hình của anh không còn nữa, thay vào đó một bộ mặt mới, một câu chuyện mới

Những dấu vết kia đã bị thời gian xoá mờ, tám năm qua, quanh co lòng vòng, nay chỉ còn cô và Thẩm Lương Thần, giống như những người kia chưa từng xuất hiện

Trong lòng cô không khỏi sầu não, dạo cả một buổi chiều, tâm tình trở nên nặng trịch, nhưng kỉ niệm nhiều như vậy, nhớ lại tất cả đều là kỉ niệm có Thẩm Lương Thần

Đàm Dĩnh không muốn thừa nhận điều có nghĩa gì, chỉ biết đây là những kỉ niệm đau thương nhất của cô

Trong lúc đó Thẩm Lương Thần đã gọi cho cô mấy cuộc, lúc nhìn thấy tên của anh,tâm trạng giận chó đánh mèo, cho nên Đàm Dĩnh cố ý không nhấc máy, mà đến thẳng nhà hàng Tây ăn chút gì đó.

Nơi này trước đây Thẩm Lương Thần có đưa cô đến mấy lần, cách trang trí không đổi, âm nhạc tràn đầy hoài niệm. Đàm Dĩnh nhấp tách cà phê, ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách, nhưng mà không lâu sau,chuông cửa vang lên.

Có người tới đội diện cô ngồi xuống. Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn qua, Thẩm Lương Thần đang mỉm cười nhìn cô.

Hai người ngồi đối diện nhau rất lâu, Đàm Dĩnh mở miệng hỏi đối phương: "Sao anh biết em ở đây?"

"Lục Từ nói em ra ngoài rồi, anh lập tức đoán được em ở đây, bởi vì em luôn nhớ tình bạn xưa cũ, chắc chắn sẽ tới đây thăm một chút." Anh trả lời đương nhiên, trong mắt thậm chí mang theo vài phần vui vẻ, chắc chắn cô sẽ không buông bỏ quá khứ khi ở bên anh

Điều này làm cho Đàm Dĩnh rất không thoải mái, có người vạch trần cảm giác xấu hổ của cô, thật mất mặt, huống chi nhớ lại tình bạn cũ thiệt không phải chuyện tốt đẹp gì

Bởi vì hồi ức thường không phải là hồi ức đẹp nhất, những thứ tốt đẹp cũng thường phai đi, tựa như hôm nay cô đi lâu như vậy, chỉ toàn nhớ lại những chuyện thương tâm. Cô cúi đầu, mặt không hề mỉm cười, "Anh không cần quản lí công ti sao? Có phải đã phá sản rồi không."

"Có Thẩm Bảo Ý mà. Huống chi việc này không cần anh xử lí, công ti vẫn vận hành bình thường, là chuyện tốt mới đúng." Anh đương nhiên cũng nhận thấy được cảm xúc biến hoá trên gương mặt Đàm Dĩnh, vì thế bất động thanh sắc nói, "Tiếp theo muốn đi đâu? Anh đi với em."

"Không cần, em phải trở về khách sạn làm việc." Đàm Dĩnh không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Đến cũng đã đến rồi, chuyện đêm đó cũng làm rõ rồi, không cần dây dưa với nhau nữa. Mà em thật muốn tới đây làm việc, cho anh về đi."

Cô gọn gàng dứt khoát nói cho anh biết, "Anh đừng cản đường em", trên mặt quyết liệt không chừa đường lui. Thẩm Lương Thần đỡ trán,nha đầu kia thật đúng là, trước đây không hề biết trái tim cô sao lại sắc đá đến vậy, xem ra muốn phá toà thành này phải cố gắng nhiều hơn mới được!

Mắt thấy bên tay Đàm Dĩnh là đồ ăn đã dùng xong, Thẩm Lương Thần dứt khoát đề nghị,nói: "Dù sao đã đến đây rồi, không bằng em đi cùng anh một chút, lâu lắm rồi chúng ta mới trở lại đây."

Đàm Dĩnh há miệng thở dốc, lập tức định từ chối, Thẩm Lương Thần cười nói: "Em đi dạo với anh một vòng, anh liền trở về ngay."

.......................windyhill.wordpress.com...............................

Mặc dù nghi ngờ sao người này hôm nay lại dễ bảo như vậy, mà thôi anh rời đi là tốt rồi, cho nên Đàm Dĩnh một tiếng liền đáp ứng, bất quá chỉ đi có một vòng, anh có còn ra yêu cầu gì quá đáng nữa đâu?

Thẩm Lương Thần dắt theo cô, trên đường ngày càng đông người qua lại, tlớp học trước đây, thư viện, thậm chí ngay cả khu nhà ở đều chỉ cho cô xem. Chẳng qua là lúc đi ngang qua thư viện, anh bỗng nhiên giơ tay chỉ một chỗ trong đám đông, "Kia lúc ông Thiên gọi cho anh, nói tụi em chuẩn bị tới đây, lúc ấy anh đang ở đây vẽ tranh"

Thẩm Lương Thần nói xong, lại ý vị thâm trường nhìn cô một cái, "Lúc ấy An Ni ở cùng anh, cô ấy đang tra tư liệu luận văn."

"Nga." Đàm Dĩnh nay nghe tên Lê An Ni, trong lòng vẫn có chút ê ẩm, hoá ra mỗi một chi tiết trong quá khứ anh đều nhớ rõ đến thế. Quả nhiên đàn ông đối với mối tình đầu của mình đều có một loại chấp niệm khó hiểu đi?

Thẩm Lương Thần nhìn tất cả phản ứng của cô, dừng một chút mới nói: "Cô ấy nghe nói tụi em muốn tới đây, nhất định muốn đi gặp mặt cùng anh —— "

"Dẫn bạn gái cùng nhau gặp mặt, không phải rất bình thường sao?" Đàm Dĩnh không muốn thừa nhận là mình đang ghen, đã là chuyện của năm trước rồi, bây giờ ghen có ý nghĩa gì nữa đâu. Cô cố gắng nói chuyện thật bình thường, mà lời nói xuất ra rồi cô mới thấy hình như nó hơi kì kì nhỉ

Thẩm Lương Thần quả nhiên phì cười, lòng bàn tay vỗ vỗ lên đầu cô cái

Như vậy như là đang ngầm cười nhạo cô chứ gì, Đàm Dĩnh tức giận nhìn anh chằm chằm, "Làm gì vậy?"

Thẩm Lương Thần cũng không đáp lời cô, mà tiếp tục dẫn cô đi về phía trước, lần này hai người đi một mạch đến khu nhà ở cạnh trường. Đàm Dĩnh nhớ rõ nơi này, trước đây Thẩm Lương Thần ở đây, Lê An Ni ở đây, mặc dù bọn họ chỉ đính hôn giả, mà hai người trước đây đã từng ân ái với nhau, chuyện này thật sự là...

"Lên xem một chút không?"

Đàm Dĩnh không tình nguyện nhìn anh một cái, "Bây giờ chắc là có người mướn phòng hết rồi, có cái gì để xem đâu?" Người này đang lôi kéo cô tưởng niệm những kí ức xưa, hoài niệm về mối tình đầu Lê An Ni của anh hay sao?

"Đi rồi em sẽ biết." Trên mặt Thẩm Lương Thần lộ ra nụ cười gợi đòn, không thèm nghe giải thích kéo cô lên lầu

Đàm Dĩnh theo anh tới tầng thượng, bởi vì đã lâu lắm rồi, cầu thang hơi tối, lúc này học sinh đang học trên lớp, hành lang cực kì im lặng. Cô mang giày cao gót, khi đi trên bậc thang luôn đặc biệt cẩn thận, Thẩm Lương Thần xoay người đưa tay cho cô, "Anh nắm tay em."

"Không cần." Đàm Dĩnh quật cường quay đầu đi chỗ khác.

Thẩm Lương Thần vẫn cười nhẹ một tiếng, cũng không cùng cô so đo, lúc này đây cô cực kì ảo não, giống như là mặc kệ cô làm cái gì, tiếng cười kia của anh đều mang một vẻ yêu chiều dung túng

Hai người cuối cùng cũng đi đến tầng cao nhất, ở đây có thể thấy cả bầu trời, khung cảnh cực kì đẹp. Thẩm Lương Thần cũng không biết đang tìm cái gì, vẫn đi dọc theo bức tường mò mẫm

Đàm Dĩnh không biết anh đang tìm cái gì, dù sao chắc chắn là có liên quan tới Lê An Ni, cho nên cô không lên tiếng, chỉ đứng một chỗ quan sát cảnh thành phố

"Tìm được rồi." Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, vẫy vẫy tay với cô.

Đàm Dĩnh chậm rãi đi qua, phát hiện ở chỗ góc tường có cái gì đó nhỏ nhỏ, cô chỉ có thể cúi người ngồi chồm hổm với anh, sau đó mới thấy rõ được, là mấy hàng chữ.

"Đây là?" Cô kì quái nhìn anh

Thẩm Lương Thần cách cô rất gần, ánh mắt tối đen như mực, nhưng lại sáng mê người, chỉ nghe anh trầm giọng nói: "Đây là ngày chúng ta rời xa nhau, từ ngày đầu tiên đến nơi này, đến ngày rời đi, là anh ghi lại cho em."

Người này rốt cuộc là đọc bao nhiêu cuốn ngôn tình rồi, chuyện như vậy cũng có thật sao?Mà những chữ kia đã loang lỗ, mang theo dấu vết năm tháng, không thể giả được. Hơn nữa Đàm Dĩnh không thể không thừa nhận, cô vẫn bị lời nói của anh làm chấn động

Thẩm Lương Thần ở tư thế này, đưa tay ôm lấy mặt của cô, khe khẽ thở dài: "Anh thật là thất bại, yêu em nhiều năm như vậy, thế mà lại làm cho em tưởng là anh yêu người khác? Anh đã nói rồi, trước giờ chỉ có mình em."

Đàm Dĩnh chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, "Nhưng anh, anh cùng cô ấy..."

Bọn họ cùng đi nhận điện thoại, trong nhà các dì đều kêu là anh dẫn bạn gái theo, mỗi lần vào ngày nghỉ, Lê An Ni luôn về nhà tìm anh.[windyhill.wp] Nhưng bây giờ ngẫm lại, hình như điều này không có tí bằng chứng gì cả, chắc là cô nghe phải lời đồn bậy rồi

"Nhưng lúc em và chú Thẩm tới đây, anh rất mất hứng" Nhớ tới lần đó anh trầm mặt nhìn cô, đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nghèn nghẹn

Thẩm Lương Thần nói: "Anh lo sẽ ảnh hưởng kì thi của em, chính thành tích của em cũng không cao, em không biết sao? So với việc gặp nhau ngắn ngủi, anh mong chúng ta có thể cùng nhau học chung thật lâu, ai biết được sau này em cũng thi trượt cả trường nước ngoài, ngốc chết đi được."

Đàm Dĩnh nghẹn lời, "Còn không phải bởi vì anh ở cùng cô ấy, em mới vậy sao."

"Phải không đó?" Thẩm Lương Thần liếc nhìn cô, "Không phải bởi vì em ngốc sẵn sao?"

"Thẩm Lương Thần, sao anh lại muốn ăn đòn như vậy."

Thẩm Lương Thần đùa dai, cười xấu xa đứng lên, đưa tay nhéo nhéo gò má cô, "Hoá ra trong lòng em anh quan trọng như vậy?"

"... Không biết xấu hổ."

............................windyhill.wordpress.com..................................

Lúc thiếu thời, ai cũng tự tôn cao ngất, ai cũng không nguyện ý chủ động đi tới trước, giống như ai kêu "Thích"trước thì người đó thua. Kỳ thật bây giờ suy nghĩ lại một chút, tình yêu trước giờ không phải là một trận đọ sức, ai trước ai thua thì liên quan gì? Đáng tiếc Thẩm Lương Thần hiểu ra quá muộn.

Nhưng may mắn sao, trong quãng thời gian thì người ấy vẫn đang đứng trước mắt

Đàm Dĩnh cũng nhìn anh gần sát lại mình, suy nghĩ một chút vẫn mở miệng hỏi, "Vậy sau khi anh về nước,anh khổ sở cái gì chứ? Cả ngày thất thường, không phải bởi vì chia tay với cô ấy sao?"

Khi đó trong nhà ai cũng nói, Lê An Ni chọn tiếp tục học thạc sĩ ở nước ngoài, mà Thẩm Lương Thần lại kiên trì đòi về nước, cho nên hai người phải xa nhau. Kỳ thật bây giờ suy nghĩ lại hình như không phải là không có chỗ đáng ngờ, nếu thật sự thích nhau, so với quan hệ với người nhà của anh, hẳn là anh phải vui mừng ở nước ngoài luôn mới đúng

Thẩm Lương Thần quả nhiên nhìn cô ngu ngốc "Em cùng Trình Quý Thanh mỗi đều gọi điện thoại, nói gì mà nói lắm thế? Anh mỗi ngày đứng trước mặt em vậy mà em còn không thèm nhìn một cái!"

"..." Đàm Dĩnh lần nữa bị làm cho nghẹn họng, đây rốt cuộc là ai đùa bỡn ai? Đùa bỡn đến mức làm cho bọn họ bỏ lỡ nhau nhiều như vậy

Thẩm Lương Thần cũng không phải là không cảm thán, sâu sắc nhìn cô nói: "Tiểu Nam, sai lầm cùng nhau bỏ qua, em cảm thấy có cái nào mà không bù đắp được đâu? Anh thật sự không muốn chúng ta bỏ lỡ nữa. Em xem, anh ở đây làm cho em thương tâm, ông trời lại an bài chúng ta ở ngay tại đây hoá giải hiểu lầm, đây chính là duyên trời, duyên trời đã định chúng ta sẽ ở đây cùng bắt đầu lại lần nữa"

Đàm Dĩnh giờ mới ý thức được, người này nhất định muốn lôi kéo cô tới đây để làm vậy, giờ thuận tiện hoá giải hiểu lầm năm đó là được rồi, đâu cần phải nói những lời này nữa.Nước mắt rơi ra từ khoé mắt cô, cô lên án nói: "Anh đây là đang cố tình đổi trắng thay đen, năm đó đâu phải anh chỉ làm tổn thương em có nhiêu đây đâu!"

"Anh biết." Thẩm Lương Thần ôm cô, cằm chôn ở hõm vai cô, "Trong quá khứ anh là kẻ khốn, làm nhiều chuyện vô liêm sỉ như vậy, chỉ điều này, đời này anh sẽ không hung dữ trước mặt em nữa đâu. Em tìm đâu ra một người đàn ông tôt như anh chứ, lúc nào cũng để cho em ăn hiếp"

Đàm Dĩnh nín khóc mỉm cười, "Nhưng vừa rồi anh mới vừa hung hăng với em, anh nói em ngốc."

"Cái đó không tính là hung hăng."

"Chứ tính là gì?"

"Đó là sự thật."

Người đàn ông này đích thực quá ghê tởm! Đàm Dĩnh đập lên ngực anh vài cái, há mồm muốn mắng, lại bị anh giữ chặt gáy hôn xuống

..........................windyhill.wordpress.com..............................

Lúc rời đi thì hai bên đèn đường đã bật sáng, hai người sóng vai nhau, hai cái bóng dài dài đứng cùng với nhau. Đi hồi lâu, Đàm Dĩnh mới nghiêng người nói với anh: "Trước đó anh bảo, em đi một vòng với anh, anh sẽ quay về."

Cho tới bây giờ cô vẫn muốn đuổi anh đi? Thẩm Lương Thần nhìn ánh mắt của cô nhất thời có chút bị thương, "Đàm Dĩnh, sao em lại khó theo như vậy a."

Đàm Dĩnh cúi đầu cười, "Em sẽ về ngay, mấy ngày nay anh ở đây em sẽ không theo anh được."

Đôi mắt của Thẩm Lương Thần tức thì sáng lên, tim đập loạn rối tinh rối mù, nào biết Đàm Dĩnh lại giơ tay ngăn anh lại, "Khi nãy em đã nghĩ rồi, đợt này trở về, bất luận ra sao em sẽ cho anh một đáp án. Cho nên em mong anh cho em thời gian, Thẩm Lương Thần, cứ tha thứ cho anh như vậy, em thấy quá dễ dàng rồi."

Anh nhịn không được cúi đầu cười, đứng ở dưới ánh đèn nắm chặt tay cô, "Phạt anh làm nô dịch cho em cả đời, có được hay không?"

"Cũng được đó, em cảm thấy tốt nhất nên làm cho anh hối hận cả đời"

Thẩm Lương Thần nhìn cô như là đang xuy xét vấn đề này, vì thế đưa tay xoa xoa thái dương, có chút đau đầu, "Em tâm địa thiện lương, sẽ không ngoan tâm như vậy đâu."

"Cái đó chưa đúng, em còn chưa tính tới nhiều chuyện đây"

Thẩm Lương Thần thấy chiêu này không thể thực hiện được, vì thế bắt đầu chơi xấu, dụ dỗ cô nói: "Đã trễ thế này, về khách sạn nghỉ ngơi trước, sáng mai anh sẽ đi?"

"Được a, anh tự thuê phòng."

Cô đã quay người đi về phía trước, Thẩm Lương Thần đưa tay ôm bả vai cô, kết quả bị cô nhẹ nhàng tránh được. Anh thật dở khóc dở cười, "Như vậy phí phạm lắm, giờ là Giáng Sinh, nhiều người đang cần thuê phòng lắm."

"Vậy anh nằm ngủ ở sô pha."

"Tiểu Nam, như vậy không tốt cho cơ thể."

Đàm Dĩnh không thèm để ý đến anh, mà khoé miệng anh hơi nhếch lên, Thẩm Lương Thần bỗng nhiên đi tới ôm chặt thắt lưng của cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, "Xú nha đầu, em đang ép anh sao?"

"Đúng vậy, anh có ý kiến à?"

Thẩm Lương Thần khẽ hôn sau tai cô, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, "Cứ ép buộc anh nữa đi."

Truyện Chữ Hay