Dịch giả: Hoangtruc
Bên trong thành Tần Quảng vẫn vắng vẻ tối tăm, che khuất không biết bao nhiêu cố sự cổ kim.
Trần Cảnh đứng yên đó một lúc, rồi mới nói:
- Ta sẽ không việc gì, cô thì sao?
- Ta nghĩ, ta cũng sẽ không việc gì.
Hư Linh đáp lại bằng giọng điệu giống hệt Trần Cảnh, cũng đầy tự tin như vậy. Trong lời nói và ánh mắt nàng đều chứa đựng thần bí như thể nạp được cả trăm sông.
Trần Cảnh còn nói thêm:
- Cố Minh Vi đi Linh Sơn.
- Có lẽ… chúng ta cũng nên đi vào trong đó.
Hư Linh ngập ngừng một chút, rồi nói.
Trần Cảnh không nói gì nữa. Hắn có thể cảm nhận được áp lực càng lúc càng đè nặng trong trời đất này.
Từ lúc Linh Sơn khởi sự, là thời điểm Tiếp Dẫn đạo nhân đến đây lập đạo tràng đến nay, cũng chỉ có hai lần trên bầu trời Linh Sơn nổi lên mây đen vần vũ. Lần đầu tiên là ở kiếp nạn Thiên Hà ngàn năm trước, lần thứ hai thì chính là hiện tại, với hàng tỉ Thiên ma đang bao vây Linh Sơn.
Lúc này, mây đen giăng đầy trời Linh Sơn không phải là mây đen, mà là hàng đàn Thiên ma, còn Phật quang trong Linh Sơn không ngừng bị đè nén lại, có lúc không ngừng bành trướng ra. Nhất thời hai bên lâm vào tình trạng giằng co nhau, mà đảo mắt đã kéo dài vài ngày.
Đột nhiên, bên ngoài chín tầng trời lấp lánh ánh sao. Rồi từng ngôi sao xuất hiện, điểm điểm nối kết. Cũng có những chỗ đứt gãy nhưng vẫn mang khuynh hướng sẽ hợp lại với nhau.
Rồi một tòa Thiên cung cực lớn xuất hiện ngay trung tâm của vùng tinh không này. Đó là Linh Tiêu bảo điện, có điều đại điện này đã dung hợp với phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh, cung Câu Trần, điện Thừa Thiên Hiệu Pháp, cung Tử Vi nên lớn hơn trước rất nhiều. Lấy Linh Tiêu bảo điện làm trung tâm, bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc bắt đầu xuất hiện từng ngôi sao một, điểm điểm ánh sao, chợt lóe chợt tắt hiển hiện cho dấu hiệu vận chuyển của trời đất.
Lần đầu tiên chúng tu sĩ thế gian cảm nhận được trời đất vận chuyển một cách rõ ràng như vậy. Đó là một loại vết tích không thể chống lại được, thậm chí đầy huyền bí đủ để cả một đời tu sĩ trầm mê lĩnh ngộ trong đó.
Đây là tình cảnh Chu Thiên Tinh Đấu đại trận luân hồi trọng định lại. Cho dù Diệp Thanh Tuyết không tụ tập được toàn bộ thì cũng đã có dấu hiệu hòa hợp làm một trở lại rồi.
Đột nhiên Diệp Thanh Tuyết xuất hiện trên bầu trời, một bộ váy áo trắng tung bay, cả người như trong một bức họa.
Nàng hạ xuống một phương hướng dưới mặt đất.
Nơi đó, chính là Linh Sơn.
Nơi đó có Linh Sơn thế tôn, cũng chính là Thanh Hoa đại đế. Còn có cả Ma chủ Cố Minh Vi nữa. Thế nhưng nàng vẫn chỉ cầm kiếm đâm thẳng xuống, cả người chìm vào vùng mây đen Thiên ma đang bao trùm lấy Linh Sơn.
Chỉ chốc lát sau, trên bầu trời lại có một vùng trời sao lóe sáng, rồi lại tắt mất. Rồi lần lượt từng ngôi sao lại xuất hiện, rồi lại biến mất.
Khoảng trời sao vừa lóe rồi tắt kia chưa từng xuất hiện trước đó, như thể bổ khuyến cho phần thiếu hụt của vùng tinh không ban đầu. Đó chính là Tinh Đấu trận mà Thanh Hoa đại đế đoạt được.
Lại thấy một luồng ánh kiếm lộ ra khỏi vùng mây đen, từ bên trong xé thẳng ra. Một nửa ánh kiếm bay nhanh ra khỏi chín tầng trời, nửa còn lại chìm vào sâu trong mặt đất.
Diệp Thanh Tuyết vọt người lên chín tầng trời, đồng thời có một trận mưa gió cuốn hạ xuống người nàng.
Trong núi Linh Sơn, trên trán Thanh Hoa đại đế đã có một vết máu. Ông ta ngồi trên đài cao, nói với những hòa thượng còn may mắn sống sót trong đại điện:
- Thế giới cực lạc Linh Sơn ta đã bị lực lượng giả thiên đạo của Diệp Thanh Tuyết làm tổn hại, đã không cách nào che chở được chúng ta.
Có hòa thượng bên trong Đại Hùng bảo điện lên tiếng hỏi thế tôn nên làm gì bây giờ.
Thế tôn nói:
- Ngay khi lục đạo luân hồi bắt đầu tương thông, nhất định sẽ nạp toàn bộ tu sĩ đã kết đại nhân quả với trời đất này trong vòng trăm năm trở lại vào vòng luân hồi. Nếu là thời điểm trăm năm sau mới bắt đầu thì tín ngưỡng Linh Sơn đã đủ thâm hậu, đủ để bảo vệ chúng ta bình an vượt qua.
Thế tôn ngừng một chút, lại nhìn mọi người rồi nói:
- Có điều, vẫn còn một cách tránh thoát được.
- Có cách gì vậy ạ?
Các hòa thượng vội hỏi.
- Ta có một phân thân là Nhật Diệu đế quân, quanh năm cố thủ trong địa ngục.
Nói đến đây, thế tôn không tiếp tục đề cập nữa.
Có hòa thượng hỏi tiếp, thế tôn chỉ nói thiên cơ không thể lộ được, còn nói có người dựa vào đại thần thông nghe được thì Linh Sơn cực lạc không còn chỗ tránh.
Thế tôn lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, có hòa thượng hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ Diệp Thanh Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
- Nàng ư? Cho dù hiện tại nàng ta đang thay trời hành sự, cho dù hiện nay thần thông pháp lực đã vô song, hầu như không người địch lại một kiếm của nàng ta, nhưng tất cả cũng chỉ là mộng ảo trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi. Hiện tại nàng càng đạt được nhiều thì nhảy ra lại càng trắc trở.
Đột nhiên trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng vàng, nhìn về phía tinh không, rồi lớn tiếng nói:
- Luân hồi đã hiện, tinh đấu trọng định, chúng sinh như cá, trật tự là lưới. Nếu muốn nhảy ra, chỉ có ngày nay.
Những người có đại thần thông đều biết rõ, nếu không nắm bắt trúng thời cơ, không nhìn thấy rõ trật tự và Thiên đạo luân hồi trùm lên trời đất này thì đừng mong nói đến chuyện nhảy ra được. Nếu thời cơ đã tới lại không nắm chắc lấy, như vậy tất sẽ vĩnh viễn bị trói buộc trong tấm lưới của trật tự này. Trừ phi sau này có cực đại cơ duyên may ra thoát được.
Thế tôn hét lớn một tiếng, đột nhiên nhấn từng chưởng ấn ánh vàng kim vào hư không. Hư không nơi đó rách ra một vệt dài, một luồng khí tức u ám lập tức thẩm thấu ra ngoài.
Các hòa thượng trong điện lập tức nghĩ tới “địa ngục”. Bởi chỉ nơi đó mới có thứ khí tức ác tính của các sinh linh nồng nặc thế này.