Dịch giả: †Ares†
Trong Đại Hùng bảo điện, có thêm không ít phật tử mới nhưng cũng thiếu đi không ít người cũ. Trong đó đại bộ phận là ở ngoài Linh Sơn truyền đạo, có một số thì dĩ nhiên đã chết rồi. Người trong điện có thể nhìn thấy trong hư không có một thiếu niên nhỏ gầy quỳ gối trong một ngôi chùa nhỏ. Ngôi chùa này cũng không được nhiều nhang khói, nhìn bộ dáng rất đơn sơ nhưng trong Đại Hùng bảo điện vẫn thấy rất rõ tình hình nơi đó.
Vốn phải là người có đại pháp lực, hoặc có đèn nhang sung túc mới phát sinh chuyện này. Nhưng hiện tại người quỳ ở đó chỉ là một thiếu niên không phải phật tử Linh Sơn. Đương nhiên không có khả năng thiếu niên kia có đại pháp lực đại thần thông. Chúng tăng trong Đại Hùng bảo điện chỉ liếc mắt đã nhìn ra, thiếu niên kia là bị mượn thân thể.
Linh Sơn có một môn pháp thuật tên là "Phổ Độ Chúng Sinh". Loại pháp thuật này cực kỳ diệu dụng, có thể hàng yêu, có thể trừ ma, cũng có thể độ hóa phàm tục. Mà Phụ Thể thì coi như là tiểu thuật trong Phổ Độ Chúng Sinh, chính là mượn thân những tín đồ của Linh Sơn để đi làm việc cuối cùng của mình. Như hòa thượng kia Phụ Thể lên Triệu Phụ, cũng mượn thân thể Triệu Phụ đi tới chùa Vô Biên cách đó ba mươi dặm truyền ý niệm sau cùng về trong Linh Sơn. Sau việc này, hòa thượng đã hoàn toàn ngủ yên. Nếu Triệu Phụ có tín ngưỡng kiên định với Linh Sơn thì linh hồn của hòa thượng sẽ có khả năng không tiêu tan, cuối cùng được người trong Linh Sơn đón về Linh Sơn. Còn nếu tín ngưỡng của Triệu Phụ không kiên định thì hòa thượng sẽ tan biến như khói.
- Ai đi trừ ma, đón Tuệ Nham về Linh Sơn?
Thế tôn hỏi.
- Đệ tử xin đi.
Có một tăng nhân tuổi còn trẻ nói.
Thế tôn gật gật đầu, còn nói thêm:
- Khổ Hải tu hành chưa lâu, còn không đủ để trừ ma, Mộc Chân có thể đi cùng, con chỉ để ý đón Tuệ Nham trở về là được.
- Thế tôn, đệ tử tại Linh Sơn cũng tu hành được hơn ba mươi năm, pháp lực mặc dù không bằng các vị sư huynh, nhưng chỉ là ma vật thì sao không độ hóa được chứ!
Tăng nhân trẻ tên Khổ Hải nói.
Thế tôn nói:
- Tuệ Nham mặc dù vô duyên vào Đại Hùng bảo điện tu hành nhưng pháp lực ở ngoài điện cũng vào hàng trung thượng. Từ hình ảnh Tuệ Nham truyền lại, có thể thấy được ma kia không phải là phàm ma mà là Thiên ma trong thành Thiên Ma, phía sau còn có Ma Chủ. Cho dù là ta cũng không thể xem nhẹ. Con đi lần này, không thể cậy mạnh. Pháp lực của Mộc Chân ở Linh Sơn chỉ dưới ta, thần thông cũng sâu rộng, tất nhiên có thể trừ khử Thiên ma kia. Nhưng phải đề phòng Ma chủ xuất hiện. Thế của Ma chủ kia đã thành, năm đó sau khi phát ra ma nguyện thì đã không bị trói buộc ở thành Bá Lăng nữa, thần thông càng quỷ dị khó dò.
- Đệ tử nhất định sẽ cẩn thận hành sự.
Mộc Chân đứng lên hồi đáp.
Thế tôn lại đột nhiên nhắm mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích, giống như đang bấm đốt ngón tay tính toán thiên cơ. Trong điện yên tĩnh, biết rõ thế tôn nhất định có thêm cảm ứng gì đó, cho nên mới đột nhiên tĩnh tâm nhập định trắc toán. Qua một hồi, thế tôn mở mắt ra, nói:
- Việc này bất thường, ta từ trong tối tăm thấy được một đại nguy cơ, cũng thấy được cơ hội để Linh Sơn cực lạc ta hưng thịnh. Các con đi lần này nhất định phải thật cẩn thận, nhớ lấy, nhớ lấy.
- Thế tôn, ngài nói đại nguy cơ có phải là chỉ Ma Chủ đằng sau Thiên Ma kia?
Khổ Hải hỏi.
Thế tôn lắc đầu, nói:
- Trước mắt ta chỉ là một màn sương mù, Ma chủ chỉ là thứ nhất.
Lại có tăng nhân tiếp lời:
- Nếu Ma chủ là thứ nhất, sao chúng ta không dùng lực lượng Linh Sơn độ hóa thành Thiên Ma, thanh tịnh thế gian, coi như là đại công đức với trời đất.
Thế tôn nói:
- Linh Sơn cực lạc chưa đủ tín ngưỡng, tự bảo vệ mình thì đủ, còn nếu muốn độ hóa thành Thiên Ma thì phải giảng đạo thiên hạ trước.
Thành Thiên Ma trong lời bọn họ tự nhiên là thành Bá Lăng. Từ sau khi Cố Minh Vi tự xưng Vô Thượng Thiên Ma, thành Bá Lăng liền được gọi là thành Thiên Ma, ma trong đó đều là Thiên ma. Mà những ma này giống như bị cõi tối tăm ảnh hưởng, theo xưng hô cải biến, lại càng quỷ dị khó dò, tựa như thật sự là ma vật do trời đất sinh dưỡng.
Thế tôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lóe lên những điểm vàng. Chúng tăng trong điện biết rõ thế tôn đang vận dụng Thiên Nhãn Thông. Thiên Nhãn Thông không chỉ có thể nhìn nghìn vạn dặm, còn có thể suy diễn biến chuyển của thế gian. Nhưng xuất hiện ở trước mặt thế tôn chỉ có một đám hỗn loạn. Thế tôn chỉ nhìn ra được chuyện những đại đế chiếm cứ một phương đều liên lụy ở bên trong. Loại thiên cơ này, dù cho bị thấy được, cũng không phải sức người có thể cải biến hay tránh khỏi. Dù cho là lần này thế tôn không phái người đi, lại ước thúc toàn bộ tăng nhân, bỏ qua truyền đạo có lẽ tránh khỏi, nhưng cũng làm mất đi cơ duyên để Linh Sơn hưng thịnh. Tuy rằng thế tôn vẫn không thể thấy được cơ duyên ấy ở nơi nào, nhưng nếu ông ta đã cảm ứng được thì phải dũng cảm tranh thủ. Nếu lần này bởi vì sợ Linh Sơn có nguy cơ mà tránh thì tu vi của ông ta sẽ bị giảm mạnh.
Khi đạo niệm của một người tu hành đột nhiên gặp phải đại náo động và thay đổi thì tu vi của người đó sẽ thụt lùi, thậm chí là mất hết.
Phù Vân Tử bước trên mây mà đi, cũng không biết sau khi mình đi thì chuyện gì xảy ra. Ông ta chỉ cảm ứng được, tiếp tục ở lại sẽ gặp nguy hiểm cực lớn. Bởi vì nguy hiểm kia rõ ràng như châm đâm vào tim, cho nên ông ta lập tức lùi đi. Đạo tu hành của ông ta là tu thân mình, không phải phổ độ như Linh Sơn. Một bên là tu theo đạo đất trời, tu theo tự nhiên, thuận theo bản tâm. Còn một bên là tu đạo chúng sinh, tu Phật tâm. Cho nên có hai loại phong cách hành sự khác nhau, không phân ưu khuyết, đều là tu hành.
- Thiên ma?
Lao Sơn chưởng môn than nhẹ một tiếng. Tướng mạo của ông ta rất trẻ, thời gian hơn trăm năm lại không lưu bất kỳ vết tích nào trên mặt ông ta, thoạt nhìn chỉ như một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Đứng trước mặt ông ta là Phù Vân Tử mới gấp gáp từ thành Phong Nguyệt trở về.
- Theo khí tức mà xem, thì xác thực là Thiên ma.
Phù Vân Tử nói.
Lao Sơn chưởng môn đi tới đi lui, chậm rãi nói:
- Đại đế từng nói, Thiên ma ứng với trời đất biến đổi mà sinh, không phải ngoại lực có thể tiêu trừ được, chúng ta chỉ có thể tránh trêu chọc bọn chúng.
Phù Vân Tử cau mày. Ông ta nhìn qua già hơn Lao Sơn chưởng môn nhiều, nếu người không biết sẽ cho rằng Phù Vân Tử là sư phụ, mà Lao Sơn chưởng môn là đệ tử. Nhưng hoàn toàn tương phản, Phù Vân Tử là đệ tử thân truyền thứ ba của Lao Sơn chưởng môn.
- Thiên ma kia đáng sợ như vậy sao? Tuy rằng nhìn qua cực kỳ quỷ bí, nhưng cũng không phải không thể giết. Nếu không phải sư phụ nhiều lần dặn dò, gặp Thiên ma phải tận lực tránh đi thì đệ tử nhất định phải thử so thủ đoạn với Thiên ma kia.
Phù Vân Tử nói.
Lao Sơn chưởng môn lắc lắc đầu, đi tới đi lui, không biết là không đồng ý với lời Phù Vân Tử nói, hay không ủng hộ tâm tính của Phù Vân Tử. Ông ta nói:
- Thiên ma tại thành Thiên Ma sáng sinh chiều tử, cũng không có bao nhiêu thần thông. Nhưng khi chúng xuất hiện ở nhân gian thì sẽ biến thành vô cùng cường đại. Bọn chúng lấy dục vọng làm thức ăn, dù là người tu hành cũng không cách nào tiêu trừ dục vọng của bản thân, huống chi là nhân gian. Chỉ cần thế gian còn dục vọng, Thiên ma sẽ không tiêu biến.
- Vậy nếu có Thiên ma đi tới thế gian, chẳng phải là không người có thể địch? Chúng sẽ phát triển đến dạng gì?
Phù Vân Tử nói.
Lao Sơn chưởng môn nói:
- Tuy rằng chúng có thể thôn phệ dục vọng để phát triển, nhưng cũng không phải có thể phát triển vô hạn. Sinh linh thế gian, dù là ma vật cũng chịu quy tắc hữu hạn của trời đất. Chỉ là hiện giờ quy tắc trời đất đang ở thời điểm thành hình, mấy vị đại đế đều muốn trở thành người sáng lập trật tự quy tắc vào lúc này, chí ít cũng phải nắm giữ một bộ phận. Mà Chu Thiên Tinh Đấu thì là cách tốt nhất để nắm giữ.
Điều Lao Sơn chưởng môn nói đã không phải Phù Vân Tử có khả năng chạm đến. Phù Vân Tử nghe đến say sưa, Lao Sơn chưởng môn đột nhiên có cảm ứng trong lòng, lập tức gieo một quẻ trên bàn, sau đó sắc mặt đại biến.
- Đi, theo ta đi gặp đại đế.
Lao Sơn chưởng môn vung tay lên, hai người liền biến mất, xuất hiện đã ở trên không Lao Sơn, dưới chân đạp mây trắng, lên thẳng trời cao.
Tới trước phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh, có người đi vào thông báo cho Trường Sinh đại đế. Chỉ một hồi sau, liền có thiên binh dẫn bọn họ đi vào. Trường Sinh đại đế ngồi ở trên vương tọa. Phù Vân Tử chưa từng gặp Trường Sinh đại đế, chỉ cảm giác Trường Sinh đại đế lẳng lặng ngồi ở chỗ kia lại sừng sững như núi cao, có ngẩng đầu ngước nhìn cũng mới thấy được đến sườn núi.
Phù Vân Tử theo sư phụ Lao Sơn chưởng môn bái lạy đại đế, liền nghe đại đế nói:
- Thanh Hư, có chuyện gì?
Thanh Hư chính là đạo hiệu của Lao Sơn chưởng môn. Lao Sơn chưởng môn Thanh Hư đạo trưởng vội vàng để Phù Vân Tử nói lại một lần chuyện ở thành Phong Nguyệt, sau đó ông ta nói thêm:
- Đệ tử có cảm ứng, bèn trắc toán ra việc ở thành Phong Nguyệt tựa hồ có liên lụy cực lớn với đạo môn ta.
Trắc toán nhất định phải từ cảm ứng trong lòng mới tính ra được, bằng không sẽ là trống trơn mở mịt, nếu cưỡng ép nhìn việc tương lai, nhất định chỉ có thể thấy hư ảo.
Nam Cực Trường Sinh đại đế nghe Thanh Hư nói xong, cũng lập tức thôi diễn trắc toán. Thuật trắc toán của Trường Sinh đại đế hiển nhiên cao minh hơn Thanh Hư đạo nhân nhiều, nhưng Trường Sinh đại đế cũng không thể thấy rõ thế cục thành Phong Nguyệt, chỉ cảm giác nơi đó có một đám khí đen bao phủ, khuếch tán ra toàn bộ thế gian. Đột nhiên, có một bóng trắng lóe lên trong khí đen. Trường Sinh đại đế thấy rõ rồi, đó là Diệp Thanh Tuyết. Trường Sinh đại đế không khỏi rùng mình. Diệp Thanh Tuyết chỉ tính là hậu bối, nhưng hậu bối này đã cho Trường Sinh đại đế cảm giác uy hiếp cực lớn, hơn nữa nàng còn giết cả Tử Vi đại đế. Sau khi Trường Sinh đại đế biết rõ việc này thì trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Cái đại đế khác đương nhiên biết việc Diệp Thanh Tuyết cưỡng ép phong thần. Thế nhưng bọn họ cũng không động. Sau cùng có Tử Vi đại đế nhịn không được, như vậy, những vị khác càng sẽ không động. Trong lòng bọn họ, Tử Vi đại đế cùng Diệp Thanh Tuyết và Trần Cảnh sẽ không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn, vừa lúc để họ nắm chặt thời gian tế luyện tốt Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, đồng thời hoàn thiện đạo ý tự thân, cũng chậm rãi thôi diễn quy tắc và trật tự của trời đất. Có điều bọn họ không thể ngờ rằng Diệp Thanh Tuyết lại sớm che giấu thiên cơ, đánh lén Tử Vi đại đế trong cung Tử Vi.
Sau đó, dù muốn làm gì nữa thì cũng bất lực rồi. Bọn họ không lạ khi Diệp Thanh Tuyết có thần thông như vậy, nhưng Trần Cảnh lại có thực lực gần như không thua bọn họ, khiến bọn họ cực kỳ cố kỵ. Diệp Thanh Tuyết có Trần Cảnh có thể nói là như hổ thêm cánh.
"Nàng ta một lòng cầu đạo, xem ra, cuối cùng nàng ta nhất định sẽ nhân cơ hội xuất thủ. Cũng tốt, nếu thiên cơ đã loạn, vậy liền bắt đầu như vậy đi." Nam Cực Trường Sinh đại đế nghĩ. Từ lúc lục đế phân Thiên đình, mỗi vị trong đó đều biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến. Chỉ là họ đều đợi có nắm chắc thật lớn mới bắt đầu. Nhưng việc họ không tính được xảy ra, Diệp Thanh Tuyết không chỉ giết Tử Vi đại đế, còn bức Câu Trần đại đế rời đi.
- Ngươi lĩnh phù chiếu của ta qua núi Côn Lôn, gọi Vô Vưu đi cùng ngươi. Lúc này thành Phong Nguyệt đã khó nhìn thấu, các ngươi làm gì cũng phải cẩn thận.
Nam Cực Trường Sinh đại đế nói.
- Đệ tử tuân mệnh.
Lao Sơn chưởng môn Thanh Hư đáp, lĩnh phù chiếu rời Thiên cung.
Từ điện Thừa Thiên Hiệu Pháp có một luồng sáng hạ xuống nhân gian. Thành Hoàng thành Phong Nguyệt thuộc về điện Thừa Thiên Hiệu Pháp, trong thành Phong Nguyệt phát sinh chuyện như vậy làm sao lại không biết chứ.
Nhưng mà, lúc này Diệp Thanh Tuyết ngồi trên cung Tử Vi cũng mở mắt ra.
Nàng nhìn Trần Cảnh nói:
- Là ngươi nhiễu loạn thiên cơ.
- Không riêng gì đệ.
Trần Cảnh nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Diệp Thanh Tuyết nói.
- Suốt mấy năm qua, đệ ngồi trong miếu thờ hư vô kia, ngoại trừ tu hành thì luôn suy nghĩ một chuyện.
Trần Cảnh nói.
- Chuyện gì?
Diệp Thanh Tuyết hỏi.
- Trời đất này, cuối cùng là phải từ không có trật tự thành có trật tự. Có những linh hồn trước khi tan biến khóc thét, còn những linh hồn chưa tán lại bi thảm nhiễu tâm. Đệ hy vọng tất cả chuyện này có thể nhanh chóng chấm dứt, để trời đất quay về trật tự.
Trần Cảnh đứng ở giữa cung Tử Vi, chậm rãi nói.
Giờ khắc này, tâm tình gần như đã đồng quy với đại đạo của Diệp Thanh Tuyết cũng khẽ nổi lên gợn sóng.