Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

chương 293: dép lê của ai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Anh à, em đi xuống xử lý một chút nhé!” Thương Lang nói xong liền đẩy cửa bước xuống xe.

“Đồ khốn, các người là ai, có biết đây là đâu không?” Gã đàn ông cầm đầu phe đối phương đang tức giận quát mắng Thương Lang.

"Dám đến đây láo xược, các anh chắc chán sống rồi chứ gì..."

Tiếng cãi nhau ỏm tỏi!

Bên kia chưa nói xong, thì cổ tay của Thương Lang đã liên tục cuộn lại, đao Lãnh Nguyệt kéo ra mười mấy đao mang vô cùng sắc bén chém về phía sáu cọc xi măng.

Đùng! Đùng! Đùng!

Sau khi đao mang lướt qua, sáu cọc xi măng đều nổ tung như giấy, đất đá bay mù trời.

Xoạch!

Nhìn thấy cảnh này, quai hàm của cả trăm người đàn ông đứng trước cửa đều cùng lúc mở to, ai nấy đều trợn mắt ngẩn tò te, dường như là đã hóa đá rồi.

Ở đây đang quay phim sao?

Chỉ cần múa vài nhát đao như vậy, mà sáu cọc xi măng đã không còn nữa rồi!

Đây...!đây là cao thủ!

"Mau...!mau đi báo cáo, mau..." Gã đàn ông cầm đầu nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

“Tránh ra!” Gã ta chưa kịp nói hết câu thì Thương Lang đã vững vàng đi về phía họ.

"Anh...!Rốt cuộc anh là ai? Đây...!đây là tài phiệt Tiêu Thiết, nếu như anh dám làm loạn ở nơi này, anh...!anh sẽ..." Toàn thân gã ta run lên bần bật.

Rầm!

Lời còn chưa dứt, một nhát đao mang lại lần nữa chém tới, ngay sau đó liền thấy nguyên một cánh tay của gã đàn ông đó rớt xuống mặt đất.

"Á..." Gã ta hét lên một tiếng thảm thiết.

“Đây là cảnh cáo, còn không mau biến đi thì sẽ chết đó!” Thương Lang nói tiếp.

Rầm rầm rầm!

Mấy trăm người đàn ông không chút do dự, nhanh chóng chạy tán loạn ra bốn phương tám hướng như ong vỡ tổ.

Đụng phải một cường giả mạnh mẽ như Thương Lang, bọn họ cũng không được tính là con kiến hôi, ở lại chỗ này thì chỉ có chết mà thôi.

Vù! Vù!

Sau đó, Thương Lang bước đến cổng chính của khu nhà, bỏ đao Lãnh Nguyệt vào bên hông, khẽ lật hai bàn tay và cổ tay phát ra hai luồng kình phong dữ dội về phía hai cánh cửa sơn mài màu đỏ.

Ầm!

Một tiếng động lớn phát ra, hai cánh cổng nổ tung như bị trúng đạn pháo, vụn gỗ bay đầy trời.

“Chậc chậc chậc, lão đại Thương Lang có đang hùng hổ quá không?” Huyền Bàn nhóp nhép nhóp nhép miệng nói “Anh ta trực tiếp đẩy cửa ra là được mà!”

"..." Phán Quan liếc anh ta một cái, khóe miệng giật giật, quay đầu sang một bên, cực kỳ không muốn nói chuyện với anh ta vì mệt mỏi quá rồi.

“Khốn khiếp, dám phá cửa nhà tài phiệt Tiêu Thiết của tôi, muốn chết chứ gì!” Đúng lúc này, tiếng gầm của một người đàn ông vang lên.

Vù!

Ngay sau đó, một đường đao mang bí mật mang theo năng lượng long trời lở đất chém về phía Thương Lang với khí thế như cầu vồng.

“Người muốn chết là anh mới đúng!” Thương Lang không lùi mà tiến, đi lên phía trước hai bước và cùng lúc đó rút thanh đao ra khỏi vỏ.

Choảng! Choảng! Choảng

Sau khi hai thanh đao mang va chạm vào nhau, người đàn ông kia nhanh chống bị đẩy lùi về sau mười mấy bước chân mới dừng lại được, trong lồng ngực lộ ra một vết thương khá sâu đang phụt ra máu đỏ tươi.

“Cảnh giới Chiến Tôn?” Người đàn ông cúi xuống nhìn vết thương túa máu ở trên cơ thể, gương mặt tràn trề kinh ngạc nhìn Thương Lang và nói.

“Dốt nát!” Thương Lang không để ý tới anh ta, quay người đi về xe thương vụ.

Bùm!

Sau khi Thương Lang lên xe, Phán Quan liền nhấn ga chạy tới, xe thương vụ gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào trong khu nhà của tài phiệt Tiêu Thiết.

Két!

Một lúc sau, chiếc xe thương vụ đậu trên một cái sân rộng bên trong khu nhà.

Rầm! Rầm! Rầm

Cùng lúc đó, bốn, năm trăm người đàn ông từ bốn phía xung quanh vây quanh bọn họ, đứng đầu là ông ba nhà tài phiệt Tiêu Thiết, Tiêu Bằng Vũ.

Hai mươi người đi theo anh ta, ngoài một số thành viên cốt cán của tài phiệt Tiêu Thiết, thì còn có các vị nghệ nhân khách khanh của tài phiệt Tiêu Thiết.

Một đám người thiên đình sung mãn, khí tức toàn thân mãnh liệt, thoạt nhìn biết ngay không phải là võ sĩ đạo tầm thường.

“Kẻ nào ở trong xe?” Một vị nghệ nhân chỉ ngón tay về phía xe thương vụ và giận dữ nói: “Lập tức bước ra đây ngay cho tôi, nếu không thì sẽ chết!”

Vù!

Giọng nói của anh ta còn chưa dứt thì một nhóm bóng đen nhỏ nhanh chóng đập về phía anh ta.

Tốc độ nhanh đến mức anh ta còn không kịp phản ứng, đến lúc nhìn thấy đó là một đôi dép lê thì đã không kịp né nữa rồi.

Bộp!

Đôi dép lê không nghiêng không lệch, vừa vặn va chạm thân mặt vào khuôn mặt của anh ta, trên mặt liền hiện lên một dấu dép lê rất rõ nét, cùng lúc đó cả người của anh ta bị đập ngã bổ nhào xuống nền đất.

“Mẹ kiếp, Huyền mập, cậu lấy dép ở đâu vậy?” Trên chiếc xe thương vụ, Truy Hồn nhếch mép một cái rồi mở miệng hỏi.

“Ai biết đâu!” Huyền Bàn nhún vai một cái: “Ở đây còn một chiếc nữa nè, muốn thử không?

“Eo… coi như bỏ đi, thối quá đi mất!” Truy Hồn trả lời.

Hì hì!

Dạ Cơ duyên dáng cười một tiếng.

"Huyền mập à, bình thường là Chu Lãng dùng chiếc xe này, cậu ném dép của anh ta, cẩn thận anh ta bắt cậu bồi thường tiền đấy!”

"Khốn nạn! Dánh dùng dép lê chọi tôi, xem tôi băm anh ra như thế nào này!" Đúng lúc này, vị khách khanh của tài phiệt Tiêu Thiết kia từ dưới đất bật dậy lao về phía xe thương vụ với vẻ mặt đùng đùng tức giận.

Đồng thời, khí thế trên người đã vọt đến cực hạn, tu vi cũng không yếu, thực lực đã đạt tới chiến thần cảnh giới Đỉnh phong.

Vù!

Chiếc dép thứ hai lại bay ra, tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước, ngay lập tức đập vào mắt người đàn ông kia.

Người đàn ông vốn cho rằng lần trước là do mình không có phòng bị nên mới bị đối thủ tấn công thành công.

Tuy nhiên, khi anh ta một lần nữa nhìn thấy dép lê đang nhanh chóng phóng to trong con ngươi mình, mà anh ta không có một chút thời gian phản ứng, lúc này anh ta mới biết mình đã gặp phải cao thủ rồi.

Bốp!

Không có chút hồi hộp nào, chiếc giày thứ hai lại đập mạnh vào mặt bên kia của anh ta, cũng là hình chiếc dép như ban nãy, cho nên bây giờ đã cân đối rồi đấy!

Bùm!

Cùng lúc đó, sau khi đảo qua vài cú lộn nhào, anh ta ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt u ám và gần như chảy nước miếng.

Chà đạp ức hiếp người ta quá, thà chết vinh còn hơn sống nhục!

Muốn làm gì tôi thì cứ đường đường chính chính mà đánh nhau với tôi một trận, dù có thua tôi cũng phục!

Thế mà bây giờ lại dùng dép chọi tôi, tính làm cái quái gì vậy hả!

Dù sao bản thân cũng là cao thủ của chiến thần cảnh giới hậu kỳ mà, không phải sao!

“Huyền mập, chúng ta không cần xuống xe, cởi hết giày cho tôi, để tôi phụ trách giải quyết cái đám tạp nham đó cho!” Truy Hồn giỡn cợt nói.

Lạch cạch!

Khóe miệng Hàn Tuyết khẽ giật giật, cô ta kéo cửa xe bước xuống.

“Này, Hàn Tuyết đừng đi, cứ tháo giày của cô đưa cho mập mạp đi!” Truy Hồn lớn tiếng hét lên.

Bép!

Chưa kịp dứt lời, Thương Lang đã đánh một cái vào sau ót của anh ta: "Xuống xe!”

Hì hì!

Dạ Cơ hé miệng cười và cũng đẩy cử xe bước xuống.

Một lúc sau, cả bảy người Lăng Túc Nhiên đều xuống xe.

“Đồ khốn, các người là ai?” Người đàn ông lại đứng dậy khỏi mặt đất và gầm lên giận dữ.

“Nếu anh còn không câm miệng, thì tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn không nói được nữa!” Thương Lang lạnh lùng đáp.

“Tôi sẽ liều mạng với anh!” Người đàn ông thở hổn hển, giơ tay muốn tấn công.

“Trịnh Kiến!” Tiêu Bằng Vũ hét lớn một tiếng để ngăn anh ta lại: “Quay lại đi, anh không phải là đối thủ của anh ta!”

Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm mấy người kia: "Lăng Túc Nhiên, không biết anh ra quân ồ ạt đến tài phiệt Tiêu Thiết của tôi như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ông ta là ông ba của tài phiệt Tiêu Thiết, nên đương nhiên ông ta biết hết tất cả những người đang đứng trước mặt mình.

Thực ra ngay sau khi Lăng Túc Nhiên và những người khác rời khỏi sân bay, một vài đại tài phiệt đã nhận được tin tức rằng Lăng Túc Nhiên đã bước chân vào Thủ đô một lần nữa.

Chỉ là ông ta không ngờ, mục tiêu của đối phương lại là tài phiệt Tiêu Thiết cảu ông ta.

Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào vẫn là vì chuyện của bậc thầy Thân Châu mà tới sao? Tuy nhiên ông ta nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.

Nếu chỉ vì một bậc thầy cóc ké thì đối phương sẽ không bày ra một cục diện nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn đem theo cả ngũ đại tiêm đao của Ảnh Môn đến đây!.

Truyện Chữ Hay