Hoàng Đế Nan Vi

chương 2: đầu xanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quyền lực làm cho nam nhân có mị lực phi phàm.

Minh Trạm vẫn nhớ hoàn cảnh lúc Phượng Cảnh Kiền chỉ hôn tiểu Quận quân của nhà Kính Mẫn đại công chúa cho hắn, lần đầu tiên tiểu Quận quân nhìn thấy Minh Trạm thì đã uất ức lã chã chực khóc, khổ sở đến cực điểm.

Lúc trước hắn chỉ là một thiếu niên, cho dù nam mười tám sẽ thay đổi, luận tướng mạo thì so với ngày xưa thật sự có chút thanh tú. Bất quá cũng chỉ hơn người có tướng mạo bình thường trong hoàng thất một chút mà thôi.

Sau khi Tam Vương tử Thát Đát cầu hôn Công chúa không có kết quả thì Miến Điện và Việt Nam đều có ý gả Công chúa, các hoàng thân quốc thích cũng âm thầm tính toán cho nữ nhi vừa độ tuổi ở tộc của mình.

Đột nhiên trong lúc đó Minh Trạm nhận ra một điều, “Phi thượng chi đầu biến phượng hoàng”, hóa ra những lời này cũng áp dụng cho Hoàng đế. (Nằm trong câu thơ Viên Viên Khúc: ngậm bùn én thảy về nhà cũ, trên nhánh bay ngang biến phượng hoàng)

Minh Trạm còn chưa lên tiếng thì Phượng Cảnh Kiền đã cười nói, “Quốc vương của các ngươi đã có ý cầu thân, như vậy thật là tốt.”

“Đúng vậy.” Minh Trạm đoạt lấy câu chuyện, tỏ vẻ vui mừng, vỗ tay hoan nghênh, “Tuy rằng trẫm đã lập chí không lưu tự, bất quá đệ tử hoàng thất chúng ta đều là tuấn kiệt, cho dù Công chúa coi trọng ai thì trẫm cũng đều nguyện ý làm mai, ban hôn cho bọn họ.”

Không chỉ hai sứ thần ủ rủ mà ngay cả hoàng thân quốc thích ở bên dưới cũng lộ ra thần sắc thất vọng.

Sứ thần Miến Điện mỉm cười, tiểu lý tàng đao, nâng ly nói, “Bệ hạ cao cao tại thượng, thật sự làm tiểu thần cảm phục. Tiểu thần mượn ly rượu ngon này kính bệ hạ một ly.”

Sứ thần đều là những người lấy đầu lưỡi làm vũ khí, lời này của sứ thần Miến Điện so với sứ thần Thát Đát thẳng tính còn công lực hơn nhiều. Minh Trạm không lưu tự chính là cao thượng, như vậy Thái thượng hoàng như Phượng Cảnh Kiền ngầm đồng ý Minh Trạm không lưu tự thì tính là cái gì?

Minh Trạm cười nói, “Nếu người khác nói như vậy, trẫm có thể xem là hắn đang châm ngòi khiêu khích tình cảm phụ tử của trẫm và phụ hoàng. Bất quá Miến Điện các ngươi nói như vậy thì trẫm sẽ tin là ngươi đang tán thưởng trẫm. Trẫm nhớ rõ Vương vị hiện tại của Quốc vương các ngươi là do hắn kế thừa từ trong tay đường bá phụ Diệu Nhật của hắn có đúng hay không?”

Sứ thần Miến Điện đã quá tuổi tứ tuần, nhưng dung mạo vẫn mang theo vài phần nhạy bén, thản nhiên mỉm cười, “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, như thế xem ra bệ hạ và Quốc vương của ta đều là người có đại phúc.”

“Đúng vậy, mọi người đều bảo là trẫm có phúc.” Minh Trạm mỉm cười, thoải mái nói, “Quốc vương của các ngươi đương nhiên cũng có phúc, chẳng qua đáng tiếc là Diệu Nhật Vương vô phúc, nghe nói Diệu Nhật Vương có tám nam ba nữ và mười mấy tôn tử, thế nhưng lại gặp phải tai họa bất ngờ, bệnh nặng một trận, tất cả đều qua đời.”

Cho dù sứ thần Miến Điện mặt dày thế nào thì nụ cười trên môi cũng trở nên cương cứng. Ai chẳng biết Quốc vương Miến Điện hiện tại đều không phải là chính thống mà chỉ là đường điệt do Diệu Nhật Vương thu dưỡng. Khi còn trẻ, Quốc vương Miến Điện đã bừng bừng dã tâm, sau khi soán vị thì chém tận diệt tuyệt huyết thống của Diệu Nhật Vương. Có lẽ là làm chuyện thất đức cho nên đến nay vẫn vô tự.

Minh Kỳ nheo mắt, cười một tiếng, “Ta nhớ rõ Quốc vương của các ngươi không có nữ nhi, như vậy Công chúa là từ đâu mà đến?”Ăn cướp còn la làng, lại dám đi chê cười kẻ khác.

Sứ thần Miến Điện thấy Minh Kỳ mặc hoàng sam ngân giáp, đầu đội kim quan, dung mạo tuấn mỹ, đỉnh đạc ngồi bên dưới Phượng Cảnh Kiền, trong lòng vừa suy nghĩ Minh Kỳ có thân phận gì, vừa mỉm cười nói, “Quốc vương của ta thu dưỡng nữ nhi của Nại Đạt tướng quân, phong làm Công chúa, ý muốn cùng Thiên triều kết minh.” Kỳ thật sứ thần Miến Điện đã có chút hối hận vì nói năng lỗ mãng, Công chúa nhà hắn đương nhiên là nhắm vào Minh Trạm, không ngờ Minh Trạm lại chuyển Công chúa ban cho tôn thất. Sứ thần Miến Điện có chút bất mãn, liềm đâm chọt Minh Trạm một câu, lại quên mất Minh Trạm xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, tuy rằng hiện tại Trấn Nam Vương phủ và Miến Điện không còn chiến tranh căng thẳng nhưng tranh chấp trong phạm vi nhỏ thì vẫn liên tục xảy ra.

Trấn Nam Vương phủ hiểu biết vương thất của Miến Điện còn hơn cả hoàng thất đế đô, hắn vừa nói một câu thì lập tức bị Minh Trạm mỉa mai ngược lại, nay ngay cả gốc gác của Công chúa nhà mình cũng bị vạch trần, cảm thấy thật sự mất mặt.

Minh Trạm cũng không để ý đến sứ thần Miến Điện, hắn thản nhiên nâng ly nói với Minh Kỳ, “Thì ra là thế, vẫn là tỷ tỷ hiểu biết rõ ràng.” Không ngờ suốt ngày đánh nhạn của người ta, nhưng suýt nữa lại bị nhạn mổ trúng mắt.

Mặc dù Minh Trạm không nói gì, bất quá giá trị kim lượng của Công chúa Miến Điện bị giảm xuống rõ ràng!

Sứ thần Việt Nam liếc mắt nhìn sứ thần Miến Điện, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, “Bệ hạ có thể yên tâm, Công chúa Khuynh Thành của quốc gia chúng ta là nữ nhi thân sinh của Quốc vương, từ trước đến nay luôn được Quốc vương của chúng ta sủng ái. Vì Công chúa ngưỡng mộ văn hóa Thiên triều cho nên tự nguyện kết thân cùng Thiên triều.”

Việt Nam và Miến Điện vốn cách nhau bởi vương quốc Lan Xang, tuân theo nguyên tắc xa thân gần đánh, quan hệ của hai nước cũng không kém. Tuy nhiên những năm gần đây, vì vương quốc Lan Xang bị chia cắt, Việt Nam và Miến Điện cùng nhau tranh giành quốc thổ của Lan Xang, thường xuyên đánh chiếm vài trận, vì vậy bọn họ như nước với lửa, nhân cơ hội này sứ thần Việt Nam đương nhiên muốn chế nhạo sứ thần Miến Điện một trận. (Lan Xang = nước Lào cũ)

Sứ thần Miến Điện lộ ra nụ cười châm chọc, “Để ta nói thì Công chúa quý quốc tuy là nữ nhi của Quốc vương nhưng cũng không quá may mắn đâu!”

“Ngươi nói bậy bạ gì vậy!” Sứ thần Việt Nam nhất thời sầm mặt, cả giận nói, “Công chúa của quốc gia ta là ái nữ của Quốc vương, làm sao có thể đem đi so sánh với nữ nhi tiện dân của các ngươi!”

“Ngươi nói ai là tiện dân!” Sứ thần Miến Điện cũng tức giận, chỉ vào sứ thần Việt Nam mà nói, “Nhìn xem tên của Công chúa các ngươi gọi là gì đi. Khuynh Thành Khuynh Thành, Khuynh nghĩa là gì, là lật đổ là nghiêng ngã. Hừ, Công chúa nhà các ngươi nên gọi là Công chúa Vong Quốc thì mới đúng! Nay Hoàng đế bệ hạ vừa đăng cơ mà các ngươi lại đưa đến một Công chúa Vong Quốc thì chẳng phải là đang nguyền rủa Hoàng đế bệ hạ hay sao.” Vừa cãi vừa gây thù chuốc oán với nước Việt.

Minh Trạm thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng, hóa ra khuynh thành còn có nghĩa là vậy.

Quan viên Đại Phượng đều cố gắng nhịn cười, nào ngờ hai vị sứ thần đối đầu càng lúc càng hăng say, từ quân tử đối khẩu lại chuyển sang động thủ, xắn tay xắn chân.

Văn nhân đánh nhau thật sự bất nhã.

Hai người bóp cổ nhau, dưới chân đá tới đá lui, miệng thì mắng rủa, “Ngươi động thủ lần nữa thử xem! Ngươi động thủ lần nữa thử xem! Ngươi động thủ lần nữa thử xem! Ngươi động thủ lần nữa thử xem!” Trong chốc lát liếc mắt khinh thường, nhìn thấy đối phương sắp bị ngạt thở, miệng mồm càng thêm mạnh mẽ, “Bóp chết ngươi này! Bóp chết ngươi này! Bóp chết ngươi này! Bóp chết ngươi này!”

Minh Trạm chỉ lo xem náo nhiệt, vẫn là Phượng Cảnh Kiền trừng mắt nhìn Minh Trạm một cái rồi phân phó, “Còn không mau tách các sứ thần ra.”

Đám tiểu thái giám vội vàng ùa lên kéo ra hai kẻ oan gia đang hăng say động thủ. Phượng Cảnh Kiền mỉm cười giảng hòa, “Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của trẫm và Minh Trạm, các ngươi đến đây là để chúc mừng trẫm và Hoàng đế, vì sao lại động tay động chân như thế.”

Sứ thần Việt Nam chỉnh trang y phục rồi lập tức đứng dậy thi lễ, nói một cách khách khí cung kính, “Thỉnh nhị vị bệ hạ thứ tội, sứ thần Miến Điện sỉ nhục Công chúa của quốc gia ta. Quý quốc có câu chủ nhục thần tử, tiểu thần há có thể dung tha cho hắn, thỉnh nhị vị bệ hạ thứ lỗi cho thần đã thất nghi.” Lại hung hăng nói với sứ thần Miến Điện, “Chuyện hôm nay, quốc gia của ta nhất định sẽ không để yên đâu!”

Sứ thần Miến Điện xoa xoa vết bầm tím trên cổ, cũng hành lễ tạ tội trước, sau đó liếc mắt coi rẻ sứ thần Việt Nam, nói một cách khinh bỉ, “Ta chờ đó!” Để xem ngươi có thể làm được gì!

Không thể gả được Công chúa mà lại kết thêm một tầng thù hận.

Minh Trạm nhìn cảnh tượng náo nhiệt, bèn nói, “Nào nào, xem ca múa đi. Các ngươi ở phía Nam, cũng kiến thức một chút văn hóa ca múa của Thiên triều chúng ta đi chứ!”

Yến tiệc chấm dứt cũng không muộn, ở thời này không có quan niệm sống về đêm như thời hiện đại.

Nên nhớ cổ đại có giới nghiêm ban đêm.

Vì sao cổ nhân dậy sớm, đó là vì ngủ sớm. Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng cổ nhân là siêu nhân hay sao, canh ba ngủ mà canh năm đã dậy? Mọi người sớm tan yến tiệc về nhà đi ngủ, sáng mai còn phải lâm triều nữa mà.

Phượng Cảnh Kiền cười hỏi Minh Trạm, “Làm sao mà ngươi có thể nhìn ra phó sứ Thát Đát chính là tam Vương tử giả trang, trẫm cũng không nhìn ra cơ đấy.”

“Phi Phi nói cho ta biết.” Minh Trạm cũng đang muốn hỏi, “Phi Phi, làm sao mà ngươi nhận ra tam Vương tử kia?”

Nguyễn Hồng Phi ngồi bên cạnh nhưng lại làm như không nghe thấy lời của Minh Trạm, đương nhiên hắn sẽ không giải thích cho Phượng Cảnh Kiền biết.

Phượng Cảnh Kiền rất chướng mắt bộ dáng tỏ ra đại gia của Nguyễn Hồng Phi, hắn cười một cái rồi nói với Minh Trạm, “Khuya rồi, bận rộn cả ngày, sáng mai còn phải lâm triều nữa. Các ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi.” Phái gian tế Minh Trạm ra ngoài.

Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi đến Thiên điện, để cung nữ hầu hạ thoát long bào, sau đó rửa tay rửa mặt, cùng Nguyễn Hồng Phi ngâm chân trong một cái chậu.

Mu bàn chân của Minh Trạm cao hơn thường nhân một chút, gan bàn chân cong thành một độ cong, hơi múp míp. Gan bàn chân cọ cọ lên mu bàn chân trắng mịn của Nguyễn Hồng Phi, thật sự là không có thiên lý mà, ngay cả bàn chân cũng đẹp mắt hơn cả hắn. Minh Trạm dụng tâm hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, làm sao ngươi nhận ra tam Vương tử Thát Đát vậy?”

Vương tử người ta cố ý ngụy trang, cho dù Minh Trạm cảm thấy tiểu phó sứ này có vẻ ngoài hiên ngang tuấn tú nhưng cũng không thể nhìn ra khí phách Vương tử gì từ trên người của hắn, càng không thể nghĩ đến chuyện hắn là Tam Vương tử, vẫn là nguyễn Hồng Phi lặng lẽ nhắc nhở Minh Trạm, thế cho nên đêm nay Minh Trạm mới nổi bật như vậy, làm kinh sợ sứ thần Thát Đát.

Ngay cả hoàng thân quốc thích Đại Phượng cũng bị Minh Trạm gây sửng sốt, lén lút nói, “Bệ hạ thật biết cách nhìn người nha.” Vậy mà chúng ta lại chẳng nhìn ra.

Hoặc là rất nhiều người có suy nghĩ khác, cho dù không tiện nói ra khỏi miệng nhưng đáy lòng càng thêm kính sợ Minh Trạm.

“Trước đây ta đã gặp hắn một lần, tuy con người khi lớn lên thì dung mạo sẽ thay đổi, nhưng nhìn kỹ một chút thì tự nhiên sẽ nhận ra.” Nguyễn Hồng Phi thở dài.

Minh Trạm nhất thời không thích ý, nói một cách đầy ghen tuông, “Ngươi nói vậy là sao! Có phải tiếc nuối vì không được gặp hắn nhiều lần phải không! Bề ngoài của hắn làm sao mà sánh bằng ta cơ chứ.” Bấm đốt ngón tay, dường như Minh Trạm đã ngộ ra được điều gì đó, cẩn thận nhìn chằm chằm Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, có phải ngươi đặc biệt thích tiểu hài nhi đúng không!” Chẳng lẽ là luyến đồng! Nếu không thì làm sao mà trước đây Phi Phi nhà hắn lại đặc biệt chiếu cố đến hắn như vậy cơ chứ!

“Xảo quyệt, yếu ớt, khóc nhè. Trên đời này còn có thứ gì càng đáng ghét hơn tiểu hài nhi hay sao?”

Nguyễn Hồng Phi nhấc chân ra khỏi chậu nước, lập tức có thị nữ xinh đẹp cầm khăn nhẹ nhàng cẩn thận lau khô. Nguyễn Hồng Phi xốc chân lên giường, mỉm cười liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Bất quá sự thật là đại đa số tiểu hài nhi đều thích ta.”

Minh Trạm không thèm bận tâm đến lời trêu đùa của Nguyễn Hồng Phi, chúi đầu vào bấm đốt ngón tay mà tính toán, nhất thời cảm thấy bất ổn: Cũng không phải nha, tính từ thời Ngụy Ninh, lúc ấy lông còn chưa đủ dài để làm chuyện có lỗi với Phi Phi nhà hắn, vậy mà cũng nhớ thương đến hai mươi năm. Hiện tại xuất hiện thêm tên tam Vương tử chó má kia, mà lại là quen biết từ trước nữa chứ!

Minh Trạm càng thêm bất an, vẫy vẫy chân cho ráo nước rồi xoay người leo lên giường, làm cho nệm giường bị ẩm thấp, khiến Nguyễn Hồng Phi phải vỗ mông hắn, “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, lau khô chân rồi mới được lên giường!” Trước kia khi Minh Trạm theo đuổi Nguyễn Hồng Phi [Ngụy Ninh] thì hận không thể đắp thêm hai lượng vàng lên mặt của mình, nhất cử nhất động đều cẩn thận chu đáo, sợ Nguyễn Hồng Phi chán ghét. Nay người đã lọt vào tay, Minh Trạm dần dần lộ ra bản tính lười biếng, tỷ như: không lau chân liền lên giường.

Minh Trạm đem chân dí vào trong chăn, “Khô rồi khô rồi!” Sau đó bèn nói với cung nhân trong phòng, “Các ngươi lui xuống hết đi, không cần người gác đêm.” Lập tức kéo lấy chăn của Nguyễn Hồng Phi, mặt dày mày dạn mà chui vào.

Nguyễn Hồng Phi sờ sờ cái bụng mềm mại của Minh Trạm, “Ngủ sớm đi, mệt mỏi cả ngày rồi, không ngủ sao?”

“Ngươi và Tam Vương tử kia không có gì chứ?”

“Cái bụng chỉ toàn nam đạo nữ xướng.” Nguyễn Hồng Phi chế nhạo một câu, “Ngươi động não chút đi, ta chỉ thấy vị tam Vương tử kia một lần thì có thể có cái gì cơ chứ?” (nam đạo nữ xướng = nam trộm cắp, nữ mại dâm)

“Thấy từ khi nào?” Minh Trạm hừ hừ, “Vô duyên vố cớ mà lại đi gặp tiểu Vương tử nhà người ta để làm gì? Cho dù lúc đó ngươi ở trong quân của Bình Dương Hầu nhưng Vương tử Thát Đát của người ta cũng không phải nói gặp là có thể gặp dễ dàng như vậy!”

“Ngươi có biết chuyện của Công chúa Chiêu Ḥa hay không?”

“Ừm, khi Tiên đế còn sống thì có hòa thân Công chúa cho Thát Đát.” Tiên đế có bảy nữ nhi, ngoại trừ Kính Mẫn đại Công chúa, Phúc Xương đại Công chúa, Thái Dương đại Công chúa, còn lại đã sớm qua đời, ngay cả hậu tự cũng không còn. Vị Công chúa Chiêu Hòa này là kẻ bạc mệnh nhất, phải đi Tây Bắc thảo nguyên.

Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Ngoại trừ Nguyễn lương đễ bên cạnh Lệ thái tử thì ta còn có một tỷ tỷ chính là Công chúa Chiêu Hòa.”

“Kỳ thật ngay từ đầu Nguyễn Hạo Phong cũng không biết thân thế của ta và tỷ tỷ, phế hậu Phương thị ngẫu nhiên biết được tin tức này. Bà ấy vẫn luôn kiêng kị ta, bèn đem chuyện này nói cho Nguyễn Hạo Phong. Sau đó sứ thần Thát Đát đến cầu thân Công chúa cho Khả Hãn, khi ấy mẫu thân đã qua đời, Nguyễn Hạo Phong liền hiến tỷ tỷ cho Tiên đế để giải quyết rắc rối này. Vì giữ chữ tín với Phương thị nên mới đưa đại tỷ cho Thái tử làm Lương đễ.” Nguyễn Hồng Phi nghĩ đến bộ dáng dở sống dở chết của Nguyễn Hạo Phong thì lập tức cảm thấy thoải mái, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Ôi chao.

Minh trạm chợt cảm thấy vô cùng hưng phấn, “Như vậy Tiên đế không biết Công chúa Chiêu Hòa là huyết mạch của hoàng thất hay sao? Nữ nhi tư sinh cũng là nữ nhi mà!” Loại hòa thân này xưa nay là lấy khuê nữ của người ta cho đủ số, nghe nói Tiên đế là một người mềm lòng.

“Tỷ tỷ vốn không phải nữ nhi của Tiên đế.”

Đôi mắt của Minh Trạm lóe sáng, “Cũng không phải nữ nhi của Nguyễn Hầu hay sao?”

Nguyễn Hồng Phi không nói chuyện, Minh Trạm hỏi, “Như vậy Nguyễn Hồng Vũ là nhi tử thân sinh của Nguyễn Hầu ư?”

“Hồng Vũ thì đúng.”

Trời ạ, còn có người có thể đeo sừng cho Nguyễn Hầu nữa sao? Minh Trạm cảm thấy Nguyễn Hầu không chỉ đeo sừng trên đầu mà phải là mọc sừng trên đầu mới đúng!

Minh Trạm thấy sắc mặt hậm hực của Nguyễn Hồng Phi, bèn khuyên nhủ Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi thấy đó, Nguyễn Hầu đã sớm gặp báo ứng.” Thảo nào lại biến thái như vậy, nếu là ngươi thì ngươi có chịu nổi không!

Lúc này Minh Trạm cũng không bận tâm đến chuyện ghen tuông, hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Sau này ngươi có đi thăm Công chúa Chiêu Hòa hay không?”

“Có.” Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Khi ta đến đó thì tỷ tỷ đã lâm trọng bệnh, sau khi tỷ tỷ qua đời thì ta liền dẫn Gia Duệ trở về.”

“Trời ạ, hóa ra Nguyễn Gia Duệ là Công chúa Thát Đát Khả Hãn!” Nghe thấy chuyện bí mật kinh thiên này, Minh Trạm cảm thán một lúc rồi mới thổn thức, “Ngươi lại đi bắt cóc hài tử của người ta nữa à!” Buôn người sao???

Nỗi buồn bực trong lòng của Nguyễn Hồng Phi bị sự ngạc nhiên của Minh Trạm phá tan thành mây khói, nghe thấy bốn chữ bắt cóc hài tử thì nhịn không được mà nhéo mông Minh Trạm một cái, oán giận nói, “Đó là nữ nhi của tỷ tỷ, cũng là điệt nữ của ta!” Hài tử của nhà mình thì làm sao lại gọi là bắt cóc cho được?

Minh Trạm thầm nghĩ, đem hài tử tách khỏi phụ thân của nó thì chẳng phải là bắt cóc hay sao! Lắc lắc đầu, hắn tỏ vẻ khó hiểu, “Vậy tại sao ngươi lại đem tôn nữ của người ta giao cho Nguyễn gia?”

“Ta ngàn dặm gấp gáp trở về, chưa kịp an bài cho Gia Duệ thì đã xảy ra chuyện bất trắc.”

Trong lòng Minh Trạm biết rõ Nguyễn Hồng Phi ghét nhất là đề cập đến chuyện của Lệ thái tử, vội vàng chuyển đề tài, “Chẳng phải trước kia ngươi đã từng nói với ta là ngươi cùng Ngụy Ninh ở ngoại ô thôn trang tu bổ thư họa hay sao, hai tháng cũng chưa về nhà cơ mà?”

“Ngốc nghếch, bất quá chỉ là che mắt người mà thôi, bằng không ta làm sao có thể thoát thân đi Tây Bắc cơ chứ?” Nguyễn Hồng Phi xoa bụng Minh Trạm, nhẹ giọng nói, “Ngươi động não một chút đi, chẳng lẽ hai lão cha tiện nhân của ngươi là kẻ ngốc, người khác không biết lai lịch của ta, nhưng bọn họ nhất định biết rất rõ. Nếu Gia Duệ thật sự là nữ nhi của ta thì làm sao có thể để ngươi thú nàng cơ chứ?”

Minh Trạm lại nghĩ đến chuyện khác, đắc ý hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Có phải lúc ấy ngươi đã thích ta rồi hay không, nếu không vì sao lại gạt ta, bảo là lai lịch của Nguyễn Gia Duệ không rõ? Hại ta hiểu lầm….Khi đó mẫu thân của ta kỳ thật là nhìn trúng Nguyễn Gia Duệ, cũng không phải là Thần Tư, nếu không phải ngươi ngáng chân thì nhất định là Nguyễn Gia Duệ đã được gả cho ta.”

Nguyễn Hồng Phi xoa bóp mông của Minh Trạm, im lặng không lên tiếng.

Minh Trạm thấy Nguyễn Hồng Phi cam chịu thì vui mừng cười he he hai tiếng, ôm lấy Nguyễn Hồng Phi đòi làm bậy, nhưng lại bị Nguyễn Hồng Phi giữ chặt hai tay đang tác quai tác quái, “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lâm triều nữa.”

Minh Trạm đã giải tỏa được tâm sự, cọ cọ mặt của Nguyễn Hồng Phi, ngáp một cái rồi than thở, “Nguyễn Hầu nuôi Nguyễn Gia Duệ mấy năm nay, ngươi nói xem, hắn có khó chịu hay không?”

Trong giọng nói mơ hồ của Nguyễn Hồng Phi dường như hàm chứa vô số thở dài, “Đây là quan trường.”

Quan Trường nào có yêu hận tuyệt đối, chỉ có tồn tại ích lợi mà thôi. Tỷ như Nguyễn Hạo Phong, cho dù hận Công chúa Chiêu Hòa và Nguyễn Hồng Phi như thế nào, thậm chí đã hy sinh hai người này, chẳng những để báo thù vì bị đeo sừng mà còn giành được vô số lợi ích cho gia tộc, thật sự là hại người ích ta, nhưng về phương diện khác, Nguyễn Hạo Phong không thể thích Nguyễn Gia Duệ. Bất quá thân phận của Nguyễn Gia Duệ có thể mang đến vô số lợi ích cho hắn, vì vậy mấy năm nay hắn luôn dành rất nhiều đãi ngộ cho Nguyễn Gia Duệ, hơn hẳn cả nữ nhi thân sinh của mình là Nguyễn Thần Tư.

Khi Nguyễn Hồng Phi mang theo một khuôn mặt khác quay về đề đô, phát hiện Nguyễn Gia Duệ trở thành nữ nhi của mình, bên cạnh còn có cung nữ do Phượng Cảnh Kiền phái đến để giả làm phu nhân khóc thương cho hắn, còn Nguyễn Hạo Phong thì bày ra đủ loại vẻ mặt, khiến cho hắn đột nhiên phát hiện hóa ra thế gian này còn có một bộ mặt khác.

Ôm lấy thắt lưng đầy đặn của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi sờ sờ khuôn mặt bóng loáng của đối phương.

Truyện Chữ Hay