Hoàng Đế Là Học Sinh Chuyên Tự Nhiên

chương 1: 1: vừa mở mắt ra đã thấy xuyên qua cmnr

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây đã là lần thứ ba Tô Ngữ mở mắt ra

Cô nhìn cái giường lạ hoắc, hoài nghi nhân sinh cmnl, giường biến hình à?

Kí ức cuối cùng cô còn nhớ là về đến nhà, ăn cơm xong ngồi chép sách.

Cứ viết viết viết xong não cứ nhũn cả ra.

Mở mắt ra lần nữa là tới cái chỗ kì lạ này rồi.

...!Chả nhẽ lại đột tử khi đang chép sách?

Vô lí, mị đang thở cơ mè

Cũng không thấy hắc bạch vô thường, đầu trâu mặt ngựa cũng không luôn.

Thế là không phải địa phủ rồi.

Tô Ngữ bắt đầu phân tích xem có thể đã xảy ra chuyện gì.

Dựa theo bộ não đã đọc tiểu thuyết mạng, % là xuyên qua cmnr.

Nhưng mè tỉ lệ phát sinh chuyện kì quái thấp vl luôn í.

Mà sách bảo là muốn xuyên không một là xe tông, hai nhảy lầu, ba sét đánh, mị có làm gì đâu.

Vậy nếu dùng bộ não khoa học thiên tài này thì chắc chắn là:

Mị đang nằm mơ rồi.

Vậy nếu đây là mộng, thế thì não cũng hơi tỉnh tỉnh rồi đấy.

Tô Ngữ cấu mặt một phát, đau vl.

...!Ờm, thế éo phải mơ rồi.

Đã như thế rồi thì Tô Ngữ cùng không nhắm mắt mở mắt check lại làm gì cho mệt người.

Cô ngồi dậy, bản năng sờ bên cạnh tìm kính đeo vào.

Chưa kịp tự hỏi kính ở đâu ra thì có người bên cạnh giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ?"

Tô Ngữ ngẩng đầu nhìn, là một cô bé mặt mũi xinh xắn đứng khoanh tay ở cạnh giường.

Cô bé vẫn đang nở nụ cười dịch vụ, nhưng đúng thật là Tô Ngữ không quen.

Tô Ngữ không bao giờ quên mặt phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp.

Nhưng dựa theo kinh nghiệm truyện cẩu huyết trong não thì chắc chắn cô bé kia sẽ bảo: "Tiểu thư, người hôn mê đã ngày rồi"

Nhưng Tô Ngữ đợi mãi cô bé không nói tiếp, hai người nhìn nhau cả nửa ngày.

Cuối cùng Tô Ngữ chủ động hỏi trước: "Cô tên là gì vậy?"

Giờ thì cô bé hoảng loạn thật sự.

Cô nhìn Tô Ngữ một hồi rồi mới mơ hồ hỏi: "Tiểu thư, người ngủ một giấc đến trưa nên ù đầu ư? Hay nô tì gọi thái y cho người được không ạ?"

Ô, xuyên qua thật này, đúng kịch bản NPC luôn.

Thế là không phải chạy đi đóng phim rồi, cũng ếu phải ngủ mớ luôn.

Tô Ngữ nhìn xung quanh một chút, đồ đạc trông khá cổ.

Quần áo trên người thì cổ trang không rõ triều đại nào.

Cuối cùng quay lại cô bé bên giường, thở dài hỏi: "Ờm thì, ta hỏi lần nữa là cô tên gì vầy?"

"Nô tì tên là A Lương, là do tiểu thư đặt"

A Lương đi lên phía trước, sờ trán Tô Ngữ, "Nô tì vô lễ"

Tô Ngữ ngoan ngoãn ngồi yên cho cổ sờ.

A Lương với Tô Ngữ có vẻ thân thiết, không giống chủ tớ lắm, chắc là thị tì theo từ nhỏ.

Nhưng mà việc quan trọng là mình là ai, đây là đâu, mình làm gì ở đây?

Tô Ngữ là một cô gái chill ăn vào trong xương cốt.

Giờ đang học cấp ba tự dưng xuyên qua cũng chả thấy sợ hãi gì, siêu bình tĩnh luôn.

Mà không chỉ bình tĩnh, lại còn phấn khích kìa, không phải chép sách đến một giờ sáng nữa.

Ứ ừ lại chả vui qué luôn.

Não cô tiếp nhận kiến thức kì quái này, chắc chắn là xuyên qua rồi thì tâm tình thả lỏng hẳn.

Sau đó nhìn A Lương, nở một nụ cười tự tin với cô nàng NPC số này.

"Nô tì không biết nữa, hay để em đi thỉnh thái y nhé?" A Lương vừa kiểm tra nhiệt độ xong lại bị nụ cười kia dọa sợ, định chạy ra ngoài tìm thái y thì bị Tô Ngữ kéo về, ấn xuống giường ngồi: "Từ từ, ngồi xuống đây đã.

Ta hỏi tí chuyện thôi"

"Không được mà" A Lương lập tức đứng lên lại bị Tô Ngữ ấn xuống.

"Nghe lời, ngoan" Tô Ngữ xoa đầu A Lương như chơi với pet nhà mình.

Thế mà A Lương bình tĩnh thật, không chạy nữa, chỉ sợ hãi nhìn Tô Ngữ: "Tiểu thư hôm nay là bị làm sao vậy?"

Tô Ngữ lúc chưa xuyên có một nhân duyên với bạn học cùng giới cực kì tốt.

Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu.

Hiện tại thì cô cần tình báo, nghĩ một chút về nội tâm A Lương, úp úp mở mở nói: "A Lương, mấy năm nay ta đối xử với em không tồi nhỉ?"

A Lương ngơ ngạc gật đầu: "Tiểu thư đối với nô tì là ân huệ như núi"

"Ầy, ta không muốn nghe mấy câu khách sáo này"

Tô Ngữ ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn A Lương.

A Lương sợ xanh mặt, ngay lập tức muốn đứng lên.

Sau lại bị Tô Ngữ cầm tay nói: "Chúng ta tuy trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng mấy năm nay ta luôn coi em là muội muội."

"Đúng là nay ta ngủ dậy, đầu óc không minh mẫn lắm, không biết vì sao lại đánh mất một ít kí ức.

Đừng nói quên mất tên của em, tên của ta ta còn chả nhớ luôn..."

"Nô tì đi mời thái y!"

Nói chuyện với NPC mệt não quá, chưa gì đã lạc đề rồi.

Tô Ngữ lầm bà lầm bầm trong lòng xong ngồi xuống đất cầm tay cô bé, hít một hơi cho bình tĩnh rồi nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn cho tất cả mọi người biết ta bị bệnh nặng ư?"

A Lương ngơ người ra, Tô Ngữ bắt lấy thời cơ: "Bệnh của ta thái y không chữa được"

"Ta đọc trong một cuốn sách cổ, bệnh này gọi là...!Mất trí nhớ tạm thời"

Cô nghiêm túc bịa chuyện tiếp: "Biện pháp duy nhất chính là cùng người thân cận hỗ trợ và giúp đỡ hồi phục trí nhớ.

Ta bảo rồi, ta coi ngươi là muội muội.

Lẽ nào em không giúp tỉ tỉ được ư?"

A Lương bị Tô Ngữ bỏ bùa mê thuốc lú cmnl.

Cuối cùng vẫn là không biết tiểu thư nhà mình bị gì nhưng mà trọng trách nặng nề làm cô bé ra sức gật đầu.

Tô Ngữ sắp xếp suy nghĩ, cuối cùng hỏi về thời đại này đã: "Hiện tại là năm bao nhiêu"

A Lương: "năm Vĩnh Chiêu thứ mười"

Tô Ngữ:...!Cái mạ, năm Vĩnh Chiêu thứ mười là cái năm nào trong lịch sự vầy trời

Cô nghĩ lại, hỏi kiểu khác: "Quốc hiểu là gì?"

A Lương: "An"

Chậc, vận khí tốt quá, xuyên cmn đến triều đại không có thật cmnr.

Thế này thì bộ não khối D dùng sao?

Tô Ngữ nhịn lại câu chửi, chuẩn bị chuyển qua chủ đề khác thì lại nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: "Triều đại trước là triều gì?"

A Lương bật dậy nghiêm túc: "Hiện tại là triều An, nhắc tới tiền triều là tội lớn, nô tì không dám"

Tô Ngữ:?

Quào, một cô bé yêu nước.

Nhưng Tô Ngữ địa khái đã hiểu tính cách cô bé rồi, ngẩng đầu nhìn cô bé với đôi mắt đáng thương.

Quả nhiên A Lương gục luôn: "Thanh"

Triều Thanh!

"Trước đấy là Đường, Tống?"

"Vâng"

A Lương mắt sáng lên: "Tiểu thư nhớ ra rồi ạ?"

"Ta cũng muốn lắm"

Tô Ngữ lắc đầu, chống cằm suy nghĩ.

A Lương ngồi ở mép giường không dám dậy, chỉ có thể nơm nớp chờ tiểu thư nhà cô hỏi tiếp.

Suy nghĩ logic chút mà nói thì từ triều Thanh đổ về trước thì có thật, nhưng sau đấy không phải cách mạng Tân Hợi loại bỏ phong kiến mà lại lên tiếp thành triều An.

Thế là bánh xe lịch xử tiếp tục trên con đường phong kiến à.

Chả trách quần áo nhìn không giống quần áo trong triều đại lịch sử nào cả.

Nó kiểu hán phục hiện đại.

Hai chữ: éo ổn

Năm chữ: cực kì éo ổn luôn

Một lúc lâu sau Tô Ngữ lại hỏi: "Ta có sách sử không? Về các triều đại trước triều Thanh ấy."

A Lương thở ra nhẹ nhõm, đứng dậy vui vẻ cười: "Tiểu thư vẫn là tiểu thư, đam mê đọc sách đó không hề thay đổi luôn."

"Lúc vào cung tiểu thư đã cho người mang đến toàn bộ sách sử của người.

Sách đang để ở thư phòng, để nô tì đi lấy"

Tô Ngữ gật đầu

Hai giây sau mới nhận ra có gì đó sai sai: "Em vừa bảo gì cơ? Vào cung á?"

"Cái này tiểu thư cũng quên ư?"

"Tiểu thư ba năm trước thông qua tuyển tú để nhập cung.

Chỉ là đương kim Thánh Thượng chưa từng vào hậu cung, cho nên tất cả cung tần bao gồm tiểu thư đều chưa được thị tẩm"

A Lương rõ ràng muốn chạy khỏi câu hỏi vì sao, chạy đi lấy sách sử, để lại Tô Ngữ ngu người ngồi ở đấy.

"Chùi mẹ, mị phải biết từ đầu chứ.

Nếu mị ở trong nhà thì thái y ở đâu ra"

"Đều do A Lương cứ tiểu thư tiểu thư, ai mà ngờ mị vào cung cmnr"

Tô Ngữ cuối cùng cũng được thả lỏng: "Xuyên một phát vào cmn hoàng cung ạ.

Cốt truyện như lìnnnnn"

Chửi một hồi thì Tô Ngữ vẫn chấp nhận chuyện này.

Nhưng giờ cô mới nghĩ ra, đã là phi tần thì nhan sắc mị có thể khuynh quốc khuynh thành ấy chứ.

Kém nhất chắc cũng ở mức thanh tú ấy nhờ.

Tô Ngữ nhìn xung quanh, bên giường có gương trang điểm nè.

Ô nó không phải gương đồng nữa rồi, là gương thủy tinh này.

A Lương nhìn kính mị cũng không sốc, thế chắc là thời này cũng tiên tiến rồi.

Tô Ngữ lầm bầm đi tới gương, tràn ngập mong chờ, nhìn gương phát.

Ui dồi.

Vẫn cái mặt đấy, chả thay đổi gì.

Lại còn làm mình chờ với chả mong

Tô Ngữ lại tự hỏi, ủa thế nếu mặt giống nhau, tên cũng giống nhau.

Thế là mị xuyên vào thân thể pha kè nào đấy hay là sống nhờ thân thể có thật?

Vế trước chắc chắn éo phải, còn vế sau...!Kí ức của thân thể không có, nhưng lại thấy cực kì quen thuộc như thể đây chính là thân thể mình.

Cô vén váy xem chân.

Tô Ngữ là người hiếu động, lại dễ có sẹo.

Mới hôm trước đạp xe ngã một phát, chân có một cái sẹo.

Mà thân thể này cũng có một cái sẹo như vậy.

...!Chả nhẽ thân thể này của mình thật?

Tô Ngữ nheo mắt nhìn, hoài nghi nhân sinh.

Thật là xuyên qua à? Hay là mình mơ siêu logic nhở?

Có khi Chúa cũng không muốn cô nghĩ nhiều đến thế, một giọng nói làm cho Tô Ngữ tỉnh lại: "Tài tử Tô tiếp chỉ!"

Tô Ngữ hoảng loạn chỉnh trang tóc tai, vội bước ra ngoài.

Là một cung nữ có địa vị cao tuổi khoảng đứng ở cửa.

Tô Ngữ thấy trong tay bà không có thánh chỉ màu vàng thì hơi nghi ngờ.

Nhưng mà để bảo vệ cái đầu nhỏ bé còn liền ở cổ, Tô Ngữ nhớ lại phim cung đấu ngày xưa xem, ngoan ngoãn quỳ xuống: "Thần...!Nô tì tiếp chỉ"

Cô ứ biết xưng hô với lễ tiết có đúng không, mà cũng không biết tài tử là cái gì, não ngu luôn rồi.

Cô giờ như bug, bình thường còn miễn cưỡng hoạt động, nhưng chả biết lúc nào sập cmnl.

"Tài tử Tô, hôm nay tám giờ chuẩn bị tiếp giá thị tẩm"

Tô Ngữ hoảng loạn nghe thấy não đứt pực phát.

Ô kìa.

Truyện Chữ Hay