38.
Năm Tân Kiến thứ hai mươi lăm, Ký Vương phi cùng Nghị Vương phi đều sinh cho Hoàng gia thêm một tiểu nữ nhi hoạt bát đáng yêu. Một đứa tên Thừa Giảo Giảo, một đứa tên Thừa Dư Hoan. Ta và Hoàng thượng mỗi người ôm một đứa bé, trêu cho bọn chúng cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.
Nhưng thời gian cầm kẹo chơi với cháu chưa kéo dài lâu, một năm sau, ngoại bang cử binh quấy nhiễu Nam Cương, khí thế hung hăng vội vàng không kịp chuẩn bị. Hoàng thượng nhiều lần ngẫm nghĩ, quyết định ngự giá thân chinh.
Liên Nhị vào cung ở cạnh ta, an ủi đám tiểu bối của chúng ta rất xuất sắc. Có Tề Lăng Nhiên, trưởng tử của đại ca ta Tề Thường đi theo. Còn có con trai nàng Gia Hạo theo quân, có trí có mưu, dám liều dám đánh. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng ta xé bánh hạt vừng bỏ vào miệng mà vẫn không thấy có hương vị gì.
Để tránh ta buồn sầu nghĩ nhiều, Thái tử phi thỉnh thoảng lại dẫn tiểu Thái tôn Thừa Ngọc Càn vào cung thỉnh an. Đứa bé cao vừa đến gối lại hết sức thông minh hiểu chuyện, cử chỉ khí chất cũng dịu dàng trong sáng giống phụ thân nó. Ký Vương phi và Nghị Vương phi cũng thường ôm tiểu nữ nhi của mình tới nói chuyện cùng ta. Ta dỗ dành đám cháu gái nhỏ cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nhưng cho dù cháu trai, cháu gái lúc nào cũng hầu hạ dưới gối, ta vẫn thường lơ đãng như cũ. Thừa Nguyên Chỉ không ở đây, tâm hồn ta luôn bất giác trôi đến Nam Cương xa xôi.
Qua hai năm, Hoàng thượng cuối cùng cũng đại thắng khải hoàn. Cửu Châu lại thêm một mảnh đất rộng lớn.
Hôm ấy ta ôm Thừa Nguyên Chỉ khóc như một tiểu cô nương, ngay cả Tiểu A Hoan cũng nhanh nhẹn nói: “Hoàng tổ mẫu trông thấy gia gia còn hay khóc nhè hơn cả A Hoan.” Kết quả bị Càn Nhi che miệng kéo đi ăn bánh quế.
Hoàng thượng lau sạch nước mắt ta, nhịn không được trêu ghẹo: “Tiểu A Hoan giống với Nghị Nhi năm đó, là đứa lắm mồm nhất. Trẫm rời kinh hai năm, trở về lại bị cháu gái nhỏ của mình làm trò cười rồi.”
“Hoàng thượng còn nói đùa.” Ta đấm Hoàng thượng, nước mắt ào ào lăn xuống, nhịn không được chạm vào mặt Hoàng thượng, lại ôm eo Hoàng thượng: “Thần thiếp mỗi ngày đều lo đến chết…”
“A Âm đừng khóc, đừng khóc. Sao trẫm xảy ra chuyện được chứ?” Hoàng thượng kéo ta vào ngực nhỏ giọng an ủi, chậm rãi nói nhỏ: “Trẫm còn muốn giao giang sơn thái bình vào tay con chúng ta nữa.”
Hoàng thượng xưa nay nói được làm được. Chiến dịch Nam Cương kết thúc, sau đó trong hai mươi năm biên cảnh an ổn. Trời yên biển lặng, tiến dần đến khung cảnh quốc thái dân an.
Năm Tân Kiến thứ năm mươi mốt, ta bắt đầu quên đi người và sự việc. Thái tôn đều đã cưới cháu dâu, sinh hạ bé con béo tròn mà ta còn dông dài nói sao Càn Nhi còn chưa lấy thê tử. Cho dù thái y ngày ngày đi vòng quanh ta, thân thể của ta ngày một suy nhược mệt mỏi. Thái tử giám sát chính vụ đã hai năm, Hoàng thượng dứt khoát đưa ta đến hành cung, toàn tâm tĩnh dưỡng.
“Hoàng hậu, đừng ngủ, bóp vai cho trẫm đi, mỏi lắm.” Hoàng thượng lắc cánh tay ta, đánh thức ta ngồi trên ghế chẳng biết thiếp đi từ lúc nào.
“Hoàng thượng, chân bản cung cũng mỏi, chàng cũng đấm bóp đi.” Ta thấy hắn không thèm để ý đến cung nhân khắp điện, còn sai người chuyển ghế tựa đến bên cạnh sai khiến ta. Ta hờn dỗi nhéo vai hắn, gác chân lên người hắn.
Cung nhân khắp điện lập tức cúi đầu che miệng cười.
Ta sống rất thoải mái trong hành cung. Hôm nay xem hát hí khúc, ngày mai nghe kể chuyện, nhưng vẫn không cản được mình ngày càng ưa ngủ, không cản được mình thường xuyên thất thần. Thậm chí khi Hoàng thượng rời đi một canh giờ rồi trở lại, trong đầu ta lại hơi cảm thấy mơ hồ.Hoàng thượng một khắc cũng không muốn rời xa ta. Hắn rất sợ trông thấy ánh nhìn xa lạ trong mắt ta.
Sáng hôm ấy, Hoàng thượng còn đang ngủ yên thì ta đã tỉnh giấc. Nếu như tinh thần ta ngày càng không tốt, Hoàng thượng cũng ngày càng không thể ngủ yên. Lúc này hắn khó lắm mới ngủ yên ổn, ta thấy bên ngoài đã có nắng sớm, liền lặng lẽ tự mình rời giường, không đành lòng đánh thức Hoàng thượng.
Ta khó lắm mới được khoan khoái tinh thần, để Thuý Tâm bầu bạn bên ta cả đời đỡ ta đi dọc theo bờ sông, nhớ lại lúc mang thai Nghị Nhi và Ký Nhi mới có hai mươi tuổi mà giờ đầu đã đầy tóc bạc.
“Ma ma?” Ở góc rẽ, ta thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, híp mắt suy nghĩ rất lâu mới nhớ hình như là lão ma ma năm đó đã từng hầu hạ ta ở hành cung.
“Lão nô khấu kiến Hoàng hậu nương nương.” Lão nhân cuống quít đứng dậy lễ bái.
“Là Chu ma ma sao?” Ta kinh ngạc. Thế sự biến thiên, thời gian thay đổi. Sao Chu ma ma có thể giống với lúc trước như cỏ cây nơi đây chứ.
“Bẩm hoàng hậu, lão nô là Trịnh ma ma. Chu ma ma là ngoại tổ mẫu của lão nô. Sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, lão nô đã tới đây thay bà ấy trông coi Quang Hoa Các.” Trịnh ma ma nhìn ta, sắc mặt có chút ngại ngùng luống cuống: “Ngoại tổ mẫu của lão nô khi còn sống thường nhắc về hoàng hậu.”
Quang Hoa Các, ta ngẫm nghĩ một lát, cái tên này hơi lạ lẫm. Có điều bây giờ ta đã không thể nhớ được rất nhiều chuyện, không nhớ ra cũng là điều bình thường.
“Quang Hoa Các là nơi nào?” Ta vừa bước vừa chậm rãi hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu, Quang Hoa Các là hành cung Hoàng thượng ở khi còn là hoàng tử. Ngoại tổ mẫu của ta là nhũ mẫu của Hoàng thượng, được nhận thánh ân vinh hạnh trông coi Quang Hoa Các, yên ổn sống hết quãng đời còn lại ở hành cung.” Trong đôi mắt đục ngầu của Trịnh ma ma là vẻ tự hào cùng cảm kích.
Nhũ mẫu? Ta không biết Chu ma ma từng chăm sóc ta mang thai là nhũ mẫu của Thừa Nguyên Chỉ. Có điều, nếu Quang Hoa Các là nơi Thừa Nguyên Chỉ ở lúc nhỏ, ta cũng có hứng thú muốn đến xem chút.
Quang Hoa Các được chăm sóc thường xuyên, phòng ốc như mới. Trịnh ma ma cung kính đẩy cửa lớn màu son cho ta, cây lê khắp vườn đột nhiên đập vào tầm mắt, tán lá xum xuê, hoa nở ngợp trời. Ta nhất thời ngơ ngẩn, gió thổi hoa lê mang theo mùi thơm nhàn nhạt bay tới. Từ đáy lòng ta dâng lên một cảm giác thân thiết đã lâu.
“Vọng Lê Viên?” Ta rảo bước đến đình viện, mặc cho hoa lê rơi đầy đầu. Đình viện đầy cây lê rất giống với Vọng Lê Viên cạnh Tề phủ năm xưa, nơi đã mang theo biết bao kỉ niệm tuổi thơ của ta.
Thuý Tâm từ từ đẩy cửa điện ra. Trong điện được quét dọn rất sạch sẽ, hương hoa lê phiêu đãng bay nhẹ trong không trung.
“Hoàng hậu nương nương!” Thuý Tâm kinh ngạc la lên.
Ta cũng kinh ngạc, bên trong điện bố trí kì dị. Hai bên nội thất hoàn toàn khác biệt lại hoà vào cùng một không gian. Phía tây có giá sách, thư án, bút mực giấy nghiên, rõ ràng là phòng ngủ của hoàng tử. Mà ở phía đông lại có gương lược hoa cỏ, vòng ngọc phỉ thuý, lại rõ ràng giống khuê các của cô nương.
Ta dạo bước đến một góc khuê các, những năm tháng thiếu nữ trong nháy mắt ùa tới. Gương đồng quen thuộc, hoa cài quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, quãng thời gian niên thiếu quen thuộc. Ta run rẩy như bước vào khoảng thời gian thuở dậy thì mấy chục năm trước, thấy cô bé xinh xắn trộm bảo đao của huynh trưởng rồi trốn vào chăn không dám nói lời nào, thấy nàng vô ý bị kim đâm vào ngón tay khiến trưởng tỷ đau lòng không tiếp tục bảo nàng thêu hầu bao nữa, thấy nàng mặc váy cho chính tay mẫu thân may, đứng soi trước gương cười tươi như hoa…
Ta cầm một cây trâm ngọc nhỏ thường hay đeo hồi bé, hốc mắt rưng rưng: “Bản cung tưởng chúng đã bị trộm mất khi Tề gia bị lưu vong, sao lại ở đây?”
“Bẩm hoàng hậu, ngoại tổ mẫu nói là do Hoàng thượng trước khi đăng cơ đã cho người thu xếp. Hoàng thượng không cho lan truyền ra, chỉ dặn dò trông coi thật tốt.” Ngữ điệu của Vương ma ma mang vẻ bừng tỉnh. “Thì ra đây đều là đồ khi còn là cô nương của Hoàng hậu nương nương.”
Đúng vậy, đều là đồ của ta năm đó. Thừa Nguyên Chỉ rốt cuộc đã thu thập chúng từ lúc nào, lại dốc lòng bố trí ở Quang Hoa Các?
Ta không khỏi quay đầu nhìn về bên còn lại. Ánh náng chiếu vào những hạt bụi nhỏ. Ta chậm rãi đi qua, đây là phòng ngủ lúc nhỏ của Thừa Nguyên Chỉ sao? Ta vuốt ve chồng sách niên đại đã lâu, tựa như nghe được tiếng đọc sách khẽ khàng của thiếu niên ôn nhuận từ trong đống bụi. Ta bị một tập sách mỏng cũ kỹ thu hút. Kiểu dáng của nó rất kỳ lạ, trang sách cong lên như đã bị lật qua lật lại rất nhiều lần cũng như nằm yên lặng đã nhiều năm. Ta cầm lên tuỳ ý lật một trang, lại thấy được nét chữ rất tinh xảo.
“Ngày mười hai tháng năm, năm Cảnh Đức thứ mười hai, ta và cận vệ cải trang đến Vạn Hoa Tự khấn bái cho phụ mẫu được an khang. Bên cạnh là một cô bé mặc váy đỏ tươi, quỳ lạy ba cái cầu Phật, mong người canh thành thích ăn bánh gạo để nàng toại nguyện trèo lên tường. Ta biết đó là con gái út của Tề gia. Lời cầu xin này thực sự hiếm gặp, ta cười không nói được gì.”
“Ngày hai sáu tháng sáu, năm Cảnh Đức thứ mười hai, sóng gió trong cung dần dâng lên. Ta do dự dạo bước trên tường thành, lại gặp tiểu nữ nhi của Tề gia đang ngước nhìn tường thành. Khó nén khát vọng nhưng lại trông rất uỷ khuất, có lẽ đã nhiều lần cầu Phật mà không có kết quả.”
“Mùng một tháng bảy, năm Cảnh Đức thứ mười hai, ban đêm ta một mình leo lên cao, quả nhiên lại gặp A Âm của Tề gia mặc một thân huyền y đang trèo tường trong đêm. Dáng người như trăng, dung mạo như tiên nữ. Ta cúi đầu cười, để Gia Nghĩa đến tương trợ. Cuối cùng đã tìm được cách trèo tường, đạt được ước muốn.”
“Mùng ba tháng tám, năm Cảnh Đức thứ mười hai, ta thấy A Âm của Tề gia tuy ngang bướng nhưng lại thẳng thắn đáng yêu, không lừa gạt hay âm thầm tranh đấu như người trong hoàng gia của ta. Ta ngưỡng mộ nàng.”
“Ngày mười chín tháng chín, năm Cảnh Đức thứ mười hai, mẫu phi gọi ta đến. Hai nhà Hàn – Tề đã bàn xong chuyện kết thân. Ta và Thái tử cuối cùng khó có thể trọn vẹn đôi đường. Hai nhà Hàn – Tề chính là kẻ địch của ta. Tim ta chợt đau nhức, chỉ nghĩ cô bé ấy chính là người Tề gia.”
“Ngày mười lăm tháng mười một, năm Cảnh Đức thứ mười hai, ta bị nhiễm phong hàn. Thống khổ mấy ngày nhưng lại khó nhịn nỗi tương tư trong lòng. Không biết A Âm hôm nay có vui không?”
….
Ta lật từng trang ố vàng có bút tích của Thừa Nguyên Chỉ, bắt đầu từ năm Cảnh Đức thứ mười hai và kết thúc vào năm Tân Kiến nguyên niên. Bút tích bị thời gian ăn mòn trở nên nhạt nhoà, nhưng bóng dáng của ta cùng tình ý của hắn hiện lên trong nét chữ ngày một rõ ràng hơn. Hắn để Gia Nghĩa lén giúp ta trèo lên tường thành. Hắn để ám vệ yên lặng bảo vệ ta chu toàn. Hắn đang rơi vào tình thế khó xử tranh giành giữa hai đảng, nhưng lại không nhịn được mà dừng chân ở Vọng Lê Viên vì ta. Hắn vì suy nghĩ điên cuồng muốn cưới ta làm thê mà mấy đêm liền không ngủ được. Hắn âm thầm đánh tiếng quan viên để họ đối xử tốt với cả nhà Tề gia bị lưu vong. Hắn hao tổn tâm tư cất giữ đồ thuở nhỏ của ta trong hành cung rồi phái người trông nom… Từng chuyện một đều hoá thành long phượng khắc lên trang giấy từ mấy chục năm trước, trước mắt ta hiện lên từng câu chuyện cũ được che giấu cẩn thận.
A Chỉ, chàng từng đau khổ lâu như vậy vì ta, yên lặng làm nhiều việc như vậy vì ta. Tại sao chưa từng đề cập nửa lời với ta?
Hai mắt ta đẫm lệ, mơ màng nhìn bên ngoài cửa sổ. Gió xuân thổi khiến hoa lê bay lả tả. Ta bỗng trông thấy Hoàng thượng vội vàng bước vào trong viện. Hắn ngước mắt, nhìn qua song cửa sổ thấy ta đang rưng rưng. Ánh mắt giao nhau, trong đáy mắt còn lưu lại một chút bối rối.
Trải qua hơn năm mươi năm hồng hoang, ta để tập sách xuống, bước ra cửa hoà vào hoa lê bay ngập trời. Hoàng thượng đi về phía ta, tựa như tiểu nữ nhi Tề gia cuối cùng cũng mở được cửa lớn Tề phủ, đi về phía Ninh Vương trẻ tuổi đang một mình đứng tại Vọng Lê Viên đợi chờ và nhung nhớ người trong lòng đã lâu.
Ta lảo đảo bỏ những người khác sang một bên, không màng tất cả lao vào lòng Hoàng thượng.
“Vì sao không gọi trẫm dậy?” Hoàng thượng ôm ta dựa vào một gốc lê. Ngữ khí giống như thiếu niên lo lắng cuối cùng cũng tìm được cô nương ham chơi lạc đường trong phố xá sầm uất.
“A Âm sai rồi.” Ta nhắm mắt tựa vào ngực Hoàng thượng, ngoan ngoãn nhận sai, trái tim đập liên hồi.
“Sao lại đi dạo đến đây.” Hoàng thượng cẩn thận nhặt hoa lê trên đầu ta, vùi vào cần cổ ta khẽ hít hà: “Một thân vương mùi hoa.”
“Vì sao không nói cho ta biết hành cung còn có một sân trồng đầy hoa lê?” Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng. Dưới nắng xuân ấm áp, Hoàng thượng trong mắt ta cũng không phải đã ngoài sáu mươi mà là thiếu niên lang mười sáu tuổi đẹp trai năm đó, hào hoa phong nhã, tinh thần phấn chấn. “Có phải cố ý ghi lại chuyện ngày xưa rồi giấu đi không nói cho ta, để khi ta tự mở ra sẽ càng thêm thương tiếc, càng thêm đau lòng phải không?” Ta nén nước mắt. “Hoàng thượng thật sự giảo hoạt.”
“Không có gì để nói.” Hoàng thượng hôn lên trán ta. Trên trán ta bây giờ đã lấm tấm bạc, hắn lại cẩn thận từng tý như đang ngượng ngùng hôn nàng dâu mới gả. “Trẫm một khắc đều không muốn nhớ về khoảng thời gian nàng từng không thuộc về trẫm.”
“Vậy Hoàng thượng sẽ nhớ điều gì?” Tim ta dần đập chậm hơn, lại cảm thấy một trận mệt mỏi quen thuộc. Thanh âm không đủ khí lực nhưng ngữ khí vẫn cố tỏ ra là đang nói chuyện phiếm.
“Trước kia trẫm cần suy nghĩ rất nhiều, bây giờ chỉ nghĩ đến mình nàng…” Hoàng thượng như cảm giác được, hôn lên trán rồi môi ta, mang theo sự ẩm ướt ấm nóng: “Hồi ức có nàng ở cạnh trẫm. Mỗi năm, mỗi ngày, mỗi giây, từng giờ từng phút trẫm sẽ khắc ghi trong lòng, vĩnh viễn không dám quên đi.”
“Cho nên A Âm cũng phải hứa với trẫm, không được quên trẫm.” Hoàng thượng đưa tay đến trước mặt ta, dáng vẻ giống một đứa trẻ xin kẹo bướng bỉnh và kiên nhẫn đòi một lời hứa. “Nếu dám có lúc không nhớ được trẫm, trẫm sẽ phạt nàng, phạt nàng ba ngày không được nghe kịch.”
“A Âm muốn nghe kịch, A Âm không dám quên.” Ta cố gắng đặt tay vào lòng bàn tay Hoàng thượng. Hai tay đan nhau, định ra lời hứa trịnh trọng nhất trong đời ta. “A Âm không chỉ kiếp này không quên, kiếp sau vẫn sẽ ghi nhớ, nhớ phải đi tìm A Chỉ, nhớ phải yêu A Chỉ trước, vui vẻ gả cho A Chỉ…”
“Trời đất làm chứng, không được nuốt lời.” Hoàng thượng siết chặt tay ta, giơ tay còn lại để đầu ta dựa vào vai hắn.
Cơn buồn ngủ nặng trĩu đè vào mi mắt, ta chớp mắt một cái, những câu chuyện cũ chợt lướt qua mắt ta.
“Mệt rồi thì cứ ngủ một lát, tỉnh ngủ ta sẽ dẫn nàng đi nghe kịch. Hôm nay có tiểu quan nhi mà nàng thích nhất.” Thanh âm của Hoàng thượng tan vào gió nghe không rõ, nhưng lại khiến ta cảm thấy yên lòng một cách ấm áp.
Ta khẽ mỉm cười gật đầu, nhìn hoa lê chậm rãi rơi xuống, nhìn sắc trời từng chút từng chút biến mất trong tầm mắt…
– Hoàn chính văn –