Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta hơi khó hiểu. Bệnh tình của Dương Hiên tựa hồ không trầm trọng đến vậy, mà thái độ cung kính xa cách của hắn dành cho ta cũng không giống mong mỏi gặp ta như Hoàng hậu nghĩ, càng không thích ta vô cùng như Hoàng thượng nói. Hoàng hậu và Hoàng thượng chắc có hiểu lầm gì đó. Chẳng lẽ Dương Hiên lừa Tề gia lâu như vậy, cứ diễn kịch đến nỗi ngay cả muội muội nhà mình cũng tưởng thật, đến Hoàng thượng cũng dám lừa sao?”

Liên Nhị toàn tâm toàn ý hầu hạ ta, lúc thì lại sờ tay xem ta còn lạnh không, lúc thì lại kiểm tra lò sưởi còn nóng không. Dường như trong sảnh này không có Dương Hiên, hai người chúng ta rất tự tại. Ta uống xong ngụm trà quả cuối trong chén, đặt chén lên bàn.

“Nương nương hạ mình đêm khuya đến thăm hạ thần, thần vô cùng cảm kích. Bên ngoài mây dày gió to, e là sắp có tuyết rơi. Xin nương nương sớm hồi cung.” Dương Hiên cung kính đứng dậy, khách khí nói với ta.

Ta đang cảm thấy cơ thể dần ấm áp, nghe hắn nói vậy dĩ nhiên gật đầu. Ta đứng dậy để Liên Nhị đỡ rồi đi ra ngoài phòng. Bỗng cảm thấy nôn nao trong bụng, cảm giác buồn nôn cứ thôi thúc ta tăng tốc đẩy cửa bước ra sảnh đường, chạy đến gốc mai nôn thốc tim gan.

Chẳng lẽ trà quả có vấn đề? Dương Hiên không phải gan to bằng trời muốn hạ độc ta trong phủ chứ!

“Nương nương!” Dương Hiên sợ hãi, nhanh như chớp lao đến muốn đỡ tay ta. Nhưng hắn vừa chạm vào tay áo ta liền nhanh chóng rụt tay về: “Nương nương có sao không?”

Liên Nhị lau sạch khoé miệng cho ta. Ta ngước mắt nhìn Dương Hiên: “Dương đại nhân sẽ không tiếp tục hại Tề gia, hạ độc giết chết bản cung chứ?”

“Thần, không dám.” Hai mắt Dương Hiên run lên. Hắn lui lại mấy bước, ngữ khí lộ ra có vài phần cứng nhắc cùng kiềm chế.

“Tống thái y, mau tới khám cho nương nương!” Liên Nhị sợ hãi đỡ ta ngồi lại sảnh chính, cẩn thận vuốt lưng cho ta dễ thở.

Tống thái y vốn đang đợi bên cạnh, lúc này không đợi Liên Nhị nói xong đã vội vàng tới bắt mạch cho ta. Ta ra hiệu Liên Nhị bóp đầu cho ta. Ta vừa nôn được nên bụng cũng đỡ hơn nhiều nhưng lại cảm thấy hơi đau đầu.

Chẳng lẽ trúng gió nên nhiễm phong hàn?

“Chúc mừng nương nương, nương nương đã có hỉ hơn một tháng!” Tống thái y quỳ xuống đất cúi đầu: “Nương nương vừa rồi chỉ là bị thai nghén, không có gì đáng ngại.”

“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.” Vài người trong sảnh cũng quỳ xuống chúc mừng.

“Có hỉ?” Tuy ta biết Tống thái y là viện phán của Thái y viện nhưng vẫn hơi khó tin. Sức khoẻ ta mới khôi phục được hơn ba tháng lại hoài thai. Đây rốt cuộc là thân thể ta quá tốt hay vận khí của Hoàng đế bệ hạ nhà ta quá tốt?“Nương nương, vậy chúng ta mau trở lại cung đi. Hoàng thượng đoán chừng sẽ vui biết bao!” Liên Nhị vui đến run tay, run rẩy khi bóp đầu cho ta.

Dương Hiên bỗng ho một trận mãnh liệt. Tống thái y vội vàng chạy qua nhưng lại bị Dương Hiên phất tay cản lại. Hắn lau qua khoé miệng rồi giấu tay sau lưng “Không sao”, thanh âm vô cùng suy yếu.

“Sức khoẻ Dương đại nhân không tốt sao?” Mặc dù Dương Hiên nhanh chóng giấu đi nhưng ta vẫn có thể thấy được một vết đỏ sậm nơi ống tay áo, hắn ho ra máu? Ta hơi áy náy vì vừa rồi hiểu lầm Dương Hiên, lại biết được tin vui nên cũng thư thái hơn. Vậy nên ta bỏ qua ân oán hai nhà Tề – Dương, khoát tay bảo thái y đến bắt mạch: “Không được giấu bệnh.”

“Thần không sao, làm phiền nương nương nhọc lòng.” Dương Hiên vẫn từ chối như cũ, thanh âm khi nói chuyện với ta có sức lực hơn chút. “Nương nương có hỉ, không thể hứng gió. Thần sai người đi lấy áo lông che trong xe khỏi gió, xin nương nương đợi một lát.”

Vậy cũng không cần, xe ngựa của ta cũng không phải hở xung quanh. Ta vừa định mở miệng, Dương Hiên đã phân phó gã sai vặt canh giữ trong sảnh. Gã sai vặt cúi đầu khom người trở ra. Ta thấy gã sai vặt đã đi chuẩn bị nên không nói nữa.

“Tạ ơn Dương đại nhân.” Ta để Liên Nhị bóp đầu, càng cảm thấy tiểu nha đầu này không chỉ nhanh mồm mà còn thành thục đấm bóp. Liên Nhị nhà ta tốt như vậy, chẳng trách Gia Nghĩa lại nhớ nhung. Ta lại không nỡ gả Liên Nhị cho hắn.

“Đây vốn thuộc bổn phận của thần.” Thanh âm Dương Hiên trầm thấp, kiềm chế ho khan hai tiếng: “Huống hồ, thần đời này khó chuộc lại được nỗi hổ thẹn với Tề phủ năm đó.”

Ta nghiêm túc quan sát Dương Hiên. Sau khi trở về từ vườn mai, hắn đã búi tóc gọn gàng, y phục chỉnh tề, vẫn chắp một tay sau lưng. Nếu không phải đôi môi tái nhợt như tuyết cùng vết máu trên ống tay áo của hắn, ta sẽ thật sự cho rằng hắn chẳng qua chỉ bị bệnh vặt, lừa gạt Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Có lẽ Hoàng hậu và Hoàng thượng cũng không nhầm. Hắn quả thực lâm trọng bệnh cũng quả thực có ta trong lòng. Hoặc là không muốn để lại gánh nặng trong lòng ta, hoặc cảm thấy hổ thẹn. Hắn phí sức che giấu ta như thế, ngay cả ho khan cũng cố kìm trong cổ họng chứ không muốn để ta biết được. Ta nhớ hắn đã từng hăng hái, cùng nhị ca ta chớp mắt trở thành song bích làm chấn kinh thiên hạ. Bây giờ hành động lại như cái xác không hồn, thật đúng là cảnh còn mà người thì chẳng thấy đâu.

“Chuyện năm đó, hai nhà Dương – Tề đều có lập trường riêng của mình. Bản cung dù không thể tha thứ nhưng cũng hiểu tình cảnh khó khăn của Dương gia các người. Hiện giờ Dương đại nhân nên dưỡng bệnh thật tốt mới đúng. Hoàng thượng và… Hoàng hậu đều đang đợi đại nhân lành bệnh.” Ta ôm lò sưởi gã sai vặt mới đưa tới. Không biết có phải do bàn tay ấm hay không mà câu nói tiếp theo của ta cũng ôn hoà hơn vài phần.

“Nương nương vẫn luôn rất thiện lương độ lượng.” Giọng điệu của Dương Hiên không còn xa cách như ban đầu. Ngữ điệu thì thầm nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn ta cười nhưng trong mắt lại vẫn là vực sâu nhìn không thấu: “Hiên, thật lòng mong nương nương một đời yên vui, mãi mãi không buồn.”

Gã sai vặt bẩm báo đã sắp xếp xe ngựa xong. Ta nhìn Dương Hiên, hắn khom người cúi đầu với ta, lại khôi phục vẻ cung kính hữu lễ trước đó.

Ta và Liên Nhị quay lại xe ngựa. Bốn vách xe đều được trải một tầng áo lông dày, không chút gió nào lọt được qua.

“Liên Nhị, Gia Nghĩa dâng thư cho Hoàng thượng cầu hôn ngươi. Ngươi thì sao, có nhìn trúng hắn không?” Ta cầm tay Liên Nhị khẽ hỏi.

“Sao ạ?” Liên Nhị lúc đầu ngạc nhiên nhưng mặt lại đỏ ửng: “Liên Nhị, Liên Nhị không gả đâu, Liên Nhị phải ở cạnh nương nương!”

“Nhưng Gia Nghĩa rất thích ngươi, nếu ngươi cũng thích hắn thì hãy nói cho ta.” Ta nhìn Liên Nhị đỏ tía tai liền ôm nàng, nói khẽ: “Dù ta không nỡ xa ngươi, nhưng hai người có ý với nhau thật không dễ dàng gì, sao có thể phụ lòng được chứ.”

“Nương nương.” Liên Nhị được ta ôm nên hơi sững sờ, e lệ cúi đầu nói: “Liên Nhị tạ ơn nương nương thành toàn.”

Ta cười buông Liên Nhị ra, bất giác sờ lên bụng mình: “Chẳng trách Hoàng thượng lại bảo ta mập, thì ra lại có thêm một đứa bé. Liên Nhị, ngươi cũng phải mau chóng sinh một bé gái nhé.”

“Nương nương!”

Thanh âm ngại ngùng của Liên Nhị vang quanh xe ngựa rồi biến mất trong ánh trăng vô biên.

33.

Sau khi hồi cung ta đành phải ở lại Hưng Đức điện, vì Hoàng thượng biết được ta có hỉ liền ôm chặt tay ta suốt cả một đêm. Cho đến hôm sau Hoàng thượng thượng triều sáng sớm ta mới trở lại Trường Hy Cung. Phong thư mà Phượng Nghi Cung đưa tới đêm qua lặng lẽ nằm trên bàn.

Ta cầm phong thư mỏng, nhẹ nhàng mở rồi rút thư ra. Nét chữ thanh thoát từ bảy năm trước của nhị tẩu lọt vào tầm mắt.

Ta thấy mở đầu là tên nhị ca, đúng như suy đoán, đây chính xác là một phong thư tuyệt bút viết cho nhị ca.

Trong thư cũng chỉ rải rác vài lời. Ta đọc từng hàng một, nội dung lại khác một trời một vực với những gì ta nghĩ. Ta càng đọc càng trầm đi, đến mức tay cầm thư cũng hơi run rẩy.

“Tề Viễn, ta là đích nữ Hàn gia, cao quý không thể với như nhật nguyệt trên trời. Vì tuân theo mệnh lệnh của phụ mẫu, phải gả cho ngươi mà không được làm theo ý mình. Năm năm qua sống trong Tề phủ vô cùng bí bách, không được tự do, càng phải tỏ vẻ lưu luyến, giả vờ ân ái với ngươi bất cứ lúc nào. Ngày xưa gả làm dâu Tề gia vốn do bất đắc dĩ, hiện giờ mang thai cũng không phải thật lòng. Nay gia tộc ta gặp nạn, ta không thể tiếp tục vô lo mà không gánh vác gì. Chỉ nguyện đi theo cha mẹ và gia tộc để tạ ơn huyết mạch Hàn gia. Mọi chuyện trước đây không phải là ý muốn của ta, nay cắt đứt tàn niệm, ta thấy được nhẹ nhõm và may mắn. May mắn vì âm dương cách biệt, không còn gặp lại ngươi, trả xong hết ân oán cũng không còn liên quan gì.”

Ta khó tin đọc lại một lần. Từng câu từng chữ đều như một con dao đâm thật sâu vào tim ta. Sao có thể thế, nhị tẩu dịu dàng thông minh sao lại viết được di bút như này, sao lại nói bản thân bị ép gả cho nhị ca? Sao lại không muốn có con? Rõ ràng lúc ấy nhị tẩu biết tin mang thai còn dựa vào trong ngực nhị ca, vui đến phát khóc. Đó chính là đứa bé mà tẩu ấy cùng nhị ca trông ngóng năm năm, sao lại không phải là mong muốn của nhị tẩu chứ?

Nhưng trong thư chính xác là bút tích của nhị tẩu.

Chẳng lẽ tình cảm sâu đậm trước kia tất cả đều là giả? Ta cầm phong thư, chậm rãi bước gần tới chậu lửa than.

Do dự một hồi, trong đầu chợt hiện lên lời Hoàng hậu nói đêm qua ở Hưng Đức điện. Nàng nói nhị tẩu vì một phong thư của Dương Tư không mới dùng lụa trắng tự sát. Xem ra nhị tẩu cũng không phải tình nguyện đi theo mẫu tộc! Ta nhìn vết bút tích trên nền giấy ố vàng đã nhiều năm, trầm tư thật lâu rồi bỗng sáng tỏ.

Từng chữ trong bức thư này đều là giả dối, chẳng qua chỉ là sự thành toàn cuối cùng của nhị tẩu dành cho nhị ca. Tẩu ấy biết rõ bản thân mang thai mà chết, nhị ca sẽ phải chịu đả kích lớn cỡ nào. Chỉ khi cắt đứt đoạn tàn niệm này mới có thể khiến nhị ca tỉnh lại từ trong bi thương. Một nữ tử chưa từng yêu hắn mang theo đứa con không nên tồn tại chết đi, so với việc đã từng có được, chưa từng đạt được mới có thể dễ khiến người ta giải thoát. Cho dù trong lòng mang hận cũng sẽ dễ dàng tan biến theo thời gian.

Nhị tẩu à, khi đó tẩu viết những dòng chữ này đã có bao nhiêu quyết đoán cùng nỗi đau vậy. Nếu không phải có những lời trước đó của Hoàng hậu, có lẽ ta sẽ tin những gì trong thư là thật. Dù sao trước kia có Hàn Giang Lê ăn chơi trác táng cùng hành động mưu phản của Hàn gia, Hàn gia muốn dùng nữ nhi làm lung lay Tề gia cũng không phải là không thể. Hốc mũi ta chua xót, vành mắt đỏ ửng. Lúc ấy nhị tẩu bi thương đến cỡ nào, chắc hẳn ngôn từ sắc bén vô tình bao nhiêu thì trong lòng cũng có lưu luyến bấy nhiêu.

Ta cất gọn thư vào bao rồi đưa cho Liên Nhị để nàng nhanh chóng sai người mang ra khỏi cung, đưa phong thư tới muộn bảy năm đến tay nhị ca. Nhị ca không biết ân oán giữa Hàn gia và Dương gia, cũng không biết lí do nhị tẩu muốn chết. Huynh ấy có lẽ sẽ giống như nhị tẩu nghĩ, giải quyết xong tiền duyên sẽ thanh tỉnh lại. Có lẽ huynh ấy vĩnh viễn sẽ không biết tình cảm sâu nặng của nhị tẩu dành cho mình đã chôn sâu như nào.

“Thuý Tâm, ta rất muốn khóc, làm sao bây giờ?” Ta chua xót ôm Thuý Tâm. “Ta không biết có nên nói chân tướng cho nhị ca không. Ta sợ nói cho nhị ca, trái tim khô héo của huynh ấy mãi mãi không sống lại được. Ta vừa nghĩ đến liền đau lòng không thôi. Nhưng nếu ta không nói cho nhị ca, ta lại rất khó chịu, cảm thấy đau buồn cho nhị tẩu. Tẩu ấy rõ ràng yêu nhị ca như vậy”

“Nương nương, người đang mang long thai.” Thuý Tâm cẩn thận lau sạch nước mắt cho ta, nhẹ nhàng nói: “Dù nô tỳ chưa từng gặp nhị gia cùng nhị phu nhân, nhưng trước khi vào cung đã được nghe nói nhị ca và nhị phu nhân được ông trời tác hợp, thần tiên quyến lữ cũng chỉ như vậy, thật khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Nhị phu nhân nhẫn tâm viết những lời không vừa tai để lại cho nhị gia, nô tỳ nghĩ nhị gia sẽ hiểu thôi.”

“Sẽ hiểu?” Ta cầm bánh táo đỏ gạo nếp Thuý Tâm vừa đưa, nhai trong miệng rệu rạo: “Nhị ca sẽ tin những lời nhị tẩu viết trong thư sao?”

“Nương nương, nhị gia tin hay không thì cũng đều ổn hơn thôi, nương nương an tâm.” Thuý Tâm lau vết bánh trên khoé miệng ta, thanh âm vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Nhị gia tin thì sẽ đau lòng thất vọng giống nhị phu nhân nghĩ, sau đó sẽ dần tỉnh lại rồi thôi. Nhưng nô tỳ nghĩ, tuy nhị gia si tình nhưng cũng là người tài cao. Dù cho không tin những lời nhị phu nhân nói trong thư thì cũng sẽ hiểu nhị phu nhân có nỗi khổ riêng. Nhị gia sẽ thực hiện nguyện vọng duy nhất của nhị phu nhân thôi.”

Ta đột nhiên đứng dậy muốn xông ra Trường Hy Cung. Thuý Tâm vội vàng tới dìu ta: “Nương nương bảo trọng thân thể. Bên ngoài gió lớn, nương nương muốn đi đâu?”

“Ta muốn tới Phượng Nghi Cung. Ta muốn hỏi Hoàng hậu năm đó Dương Tư không rốt cuộc đã đưa thư gì cho nhị tẩu, khiến nhị tẩu không thể không chết!” Ta vừa ra cửa liền bị gió thổi rùng mình một cái, lại bắt gặp tiểu thái giám đến báo cung nữ Ti Mai phụng mệnh đến chúc mừng ta mang long thai.

Thuý Tâm cẩn thận đỡ ta vào phòng, thấy Ti Mai lần lượt mang tới các loại thuốc bổ, vải vóc cùng vô số vàng bạc châu báu.

Ta và Thuý Tâm khó hiểu nhìn nhau.

Truyện Chữ Hay