Editor: Quansama
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Đầu tháng sáu, đoàn tuần hành hoàng gia xuất phát từ hoàng thành.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp, dài sáu bảy dặm, chỉ tính hộ vệ binh sĩ thôi đã hơn vạn người. Đứng đầu đội ngũ thì sẽ không thể thấy bóng người cuối cùng.
Ngự giá của hoàng đế đi đầu, theo sau là loan giá của thái hoàng thái hậu, rồi đến phượng liễn của hoàng hậu, và sau nữa là hậu cung phi tần.
Theo đuôi đoàn hoàng gia là xa giá các vương công đại thần trong kinh.
Trong phượng liễn, Liễu Nhi quy củ quỳ gối bên cạnh Tiết Tĩnh Xu, xuyên qua màn che mơ hồ nhìn ra ngoài: không thấy đội đi đầu; cũng không thấy đội đi cuối, Liễu Nhi không khỏi cảm thán: "Nương nương, có thật nhiều người."
Một vị nữ quan khác – Trương cô cô ngồi ở bên kia Tiết Tĩnh Xu, nghe Liễu Nhi cảm thán xong liền cười nói: "Đó là hôm nay hậu cung của hoàng thượng chỉ có một chủ tử là nương nương. Lúc tiên đế còn tại vị, mỗi lần rời kinh nghỉ mát, chỉ riêng phượng giá của các vị nương nương đã hơn mười cái. Đội ngũ còn đồ sộ hơn đây nhiều lắm."
Liễu Nhi líu lưỡi, thầm nghĩ: may mà hoàng thượng chỉ có tiểu thư, nếu không nhiều người như vậy, muốn giành được bệ hạ phải tranh giành đấu đá nhau mất.
Không ngờ, Trương cô cô cũng đang cảm khái như vậy.
Tiên đế phong lưu đa tình, mặc dù đã có hoàng hậu nhưng lại sủng ái Sở quý phi nhất. Vậy mà nữ tử hậu cung ra vào chẳng bao giờ ngừng.
Nhiều nhất là vị trí tần phi có phong hào, tận bảy tám người, vượt qua quy định của tổ tông là bốn người.
Cung phi xinh đẹp như hoa càng nhiều thì thị phi cũng sinh ra nhiều theo. Chỉ lấy chuyện nghỉ hè hàng năm mà nói, thì bọn họ, để được có tên trong danh sách đều phải tranh nhau đến rách da toạc đầu.
Nào so được với hoàng hậu nương nương ngày hôm nay! Chỉ cần thoải mái ngồi đó, cho dù là vật gì tốt, bệ hạ đều không đợi được sai người đưa đến.
Trương cô cô ở trong cung hơn mười năm, cũng chưa từng thấy đế hậu nào như vậy cả. Cô cô cảm khái trong lòng, mỗi người đều có số mệnh riêng...
Giữa tiếng bước chân chỉnh tề bỗng xuất hiện một hai tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở ngoài phượng liễn.
Mấy người nín hơi nghe... hóa ra là An thân vương đi cầu kiến hoàng đế, dọc đường gặp hoàng hậu nên tới thỉnh an.
Tiết Tĩnh Xu ngồi thẳng người, thản nhiên nói: "Thân vương không cần đa lễ, nếu cần đi gặp bệ hạ thì ta không giữ thân vương lại nữa."
"Vâng, tiểu vương xin bái biệt hoàng tẩu."
Nhìn qua màn che, mơ hồ có thể thấy An thân vương chắp tay thi lễ xong rồi mới mang theo thị vệ rời đi.
Tiết Tĩnh Xu dựa vào gối nghĩ: vị An thân vương này ngoại trừ lần đầu gặp mặt ngôn ngữ hơi ngả ngớn, nhưng mấy lần sau đều có lễ nghi, có chừng mực.
Có thể coi là như vậy... nhưng nàng vẫn không có hảo cảm gì với hắn ta cả, cho dù không thể nói lý do cụ thể là vì sao.
Ngay cả vị Mẫn thân vương mới có duyên gặp hai ba lần nhưng nàng thấy, so với An thân vương thì càng khiến người ta vui lòng muốn thân thiết hơn.
Đến giữa trưa, đội tuần hành dừng lại dùng cơm trưa. Liễu Nhi cùng hai cung nữ đi cơm.
Vì xe ngựa của hoàng đế và hoàng hậu cách nhau khá xa nên hoàng đế không thể dùng bữa cùng nàng, đành để mỗi người tự ăn trưa một mình.
Ăn trưa xong thì nghỉ ngơi một chút, rồi lại bắt đầu cuộc hành trình.
Đến buổi chiều, Tiết Tĩnh Xu phát hiện Liễu Nhi rất hay thất thần.
Nàng cho Trương cô cô lui ra, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy Liễu Nhi? Có chuyện gì à?"
Liễu Nhi nhíu lông mày tinh tế: "Nương nương, lúc em đi lấy thức ăn, khi trở về thì gặp An Thân vương từ ngự giá của hoàng thượng đi ra, em thấy người thị vệ sau lưng thân vương trông quen mắt lắm."
Tiết Tĩnh Xu nghiêm mặt: "Sao lại quen mắt? Mà nhìn giống ai?"
Liễu Nhi mím môi, chần chờ nói: "Vốn là em cúi đầu đứng ở ven đường, định để An thân vương đi trước. Nhưng mà em lại thấy hình như có người nhìn mình chằm chằm, nên đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy tên thị vệ đó nhìn em chằm chằm. Em cảm thấy rất kỳ quái, nhìn hắn kỹ hơn. Không ngờ càng nhìn càng thấy quen, mặt mày hắn hình như... giống như anh trai của em."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong, khuôn mặt càng vui mừng, nói: "Nếu em đã thấy quen, thì rất có thể hắn là anh trai thất lạc của em. Nếu không sao hắn lại nhìn em chằm chằm? Ta nghĩ, hẳn là hắn cũng thấy em quen mắt. Em có nói chuyện với hắn không?"
Liễu Nhi lắc đầu: "Em đang cầm thức ăn của nương nương mà. Đợi An Thân vương đi rồi, em liền vội vàng về ngay."
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt một chút rồi dở khóc dở cười: "Gặp được anh trai của mình, chuyện đại sự như vậy, sao em lại chạy đi mà một câu cũng chẳng hỏi?"
Liễu Nhi nói: "Em không biết hắn có phải anh trai của em thật không. Bọn em đã thất lạc hơn mười năm rồi; ngay cả hình dạng hắn thế nào em còn không nhớ... chẳng qua là nhìn thấy quen mắt mà thôi. Huống hồ lại có An thân vương, em không thể lỗ mãng đi theo người ta bảo là quen biết nhau được. Vả lại, nương nương còn đang chờ ăn cơm, em sao có thể làm trễ nãi?"
Tiết Tĩnh Xu thấy Liễu Nhi quan tâm mình như vậy thì rất ấm lòng, nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ, đành lắc đầu nói: "Chờ đến hạ cung, ta phái người giúp em điều tra một chút. An thân vương dù sao cũng là ngoại nam, chúng ta không nên tiếp xúc trực tiếp với hắn."
"Em biết rồi. " Liễu Nhi gật đầu, lại bĩu môi nhỏ giọng: "Theo lời Ngũ tiểu thư nói, An thân vương là đồ bại hoại, háo sắc, em không muốn nương nương nói chuyện với hắn đâu. Nếu như người thị vệ kia là anh trai của em thật, thì thể nào hắn cũng học cái xấu theo."
Tiết Tĩnh Xu cười: "Có một em gái tốt như em, anh trai của em làm sao tùy tiện học cái xấu được chứ?"
Liễu Nhi nghe khích lệ mà vui mừng khôn xiết.
Đoàn người xuất phát từ sáng sớm, đến nhá nhém tối mới đến hạ cung.
Sơn trang nghỉ mát xây giữa cảnh thiên nhiên núi non, phong cảnh hợp lòng người, khí hậu mát mẻ. Mặc dù chỉ cách Kinh thành hơn mười dặm nhưng hai nơi lại như hai mùa; một nơi là giữa hè, một nơi là cuối xuân.
Cung điện đã có cung nhân dọn dẹp trước, ngự giá hoàng đế đến chỉ cần vào ở luôn.
Hạ cung không xây giống hoàng cung, không hề xây dựng theo hướng Đông Tây Nam Bắc mà các cung điện xây dựa núi gần sông, tùy tâm tùy ý.
Tẩm cung Tiết Tĩnh Xu gần cung hoàng đế nhất, bên cạnh có một cái hồ nhỏ, tên là điện Yên Ba Tống Sảng.
Lúc mọi người đến hạ cung thì trời đã tối. Trải qua một ngày bôn ba kiệt sức, ai cũng đều rất mệt mỏi... Bởi vậy, nghỉ ngơi xong đều ngủ sớm.
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn, Tiết Tĩnh Xu đã tỉnh dậy.
Thấy hoàng đế vẫn say ngủ, nàng khẽ đẩy: "Hoàng thượng, mau dậy vào triều."
Mắt hoàng đế cũng không thèm mở, giang tay ôm cả nàng vào lòng xoa nắn.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn xoa bóp đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, vội dùng sức giãy ra, đẩy hoàng đế rồi xẵng giọng: "Giờ gì rồi mà hoàng thượng còn không chịu đứng đắn!"
Hoàng đế mở mắt, thích ý ngáp một cái, nói: "Đêm qua quên báo cho hoàng hậu biết, hôm nay không cần vào triều, vì các quan cần nghỉ ngơi và hồi sức, ngày mai mới bàn chuyện chính sự."
Tiết Tĩnh Xu đẩy hắn ra, trùm chăn kín mít rồi nằm sang một bên: "Vậy thiếp ngủ tiếp đây, bệ hạ đừng làm rộn."
Sao hoàng đế có thể để nàng được như nguyện? Vừa rồi chưa tỉnh táo đã ôm người ra xoa bóp, giờ đã tỉnh táo rồi sao có thể an phận?
Hắn dùng tay kéo chăn mỏng trên người Tiết Tĩnh Xu, không thấy động tĩnh gì liền dứt khoát nắm chặt một góc chăn, dùng sức hất lên, kéo hoàng hậu ra khỏi chăn.
Tiết Tĩnh Xu tức giận không thôi, xoay người nhìn hắn, "Nếu hoàng thượng không ngủ được thì dậy đi!"
Hoàng đế đáp lại: "Hồi trước có xây một cái ao trong điện này, hoàng hậu cùng ta đi xem đi."
Tiết Tĩnh Xu chỉ muốn tiếp tục ngủ, không muốn đi nhìn ao hồ gì đó; nàng cướp chăn về, một lần nữa trùm kín mít và cảnh giác nhìn hoàng đế: "Nếu hoàng thượng còn cướp chăn của thiếp nữa, thiếp sẽ tức giận đấy."
Hoàng đế thấy nàng quả thực chuẩn bị ngủ tiếp, không muốn phối hợp với mình nữa, liền sâu kín thở dài: "Hoàng hậu đã thay đổi rồi. Hoàng hậu trước kia không có nói chuyện với ta như vậy. Lẽ nào... hoàng hậu đã chán ghét ta? Thật là bạc tình bạc nghĩa."
Tiết Tĩnh Xu bị tiếng than thở không ra ngô khoai gì mà lông mày giật giật, lông tơ đều dựng hết cả lên. Nàng dở khóc dở cười nhìn hắn: "Mấy hôm nay hoàng thượng lại xem thoại bản gì đấy? Đừng học người khác nói chuyện quái dị nữa... nghe ớn quá."
Hoàng đế chăm chú hỏi nàng: "Ta học không giống sao? Không đủ u oán hả?"
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ: "Lời nói thì rất u oán; chỉ là biểu tình và giọng nói lại không lên nổi một phần u oán. Nghe chỉ thấy buồn cười.
Mà hoàng thượng đường đường là cửu ngũ chí tôn, sao lại học theo khuê phòng oán phụ?"
Hoàng đế nói: "Hoàng hậu ngày xưa rất ngoan ngoãn, nhưng hôm nay lại phản bác ta, còn không cho ta than thở nữa..."
Tiết Tĩnh Xu thấy hết buồn ngủ rồi; nghe hắn nói mình luôn phản bác hắn liền ngồi dậy, thật sự phản bác cho hắn nghe: "Hoàng thượng nói thiếp ngày xưa ngoan ngoãn, mà hôm nay không nhu thuận, sao hoàng thượng không tự hỏi lại mình?
Thiếp còn nhớ khi mới gặp ngài, hoàng thượng tuy bề ngoài lãnh đạm không thân cận, nhưng rất nề nếp khuôn phép. Đừng nói là hành động đúng mực, ngay cả một câu không đứng đắn cũng không nói bao giờ.
Nhưng hoàng thượng nhìn lại mình hôm nay xem? Ngoại trừ gương mặt vẫn như cũ, thì còn có cái gì giống trước đây?
Bệ hạ không còn là bệ hạ lúc trước thì sao có thể yêu cầu thiếp là thiếp của trước kia chứ?"
Hoàng đế lắc đầu, bộ dạng cố chấp không muốn nghe: "Hoàng hậu nay thay đổi rồi, hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu." ()
() Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn: Hồng nhan chưa già mà ân vua đã tuyệt. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu: Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu
Rốt cuộc là cái gì đây?
Tiết Tĩnh Xu cầm chăn cuốn hoàng đế lại, lạnh lùng vô tình nói: "Hoàng thượng nói thiếp thay đổi, vậy thì thay đổi, ngài hãy an phận đi."