Biên tập: Thỏ, Nguyệt Vi Yên
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Ngày lâm triều hôm nay hoàng đế đến muộn.
Dù trong lòng Tiết Tĩnh Xu tức giận hắn lúc sáng không giữ lời, trêu chọc xoa bóp nàng một hồi nhưng trong lòng vẫn lo lắng hắn không có lời giải thích hợp lý trước mặt triều thần.
Vì vậy tới gần trưa, nàng liền phái một tiểu thái giám ra ngoài đình dò la tin tức.
Không lâu sau, tiểu thái giám về báo: “Nương nương, hôm nay trên triều bệ hạ nói, Cố Đình Ngọc Cố đại nhân hành động làm người thương tâm, người tự thấy thẹn với tiên đế nên đêm qua đã ngồi cả đêm trước linh vị tiên đế làm trễ nãi triều chính ngày hôm nay. Các vị đại thần nghe xong đều xin bệ hạ giải sầu, nói rằng Cố Đình Ngọc cô phụ thánh vọng, không đáng để bê hạ hao tổn tinh thần.”
Tiết Tĩnh Xu nghe xong, thật lâu không nói gì.
Một lần nữa trong lòng nàng lại nhận thức được hoàng đế luôn nghiêm trang nhưng lại có bản lĩnh ăn nói bậy bạ, cũng vì lo lắng lúc trước của mình mà buồn cười, với da mặt của hoàng đế mà cần nàng lo lắng sao?
Đến hôm nay nàng càng ngày càng hiểu rõ, cái gọi là đứng đắn của hoàng đế, đều là mặt dày giả trang thành bộ mặt không để lộ tâm tình mà thôi, trên thực tế cả người chẳng có chút nào gọi là nghiêm chỉnh.
Uổng công mình lúc trước chỉ vì một câu nói của hắn mà nghĩ đông nghĩ tây, chỉ lo nghĩ lệch đi rồi hiểu lầm hắn, thực tế hiểu lầm ai, cũng sẽ không hiểu lầm hắn.
Nàng lắc đầu, đặt hoàng đế sang một bên rồi hỏi nữ quan về phân lệ của các quý tiếp theo trong cung chuẩn bị như thế nào.
Bởi vì hậu cung ít người, lại không thấy có ai nói chuyện cùng nàng, cũng chẳng có ai tới gây sự nên mỗi ngày chỉ có những việc vặt vãnh, giải quyết nửa canh giờ là xong.
Sau đó không còn gì để làm, nàng nhớ tới quyển thoại bản hôm qua mới thấy trên giá sách. Đức công công nói đi tìm giúp nàng mà hôm nay vẫn chưa thấy đưa tới, không biết có phải không tìm được hay không nữa.
Đây là lần đầu tiên nàng đọc loại sách này, cảm thấy vô cùng mới lạ, lúc nào cũng nghĩ về chúng nên cho người đi hỏi, không biết nàng có thể vào Tàng thư các tìm mấy cuốn sách không.
Trong điện Sùng Đức, hoàng đế đã ăn trưa xong, giờ đang phê duyệt tấu chương, Đức công công liền vào xin chỉ thị.
Hoàng đế dừng bút, “Hoàng hậu muốn đến Tàng thư các?”
“Vâng ạ, nương nương muốn tìm mấy cuốn sách để đọc. ” Đức công công đáp.
Hoàng đế liền hỏi hắn: “Những quyển sách hoàng hậu không thể đọc trong Tàng thư các đã được cất hết chưa?”
Đức công công nghe hắn lại nói việc này, khóe mắt giật một cái sau đó mới nói: “Tất cả đều trong giá sách của bệ hạ rồi ạ.”
Nghe vậy hoàng đế mới yên tâm, “Ngươi đưa hoàng hậu đi Tàng thư các một chút đi, chờ nàng chọn xong sách thì mời nàng tới điện Sùng Đức.”
Đức công công lĩnh mệnh lui ra.
Tàng thư các nằm ở ngoài đình, là một cung điện cao lớn ba tầng, không thuộc phạm vi của hậu cung nên Tiết Tĩnh Xu muốn vào đó thì phải có sự đồng ý của hoàng đế.
Bên trong không chỉ có sách vở mà còn có rất nhiều thư hoạ của các danh gia, đồ cổ quý giá đã qua mấy đời hoàng đế.
Tiết Tĩnh Xu chọn mấy quyển du ký [], tạp thuyết [] và thoại bản rồi tìm ở các kệ sách nhưng cũng không thấy trung sách và hạ sách của truyện ‘Tập truyện anh hùng hiệp nghĩa’.
[] Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch
[] Tạp thuyết: văn chương luận thuyết vụn vặt
Đức công công bèn nói: “Nô tài đã hỏi thái giám trông coi Tàng thư các, nghe nói truyện ‘Tập truyện anh hùng hiệp nghĩa’ chỉ có thượng sách, trung sách với hạ sách còn chưa viết xong.”
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy rất thất vọng, nhưng may là nàng tìm được mấy quyển thoại bản khác của Phó Văn Hiên nên coi như cũng được an ủi chút ít.
Từ Tàng thư các đi ra, nàng đi về phía điện Sùng Đức, đi được nửa đường thì trông thấy một người từ xa bước đến, trông cách ăn mặc thì có lẽ là An thân vương.
Đức công công cũng mở miệng nhắc nhở: “Nương nương, phía trước là An thân vương.”
Tiết Tĩnh Xu cố ý lảng tránh, nhưng An thân vương đã sớm tiến lên: “Hoàng tẩu xin dừng bước!”
Tiết Tĩnh Xu đành phải dừng lại.
An thân vương bước nhanh đến trước mặt, thi lễ với nàng một cái, “Bái kiến hoàng tẩu.”
“An thân vương bình an.” Tiết Tĩnh Xu đáp lại.
Từ lần trước An thân vương bị hoàng đế phạt đi học quy củ, đã hơn một tháng chưa bước vào cung.
An thân vương nói: “Lần trước tiểu vương vô ý mở miệng mạo phạm hoàng tẩu, xin hoàng tẩu thứ tội.”
Tiết Tĩnh Xu nói: “An thân vương nói quá lời rồi.”
“Hoàng tẩu có tha thứ cho ta?” An thân vương hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu vẫn thản nhiên, “Việc đã qua, An thân vương không cần để trong lòng. Bệ hạ còn trong điện chờ ta, không tiện ở lại lâu, tạm biệt An thân vương.”
An thân vương thấy thế đành phải nói: “Cung tiễn hoàng tẩu.”
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, bước nhanh qua chỗ hắn.
An thân vương đứng tại chỗ hồi lâu mới rời đi.
Tiết Tĩnh Xu đến điện Sùng Đức lúc hoàng đế đang cúi đầu nghiên cứu bản vẽ cấu trúc hạ cung.
Tiết Tĩnh Xu chậm rãi đến gần,”Bệ hạ đang xem gì vậy?”
Hoàng đế vẫy tay, để nàng tới cạnh mình, hắn chỉ một chỗ trên bản vẽ rồi nói: “Ta định đào một cái ao trong viện rồi dẫn nước chảy vào, khi mùa hè đến có thể cùng hoàng hậu nghịch nước.”
Tiết Tĩnh Xu tưởng hắn đang giải quyết chính sự nào ngờ lại là việc này. Nàng lập tức cất bản vẽ lại rồi chỉ tấu chương trên bàn: “Bệ hạ giải quyết hết chỗ sổ con này đi rồi hẵng nghĩ đến cái khác.”
Hoàng đế cảm thấy hoàng hậu hơi lớn mật, nếu là lúc trước, đồ trên bàn hắn, hoàng hậu nào dám động vào?
Hắn cảm thán trong lòng, quay lại thấy cung nữ đang cầm mấy cuốn sách trên tay liền hỏi: “Hoàng hậu chọn được truyện gì trong Tàng thư các?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Chỉ có mấy quyển du ký với thoại bản, vốn thiếp muốn tìm trung sách với hạ sách của ‘Tập truyện anh hùng hiệp nghĩa’ nhưng không ngờ chúng còn chưa xuất hiện.”
Hoàng đế vừa nghe là thoại bản đã lập tức hỏi: “Là của ai? Chẳng lẽ lại là Phó Văn Hiên?”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu thừa nhận, “Tài văn chương của hắn không tệ, văn phong mới lạ, tuy là thoại bản nhưng rất đáng để đọc.”
Hoàng đế nghe nàng khen người khác nên trong lòng không vui, không tiếp tục đề tài này nữa.
Tiết Tĩnh Xu biết hắn không thích mình trầm mê thoại bản, vì vậy cũng không nhiều lời, chuyển sang chuyện khác: “Vừa rồi trên đường thiếp gặp An thân vương.”
Hoàng đế nói: “Hắn ở chỗ Cung vương thúc học quy củ một tháng, vừa được thả ra nên hôm nay vào cung thỉnh an hoàng tổ mẫu với Đoan thái phi.”
Đoan thái phi là mẹ đẻ của An thân vương, xuất thân thanh quý, mới vào cung đã được ban tần vị. Sau khi sinh hạ An thân vương thì được sắc phong làm Đoan phi. Khi tân đế đăng cơ thì tôn thành Đoan thái phi.
Lúc tiên đế đương thời, Vương hoàng hậu cùng Sở quý phi đấu tranh lợi hại nhất đều đã chết rồi, bây giờ người ở phân vị cao nhất chỉ còn vị Đoan thái phi này.
Về phần mẹ ruột của Mẫn thân vương, bà vốn là cung nữ, nhận được ân huệ của tiên đế nên mang thai, sinh Mẫn thân vương rồi được phong làm Hạnh tần, đợi đến khi hoàng đế đăng cơ cũng may mắn được phong thành Hạnh thái phi.
Chư vị Thái phi tựa hồ cũng rất ít xuất hiện, ngày thường không hề tùy tiện đi lại.
Tiết Tĩnh Xu tiến cung lâu như vậy mà mới chỉ nhìn thấy các vị thái phi nương nương ở cung của thái hoàng thái hậu hai lần.
Nàng vừa thấy An thân vương, liền nhớ lại di nương được sủng ái lần trước của hắn nên hỏi hoàng đế: “Thiếp thấy An thân vương cũng đã đến tuổi kết hôn, sao bệ hạ chưa từng tứ hôn cho hắn?”
Hoàng đế nói: “Từ nhỏ lão Bát đã lập lời thề muốn lấy đệ nhất thiên hạ mỹ nhân làm thiếp, Đoan thái phi lại hy vọng hắn cưới Nhị cô nương nhà Vĩnh Ninh quận chúa. Mấy năm nay hai người vẫn giằng co lôi kéo, không ai có thể thuyết phục ai nên việc này cứ bị kéo dài như vậy.”
Tiết Tĩnh Xu hỏi: “Thái phi nương nương không nhờ chàng tứ hôn à?”
Hoàng đế nói: “Đoan Thái phi từng tới tìm ta một lần nhưng lão Bát lại tìm Hoàng tổ mẫu khóc lóc kể lể. Cuối cùng vẫn phải nghe Hoàng tổ mẫu.”
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, kỳ thực dưới cái nhìn của nàng Tiếu An Minh đã rất xinh đẹp rồi, nhưng xem tình huống hôm nay, dường như An thân vương còn chướng mắt nàng ta. Nhưng nếu hắn chướng mắt thì sao không nói rõ mà trong cung yến vẫn cùng thổi sáo ca hát, đây chẳng phải càng khiến người ta hiểu lầm sao?
Chỉ có điều đây là chuyện của người ta, người ta tự làm tự chịu, chẳng liên quan gì đến nàng.
Nàng cẩn thận gấp bản đồ của hạ cung lại rồi đặt nó lên khay của cung nữ phía sau, nói với hoàng đế: “Bản đồ này cứ để ở chỗ của thiếp trước đi. Nếu bệ hạ muốn nghiên cứu chuyện ao nước thì đêm đến cung của thiếp chúng ta cùng bàn luận, bây giờ xin bệ hạ lấy chính sự làm trọng.”
Hoàng đế thấy nàng nói vô cùng nghiêm túc, không cho thương lượng nên đành gật đầu đáp ứng.
Rõ ràng trước đây không lâu, hắn nói cái gì, hoàng hậu liền nghe cái đó. Sao bất tri bất giác hai người lại đổi vai cho nhau rồi chứ?
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, quần áo trên người cũng dần mỏng đi.
Trong Ngự hoa viên, hoa đào đã tàn từ lâu, trên cây xuất hiện những quả đào nho nhỏ. Bên trong hồ nước, lá sen rút mầm mới, không quá mấy ngày nữa sẽ nổi khắp mặt nước.
Giờ ngọ hôm sau, Tiết Tĩnh Xu đang ngồi ở trong nhà thủy tạ [] thưởng thức lá sen thì Tần thị vội vã vào cung cầu kiến.
[] Nhà thủy tạ: nhà xây trên mặt nước để làm nơi giải trí.
Gương mặt Tần thị lo lắng, hành lễ xong còn chưa đứng dậy đã vội la lên: “Nương nương, nhất định lần này người phải giúp Ngũ muội của người!”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Mẹ cứ đứng lên rồi nói.” Sau đó sai cung nữ đỡ bà.
“Ôi, phải.” Tần thị được người dìu ngồi xuống.
“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? ” Tiết Tĩnh Xu hỏi.
Vành mắt Tần thị đỏ lên, căm hận nói: “Không phải do đôi mẹ con Đại phòng không biết xấu hổ kia sao! Ngày đó nương nương nhắc nhở thần với mẹ con không cam tâm đó, thần với Tĩnh Uyển phải cẩn thận một chút, thần ngày phòng đêm phòng, nhưng lại không phòng người bên cạnh. Nha đầu Xuân Hương chết tiệt kia chẳng biết đã bị Đại phòng thu mua từ lúc nào! Hôm qua thời tiết oi bức, thần thấy Tĩnh Uyển học quy củ nhiều ngày như vậy cũng chưa từng bước ra khỏi cửa nên kêu nó dẫn theo nha hoàn đi tản bộ tiêu cơm trong vườn. Không ngờ sau khi uống chén trà do nha hoàn Xuân Hương kia mang đến thì xảy ra chuyện!”
Tâm tình Tần thị kích động, nói tới nói lui, ngay cả lời mở đầu không được rõ nên đến cùng vẫn mờ tịt nên Tiết Tĩnh Xu phải sắp xếp lời của bà lại một lần mới hiểu được đại khái nguyên nhân hậu quả.
Thì ra từ lúc được ban hôn Tiết Tĩnh Viện vẫn luôn ở trong phủ, không có động tĩnh gì.
Mãi đến hôm trước, bỗng nhiên ả ta theo chân đại ca Tiết Chiến nói muốn gặp Lâm gia Nhị công tử, nhưng thân là nữ tử không thể chủ động hẹn gặp nên nhờ Tiết Chiến lấy danh nghĩa cá nhân, mời Lâm gia Nhị công tử Lâm Quỳnh tới phủ chơi, ả ta ở trong tối nhìn hắn.
Tiết Chiến không nghi ngờ gì nên mời Lâm Quỳnh đến nhà thủy tạ chơi. Hai người còn chưa đi vào thì có hạ nhân tới truyền lời, nói Tiết gia Đại thiếu phu nhân động thai khí, mời Tiết Chiến đi xem.
Tiết Chiến cùng vợ thành thân nhiều năm, tình cảm nồng thắm, nghe xong lời này liền bất chấp tất cả vội vàng rời đi.
Nhưng khi hắn trở lại mới phát hiện thê tử cũng không có chuyện gì, hắn liền phát giác ra mọi chuyện, hiểu có lẽ bản thân đã bị Tiết Tĩnh Viện lừa rồi nên lập tức chạy đến nhà thủy tạ nhưng đã chậm.
Thì ra chẳng biết Tiết Tĩnh Uyển mê man trong nhà thủy tạ từ lúc nào. Lâm Quỳnh bị người dẫn vào trong, thấy Tiết Tĩnh Uyển ngủ mê man thì lập tức muốn lui ra ngoài nhưng cửa chính đã bị người ta khóa chặt.
Sau đó cả đám người Tiết gia vội vã chạy tới, vừa vặn bắt gặp cô nam quả nữ bọn họ ở chung một phòng.
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy liền nhíu mày, “Tin tức này đã được chặn lại chưa?”
Tần thị cắn răng nói: “Ngăn rồi, đáng trách Tiết Tĩnh Viện còn giả vờ giả vịt khóc lóc nói nếu Ngũ muội thích Lâm nhị công tử thì ả ta nguyện ý nhường bước. Ta nhổ vào! Rõ ràng Ngũ muội người với Lâm gia nhị công tử không có gì mà qua miệng ả ta lại biến thành hai người đã ước hẹn chung thân vậy! Hơn nữa, người nào không biết là nàng không vừa mắt Lâm gia nên mới bày mưu kế, hất nước bẩn lên người Ngũ muội của người!”
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: ‘’Lâm gia nhị công tử giải thích thế nào?”
Tần thị lau khóe mắt, trả lời: “Thần nghe ý của hắn thì hắn nguyện ý chịu trách nhiệm với Ngũ muội nhưng hắn với Tiết Tĩnh Viện có hôn ước, lại do chính thái hoàng thái hậu ban hôn nên cho dù hắn nguyện ý chịu trách nhiệm thì làm được gì? Nương nương, người hãy giúp đỡ Tĩnh Uyển, nếu chuyện này bị truyền đi, thanh danh của nó coi như sẽ đi tong hết!”
Tiết Tĩnh Xu chậm rãi gật đầu, nói: “Mẹ cứ về trước đi, nhất định phải để mắt tới người phía dưới, trước khi có kết quả thì không ai được để lộ tin tức ra ngoài. Còn nữa, mẹ nói với tổ mẫu là ý của con, để bà cấm túc tất cả người Đại phòng, tuyệt đối không cho họ cơ hội truyền tin tức ra ngoài.”
Tần thị vui vẻ nói: “Tốt, tốt! Có những lời này của nương nương là thần an tâm rồi.”
Tiết Tĩnh Xu phái người đưa bà xuất cung xong, bản thân thì đi tìm thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu nghe xong lời của nàng, hỏi: “Chuyện này hoàng hậu có ý kiến gì không?”
Tiết Tĩnh Xu nói thẳng: “Tứ muội muội sợ là không hài lòng lắm cửa hôn sự này nên nếu ép nàng ta thành thân với Lâm gia Nhị công tử, sợ rằng còn tạo thêm nhiều sóng gió khác. Con thấy, nàng và Lâm gia đại khái là không có gì duyên phận.”
Thái hoàng thái hậu cười cười, “Cái gọi là duyên phận, chẳng phải do người định đoạt sao? Mà thôi, nếu nàng đã dùng nhiều thủ đoạn đùa bỡn như vậy, nhất định là không muốn lập gia thất rồi, ta cũng không cần làm kẻ xấu nữa, cứ giống như rồi ý của nàng đi. Nhưng ý chỉ tứ hôn đã hạ, không thể lật lọng, vậy chỉ có thể lại hạ thêm một thánh chỉ. Truyền lời của ta: Từ hôm nay trở đi, Tiết gia Nhị phòng chuyển thành Đại phòng còn Đại phòng xuống làm Nhị phòng, như vậy, kết thân cùng Lâm gia vẫn là Đại phòng Nhị cô nương.”
Tiết Tĩnh Xu không ngờ thái hoàng thái hậu lại dứt khoát tước đoạt tước quyền của Đại phòng như vậy, chắc hẳn trước đây khi lập kế hoạch Tiết Tĩnh Viện sẽ không ngờ tới điểm này.
Từ nay về sau, tước vị phủ Thừa ân công này liền hoàn toàn vô duyên với Đại phòng rồi.
Không biết đây có phải ý của Tiết Tĩnh Viện không?