Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Đức công công thấy đế hậu đang ôm nhau liền vội vàng phất tay để cung nhân cùng hắn lui xuống.
Lòng hắn không ngừng cảm thán, bệ hạ đến cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, dù ngày thường xử sự lão luyện nhưng mỗi lần thấy hoàng hậu thì y như rằng chưa nói được ba câu đã ôm nhau.
Cứ theo tình hình này thì có khi chưa đến hai tháng trong cung sẽ truyền ra tin vui.
Tiết Tĩnh Xu bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị hoàng đế hôn đỏ bừng cả mặt, khẩn trương giãy giụa, thấy trong điện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế vẫn đang mổ trên môi nàng nói: "Sợ gì chứ, điểm cơ trí này Đức Lộc vẫn còn có."
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, khẽ phàn nàn: "Lần sau bệ hạ muốn làm gì thì cũng phải cho người ta lui xuống rồi hẵng làm chứ, bị bọn họ nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?"
Hoàng đế thuận miệng đồng ý: "Ta nhớ rồi."
Tiết Tĩnh Xu thấy trong miệng vẫn chua xót, nghĩ lại hoàng thượng vừa nói cái gì mà xanh với không xanh, còn nói thêm: "Bệ hạ nói chuyện ngày càng không có chừng mực, sao lại so sánh thiếp với cây mận chứ?"
Khóe miệng hoàng đế khẽ nhếch lên.
Mặt hắn xuất hiện một biểu cảm rất nhỏ nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn phát hiện ra, tiếp tục hỏi: "Bệ hạ cười cái gì? Thiếp nói sai sao?"
Hoàng đế lại hỏi nàng: "Hoàng hậu cho rằng, ta nói xanh là chỉ cây mận xanh à?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Khóe miệng hoàng đế nhếch lên một độ cong rõ ràng, "Không, là ta nói sai rồi, không phải hoàng hậu ngây ngô từ trước mà là từ trước đến giờ vẫn luôn ngây ngô."
Tiết Tĩnh Xu có chút không vui, "Bệ hạ lại ra vẻ bí hiểm gì đấy?"
Hoàng đế ghé vào tai nàng, thổi khí nóng vào vành tai rồi nói: "Vậy để ta nói đáp án cho hoàng hậu. Ta nói ngây ngô là nói thân thể của hoàng hậu, giống như cây mận xanh tháng ba, tuy rằng xanh nhưng lại có hương vị khác."
Tiết Tĩnh Xu vô thức nhìn thân thể mình, trong đầu suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của hoàng thượng, mặt đỏ tới mang tai nói: "Bệ hạ người, sao có thể đùa như vậy? Không nghiêm túc gì hết."
Tuy bị nàng đẩy ra nhưng hoàng đế không hề mất hứng một chút nào hết, lại tiếp tục tới gần, "Hoàng hậu nói sai rồi, nơi đây là tẩm cung của ta, chẳng lẽ ta ở trong tẩm cung của mình, nói một vài câu vui đùa với hoàng hậu cũng phải bận tâm có nghiêm túc hay không sao?"
Câu này tính ra cũng rất đúng.
Tiết Tĩnh Xu mới bị hắn làm xấu hổ lắm rồi, vừa nói một câu qua loa lấy lệ liền bị hắn phản bác lại, giờ không còn gì để nói.
Thấy nàng đuối lý, hoàng đế càng thêm hùng hồn đứng lên, một tay ôm người, một ngón tay lấy một miếng mận, quơ quơ trước mắt Tiết Tĩnh Xu, "Vừa rồi ta đã đút cho hoàng hậu một miếng mận rồi, có qua có lại, hoàng hậu lại đút cho ta đi."
Tiết Tĩnh Xu khẽ giãy trong lòng hắn, đương nhiên là không thoát được, nàng đành phải hỏi: "Bệ hạ không tự ăn được à?"
Hoàng thượng đáp lại: "Một người ăn sao có thể sánh được với mùi vị của hai người."
Tiết Tĩnh Xu khẽ thì thầm, "Thiếp không muốn ăn."
Hoàng đế lại nói: "Xem ra hoàng hậu vẫn chưa nhận ra được cái ngon của quả xanh, ta lại phải đút cho hoàng hậu một miếng mới được."
Tiết Tĩnh Xu vội vàng chặn hắn lại: "Đừng... thiếp biết rồi."
Hoàng đế ngừng động tác nhìn nàng: "Vì vậy ý hoàng hậu là đút cho ta ăn hay ta đút cho nàng?"
Tiết Tĩnh Xu vô cùng buồn rầu. Chẳng biết gần đây hoàng đế xảy ra chuyện gì, suốt ngày thích trò ta đút cho nàng nàng đút cho ta ăn.
Nếu nàng không đồng ý, nhất định hoàng đế sẽ có cách để đạt được mục đích. Nàng chịu thiệt mấy lần nên cũng học được cách nghe lời, không bằng ngay từ đầu đồng ý với hắn, tránh về sau bị hắn chiếm tiện nghi còn phải nghe theo lời hắn.
Nàng nhìn chằm chằm miếng mận trên tay hoàng đế, thò tay cầm qua cho vào trong miệng.
Hoàng đế ngồi một bên nói mát: "Hoàng hậu nhớ bỏ hột nhé."
Tiết Tĩnh Xu hơi tức tối trừng hắn một cái, phồng miệng dùng đầu lưỡi cùng hàm răng giữ miếng mận, cẩn thận tách hột ra.
Sau đó ngồi thẳng, hai tay đặt trên vai hoàng đế, đỏ mặt đưa môi đến gần hắn.
Một tay hoàng đế ôm eo nàng, người lại có ý xấu ngả về phía sau.
Tiết Tĩnh Xu không chú ý tới, một mực ngả về phía trước. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại thì cả người đã nằm trên người hoàng đế.
Nàng hiểu mình lại trúng kế của hoàng đế, rướn người dậy định đứng lên.
Một tay hoàng đế ôm eo nàng, một tay bảo vệ ót của nàng, phần eo dùng lực xoay người để nàng nằm trên giường êm còn mình thì nằm trên người nàng.
Tiết Tĩnh Xu không hề phòng bị, bị hắn đè lên, miệng ực một cái, miếng mận kia đã bị nàng nuốt xuống rồi.
Nàng với hoàng đế mắt to trừng mắt nhỏ.
Khóe miệng hoàng đế cong lên một độ cong quyến rũ, càng ngày càng cong, cuối cùng biến thành một nụ cười rõ ràng.
Tiết Tĩnh Xu chưa bao giờ thấy hắn cười, trong nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Hoàng đế chậm rãi cúi đầu, khẽ cắn chóp mũi nàng, "Trông hoàng hậu thật đáng yêu."
Không phải lần đầu tiên hắn nói nàng đáng yêu nhưng là lần đầu tiên Tiết Tĩnh Xu nghe thấy tiếng tim đập bịch bịch.
Nàng cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không khỏi thò tay khẽ vỗ ngực, muốn bắt nó lại.
Cảm giác như vậy hết sức kỳ quái. Trong lòng nàng hoài nghi không biết có phải tim mình bị bệnh không.
Hoàng đế cũng không chú ý đến hành động lén lút của nàng, chỉ nói: "Hoàng hậu nuốt mất miếng mận của ta rồi, đền bù tổn thất cho ta thế nào đây?"
Tiết Tĩnh Xu sững sờ nhìn hắn, một lúc sau mới hiểu rõ ý của hắn, quay đầu nhìn chỗ mận trên bàn, ngơ ngác nói: "Ta đút bệ hạ miếng khác."
Hoàng đế nói: "Nếu là đền bù tổn thất thì một miếng không đủ, ít nhất là ba miếng."
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, "Được."
Lần này đến phiên hoàng đế thấy lạ, "Sao hôm nay hoàng hậu dễ nói chuyện thế?"
Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn: "Như vậy không tốt sao?"
Hoàng đế lại nói: "Tốt thì tốt nhưng ta sợ ba miếng sẽ làm hoàng hậu ê răng, thôi một miếng là được rồi."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Theo ý bệ hạ."
Hoàng đế lại cầm một miếng mận, Tiết Tĩnh Xu há miệng ngậm lấy, như cũ dùng hàm răng với đầu lưỡi tách hột, sau đó vòng tay trên cổ hoàng đế ngửa đầu đưa môi lên.
Hoàng đế cúi đầu, răng môi hai người giao nhau, cuối cùng cũng không biết miếng mận kia chui vào bụng ai.
Ngày hôm sau khi Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại thì hoàng đế đã vào triều từ sớm.
Nàng rời giường trang điểm thay quần áo, sau đó đến cung Trường Nhạc thỉnh an thái hoàng thái hậu.
Lúc đi qua rừng mận kia, chân không tự chủ được đi vào, tìm dấu hiệu hoàng đế đánh dấu trên gốc cây
Nàng nhìn chằm chằm dấu hiệu hoàng đế để lại hồi lâu, cho tùy tùng lui xuống rồi tiến lên lấy thân mình đo chiều cao
Vóc người của nàng kém hơn yêu cầu của hoàng đế rất nhiều.
Hoàng đế không chỉ một lần đề cập qua trước mặt nàng, vóc dáng của hai người không xứng nhau.
Trước đây nàng không để ý nhưng bây giờ lại không nhịn được nghĩ, có phải hoàng thượng thật sự không hài lòng với vóc dáng của nàng không?
Nàng lại nhìn quả xanh trên cây.
Hoàng đế so sánh nàng với cây mận, nói nàng xanh như cây mận, có phải cũng muốn nói rằng nàng chất phác không thú vị không?
Nàng xoay người chậm rãi đi ra khỏi rừng mận.
Vừa vào cung Tê Phượng thì thái giám của điện Sùng Đức đến truyền lời, buổi trưa bệ hạ không đến dùng cơm.
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, cho hắn lui ra.
Hoàng đế chính vụ bận rộn, đã lâu không đến đến cung Tê Phượng ăn trưa, có đôi khi ngay cả bữa tối cũng không kịp. Nàng đã sớm quen một mình đối mặt với mười sáu món ăn rồi.
Kỳ thực cuộc sống trong cung rất nhàm chán.
Mỗi ngày dậy sớm, cung kính tiễn hoàng đế vào triều, sau đó đi thỉnh an thái hoàng thái hậu, rồi lại trở về cung Tê Phượng xử lý việc vặt.
Sau khi ăn trưa, có khi nàng nghỉ ngơi một lúc, đến khi tỉnh thì đọc ít tạp thư () giết thời gian.
() Tạp thư: Sách vở không liên quen trực tiếp đến chuyên ngành, có thể hiểu là sách truyện linh tinh.
Bây giờ nàng nghĩ lại mới phát hiện, chỉ khi buổi đêm có hoàng đế đến thì cung điện to lớn này mới có một chút sức sống.
Nàng không nhịn được suy nghĩ, không biết lúc này hoàng đế đang làm gì? Vẫn đang trên triều hay đã hạ triều, đang gặp triều thần, hay xử lí chính vụ?
Lúc bữa trưa lại dọn lên, nàng lại nghĩ, không biết có phải hoàng thượng cũng đang dùng bữa không? Hôm nay nàng đặc biệt để Ngự thiện phòng làm thịt viên thập cẩm chay, hắn đã ăn xong rồi sao?
Đợi đến khi nàng dậy sau khi ngủ trưa, nàng lại nghĩ không biết hoàng thượng có thời gian nghỉ ngơi không, cuối cùng Tiết Tĩnh Xu cũng phát hiện bản thân khác thường.
Nàng ngồi đã lâu trước cửa sổ.
Buổi trưa mặt trời nghiêng về phía tây, cứ từng chút một, cuối cùng biến mất sau ngói lưu ly của cung điện phía tây.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời vuông vức như một viên ngọc quý màu lam cực lớn. Thỉnh thoảng có một hai con chim bay qua rồi biến mất phía chân trời.
Nàng không cầm được lòng rướn cổ lên nhìn về phía chim biến mất.
Phương xa là gì, nàng không biết.
Nàng vào cung, là giam thân xác mình ở đây nhưng giờ nàng phát hiện, dường như lòng của nàng cũng đã bị giam cầm ở nơi đây rồi.
Nàng đã yêu một vị đế vương.
Trước đây không lâu nàng từng nói, nàng dùng chân tình đối xử với hoàng đế, nếu có một ngày hoàng đế dùng chân ý cho người khác, nàng chỉ cần thu lòng mình lại là được.
Nhưng giờ nàng lại hoài nghi, nếu thật sự hoàng đế sủng ái người khác, đã trao tâm đi thì thật sự có thể đơn giản thu hồi lại sao?
Ở cửa cung xuất hiện một tên thái giám, đôi giày của hắn bước qua sàn cẩm thạch của cung Tê Phượng, rõ ràng là yên lặng không một tiếng động nhưng trong cung vô cùng yên tĩnh, chỉ cần một chút động tĩnh cũng có thể phóng đại gấp trăm nghìn lần.
Tiết Tĩnh Xu nhận ra hắn, trưa này cũng là hắn đến truyền lời rằng hoàng đế không thể tới dùng bữa.
Nàng cho phép hắn đến trước mặt.
Thái giám nơm nớp lo sợ nói: "Nương nương, bệ hạ chính vụ bận rộn, chỉ sợ không thể cùng nương nương ăn bữa tối."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, sai người tiễn hắn ra ngoài.
Tiểu thái giám này giống như một giọt nước, rơi vào đầm nước cung Tê Phượng không một gợn sóng, lăn tăn một chút rồi khiến vũng nước này, tựa hồ còn yên tĩnh hơn trước.