“Vị thí chủ này——” Cao tăng Minh Thông vuốt vuốt cằm, lại phát hiện mình không có râu, mất tự nhiên thu tay về, nhíu mày lắc đầu, biểu tình có hơi có kỳ lạ. Trái tim của Thụy Hòa cũng nhảy lên, chờ mong câu tiếp theo của ông ta, nhưng đợi nửa ngày, cũng không thấy hòa thượng nói chuyện, không kìm được gấp gáp hỏi: “Đại sư mời nói thẳng.”
Hoà thượng Minh Thông không những không lên tiếng, ngược lại ngẩng đầu lên, rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào Thụy Hòa cẩn thận quan sát, một lát sau lại lặng lẽ liếc nhìn Hoàng thị một cái, tuy rằng không dám nhìn kĩ, nhưng chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để nhìn ra vấn đề, tặc lưỡi nói, “Đúng là chuyện lạ, bần tăng tu hành hơn hai mươi năm đây là lần đầu nhìn thấy chuyện nghịch thiên sửa mệnh.”
Trong lòng Thụy Hòa khẽ động, không khỏi quay đầu nhìn Hoàng thị một cái, đúng lúc Hoàng thị cũng nhìn về phía hắn, hai người đồng thời nhớ tới lần bị ám sát trên đường quay về kinh thành vào mấy năm trước, lúc trước Tân Nhất Lai đã từng thảo luận chuyện này với Hoàng thị, mà nay nghe hoà thượng Minh Thông nhắc tới một lần nữa, trong lòng Hoàng thị càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Từ Canh.
Vẻ mặt của Thụy Hòa vẫn rất bình tĩnh, trong lòng lại đã hiện lên đủ loại phỏng đoán và khả năng. Đại Trân vô duyên vô cớ bị bệnh, nhưng lại không thể tìm thấy bất cứ điều gì khác thường, chẳng lẽ là bởi vì Từ Canh? Con bé được sinh ra một lần nữa nhờ Từ Canh, mà nay Từ Canh chưa rõ sống chết, cho nên vì vậy mà Đại Trân mới nằm trên giường không dậy nổi? Thế nhưng, nếu theo ý của hòa thượng, không chỉ mình Đại Trân, ngay cả mẫu thân Hoàng thị và hắn chỉ sợ cũng là người được hưởng lợi nhờ nghịch thiên sửa mệnh, vì sao hai người bọn họ không có phản ứng?
“Xin đại sư hãy nói thẳng.” Thụy Hòa đè xuống sóng gió mãnh liệt trong lòng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Dường như hòa thượng đã nhìn thấu tâm tư của hắn, ánh mắt tuy rằng ôn hòa, nhưng lại nhìn thẳng vào lòng hắn, “Bần tăng không dám nói, dựa vào tướng mạo của vị tiểu thí chủ này, vốn là mệnh chết sớm, lại có người ra tay cứu nàng. Theo lý thuyết thiên mệnh khó sửa, cho dù cứu được một lần, sẽ còn có kiếp nạn thứ hai, nhưng người ra tay lại có số mệnh cực kỳ tôn quý, đó là lý do vì sao mọi người trong phủ đều bình an, mà nay bỗng nhiên tiểu thí chủ này nằm trên giường không dậy nổi, có lẽ nguyên nhân đang nằm ở trên người của vị quý nhân kia.”
Mấy ngày nay tất cả tâm tư của Hoàng thị đều đặt trên người Đại Trân, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nghe vậy có hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Thụy Hòa, vẻ mặt mang ý hỏi. Thụy Hòa sắc mặt nghiêm trọng khẽ gật đầu, tiến đến bên tai Hoàng thị nói nhỏ: “Thái Tử điện hạ bị ám sát, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.”
“Tại sao lại như vậy?” Hoàng thị tâm loạn như ma (), càng ngày càng không biết nên làm thế nào mới tốt.
() Tâm loạn như ma nghĩa là lòng rối rắm như một bó sợ gai rối.
Thụy Hòa đứng dậy cảm tạ hoà thượng Minh Thông, khách sáo mời ông ta ra ngoài. Minh Thông nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đoán được hắn đã hiểu rõ, không nhiều lời, đứng dậy cáo từ.
Chờ Minh Thông đi ra ngoài, lúc này Hoàng thị mới túm chặt lấy ống tay áo của Thụy Hòa nôn nóng hỏi: “Hiện giờ Thái Tử thế nào rồi? Bị thương có nặng không, các ngự y nói như thế nào? Tại sao con lại đưa đại sư Minh Thông ra ngoài, vẫn nên cẩn thận hỏi cho rõ ràng mới được.” Nếu Thái Tử có mệnh hệ gì, chẳng lẽ Đại Trân cũng đi theo sao? Ngoại trừ Đại Trân, những người còn lại của Tân gia sẽ như thế nào, nên hỏi cho rõ ràng mới đúng.
Thụy Hòa bất đắc dĩ nói: “Mẹ ơi, cho dù hỏi thì thế nào? Không biết lời nói của ông ta là thật hay giả, nếu sư phụ Minh Thông thật sự có cách, không cần chúng ta hỏi, ông ấy đã sớm nói. Nếu không nói lời nào, có nghĩa là ngay cả ông ấy cũng không kế sách nào khả thi, chỉ còn một kế duy nhất, đó là chờ Thái Tử điện hạ tỉnh lại.”
“Vậy Thái Tử ——” Hoàng thị chưa nói dứt lời thì đột nhiên che miệng lại, hít sâu một hơi, nói từng chữ kiên định: “Thái Tử điện hạ là người tốt tất có Trời giúp, nhất định có thể gặp dữ hoá lành, bình an trở về.” Bà cúi đầu nhìn Đại Trân hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường, nghĩ đến lời nói của Minh Thông, trong lòng rối như tơ vò, bản thân mình bị thì không sao, nếu mấy đứa nhỏ cũng xảy ra chuyện…… Bà không dám suy nghĩ tiếp nữa.
“Còn chuyện này nữa,” Hoàng thị ấn ấn huyệt Thái Dương, nhỏ giọng nói: “Mấy đêm nay A Trân thường xuyên nói mớ, trong miệng còn liên tục gọi tên Thái Tử điện hạ.”
Đuôi mắt của Thụy Hòa giật giật, điều này có ý nghĩa là gì đây? Không phải con bé A Trân đã từng nói rõ ràng là bản thân không hề có chút tình cảm gì với Từ Canh sao, đang bệnh đến mức chết đi sống lại còn gọi tên Từ Canh, trong nhà có nhiều người như vậy mà con bé không nhớ, cha mẹ anh em cũng không nhớ, sao lại đi nhớ một người ngoài!
Vẻ mặt hắn thay đổi, thoạt nhìn vừa kỳ quái vừa dọa người, Hoàng thị chỉ nghĩ hắn tức giận vì những lời mình vừa nói, không khỏi bực mình “Em gái con đã bị như vậy rồi, con còn muốn so đo với nó sao? Những lời đại sư Minh Thông nói con cũng nghe rồi, vốn dĩ A Trân đã thích hắn, cho dù không thích, vì tính mạng của A Trân ta cũng muốn gả con bé qua đó. Không có gì quan trọng bằng tính mạng của con bé! Ta cảnh cáo con, chờ đến khi A Trân tỉnh lại, con không được phép nói xấu Thái Tử điện hạ trước mặt con bé, nếu không ta sẽ không tha cho con đâu!”
Thụy Hòa bị bà làm cho nghẹn họng không biết nói gì, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: “Chỉ cần A Trân có thể tỉnh lại, đừng nói là gả cho Thái Tử, cho dù con bé phải gả cho con trai của bệ hạ con cũng không dám nói một chữ không.” Vừa mới dứt lời đã bị Hoàng thị đánh tới tấp.
Thụy Hòa bị đánh xong, khập khiễng đến thư phòng viết thư cho Tân Nhất Lai, kể lại tình hình bên này xong, cuối cùng lại uyển chuyển bày tỏ quan điểm của mình về việc hôn nhân này: Nếu A Trân thực sự có tình ý với Từ Canh, bọn họ cũng không thể dùng gậy đánh uyên ương để chia rẽ hai người, loại chuyện hủy hoại nhân phẩm thế này nếu làm nhiều, tương lai sẽ gặp báo ứng.
Bức thư nhanh chóng được đưa đến tay Tân Nhất Lai, Tân Nhất Lai thật sự dở khóc dở cười, “Thằng nhóc thối này, làm như ta mới là người xấu vậy.” Lại nghĩ đến con gái cưng, ông lắc đầu ném bức thư xuống, quyết định đi hỏi thăm tin tức của Thái Tử.
…………
Mấy ngày nay Từ Canh vẫn luôn nằm trên giường rồng của Hồng Gia Đế, chuyện này vốn không hợp với lễ chế, nhưng vào lúc này, không có ai dám chạy đến trước mặt Hồng Gia Đế nhắc tới chuyện này. Mọi người đều biết hiện giờ trong lòng Hồng Gia Đế đang ôm lửa giận, vào lúc này nếu có ai dám chạm vào ông ấy thì sẽ bị xui xẻo, chỉ một giây thôi là có thể bị mất mạng —— không nhìn thấy kết cục của đám phản quân sao? Gần đây có bao nhiêu cái đầu đã bị chặt, ngay cả con trai ruột của Hồng Gia Đế là Từ Long cũng suýt nữa bị mất mạng, Tuệ Vương cũng đã bị tống giam, nghe nói đã bị mất nửa cái mạng, nếu vẫn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nếu ông ta đột nhiên chết đi mọi người cũng không bất ngờ lắm.
Kể từ khi bị ám sát Thái Tử vẫn luôn hôn mê, Hồng Gia Đế một tấc cũng không rời túc trực ở bên giường, cho dù các triều thần có khuyên can như thế nào cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Tân thái phó nghĩ ra cách, sai nội thị làm một cái giường nhỏ bên cạnh giường của Thái Tử, khi Hồng Gia Đế mệt mỏi có thể nằm trên giường nhỏ ngủ một lát, nếu Thái Tử có bấy kỳ động tĩnh nào là ông có thể phát hiện.
Cứ như vậy qua mười ngày, Từ Canh vẫn luôn hôn mê không tỉnh cuối cùng đã có biến chuyển, bắt đầu mơ mơ màng màng nói chuyện. Không ai biết rốt cuộc Thái Tử đã nói mớ những gì, ngay cả Hứa Phú Xương là tâm phúc của Hồng Gia Đế cũng bị điều ra ngoài điện canh gác, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thái Tử và Hồng Gia Đế truyền ra từ trong phòng —— Hứa Phú Xương thề, ngay cả lúc tiên đế băng hà cũng không thấy Hồng Gia Đế khóc thương tâm như vậy.
Khóc hết một ngày, cuối cùng Từ Canh đã tỉnh lại, nhưng hoàn toàn quên mất mình đã nói những gì, nhìn thấy Hồng Gia Đế ngồi một bên không ngừng rơi nước mắt, còn liên tục an ủi nói: “Phụ hoàng đừng khóc, không phải con đã tỉnh rồi sao.”
Hồng Gia Đế càng rơi nước mắt nhiều hơn, nức nở nói: “Con của ta, thật sự đã chịu nhiều uất ức rồi. Con yên tâm, trẫm nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con, phụ hoàng đã trừng trị hết tất cả những tên khốn kiếp đó rồi. Còn Thái Hậu, trẫm cũng sẽ đòi lại cho con.”
Từ Canh bối rối không hiểu gì, rốt cuộc khi hắn đang hôn mê bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì thế? Hay thích khách kia có liên quan đến Thái Hậu!
Hồng Gia Đế lòng đầy căm phẫn mắng chửi một hồi, Từ Canh càng lúc càng không hiểu gì, đầu của hắn lại đau nhức dữ dội, nhắm chặt hai mắt, dứt khoát hôn mê luôn.
Hắn ngủ đủ một ngày mới tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn nhiều, cuối cùng Hồng Gia Đế mới tạm thời yên tâm, bắt đầu giải quyết chính sự đã bị chậm trễ rất nhiều ngày. Vụ án Thái Tử bị ám sát được Hồng Gia Đế đổ lên đầu Tuệ Vương một cách đơn giản mà thô bạo, đương nhiên không phải là hoàn toàn không có chứng cứ, ngày hôm sau Tuệ Vương bị định tội, cha của Lương trắc phi đã đứng ra tố cáo, đau đớn tố Tuệ Vương có âm mưu phản nghịch, đồng thời trình lên tất cả các vật chứng, Hồng Gia Đế chỉ kiểm tra một chút rồi đưa cho Đại Lý Tự xử lý vụ án này, Tuệ Vương lập tức bị tước bỏ mọi tước vị, lưu đày đến Nam Cương. Đương nhiên, ông ta có bình an đến được đó hay không thì người ta không quan tâm.
Tân gia ở Thiên Tân xa xôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Đại Trân đã tỉnh lại.
Đầu tháng chín, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Hồng Gia Đế dẫn con trai khải hoàn quay về triều.
Rốt cuộc Từ Canh vẫn còn trẻ, tuy rằng đã đi dạo một vòng trước cửa điện của Diêm Vương, nhưng không hề bị ảnh hưởng chút nào, chưa mất bao lâu đã khôi phục bình thường, có thể chạy có thể nhảy, khoẻ mạnh giống y như người bình thường. Nhưng mà Hồng Gia Đế vẫn không yên tâm, suốt ngày cho người giám sát, mỗi ngày phải gặp hắn hai ba lần, chỉ một lát không thấy là phải sai người tới gọi, Từ Canh không những không chê phiền, còn vô cùng hưởng thụ.
Sáng sớm ngày hôm đó, Từ Canh theo thường lệ thỉnh an Hồng Gia Đế, nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, Từ Canh đang muốn cáo từ để đi thỉnh an Thái Hậu, lại bị Hồng Gia Đế ngăn cản.
“Từ hôm nay trở đi không cần phải đến cung Thánh An nữa,” Vẻ mặt Hồng Gia Đế lạnh nhạt nói: “Gần đây thân thể của Hoàng tổ mẫu không khoẻ, thái y nói phải tĩnh dưỡng, mọi người không được đến đó làm phiền bà ấy.”
Mọi người đều không được đi…… chuyện này khiến người ta có nhiều suy nghĩ.
Từ Canh hơi sửng sốt “Hoàng tổ mẫu bị bệnh sao?” Hôm qua vẫn còn khoẻ mạnh mà, tại sao lại đột nhiên bị bệnh, không hề có gì báo trước, hơn nữa, tại sao hắn không nghe được tin tức gì.
“Tuổi tác đã lớn, tất nhiên là dễ sinh bệnh.” Hồng Gia Đế hừ một tiếng, trên mặt nở nụ cười châm chọc. Nếu Từ Canh không đoán ra được chuyện này có liên quan đến phụ hoàng của hắn, thì đầu óc của hắn đúng là toàn bã đậu. Nghĩ đến những lời Hồng Gia Đế từng nói khi hắn tỉnh lại, vốn tưởng rằng Hồng Gia Đế đang tức giận nên mới nói vậy, hiện tại xem ra, quả nhiên trên người Thái Hậu không sạch sẽ.
“Đúng rồi.” Vẻ mặt Hồng Gia Đế rất lạ, nhìn Từ Canh cười, “Trẫm đã nghe được một chuyện, rất thú vị, con đoán thử xem là chuyện gì?”
Từ Canh cười khổ, “Con cũng không phải là con giun trong bụng người, một câu gợi ý người cũng không nói, làm sao con đoán được.”
“Có liên quan đến cha vợ và vợ của con.”
Trong lòng Từ Canh khẽ động, lập tức trở nên căng thẳng, “Chẳng lẽ Tân tiên sinh đã đính hôn cho A Trân rồi sao?” Hắn cảm thấy, Tân Nhất Lai chắc chắn có thể làm ra chuyện này!
Hồng Gia Đế thần bí lắc đầu, “Hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp.”
Từ Canh nghe vậy có hơi phấn chấn, “Chẳng lẽ…… Tân tiên sinh đồng ý gả A Trân cho con?”
“Vẫn chưa bắt đầu nghị thân, nhưng mà ——” Hồng Gia Đế cười tủm tỉm nói: “Trẫm cũng chỉ nghe người ta lặng lẽ nói mà thôi.” Ông đè thấp giọng, lặng lẽ nói: “Nghe nói lúc con bị thương, cô bé Tân gia kia cũng vô duyên vô cớ mà ngã bệnh, thuốc và châm cứu cũng vô dụng, đành phải đi mời cao tăng làm phép. Không biết cao tăng kia đã nói những gì, chưa kịp cúng bái đã bị người của Tân gia đưa ra ngoài. Sau khi con tỉnh lại, không ngờ cô bé của Tân gia cũng không thuốc mà khỏi. Đại Lang con nói xem chuyện này có lạ không? Tân Nhất Lai còn muốn giấu giếm trẫm, ha ha, có chuyện gì trong kinh thành mà trẫm không biết chứ?”
Từ Canh nghe xong vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, một lát sau lại đột nhiên hiểu ra, lẩm bẩm nói: “Thảo nào.”
“Thảo nào cái gì?”
Từ Canh đỏ mặt, xấu hổ nói: “Lúc trước con xấu hổ nên không dám nói với phụ hoàng. Khi con đang hôn mê, hình như đã thấy một cô gái trong giấc mơ của mình, sống chết lôi kéo con không buông. Sức lực của cô ấy rất mạnh, con không thể nào thoát được, kéo qua kéo lại, đến khi con tỉnh dậy.”
“Còn một chuyện này nữa?” Hồng Gia Đế cười to, “Bởi vậy có thể thấy được, hai người các con chính là nhân duyên trời định. Để ta xem Tân Nhất Lai còn nói gì được nữa.”
Từ Canh vẫn chưa yên tâm, “Người con rể này tới cửa, sẽ không bị Tân tiên sinh đuổi ra ngoài chứ?”