Bà lão thấy Hạ Vy xăm xăm tiến về phía mình thì vội vàng cầm củ khoai bỏ chạy. Nàng đuổi theo, hai người một già một trẻ hùng hục chạy đến một con hẻm nhỏ.
“Cô gái, cô còn trẻ sao lại đi cướp khoai của bà già?” Bà lão ôm củ khoai vào ngực giữa khư khư, cố thủ.
“Bà ơi, bà hiểu lầm rồi, cháu không có ý cướp khoai của bà, chỉ định hỏi bà một số chuyện thôi.” Hạ Vy dở khóc dở cười. Chẳng lẽ mặt mũi nàng trông giống ăn cướp lắm sao?
“Không cướp thật chứ?” Bà lão nhìn nàng đầy dò xét.
“Dĩ nhiên rồi, sau khi bà trả lời cho cháu vài câu hỏi, cháu mua nguyên gánh khoai tặng bà cũng được.” Nàng cố phô ra hết sự hồn nhiên vốn có của mình.
“Thôi, ta ăn một củ là đủ, ăn nhiều tối không ngủ được.”
Nói rồi, bà lão chậm rãi ngồi xuống đất lột khoai ăn ngấu nghiến. Ngoài gương mặt ra, bà lão này không có gì giống vẻ đạo mạo của người mà nàng gặp lần trước.
“Hỏi gì thì hỏi đi!”
“Bà ơi, bà có biết cháu từ đâu tới không?” Nàng cất giọng lễ phép.
“Cô này thật lạ, mình từ đâu tới không biết, lại đi hỏi bà lão này.”
“Bà có còn nhớ lần trước từng gặp cháu ở bờ hồ Dạ Ngọc không? Bà từng nói cháu ‘duyên nợ chưa dứt’ gì đó.” Nàng ôm tim chờ đợi, mong rằng một cao nhân sẽ tránh được bệnh đãng trí của người già.
Bà lão ngẩn ra một hồi, rồi “À” lên một tiếng rõ to, khiến nàng vui mừng khôn xiết.
“Chắc là cô gặp người chị sinh đôi của ta. Chứ ta thì biết gì mấy chuyện duyên với nợ, ta chỉ biết ăn thôi.”
“Vậy người chị của bà giờ đang ở đâu?” Nàng khá thất vọng, nhưng dù sao cũng chưa đến đường cùng.
“Ta không biết, một năm rồi không gặp.” Bà lão ngẫm nghĩ một lúc. “Nhưng mà hàng năm vào đêm Trung Thu, bọn ta đều hẹn nhau đến bờ hồ Dạ Ngọc ăn bỏng ngô.”
Trung thu tức là hơn hai tháng nữa. Lâu như thế, nàng thật không biết mình có cầm cự nổi trong cung không.
“Tuy ta không biết xem tướng, bói toán như chị ta, nhưng từ nhỏ cũng bị ép đọc qua nhiều sách. Nếu chị ta bảo cô ‘duyên nợ chưa dứt’, thì tức là cô phải tìm cách giải quyết khúc mắc kiếp trước giữa cô và một người nào đó, thường là đàn ông.”
“Vậy làm sao cháu biết người đó là ai?” Nàng tính sơ sơ thì đã gặp qua ba người đàn ông ở thế giới này, nếu tính luôn tên Nguyên phi kia là bốn.
“Ta đọc sách, chữ này vào là chữ kia ra, đừng hỏi ta. Chờ đến Trung Thu gặp chị của ta đi.”
Bà lão đứng dậy, bước ra khỏi hẻm. Sau đó, nàng cũng lững thững đi ra.
Lê Nguyên Phong thình lình xuất hiện, khiến tim nàng suýt nhảy ra ngoài.
“Ngươi biến đi đâu vậy hả?” Hắn hậm hực.
“Đường đông quá, ta bị lạc. Ta cũng tìm ngươi nãy giờ đó chứ.” Nàng giương ánh mắt tội nghiệp lên nhìn hắn.
“Đến đó mà không còn xâu lòng bò nướng nào, ta sẽ nướng ngươi lên ăn.” Hắn vừa nói vừa băng băng kéo nàng đi.
Cơn mưa rào bất chợt ập xuống, Lê Nguyên Phong kéo nàng vào một mái hiên.
Sực nhớ đến chuyện tối hôm nọ ở phế cung, nhân lúc nép sát vào người hắn tránh mưa, nàng tranh thủ ngửi ngửi áo hắn xem có mùi trầm hương không. Với chất liệu vải thượng hạng và mũi thêu tinh tế trên chiếc áo choàng ấy, chủ nhân của nó không phải vương gia thì là hoàng đế.
“Không được chùi miệng vào áo của ta!” Lê Nguyên Phong né sang một bên.
“Ta đâu có chùi miệng.” Nàng ấm ức đáp. Hắn cho rằng nàng là đứa ăn dơ ở bẩn vậy sao?
“Vậy là ngươi định xâm hại ta?” Hắn càng lùi xa hơn nữa.
“Anh không có tư cách nói câu đó với tôi!”
Dù nàng có thật sự sàm sỡ hắn đi nữa cũng chỉ là lấy lại chút vốn liếng của mình. Huống chi, hứng thú của nàng đối với hắn đã trôi sạch sành sanh từ cái ngày đầu tiên gặp mặt rồi.
Trên áo hắn không có mùi trầm hương, có vẻ như hắn không phải là người đàn ông hôm đó. Vậy thì chỉ còn lại Lê Ứng Thiên. Nhưng tại sao giữa Lê Ứng Thiên và Trần Lâm Nguyệt lại có chuyện hẹn hò mờ ám như vậy? Đã là vợ chồng rồi còn phải lén lén lút lút làm gì? Họ phải giấu giếm ai?
Sợ Vampire? Không thể, Trần Lâm Nguyệt có thể e ngại Vampire, nhưng Lê Ứng Thiên là hoàng đế, việc vì phải sợ.
Sợ thái hậu? Cũng có thể. Có nhiều trường hợp hoàng đế vì sợ người mình yêu trong cung bị hãm hại nên bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt với cô ta. Nhớ lại, việc hai người kẻ tung người hứng trong vụ Huệ phi và Thục phi cũng có vẻ ăn ý lắm. Nhưng theo nàng thấy, hiện nay thái hậu cũng không có vẻ là người khó đối phó, hai người họ có cần cẩn thận đến thế không?
Nếu hai người yêu nhau, tại sao giờ đây Lê Ứng Thiên lại cho mật thám điều tra Trần Lâm Nguyệt? Hay hắn vốn chỉ lợi dụng cô ấy? Nếu như thế thì Trần Lâm Nguyệt thật đáng thương. Bỏ Vampire đi chọn Lê Ứng Thiên đã là một thất bại, bị Lê Ứng Thiên lợi dụng thì đúng là thất bại của thất bại.
Điều kỳ quái nhất là tại sao hai người không trực tiếp gặp mặt mà chỉ trò chuyện qua bức tường? À không, là sờ soạng qua cái lỗ trên bức tường. Phải chăng đã là người trong hoàng tộc thì phải có sở thích biến thái?
Nàng liếc nhìn Lê Nguyên Phong. Hắn đang hớn hở liếm liếm mấy ngón tay dính nước chấm của món lòng bò nướng.
Đúng, người trong hoàng tộc đều biến thái.
Mưa tạnh, hắn lại lôi nàng đến một quán ăn khác, nghe đồn là nơi nổi tiếng nhất chốn kinh kỳ – Tây Khởi.
Nàng thật không hiểu là do đầu bếp ở Tĩnh Quốc vương phủ tài năng kém cỏi hay do quản gia ở phủ hắn cắt xén lương thực mà Lê Nguyên Phong một khi đã lao ra đường thì thứ gì cũng vơ vào bụng. Chỉ trong đêm nay, họ đã ghé qua một hàng xôi, một hàng gà quay, một hàng giò chả, một hàng khô mực, một hàng bánh bột, một hàng chuối nướng, một hàng cóc ổi ngâm muối, thế mà hắn vẫn còn muốn đến Tây Khởi ăn thêm.
Tây Khởi quanh năm huyên náo, khách đến đây không chỉ vì món ăn trăm miền phong phú, mà còn vì nơi đây luôn có dân đàn ca hát xướng từ tứ xứ đổ về.
Bên chân cầu thang, một cô gái ôm đàn lặng lẽ cất tiếng hát. Đôi mắt hạt đào, nước da bánh mật, càng làm nổi bật màu đỏ rực của tấm áo thêu hoa vắt bên vai. Giọng hát tha thiết, âm điệu não nề, nhưng dường như chẳng ai ngó đến.
Lê Ứng Thiên ngồi trên lầu cao nhất, gió từ hồ Dạ Ngọc lồng lộng thổi vào. Hắn nhìn qua song cửa, dõi theo từng nhịp đàn, năm ngón tay cũng vô thức mà gõ xuống bàn. Khúc hát Phồn Lư này thuở nhỏ hắn đã từng nghe mẫu phi hát mỗi đêm. Mỗi lần hát, người lại khóc. Người khóc nhiều đến nỗi, lúc đó, hắn cứ nghĩ phụ nữ sống bằng nước mắt.
Sau này lớn lên, rời khỏi lãnh cung, hắn mới biết rằng, phụ nữ, nhất là phụ nữ chốn hậu cung, sống bằng nụ cười.
Nụ cười giả tạo.
Chỉ có mẫu phi hắn, yếu đuối, đa sầu mới sống bằng nước mắt mà thôi.
Những tưởng, sau khi mẫu phi qua đời, hắn sẽ không thể nghe khúc hát đó trong cung nữa. Vậy mà…
Lê Ứng Thiên rút từ trong túi ra chiếc cài tóc hình hoa đào.
Chiếc cài tóc này là ba tháng trước hắn đã tặng nàng ở phế cung. Lúc nhìn thấy nó trên mái tóc Trần Lâm Nguyệt trong buổi tiệc nghênh đón hoàng thái hậu, hắn mới biết, tim mình đã trao nhầm chỗ.
“Ngươi hát cái quái gì vậy, hát đưa đám à?” Một gã thanh niên mang dáng trọc phú bước đến, hắt ly rượu vào mặt cô gái. “Chủ quán đâu, hết người rồi hay sao mà lại cho con nô lệ lăn từ bãi than này vào đây rên rỉ làm mất nhã hứng của khách vậy?”
Đôi mắt Lê Ứng Thiên tối sầm lại.
Hắn không muốn gây sự chú ý, nên sẽ không ra tay ở đây. Nhưng gã kia một khi ra khỏi Tây Khởi, hắn đảm bảo sẽ khiến gã sống không bằng chết.
Bên chiếc bàn sát góc tường, Hạ Vy cũng nhìn gã thanh niên bằng đôi mắt hình viên đạn, miệng lầm bầm nguyền rủa.
“Có phải ngươi đang nói thầm hai chữ ‘Đáng chết’ không?”
Lê Nguyên Phong cảm nhận được luồng sát khí hừng hực phát ra từ phía nàng. Bản thân hắn cũng thấy bất mãn trước thái độ trịch thượng đó của gã kia.
Nhưng, nàng lại lắc đầu.
“Là đáng thiến.” Nàng nhấn mạnh chữ cuối cùng.
“Đáng… thiến?” Lê Nguyên Phong ngây ngốc hỏi lại.
“Ta không thích giết người, mang gã đi thiến là được rồi. Loại người như thế không đáng sinh sản, nếu không sẽ truyền lại nòi giống xấu cho tương lai.”
Nói rồi, nàng kín đáo lấy từ trong người ra hai chiếc lọ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc.
“Ngươi từ đây bắn hai viên thuốc này vào bình rượu của gã được không?”
“Được.” Lê Nguyên Phong tự tin đáp, vừa nói là làm ngay.
Hành động ấy của hắn đã khiến Lê Ứng Thiên chuyển sự chú ý sang bàn của hai người họ. Hoá trang của họ sơ sài, không khó để hắn nhận ra.
“Thuốc gì vậy?” Lê Nguyên Phong có vẻ tò mò.
“Thuốc xổ và xuân dược loại cực mạnh. Thuốc xổ phát tác trước, xuân dược thì chậm hơn vài canh giờ. Hắn sẽ ôm nhà xí liên tục mười ngày, dục tính bộc phát nhưng không thể giải toả. Kích thích mạnh mà lâu ngày không được thoả mãn, cuối cùng sẽ bị… ‘liệt’.”
“Ò…” Lê Nguyên Phong nghe xong, chỉ còn dám cắm cúi ăn mì, mắt len lén liếc nhìn gương mặt đang hả hê của Hạ Vy.
“Ánh mắt của ngươi nghĩa là sao? Thân con gái yếu đuối, phải có chút gì để phòng thân chứ.” Nàng tủm tỉm cười nhìn hắn, “Hay ngươi cũng thử một viên đi.”
Hắn không nói không rằng, chuyên tâm ngồi húp nuớc lèo rồn rột.
Một người đàn ông áo đen bước vào quán, dáo dác đưa mắt tìm chỗ trống. Lúc đi vội qua chỗ Hạ Vy, ông ta chợt đột nhiên mất đà, trượt chân ngã vào bàn. Chén nước tương, cũng vì vậy mà bay thẳng xuống áo nàng.
“Xin lỗi tiểu thư.” Ông ta ái ngại nhìn nàng. “Hay là tôi trả tiền cho phần ăn của hai người?”
“Vậy phiền ông.” Nàng thấy ông ta có thành ý nên cũng tỏ thái độ lịch sự mà đáp lại.
“Thưa cô, phía sau quán có mấy thùng nước, cô có thể ra đó tẩy vết bẩn.” Tiểu nhị lên tiếng.
“Ừ.”
Nàng đứng dậy, theo hướng chỉ của tiểu nhị mà ra sau quán. Lê Nguyên Phong trong lúc ngồi chờ nàng, vô cùng nhiệt tình xử lý đống thức ăn đồ sộ trên bàn.
Thế nhưng, đã gần nửa canh giờ trôi qua, hắn vẫn không thấy nàng trở lại.