Hoàng Cung Kỳ Ngộ

chương 4: vampire

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nàng ngủ một giấc dài.

Đến khi tỉnh dậy, vẫn thấy mình ở trong căn phòng ấy, vây quanh bởi những con người ấy.

Hoàng đế, vương gia, cung nữ, thái giám, ngự y, tất cả đều là thật.

Nàng thực sự xuyên không, đó không phải là một giấc mơ. Bởi vì không có giấc mơ nào lại dài đến vậy.

Vì sao lại xuyên không? Nàng không biết.

Làm sao để trở về? Nàng càng không biết.

Thậm chí ngay cả việc rất cơ bản là nàng xuyên toàn thân, hay chỉ xuyên mỗi linh hồn, nàng cũng không chắc chắn, bởi vì ngoại hình của thân xác này giống hệt nàng. Nàng cố nhớ lại những việc xảy ra trước lúc đến với thế giới này, nhưng mỗi lần nghĩ, đầu nàng lại đau như búa bổ.

Nếu như nàng xuyên toàn thân, chẳng phải Phan Hạ Vy ở thế kỷ phải biến mất sao? Gia đình nàng rồi sẽ ra sao?

Ông bà của nàng đều đã hơn tám mươi tuổi, không biết có vượt qua được cú shock này không. Ngay cả nguyên nhân xuyên không nàng còn không biết, làm sao tìm được đường về. Tương lai rộng mở của nàng như vậy liền chấm dứt sao?

Hơn nữa, ở thế giới này, nàng chỉ có một mình. Không gia đình, không bạn bè, cả những thú vui nhỏ nhặt hàng ngày, nàng cũng không còn được hưởng.

“Mời nương nương.”

Nhìn khay trầu cung nữ vừa mang đến, nàng chợt thấy bụng mình nhộn nhạo cả lên. Hôm qua vội vã, nên nàng có thể cố nhai trầu, chứ hôm nay thì đầu óc nàng đã tỉnh táo rồi, không cách nào nhét được mớ trầu cau kia vào miệng.

“Bổn cung đột nhiên không chịu được mùi trầu, các ngươi mang bột than và muối đến đây.”

Không có Internet, TV, nàng có thể miễn cưỡng sống qua ngày, những vấn đề sinh hoạt cá nhân mới là thứ khiến nàng phải đau đầu. Sáng sáng ăn trầu, chà vỏ cau làm sạch răng, tối tối ngồi lên một cái thùng ‘giải quyết nỗi lòng’, rồi lại chờ người ta chùi rửa cho mình, tất cả đối với nàng đều kinh khủng.

Ở đây không có bàn chải, cũng chả có kem đánh răng, nàng đành dùng muối, trứng và bột than thay thế vậy. Nước súc miệng thì ở đây có sẵn tinh dầu bạc hà và hoa hồng pha nước ấm, cũng không đến nỗi nào. Dù sao Trần Lâm Nguyệt cũng quen ỷ thế cậy quyền, nàng có nhiều đòi hỏi một chút cũng không phải là chuyện lạ. ‘Đầu vào’ xem như ổn thoả, nhưng ‘đầu ra’ là quy tắc trong cung, nàng không thể quá khác người.

Tình thế hiện tại, nàng chỉ mong có phép màu, ngay lập tức mang nàng trở về thế giới của mình. Ở đây lâu quá không khéo sau này nàng phải học muộn mất một năm. Mà một năm của tuổi trẻ là vô cùng quý giá.

Còn năm ngày nữa nàng mới về Trần phủ. Trong khoảng thời gian này, nàng lấy cớ dưỡng bệnh, ru rú trong phòng tranh thủ nghe Trường Đông thuyết giảng nghi lễ cung đình. Hậu cung chính là nơi nhiều oan hồn nhất, nàng không cẩn thận một chút sẽ rất dễ gia nhập dàn mỹ nữ cương thi. Nàng không biết mình phải ở lại thế giới này bao lâu, chỉ biết rằng, mình không thể chết.

Lúc Trường Đông diễn tả cho nàng cách tạo dáng khi cầm tách trà, nàng phải kiềm nén lắm mới không bật cười thành tiếng. Có cần phải trau chuốt, điệu đà đến thế không? Ngay cả khi chuyển hướng, tốc độ phải như thế nào để váy vẫn xoè ra như cánh hoa cũng có nghệ thuật riêng của nó. Nàng cứ tưởng buổi biểu diễn thời trang trong trường hồi đầu năm đã tốn của nàng nhiều công sức lắm rồi, nhưng xem ra chả là gì so với hàng loạt quy định rối rắm trong cung này cả.

Nàng tập luyện đến phờ phạc một hồi, đến lúc ngồi xuống uống ngụm trà, Trường Đông mới nhỏ nhẹ mà rằng:

“Trong hậu cung, người có khả năng bắt bẻ nương nương chỉ có mỗi thái hậu, nhưng thái hậu lại không mấy khi để ý đến nương nương. Vì vậy, những quy định kia nương nương chỉ cần biết qua để bắt bẻ các cung phi khác thôi.”

Biết trước như thế, nàng đã không gồng mình làm thục nữ nãy giờ.

Tuy nơi này cũng dùng tiếng Việt, nhưng chốn cung đình dùng nhiều từ hoa mỹ, có lúc nàng cũng không hiểu rõ người ta muốn nói gì. Vì vậy mấy ngày nay buổi tối nàng thường tổ chức cho cung nữ thi kể chuyện, để từ từ làm quen với ngôn ngữ nơi đây. Đó cũng là cách nàng làm cuộc sống của mình trong cung đỡ nhàm chán hơn một chút.

Đã là mùa hè, dù là nhà bình dân bá tánh, hay cung điện hoàng gia thì cũng như nhau, nóng như cái lò than. Nàng là hoàng hậu, không thể mặc độc nhất cái yếm đỏ chót cùng cái quần lót trắng phau phau ngồi cạnh cửa sổ phẩy phành phạch cái quạt nan như nàng vẫn hay làm mỗi khi nhà cúp điện. Cung Trường Lạc lại xui xẻo nằm ngay hướng hứng nhiều nắng nhất. Nếu không phải phía sau lúc nào cũng có hai cung nữ cầm cây quạt to như cái mâm phe phẩy quạt mát cho nàng, chắc nàng chết héo lâu rồi.

Hè năm nào nàng cũng đi bơi cùng lũ bạn thân. Vậy mà giờ đây chiều chiều nàng lại phải giam mình vào cái hồ bé tẹo. Vừa lặn xuống, quạt tay một cái, liền đâm đầu vào cái thành hồ phía bên kia. Chưa gì đã thấy chán rồi!

Nghe nói chuyến đi này của nàng cũng là ít khua chiêng múa trống lắm rồi, vậy mà cũng có gần trăm cung nữ, thái giám, thị vệ đi theo.

Thượng thư Trần Chính Nam và vợ ông ta trước sau đều dùng nghi lễ chuẩn mực đối đãi với nàng, thân tình chẳng bao nhiêu. Xem ra việc họ nhận nàng làm con nuôi cũng là có mục đích từ đầu, vì họ không có con gái ruột để tiến cung. Đến chiều, Trường Đông mang đến cho nàng một bộ thường phục, bảo nàng mặc vào, trang sức cầu kì trên người cũng tháo xuống gần hết. Sau đó, cô ta đưa nàng ra cửa sau, lên một chiếc kiệu có vẻ bình thường.

Nơi nàng sắp đến, là nhà anh ruột của nàng – đệ nhất phú thương Lý Thiệu Minh.

Nàng không vào bằng cửa chính, mà đi bằng cửa phụ, chứng tỏ việc nàng về đây nên được xem là bí mật. Nàng ngồi trong kiệu suốt, nên không có dịp nhìn từ bên ngoài xem dinh thự nhà họ Lý lớn đến mức nào, nhưng từng cành cây ngọn cỏ trong hoa viên mà nàng đi qua đều tạo cảm giác vừa vương giả vừa tinh tế, so với hoàng cung chỉ có hơn chứ không có kém.

Cái danh đệ nhất phú thương khiến nàng liên tưởng đến một lão già với cái bụng nước lèo và cái đầu hói. Nhưng Lý Thiệu Minh là anh trai nàng, tức là vẫn còn trẻ, chắc cũng không đến nỗi nào.

Đưa nàng vào phòng xong, quản gia liền lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Căn phòng quá lớn, nàng nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy bóng ai. Đến khi nàng định ra ngoài hỏi lại, chợt nghe tiếng gọi “Đến đây” rất khẽ phát ra từ đâu đó trong phòng.

Theo kinh nghiệm phim ảnh, nàng biết trong phòng có mật thất, nhưng lại không biết làm thế nào để mở. Nàng loay hoay một lúc, vẫn không tìm được cơ quan nằm ở nơi nào.

“Cả cách vào cũng quên ư?”

Sàn nhà cạnh bức bình phong từ từ được tách ra, bên dưới là chừng hai mươi cái bậc thang.

Anh em gặp nhau thôi, có cần giở trò thần bí thế không?

Căn phòng trong mật thất được thắp sáng bằng nến, dịu dàng một ánh vàng. Ngồi trên chiếc giường đá lớn hình tròn là một người đàn ông trong bộ y phục màu đen.

Không hiểu sao, nàng chợt thấy tim mình đập mạnh.

“Đến đây.” Hắn nói, tay vỗ vỗ vào chỗ trống cạnh mình.

Vầng khí hắn toả ra…

Cực. kì. quen. thuộc.

‘Vampire’- nàng suýt bật ra từ đó.

Hắn ngước nhìn nàng lúc này đang bất động. Ánh nhìn của hắn càng khiến chân nàng như bị đóng băng.

Trên đời này quả thật có kẻ mang khí chất ma mị đến vậy sao?

“Giận ta, hay…quên ta?”

Hắn đứng dậy, bước đến gắt gao ôm lấy thân nàng. Bàn tay hắn di chuyển lên trên, tháo từng chiếc trâm cài trên mái tóc nàng. Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy được.

Bàn tay hắn dịu dàng xoa lấy mái tóc nàng. Dường như không có sợi tóc nào là chưa từng trượt qua tay hắn. Cử chỉ này, là một người anh dành cho em gái mình sao?

Không đúng.

Nàng co tay lại, rồi dùng hết sức đẩy hắn ra.

Hắn im lặng nhìn nàng một hồi lâu. Rồi trong nháy mắt, y phục trên người hắn rơi xuống đất.

Nàng còn đang sửng sốt không biết hắn định làm gì, thì hắn đã trở lại bên chiếc giường đá, cầm lên một con dao nhọn.

Nàng nhớ lại tối hôm đó, tình trạng của cả nàng và hắn.

Không phải hắn là Lý Thiệu Minh sao? Như vậy tức là anh ruột của Trần Lâm Nguyệt, sao hắn có thể…

“Anh định làm gì?” Nàng lùi lại phía sau, tấm thân chỉ còn mỗi chiếc quần lót kia khiến nàng không dám nhìn thẳng hắn.

“Nàng muốn tự mình cởi quần áo hay cần ta giúp?” Hắn tiến về phía nàng, tay vẫn cầm con dao ấy.

“Chúng… chúng ta là anh em.”

“Vậy là nàng vẫn chưa hồi phục.” Hắn nói xong, liền đưa con dao sắc bén lên cổ tay, ấn một nhát.

Trên nền đá, từng giọt máu đỏ tươi lách tách thi nhau rơi xuống.

“Anh…”

Nàng sững sờ nhìn hắn.

Hắn đến sát bên nàng, đặt tay lên thắt lưng nàng…

“Anh mau băng bó lại đi!” Nàng hét lên, đẩy hắn ra.

“Không cởi quần áo, dược tính trong máu của ta cũng không có tác dụng, không thể giải độc cho nàng.”

Thì ra, tối hôm ấy là hắn muốn giải độc cho nàng.

“Tôi không cần biết, tôi không cởi đồ. Còn anh, nếu không băng bó vết thương lại thì không bàn bạc gì hết, đừng mong tôi hợp tác. Hết!”

Nếu hắn không đổi ý, nàng cũng chỉ còn biết vắt chân lên cổ chạy khỏi nơi này. Có lẽ hắn không ngốc đến nỗi ôm vết thương mà đuổi theo nàng. Trời ơi, đẹp trai mà sao bệnh quá!

Hắn nhìn nàng, có một tia hạnh phúc thoáng qua trong đáy mắt. Chỉ là hắn vốn quen giữ cảm xúc trong lòng, nên biểu cảm gương mặt không biến đổi.

“Mặc quần áo vào!” Nàng nói như ra lệnh, vẫn chưa dám nhìn thẳng hắn.

“Cả trinh tiết của ta, ta cũng đã trao cho nàng, nàng không cần ngượng ngùng vì những thứ nhỏ nhặt thế này.” Hắn vừa nói, vừa bước đến bên hốc tường đá, rắc một thứ bột trắng từ lọ thuốc màu đen lên vết thương.

Hạ Vy ngây ngốc nhìn hắn.

Nàng có nên cười không đây? Hắn không nên nói câu đó với gương mặt vô cảm như thế chứ.

Không hợp, không hợp chút nào.

Nàng cũng không ngờ Lý Thiệu Minh lại cho mình rời khỏi dinh thự nhà họ Lý dễ dàng đến vậy. Hắn muốn cho Trường Đông đi theo hầu hạ nàng, nàng gạt phắt đi, hắn cũng bằng lòng.

Tuy nàng nói là ra ngoài đi dạo, nhưng thật ra là nàng… bỏ trốn. Một cái hậu cung đã đủ rối rắm rồi, giờ lại thêm một ông anh đẹp trai có máu sister complex, nàng không muốn tự gây khó dễ cho mình. Nghĩ đến cái câu ‘Cả trinh tiết, ta cũng đã trao nàng.’ ban nãy, nàng chợt thấy lạnh sống lưng.

Cũng may tối qua, nàng đã âm thầm giắt lưng mấy món nữ trang để phòng hờ cho cuộc đào tẩu lần này. Nàng phải rời khỏi kinh thành, nếu nghiêm trọng hơn thì phải rời khỏi Lạc Việt, mới mong tránh khỏi mớ bòng bong mà Trần Lâm Nguyệt để lại cho nàng.

Vĩnh biệt Vampire, người ‘chiếm đoạt’ hắn không phải nàng, mà là Trần Lâm Nguyệt, đừng bắt nàng phải gánh cái trách nhiệm nặng nề kia.

Vĩnh biệt Lê Nguyên Phong, tốt nhất trong mơ cũng đừng cho nàng thấy hắn.

Vĩnh biệt hoàng đế, tức chồng nàng. Tội lỗi, nàng chỉ nhớ mặt em chồng mà không nhớ mặt chồng. Thôi thì chúc hắn bách niên giai lão bên Nguyên phi của hắn, viết nên một thiên tình sử boylove để lại cho hậu thế tôn thờ.

Nghĩ đến tự do đang vẫy gọi mình, nàng cảm thấy như cầu vồng đang hiện ra trước mắt, hương hoa tràn ngập, tiếng nhạc du dương.

Vậy mà, chưa ăn được hết cái bánh bao, niềm hạnh phúc giản dị kia liền không lời từ biệt mà vụt đi mất dạng.

Nhan sắc cỡ nàng cũng có người tìm cách bắt cóc sao?

Truyện Chữ Hay