Trước đây nàng chỉ nghĩ Vampire là người vui buồn không lộ ra trên nét mặt. Giờ nàng mới biết, ngay cả khi sàm sỡ con gái nhà lành, hắn vẫn giữ được khí chất lạnh lùng thoát tục, khiến nàng có cảm giác người đang thực hiện hành vi xấu xa là mình chứ không phải hắn.
Hắn dê một cách rất ngây thơ.
Nàng kéo chăn lên phủ kín người, ngăn không cho tay hắn tiếp tục dạo chơi. Hắn thấy khó không nản, nằm xuống ôm nàng vào lòng, nhè nhẹ vỗ về, rồi bàn tay lại tranh thủ rong ruổi dọc theo sống lưng nàng.
Trời ạ, thế này khác nào nàng vừa tự đào mồ chôn mình chứ!
“Em… em vẫn chưa nhớ được chuyện trước đây.” Nàng ngần ngừ lên tiếng. “Xin chàng tôn trọng em.”
Nàng biết câu nói ấy sẽ khiến hắn tổn thương, nên gọi hắn một tiếng ‘chàng’ để giảm thái độ cự tuyệt của mình đi một chút.
“Ta xin lỗi.” Hắn lặng lẽ rút tay ra khỏi người nàng.
Nụ cười đầu tiên nàng nhìn thấy trên gương mặt hắn, không ngờ lại là một nụ cười buồn.
Nhìn thấy hắn như vậy, nàng cũng bứt rứt trong lòng. Nàng muốn hắn hạnh phúc, nhưng lại không thể ép bản thân mình chấp nhận vai trò của Trần Lâm Nguyệt. Ngay cả khi đã say đắm với sự hoàn mỹ của hắn, cảm động với sự dịu dàng của hắn, những cử chỉ thân mật kia vẫn khiến nàng khó chịu.
Hoá ra nàng chỉ thích hắn đến thế thôi.
Thích, chứ chưa phải là yêu.
“Đừng đắp chăn cao quá.” Hắn đưa tay kéo tấm chăn trên người nàng xuống một chút, rồi chỉnh lại gối cho ngay ngắn. Không là người yêu, nàng vẫn là người thân của hắn. Hắn muốn giữ lại niềm hạnh phúc nho nhỏ là được chăm sóc nàng, việc mà hắn đã làm suốt mười mấy năm nay. Tình yêu là tuổi thơ, là thời niên thiếu của hắn và nàng. Thứ tình cảm ấy không phải cơn mưa rào đổ xuống giữa ngày nắng hạn, mà là dòng nước ngầm âm thầm chảy dưới gốc cây tháng tháng ngày ngày. Chỉ cần nàng là Trần Lâm Nguyệt, cuối cùng nàng sẽ trở về bên hắn.
“Thiệu Minh…” Nàng kéo kéo tay áo hắn. “Cho em thời gian, được không?”
Nàng không biết đến bao giờ mới có thể trở về thế giới của mình, trả lại cho hắn Trần Lâm Nguyệt, nhưng nàng không muốn khiến hắn mất đi hy vọng.
Hắn luồn tay vào mái tóc nàng, vuốt nhẹ, khẽ gật đầu. “Ta sẽ chờ nàng đến khi me chín.”
Nụ cười trên môi nàng đông cứng lại.
Người ta hẹn thề sông cạn đá mòn, sao hắn lại đi hẹn đến khi me chín?
Không thể nào, Vampire phong thái thần tiên của nàng nhất định không phải là người cuồng me xoài cóc ổi. Hắn sẽ không dùng khinh công để hái me, sẽ không ngồi dưới cơn mưa lá me mà chấm muối ớt ăn.
Lê Nguyên Phong chết tiệt! Hãy xem hắn đã biến trí tưởng tượng nàng trở thành cái gì rồi! Chỉ vì hình ảnh một vương gia ngọc thụ lâm phong đứng hăm hở mút mấy giọt nước chấm lòng bò còn dính trên ngón tay, giờ đây cả người như Vampire nàng cũng tưởng tượng ra thành một gã tham ăn được. Thật là tội lỗi!
Lý Thiệu Minh nhìn gương mặt ngây ngốc của nàng cũng không muốn giải thích gì thêm. Chờ nàng nhớ ra mọi chuyện, nhất định sẽ hiểu ý nghĩa câu nói ấy.
Nàng để yên cho hắn xoa tóc mình, xem như an ủi hắn một tí, dù biết rõ sáng mai thể nào cung nữ cũng phải tốn cả canh giờ cho mái tóc rối như ổ quạ của nàng.
“Có người.”
Hắn thình lình lên tiếng, rồi phóng qua cửa sổ phi thân đi mất.
Ngay sau đó, nàng nghe được giọng nói cùng bước chân gấp gáp của Trường Đông.
“Vương gia, nương nương đang yên giấc. Nếu có việc quan trọng xin đợi nô tì vào bẩm báo.”
Cánh cửa phòng nàng bật mở. Có vẻ như Trường Đông đã không cản được Lê Nguyên Phong.
Nàng vội vàng bước xuống giường thắp đèn, còn Lê Nguyên Phong thì nhanh chóng khoá cửa lại. Trước giờ không phải hắn luôn lặng lẽ đột nhập phòng nàng sao? Tại sao giờ lại đường đường chính chính xông vào?
Cửa vừa đóng, hắn đã gục xuống.
“Anh làm sao vậy?” Nàng hốt hoảng đỡ lấy hắn.
“Đừng có la lên như ta sắp chết không bằng.” Hắn đưa tay cốc vào trán nàng một cái. “Có kẻ cố tình dụ hoàng huynh đến đây. Khi hoàng huynh đến, ngươi phải bảo là thích khách uy hiếp ngươi, đả thương ta.”
Lê Nguyên Phong vừa nói xong cũng là lúc nàng thấy chiếc bóng của Lê Ứng Thiên đáp xuống trước cửa phòng mình.
“Thánh thượng, xin người mau cứu vương gia…” Nàng hớt hãi xô cửa chạy ra, cộng với mái đầu ổ quạ mà Vampire ban cho, quả là bộ dạng thê lương không tả xiết.
Lê Ứng Thiên chạy vào trong, dìu Lê Nguyên Phong lên giường, rồi quay sang phía Trường Đông, ra lệnh: “Truyền thái y!”
“Là thần thiếp vô dụng. Nếu không phải vì thần thiếp bị thích khách uy hiếp thì đã không liên luỵ đến vương gia.” Nàng vừa nói vừa khóc thút thít. Tuy vẻ yếu đuối kia là giả, nhưng nàng lo lắng cho Lê Nguyên Phong là thật. Sao hắn lại đột nhiên yếu hẳn đi như thế?
Lê Nguyên Phong nằm trên giường, nhân lúc Lê Ứng Thiên ra cửa đợi thái y liền nhoẻn miệng cười, đưa tay ngoắt nàng lại, thì thầm. “Gương mặt giả vờ đáng thương của ngươi nhìn phản cảm quá.”
“Anh tưởng ai sinh ra cũng có được vẻ thuần khiết giả tạo như anh sao?” Nàng nói xong lại thấy mình hố, nên nhanh chóng đổi lại cách xưng hô của người cổ đại: “Ngươi bị thương ở đâu?”
“Ta đâu có dại mà nói cho ngươi biết, ngươi lợi dụng cơ hội để xâm hại ta thì sao.”
Nếu không phải hắn đang bị thương thì nàng đã đạp cho hắn một phát rồi. Làm như có bản mặt đẹp trai là ai ai cũng chờ chực để giở trò với hắn không bằng.
Thái y đến, nhìn thấy ánh mắt nghiêm trọng của Lê Ứng Thiên, mồ hôi mẹ mồ hôi con trên gương mặt già nua thi nhau rơi xuống.
“Bẩm thánh thượng, vương gia chỉ là vận dụng nội công quá lực, tịnh dưỡng vài ngày sẽ không sao. Thần sẽ kê một ít thuốc bổ cho vương gia.” Vị thái y run run bẩm báo. “Còn chất độc trong cơ thể vương gia, thần…thần…bất lực.”
“Đừng có kê thuốc đắng, bổn vương không uống.” Lê Nguyên Phong cất giọng nhừa nhựa.
“Dạ, vương gia.” Thái y nín thở, chờ phản ứng của Lê Ứng Thiên.
Lê Ứng Thiên cho thái y lui.
Trong phòng, lúc này chỉ còn lại ba người.
Nàng rất muốn lại gần xem Lê Nguyên Phong thế nào, nhưng lại sợ Lê Ứng Thiên chú ý.
Lê Ứng Thiên đưa mắt nhìn nàng, rồi lại nhìn sang Lê Nguyên Phong.
“Tên thích khách có vẻ thông thạo địa hình trong cung.” Lê Ứng Thiên nói.
“Ngay cả hoàng huynh cũng không đuổi theo kịp, khinh công của hắn cũng không phải tầm thường.” Lê Nguyên Phong đáp.
“Ừm.”
Nàng len lén nhìn phản ứng của Lê Ứng Thiên. Chẳng lẽ Lê Nguyên Phong không ý thức được mình đang nói gì sao? Nói như hắn, khác nào chê khinh công của Lê Ứng Thiên. Vì rõ ràng Lê Ứng Thiên để mất dấu thích khách, trong khi hắn lại tuyên bố là mình đã giao đấu với thích khách tại nơi này.
Lê Ứng Thiên dĩ nhiên biết rõ võ công Lê Nguyên Phong chỉ ngang ngửa hắn, chẳng qua là dùng sức nhiều hơn nên đến sớm. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ thấy đối với Lê Nguyên Phong, Trần Lâm Nguyệt vô cùng quan trọng. Đêm đại hôn, hắn giả say mà không động phòng với nàng ta, chính là để Lê Nguyên Phong còn nuôi hy vọng mà tiếp tục ôm mối tình đơn phương năm năm ấy.
Hạ Vy hết nhìn Lê Ứng Thiên lại nhìn Lê Nguyên Phong. Hai người này im lặng lại càng khiến nàng lo lắng. Theo lời Lê Ứng Thiên, tên thích khách có vẻ thông thạo địa hình nơi này, vậy rất có thể là người trong cung. Theo lời Lê Nguyên Phong trước lúc Lê Ứng Thiên đuổi đến, thì tên thích khách cố tình dụ Lê Ứng Thiên đến cung Trường Lạc. Từ đầu đến cuối, mục tiêu của tên thích khách chính là nàng. Chẳng lẽ hắn biết việc Vampire đến phòng nàng? Lê Nguyên Phong dặn nàng nói dối, phải chăng hắn cũng biết được việc đó rồi?
Xem ra, bí mật mà Trường Đông sợ rằng Lê Nguyên Phong đang nắm rất có thể là chuyện này đây.
Haizz, Lê Ứng Thiên mà phát hiện ra mối quan hệ giữa nàng và Vampire, chắc nàng chết không có đất chôn.
Qua mấy ngày ở dưỡng thương ở tẩm cung của hắn, nàng thấy có vẻ như Lê Ứng Thiên không biết người bên kia bức tường ở phế cung là Trần Lâm Nguyệt. Nếu hắn chỉ vì che giấu người trong cung thì lúc trong rừng cũng thể hiện chút tình cảm chứ, lại còn lúc trong cung Hưng Long nữa. Nhìn tới nhìn lui vẫn không có vẻ gì là hai người này có tình cảm với nhau.
Hắn không biết cũng tốt, nàng chỉ việc trốn không đến phế cung nữa là xong. Nếu hắn biết hoàng hậu của mình bắt cá hai tay, nàng có mấy cái mạng cũng không đủ chết.
Mà Lê Ứng Thiên xem ra đã là rất nhượng bộ Lê Nguyên Phong rồi, không có vẻ gì là muốn truy cứu việc nàng cùng Lê Nguyên Phong trốn khỏi chùa. Dù tình cảm anh em hai người có tốt thế nào đi nữa thì vợ cũng đâu phải bịch bánh tráng khô bò đâu mà cứ nhường qua nhường lại như vậy chứ!
Thật là mờ ám.
Càng nghĩ, nàng càng thấy Lê Ứng Thiên nguy hiểm.
Phải tránh xa, phải tránh xa.
“Hoàng hậu có ý kiến gì sao?” Lê Ứng Thiên lên tiếng.
“Dạ?”
Lúc bấy giờ, nàng mới để ý thấy hai người kia đang nhìn nàng như quái vật. Mỗi lần tập trung nghĩ gì là nàng quên hết mọi thứ, chưa kể sẽ gặm hết móng tay này đến móng tay kia.
“Bẩm thánh thượng, thần thiếp chỉ là quá hoảng sợ.” Nàng yếu đuối nói. “Lỡ thích khách lại đến…”
“Nếu cần, trẫm sẽ cho tăng cường bảo vệ Trường Lạc.”
Hắn nói nghe thì có vẻ tử tế lắm. Bảo vệ và giám sát, thật ra chỉ cách nhau trong gang tấc.
“Thần thiếp không dám phiền thánh thượng quan tâm. Đột nhiên tăng cường bảo vệ, sẽ khiến người trong cung sinh ra lo lắng, hoảng loạn.”
Từ một hoàng hậu không được hoàng đế để mắt đến, đột nhiên lại được ưu ái, bảo vệ nghiêm ngặt, chẳng phải nhanh chóng trở thành cây to đón gió trong cung sao? Nàng còn chưa truy ra được ai là kẻ muốn dẫn Lê Ứng Thiên đến bắt gian, dĩ nhiên không mong mình lại có thêm vài tình địch nữa.
“Hoàng hậu đúng là biết suy nghĩ cho người khác.” Lê Ứng Thiên có vẻ hài lòng. “Vậy hoàng hậu có biết Lạc Việt hiện nay đang bị thiệt hại nặng nề bởi lũ lụt không?”
Nàng biết ngay câu đầu hắn khen nàng nhất định có ý đồ, đến câu thứ hai hắn đã lộ ngay mục đích. Nhắc đến việc lũ lụt, chắc chắn muốn bảo nhà họ Lý quyên tiền.
“Dạ có.” Nàng đáp mà không bình luận gì thêm, chờ hắn ra giá trước.
“Anh ruột nàng là đệ nhất phú thương ở Lạc Việt, nếu có thể vận động các thương nhân khác quyên góp sẽ giúp đỡ không ít người.”
“Anh trai thần thiếp vốn có lòng nhân ái, chắc chắn sẽ cố gắng giúp đỡ. Nhưng thần thiếp nghe nói lần này số thương thuyền gặp bão cũng không ít, chỉ sợ các thương nhân khác có muốn cũng không giúp được nhiều. Đến lúc đó, xin thánh thượng hiểu cho mà đừng trách tội anh trai thiếp làm việc không tận lực.” Nàng quỳ xuống.
Trên danh nghĩa, nàng là em gái của Vampire. Việc gì tốt cho Vampire thì cũng sẽ tốt cho nàng. Nếu họ Lý nổi bật trong đợt quyên góp lần này, sẽ vừa gây được ảnh hưởng với triều đình, vừa lấy được lòng dân. Đến lúc đó, cái đầu trên cổ nàng sẽ càng an toàn. Trong xã hội Lạc Việt, vị trí của thương nhân rất thấp. Vampire dù giàu đến mấy cũng không có sức đe doạ đến quyền lực của Lê Ứng Thiên. Ngay cả cha nuôi của Trần Lâm Nguyệt là Thượng thư Trần Chính Nam cũng chỉ là người giỏi nói mà không giỏi làm, trong triều không có thể lực gì đáng kể. Xưa nay vua chúa luôn lo nạn ngoại thích hoành hành. Có lẽ vì gia thế ‘có tiếng mà không có miếng’ ấy, Trần Lâm Nguyệt mới được hắn chọn làm hoàng hậu.
Chả trách Lê Ứng Thiên lại chịu dung túng cô ấy lâu như vậy.
“Hoàng hậu đứng lên đi, trẫm lẽ nào lại trách phạt người có lòng.” Lê Ứng Thiên nói. “Dù sao chúng ta cũng là người nhà. Nếu anh trai nàng có biểu hiện tốt lần này, trẫm cũng dễ thuyết phục chúng đại thần hơn nếu đề ra chút chính sách ưu ái cho việc buôn bán của họ Lý.”
Cuối cùng thì Lê Ứng Thiên cũng đề ra cái giá.
Việc cò kè bớt một thêm hai thế nào Vampire chắc chắn giỏi hơn nàng. Nếu lúc này nàng hấp tấp đòi hỏi, sẽ khiến Lê Ứng Thiên nghĩ nàng là con người tham vọng.