Hoàng Cung Giả Đương Sự

chương 5: người không thể chỉ nhìn bề ngoài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Vân Nghiên

“Ha ha ha!!! Muội muội, tha cho ta đi!!”

“Ngươi đứng lại cho lão nương!!!”

“Kia là ai vậy?”

Một tiểu cung nữ vừa mới tiến cung làm việc chỉ tay vào hai nữ nhân mặc áo hoa đang một đuổi một chạy ở cuối đường, hỏi nữ quan trung niên ở bên cạnh, nữ quan vội vàng gạt đi ngón tay của tiểu cô nương, mắng “Chỉ cái gì mà chỉ! Ngón tay mà cứ suốt ngày chỉ chỉ điểm điểm còn ra cái thể thống gì! Đó là nương nương trong cung!”

“Nương nương?”

Tiểu cô nương ở quê mới lên chưa từng thấy qua “nương nương”, nhưng mà nàng nghe nói các “nương nương” đều là những người rất xinh đẹp, giống như tiên nữ ấy. “Tiên nữ” thì tiểu cô nương đã từng thấy qua ở trong miếu, bởi vậy nàng không thấy nữ nhân phía xa xa kia giống tiên nữ.

Hình như là đã nhìn thấu nghi hoặc của người mới đến, người lâu năm tốt bụng nhắc nhở nàng “Về sau ngươi phải để ý một chút, đừng có ngạc nhiên gì, vị bên kia kìa......”---- nữ quan không dùng ngón tay, chỉ khoa chân múa tay một chút ra hiệu tới cái vị đang giơ nanh múa vuốt đuổi người kia----- “Là Huệ phi nương nương, nhưng mà chúng ta đều lén gọi người là “Huệ đại hiệp”!”

“........Đại hiệp??”

Chạy thành một thân đầy mồ hôi, hơi cồn trong người cũng bay bớt đi, Huệ phi thở hổn hển chạy vù về Đồng Thương cung của mình. Cung nữ ở đây cũng đã quen với việc thói quen của chủ tử phát tác tùy chỗ, trước đó thấy nàng kích động đuổi theo Dụ phi ra cửa như một cơn gió, giờ lại thấy nàng cước bộ trầm tĩnh tự nhiên trở về thì không hề giật mình, cũng không quên cấp bậc lễ nghĩa tiến lên nghênh đón nàng. Một quản sự ma ma hướng Huệ phi bẩm báo “Nương nương, Hoàng thượng chờ ngài đã lâu.”

Huệ phi cuống quýt chạy vào trong điện, quả nhiên thấy hoàng đế đang ngồi đó chờ, lại còn cười hì hì lắc lắc cái gì đó trên tay

“Ái phi a, lần này trẫm mang tới một bình rượu rất quý, ái phi cùng trẫm uống một chén đi......”

Vừa nghe thấy yêu cầu của hoàng đế, Huệ phi lập tức chạy ra khỏi Đồng Thương cung, vừa khóc vừa nói “Không cần! Không cần!”

Lại nói đến lúc Huệ phi tiến cung, thật đúng là một mảnh oanh động vô cùng.

Dù sao cũng là hoàng đế cách năm năm mới tuyển phi, lại là tuyển quán quân mĩ tiểu thư (tiểu thư xinh đẹp) toàn quốc, hậu cung có ai là không nghĩ nên kết giao bằng hữu một chút. Không có ai biết Hoàng đế gặp “Tâm lý bóng ma” sau đêm đầu tiên----- hoặc có biết cũng giả như không biết, vì thế trước Đồng Thương cung của vị tân phi này luôn có người tới thám thính

Tuy nhiên đôi khi, do mọi người đặt hi vọng quá cao, đến khi xảy ra vấn đề không phù hợp chênh lệch với kỳ vọng giống như mức nước chênh lệch của dòng sông so với mặt biển, khiến cho nguyên bản vốn không phải chuyện xấu nhưng lại khiến mọi người thất vọng. Ví dụ như trong đám cỏ hoa ven đường, bật lên một bông mẫu đơn khiến người ta kinh diễm, nhưng trái lại, một bông mẫu đơn bên trong vườn trăm hoa thì lại khiến người ta thấy bình thường..... Mà trên thực tế, vẻ đẹp của mẫu đơn cũng chẳng khác biệt với các loại khác là mấy

Huệ phi cùng tình huống này có chút giống nhau. Không có gì không tốt, chỉ là......... cũng không tốt như mọi người tưởng tượng.

Cung phi sau mấy lần đến thăm thì bình luận “Nét đẹp như thiên tiên thì có thừa tuy nhiên mị lực lại không đủ.”

Khang phi cũng sau vài lần đến bái phỏng, đành thừa nhận “Đáng tiếc đây lại không phải tri kỷ của ta!”

Trữ phi đương nhiên cũng có qua đó vài lần, nhưng mà do tính tình dịu ngoan của nàng nên cũng không có lời bình nào đặc biệt cả..

Chỉ có Dụ phi cùng Thục phi là hai người có số lần đến nhiều nhất. Thật ra thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì, hai nàng chỉ đơn giản là ở trong Đồng Thương cung cùng Huệ phi buôn chuyện đến vượt biên giới thôi, kèm thêm việc phía trước mỗi cậu đều chêm thêm một tiếng “muội muội”, hẳn là do năm năm không có hậu bối nào nên đã gọi đến nghiện rồi....

Còn hoàng hậu thì cứ cách năm ba hôm thì lại đến thăm, nhưng mà lại chỉ đến nói chuyện như phỏng vấn mấy câu cho đúng vai trò, còn đâu thì cũng không có ý gì khác.

Cứ như vậy, đợi cảm giác mới mẻ trong lòng mọi người dần biến mất, sau đó hình thành ấn tượng trong đầu, Huệ phi cũng dần làm quen với mọi thứ trong hậu cung, trở thành một thành viên hằng ngày sống trong cuộc sống không có sóng gió gì.

Thật ra Huệ phi cũng không có gì bất mãn, nàng đã sớm nhận ra, mình ngoại trừ khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành cũng không còn đặc điểm nữ nhân nào khác, cái gọi là “người có gì tốt chỉ cần tự bản thân hiểu lấy”, chỉ cần mình tự hiểu mình tốt thì mọi chuyện sẽ đều tốt cả thôi, Huệ phi hiện tại cũng chỉ có một chủ ý bình thường của một cô dâu mới------ chính là sống thật tốt cùng trượng phu, hòa bình sống chung với nhóm tiền bối, có thêm hài tử thì càng tốt.....

Chẳng qua không có ai----- cả Huệ phi cũng không nghĩ tới, sau non nửa năm sống trong cung, trình độ được sủng ái của nàng bỗng dưng biến đổi, nhân khí đột ngột tăng vọt. Điểm ấy quả thật có điểm khác lẽ thường, bởi vì mặc kệ là vĩ đại thế nào, xét trên khía cạnh vĩ mô, độ sủng ái của một hậu phi thường tỉ lệ nghịch với thời gian nàng tiến cung.

Nhưng mà........ Vấn đề cụ thể đương nhiên cũng cần phân tích một cách cụ thể..... Nếu không tính tai nạn trong cung yến tết trung thu kia.

~~~~~~~~

Thiên cung trăng sáng một vòng, thế gian người nhà đoàn viên.

Ngày trung thu, dân chúng đều tề tựu ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, hoàng gia đương nhiên cũng không có ngoại lệ, chẳng qua là có quy mô khá lớn thôi.

Khoảng sân trước Đan Hoa điện đã được dùng để dựng sân khấu kịch, hiện đang hát tuồng, các dòng họ hoàng thất theo tôn ti bối phận ngồi trên bàn rượu trước điện, ăn uống linh đình, thỉnh thoảng có đứa

nhỏ chạy tán loạn chơi đùa.

“Lạc Anh chúc mẫu hậu dung nhan trường tồn, Phúc Thọ song toàn!”

Đang đứng trước bàn của thái hậu kính rượu là một nhà của Lương Hoằng trưởng công chúa. Công chúa này là tỷ tỷ của hoàng đế, do chính thái hậu hạ sinh, thể diện đương nhiên rất lớn, thái hậu vui mừng hớn hở uống rượu con gái dâng, thuận tay ôm lấy hai cháu ngoại vào lòng, Trưởng công chúa theo thứ tự kính rượu hoàng đế, hoàng hậu, rồi đến chúng phi, Huệ phi là thành viên mới của gia đình đương nhiên cũng không thể thiếu việc bị kính rượu.

“Huệ phi nương nương, ta cùng muội hôm nay đã thành người một nhà, lần đầu gặp gỡ, Lạc Anh trước xin kính một ly!”

Không đợi Huệ phi khéo léo cự tuyệt, Lương Hoằng công chúa liền nâng chén rượu lên uống hết, sau đó nhìn về phía Huệ phi cười, chờ nàng uống cạn ly rượu.

“Trưởng công chúa..... Ngài, ngài quá khách khí rồi, ta..... ta không uống được rượu đâu......”

“Ai nha, ta cũng không có yêu cầu muội một hơi uống hết mà, tất cả đều là nữ nhân với nhau, Huệ phi nương nương tùy ý uống là được rồi!”

Lương Hoằng công chúa còn đang nói với nàng mấy câu khách khí nghìn bài đều chung một điệu như nhau, Huệ phi đành cố gắng quay ra chỗ hoàng đế đánh mắt ra hiệu cầu cứu ------ thói quen không uống rượu của nàng trong cung hẳn là ai cũng biết chứ...

Ai ngờ hoàng đế thường ngày luôn giúp nàng cản rượu thì hôm nay lại bán mình cho giặc.

“Hoàng tỷ cũng đã lâu chưa tiến cung, hôm nay ăn tết, Huệ phi cũng uống một chút đi!”

Huệ phi nhìn cảnh hoàng đế nhìn nàng cười tủm tỉm, trưởng công chúa nhìn nàng cười tủm tỉm, thái hậu cũng nhìn nàng cười tủm tỉm..... Tất cả mọi người đều cười tủm tỉm nhìn nàng, còn nàng thì nghẹn ngào nói “Nô tỳ....... Nô tỳ không uống được rượu mà, thật sự không thể uống được đâu.....:“

“Một chút thôi cũng được mà muội muội, nếu có lỡ làm sai gì thì buổi tối Hoàng thượng sẽ bồi tội với muội mà!”

Hoàng hậu cười “khanh khách”, tuy nhiên, cũng chỉ có nói mấy câu khích lệ.

Huệ phi lại nhìn hoàng hậu đang nhìn nàng cười tủm tỉm, trưởng công chúa nhìn nàng cười tủm tỉm, thái hậu nhìn nàng cười tủm tỉm...... mặt đột nhiên hiện ra vẻ bi thương, khẽ chạm môi vào chén rượu ngon trong tay, trông như thể phải uống rượu kịch độc.

Rượu cũng đã kính xong, trưởng công chúa liền quay trở về chỗ ngồi.

Trên đài diễn kịch đang diễn đến đoạn gay cấn đặc sắc, nhưng mà người xem vì mắc phải vấn đề thân phận, cũng không thể nào giống dân chúng bình thường xem biểu diễn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi được, cùng lắm chỉ gật đầu ngầm hiểu với nhau thôi, nhưng mà lúc này đột nhiên lại nghe tiếng quát lớn “Hay!!!”

Thanh âm vang lên bất chợt, làm hoàng đế cảm thấy như sấm sét bên tai, sợ tới mức giật bắn người, thiếu chút nữa đã ném cả chén trên tay mà chạy. Đợi hắn quay ra phía xuất hiện tiếng nói, mọi người cùng nhau phát hiện ra mục tiêu vừa phát ra tiếng nói kinh thiên động địa ấy------ Huệ phi??!!

Huệ phi lúc này đã bị mấy ánh mắt sắc nhọn găm thành con nhím, vậy mà bản thân nàng cũng không cảm thấy, vẫn tiếp tục không kiêng nể cái gì lớn tiếng ồn ào, thể hiện sự ca ngợi từ đáy lòng của nàng đối với đoàn kịch

Dụ phi-người ngồi cách nàng gần nhất, theo bản năng kéo kéo tay áo nàng, nhưng cũng đang há hốc miệng, không nói nên lời, hoàn toàn đứng hình.

Cuối cùng vẫn là vị nam đại boss duy nhất trên đài ---- hoàng đế mở miệng, hắn mới chỉ vừa hô một tiếng “Huệ phi?” đã bị khí thế của nữ nhân kia đánh bật trở lại.

“Huệ cái đầu ngươi!! Đây là cái phong hào buồn nôn gì thế không biết, bỏ ngay đi cho ta!! Lão nương ghét nhất là Cung Trữ Thục Huệ một bộ đấy!! Đúng là một cái xưng hô ngu ngốc......”

Huệ phi mạnh mẽ nói nói ra tuyên ngôn nữ quyền của nàng, cũng không quan tâm có bao nhiêu cái cằm rớt xuống, mà vẫn tiếp tục rót rượu uống. Nàng trực tiếp cầm lấy bầu rượu, da thịt tuyết trắng phiếm hồng rất mê người, nhưng mà hoàng đế lúc này nhìn mặt Huệ phi lại không có chút dục vọng nào, chỉ là nhớ đến bộ Sơn Hải kinh của Tây Vương Mẫu: răng hùm đuôi báo, tóc như cỏ bồng bay phủ.

Kết quả kịch diễn đêm đó thế nào đã không còn ai nhớ rõ, cho tới lúc Huệ phi ngã lăn ra mới thôi, mọi người chỉ còn nhớ tới một nữ nhân đứng trên bàn rượu thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát giảng giải cái gì đó...... mà giảng gì thì không ai nhớ, nhưng “tư thế oai hùng” của nữ tử này khi nói chuyện lại khiến người ta không quên nổi.

~~~~~~~~

“Cái này chẳng lẽ lại gọi là “rượu vào loạn tính” sao??”

Lương Hoằng công chúa hỏi hoàng đế lúc tiệc đã tan, nghĩ đến việc Huệ phi đột nhiên biến tính không thoát khỏi quan hệ cùng chén rượu của mình, nàng lại càng tự trách bản thân

“.......... Nhưng mà mới chỉ một chút thôi mà........”

“Chẳng lẽ là bản tính vốn có?........”

~~~~~~~

“Muội muội, cảm thấy sao rồi?”

Lúc Huệ phi tỉnh lại, đầu đau kịch liệt, nhìn thấy hoàng hậu mặt tỏ ra quan tâm thân thiết, nàng vốn muốn nói gì, lại nhận ra cổ họng đau như hỏa thiêu, nói không ra lời. Hoàng hậu nghe thấy Huệ phi cổ họng chỉ phát ra mấy tiếng “Aa...”, biết nàng muốn nói gì đó, liền tự mình tiến đến nâng nàng dậy, đem nước đưa tới bên miệng nàng. Huệ phi lúc này mới nhìn rõ là hoàng đế cũng đang ngồi bên cạnh giường mình.

Hoàng đế trông giống như muốn nói gì đó, nhưng mà nghẹn cả nửa ngày cũng chỉ cười một tiếng không rõ nghĩa, rồi ngượng ngùng nói “........... Thật xin lỗi, lúc trẫm sắc phong phi hào cũng chưa có hỏi qua nàng một tiếng”

Huệ phi đầu tiên ngơ ngác, giống như do dự mà trông cũng giống như đang tiêu hóa ý tứ những lời này, tiếp theo biểu tình gương mặt dần dần trở nên văn vẹo, rồi cả giường cả người bỗng run bần bật.....

“Ô oa ~ nô tì không muốn sống nữa ~~~~!”

Kết quả buổi sáng sau buổi lễ Trung Thu, Đồng Thương cung vang lên tiến rên rỉ ai oán than khóc rất là lâu.......

~~~~~

Sự việc cứ diễn biến như vậy rồi biến thành tình huống----- Huệ phi phá lệ “được sủng ái”

Hoàng đế cứ mỗi lúc rảnh rỗi sẽ đều đến Đồng Thương cung, các nương nương khác cũng không có ý kiến gì, đơn giản là vì tần suất các nàng tới còn nhiều hơn hoàng thượng----- Đương nhiên, trong tay mỗi người cũng không quên cầm theo một bình rượu.

Các chủ tử ngoài ý muốn phát hiện ra một thú vui mới, tuy bọn hạ nhân không có tư cách tham dự trong đó, nhưng bọn họ cứ nhìn thấy Huệ phi “rượu vào là mất hết cả đức” là hiểu được phần nào, cũng vô cùng thích thú. Dáng người kia! Khí phách kia! Hành động kia!........ Trong lòng đám người hầu sống trong cảnh quanh năm suốt tháng quá an ổn, rất giống một sinh vật giang hồ huyền bí khó lường –– “Đại hiệp”!

Truyện Chữ Hay