Editor: Vân Nghiên
“Rất có cốt khí đó!! Cái tên Lâm Hoàn bảo thủ ấy!! Trẫm chẳng qua thuận miệng nói một chút, sửa một tí thì trời sập xuống chắc?! Đã thế còn nói trẫm lần sau không được viện cái cớ này nữa!
Lần sau? Hừ! Lần sau trẫm trực tiếp đem hắn kéo đến phía đông ngõ chợ, dí đao vào cổ hắn xem hắn có sửa hay không!!!”
“Ôi trời, Hoàng thượng, tội gì phải tức giận với đám sử quan đó, bọn họ chỉ là đám mọt sách một mực chúi đầu vào sách vở mà thôi.”
Cung phi ôn nhu an ủi hoàng đế, vừa dùng ngón cái cùng ngón trỏ ma xát bên tai hoàng đế.
Nhưng có lẽ phương pháp giảm bớt tức giận này của nàng kém xa độ am hiểu ma sát trên giường, cho nên hoàng đế vẫn như cũ tức giận than thở
“Đây còn là ở trước mặt trẫm đấy! Nếu mà là chỗ trẫm không thấy thì ai mà biết bọn họ còn viết thế nào nữa? Không thể chấp nhận được! Lâm Hoàn hắn là cái gì!!”
Hoàng đế càng nói càng kích động, càng nghĩ càng tức, vậy nên đã quên luôn ở cách đó không xa có một vị sử quan đang đứng trực, hắn không chỉ có chức vụ giống như Lâm Hoàn, mà trình độ chuyên nghiệp cũng tuyệt đối là có một không hai, lúc này đang nghiêm túc ghi chép lời nói của hoàng đế: “Trong đó viết: Lâm Hoàn hắn là cái gì.”
Không tệ, ngay trước mặt của hoàng đế mà dám làm cho hắn nóng giận, chỉ có thể là một đám người mang tên “Sử quan ghi chép cuộc sống thường ngày”, mà chuyện khiến hắn càng bực mình hơn là, đám sử quan này luôn vô cùng nhiệt tình ghi chép từng câu hắn nói vào trong mục cuộc sống thường ngày —— nhiệt tình tới mức trích gần như nguyên văn trăm phần trăm.
Vốn là việc này đối với người đang tại vị có tác dụng đốc thúc từ lời nói đến việc làm, nhưng mà phàm là con người, sao có thể không nói năng thiếu suy nghĩ vài lần chứ? Vì thế, do một câu
“Làm minh quân còn khổ hơn cả tiểu nhị khách điếm” hoàng đế thuận miệng nói ra, sếp lớn hắn liền gây thù với đồng chí “Tiểu bí” (chả hiểu có nghĩa gì luôn @@) họ Lâm, mặc dù cuối cùng Lâm sử quan không đem ghi chép lại câu này, nhưng chính thái độ “Ta là chính nghĩa ta sợ ai” kia của hắn lại chọc cho hoàng đế phát điên một trận.
“Aizzz…..Chẳng lẽ trẫm lại trơ mắt nhìn đám mọt sách dẫm đạp lên hình ảnh của mình như vậy sao?”
Hoàng đế thở dài thườn thượt.
Nghĩ đến sau khi hắn được trăm tuổi, mọi người sẽ phát hiện ra một đống các thể loại phát ngôn phản xã hội phản nhân loại phản khoa học ở trong ghi chép thường ngày của hắn, tâm tình hoàng đế liền như lông bị cạo sạch đi mất, muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu, càng làm cho hắn càng oan ức hơn nữa chính là: hắn thậm chí còn không nhớ bản thân đã phát ngôn ra câu này nữa mà!
“Hoàng thượng chẳng lẽ không thể cho người lén đem ghi chép này đi sửa lại sao?”
Cung phi vừa dứt lời, hoàng đế đã tặng cho nàng một cái nhìn xem thường, đem hai chữ “Tầm thường” gắn sau ót Cung phi.
“Mấy cái thứ đó lúc trẫm còn tại vị ngay cả liếc mắt nhìn một cái còn không được, huống gì sửa? Trừ phi trẫm nuôi được đứa con nào hiếu thảo, biết đường giúp trẫm tu bổ còn đỡ!”
“Vậy thì người tự mình biên soạn sách đi, lưu truyền hậu thế, chứng thực thanh danh thôi!”
Đối với những lời này của Cung phi, hoàng đế căn bản không cần đảo mắt suy nghĩ, bởi vì hắn nhận thấy khả năng thành công của đề nghị này —— là rất lớn!
Theo như tiêu chuẩn ước lệ từ trước tới nay, chương đầu của tự truyện nên bắt đầu kể từ các thành viên trong gia tộc. Cái gọi là người sinh ra ở đâu, nước từ chỗ nào chảy đương nhiên nên nói cho nó rõ ràng một chút. Ở chỗ này so với những kẻ vắt hết óc để viết cho tổ tiên thêm huy hoàng thì hoàng đế coi như có ưu thế tuyệt đối, lịch sử vinh quang gia tộc chính là hạ bút thành văn viết đến khi chuột rút cũng chẳng hết…….
Nhưng mà huy hoàng quá lại chính là một vấn đề lớn.
Đừng nói đến cái gì gọi là ba đời làm quan, hay là công đức cống hiến gì đó, chính là tùy tiện vớ bừa một phương diện của một cá nhân thôi cũng đã thành mấy tác phẩm dài vĩ đại luôn rồi. Chính mình vẫn còn chưa được vào đề đâu, ấy thế mà đã viết ra đến hơn trăm vạn chữ có khi không được hay lắm. Với cả cái này người nào cũng biết cả rồi, ở đây lại chỉ ghi mấy cái quan trọng, không những không phù hợp với cách hành văn ngắn gọn đơn giản, lại còn khiến cho người đời nghi ngờ. Cho nên, hoàng đế cẩn thận đem phụ thân, ông nội, ông cố nhìn lại một lượt, phát hiện thật sự không có cách nào để tối giản, đành phải đem tên tục, thụy hào, thời gian tại vị của tổ tiên viết hết ra.
Cái này nghe giống như điền mẫu đăng ký hộ khẩu dân cư….. Thật sự là đi ngược lại với ý kiến ban đầu của hoàng đế quá rồi. Chương thứ nhất nói về quá khứ coi như là thông qua, chương thứ hai chắc nên nói nhân vật chính được sinh ra như thế nào, vì thế nên hoàng đế liền đi tới Nhạc Trữ cung.
~~~~~~~
“Lúc hoàng thượng sinh ra đang là ban ngày mà, lấy đâu ra mà sao với trăng chứ?”
“Vậy còn mây lành đâu? Hay là ánh sáng cáttường gì gì đó?”
“Lúc giữa trưa mặt trời lên cao, mây lành thì không có đâu, nhưng ánh sáng thì đúng là rất chói mắt đó!”
“……… Vậy còn tiếng khóc như điềm báo, thân mang kỳ trân dị bảo………”
“Hoàng Thượng người nói bậy bạ cái gì thế? Sao có thể có chuyện đó được!”
Được rồi, xem ra vụ mang thai mười hai tháng, trong phòng có thần tiên thế nào, trời hạ lạc tinh ra sao, vừa sinh đã cất tiếng cười gì đó, lại còn tay cầm vàng bạc kho báu vân vân……. hoàn toàn lừa đảo. Nhưng mà làm một đế vương, kể cả là cấp thấp nhất sinh ra đi nữa, sao lại có thể không có gì chứ?!
“Chẳng nhẽ không có sự kiện gì khiến người ta khắc sâu ấn tượng hay sao?” Hoàng đế nhìn vẻ mặt không quan tâm của thái hậu, tuyệt vọng thở dài.
“……… Khắc sâu ấn tượng……. Cũng không phải hoàn toàn khong có đâu……..”
“Ha!”
Hoàng đế lập tức vực dậy tinh thần.
“Ta nhớ hôm đó thời tiết vốn rất tốt, sau khi hoàng thượng sinh ra trời lại mưa to tầm tã, thủy đạo trong cung không thoát nước kịp, Bách Hà cung An phi ở địa thế lại thấp, nước chảy ngượcvào bên trong, lúc ai gia vào thăm váy còn bị dơ nữa, cái váy đó vừa mới được đưa tới, ai gia còn đau lòng một thời gian rất lâu mà! Thế nên ai gia mới nhớ rất rõ!”
“......”
Cái này sao nghe……. sao mà nghe giống điềm xấu quá vậy?!
Nhưng mà sau khi hoàng đế trở lại ngự thư phòng, cân nhắc một lượt, vẫn quyết định sử dụng phương pháp biến phế vật thành bảo bối, vậy nên mở đầu chương hai của tự truyện, hắn đã viết:
“Thời điểm trẫm hạ sinh, trời giáng cam lộ, tất thảy trong hoàng cung qua cơn mưa đều được nhẹ nhàng thanh tẩy đến khoan khoái sạch sẽ………” chương thứ hai cũng có thể tạ coi là có rồi, vì thế nên hoàng đế bắt tay vào chuẩn bị chương thứ ba, cái này chắc nên nói về thời niên thiếu. Nói thế nhưng ít nhất cũng phải là “Tuổi nhỏ ôm chí lớn, ít đùa nghịch, chong đèn đọc sách” nghe còn được được, vấn đề là hoàng đế nghĩ bản thân mình làm sao mà vĩ đại được như thế chứ, cho nên tốt nhất vẫn nên đi tìm chút tư liệu là hơn, tiện kích thích linh cảm.
Chân vừa đứng, vẫn là đi tới Nhạc Trữ cung của thái hậu.
~~~~~~~
“Thật không uổng công ai gia nuôi người a, Hoàng thượng, câu này người hỏi là đúng người rồi đó!”
Thái hậu nói như thế, sau đó miệng lưỡi bắt đầu trở nên lưu loát. Chỉ có hoàng đế càng nghe là lòng càng lạnh —— nếu mà viết theo như lời thái hậu kể, vậy thì căn bản đâu phải là tự truyện của hắn nữa chứ, chi bằng nói đó là tập hồi ký của thái hậu cho xong!!
Đối với yêu cầu muốn tập trung miêu tả hình tượng mẫu tính sáng chói của thái hậu bà, hoàng đế đã có suy tính ngoài đồng ý trong cự tuyệt, mà mục tiêu kế tiếp hắn muốn đề cập đến chính là bạn thời thơ ấu của mình, nhưng vấn đề là bạn chơi cùng hoàng tử thì đúng là….. ít đến thảm thương.
Thư đồng?………. Đám người đó có mà dám nói thẳng.
Huynh đệ?…….. Tên Chiêu Huy mèo rừng thì thôi đi, không tính chuyện hắn ở quá xa, chính là miệng chó của hắn chẳng bao giờ nhả ra ngà voi cả………. Vậy thì chỉ còn Thiên Thừa thôi.
~~~~~~~
“Chuyện trước đây của hoàng huynh sao……..” Dự Lâm vương cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.
“Thần đệ nhớ trước đây từng bị hoàng huynh cùng tứ ca xui dại đi nghịch tiên hạc mới được tiến cống, kết quả là nó mổ cho rách cả da, lại còn bị phụ hoàng mắng cho một trận nhớ đời.”
“Ai bảo đệ nhớ cái chuyện này chứ! Trẫm muốn hỏi là trước đây mình đã từng làm chuyện gì thật vĩ đại chưa ấy?!”
“Vĩ đại?……… Nghe nói Đường tiên sinh từng đặc biệt khen ngợi hoàng huynh có năng lực làm việc rất mạnh………”
“Thật sao?”
“Hoàng huynh người phá hỏng ghế dựa của tiên sinh, lại còn làm tới mức bên ngoài không phát hiện ra, hại tiên sinh ngã đến gãy cả thắt lưng……..”
Dự Lâm vương nói xong liền nở nụ cười.
“A! Trẫm nhớ rồi! Sau đó phụ hoàng còn sai người ấn trẫm xuống đất đánh một trận, cái này đại ca rõ ràng cũng tham gia, vậy mà trẫm không khai ra huynh ấy, rõ là lỗ lớn mà!!”
Chiếc hộp ký ức vừa được mở, hoàng đế cùng Dự Lâm vương liền cùng nhau hàn huyên liên miên không ngừng tới tận trưa, từ trèo cây trộm chim non, lội sông bắt cá đến cầm cóc dọa cung nữ, thả chó dọa thái giám, nói đến độ khoái trá vô cùng, khoái trá tới mức Dự Lâm vương đã xuất cung, hoàng đế mới nhận ra rằng chính sự của bản thân vẫn còn chưa có làm.
Aizzz…… Sao trong trí nhớ đều là mấy cái chuyện chọc phá người khác cùng bị đánh bị mắng không vậy trời, muốn tâng bốc cũng không tâng nổi, còn chuyện gì kỳ quái hơn nữa đây?! Chương ba…….. Tả cảnh đi, để tạm qua một bên, suy nghĩ chương bốn trước vậy.
Qua thời kỳ thiếu niên bắt đầu thời gian trưởng thành, đây chính là chương quan trọng nhất trong nội dung tự truyện, bởi vì lúc này mấy cái nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, tình yêu quan, cái này quan cái kia quan đều đã được định hình rõ rệt, huống chi còn là thời điểm hoàng đế hắn sắp đăng cơ có thể hô phong hoán vũ chỉ đâu đánh đấy, theo lý thuyết hẳn phải là thời đại hoàng kim đắc ý nhất của hắn mới đúng, nhưng mà —— xin chú ý cho, đây chỉ là “Lý thuyết” thôi.
Còn trong thực tế hoàng đế cắn bút cả nửa ngày, ngây người cả nửa tiếng cũng không viết nổi một chữ. Loại cảm giác này giống như là đong nước biển khơi, đếm cát trên bãi ấy, đã tự rõ ràng cả rồi, vậy mà vẫn không biết bắt đầu thế nào. Tóm lại là, giống y như chương một, quá lắm chuyện!!
~~~~~~~
“Chuyện đáng để ghi nhớ sao…….. Ngày nô tỳ nhập cung khẳng định cũng rất là đáng nhớ, nói đến ngày đó………”
Cung phi thao thao bất tuyệt, trí nhớ chính xác tới mức có thể so vơi bộ nhớ máy tính, sau đó tự truyện của hoàng đế liền biến thành “Hôn lễ long trọng của ta”.
~~~~~~~~
“Cổ nhân nói ‘Đêm động phòng hoa chúc, lúc đề tên bảng vàng’, đó là những thời khắc rất đáng nhớ, tuy nhiên nô tỳ hy vọng Hoàng Thượng có thể ghi nhớ mấy bộ sách mà nô tỳ đề cử, đối với việc phổ cập dân trí cũng khá có ích, ví dụ như ” Thối tư lục” “Điêu ngọc tập” “Pháp ngôn”………” Dưới ý tưởng của Khang phi, tự truyện của hoàng đế dần tiến tới “Một trăm cuốn sách học sinh nên đọc ở thế kỷ ”
“Con cái là một chuyện rất quan trọng, hoàng thượng đương nhiên là phải viết vào, lúc hài tử còn nhỏ ấy………”
Trữ phi chậm rãi cởi mở chia sẻ tâm đắc lúc nuôi con, đem biến tự truyện của hoàng đế thành “Bách khoa mang thai và nuôi con”
~~~~~~~~
“Hoàng hậu thì sao?? Có muốn bổ sung thêm cái gì không?” Hoàng đế nằm trên nhuyễn tháp ở Hoàn Khôn cung, vô lực hỏi.
“Nếu đã là Hoàng thượng người viết, vậy thì theo ý của người là được, nô tỳ còn có cái gì mà ý kiến chứ?”
“Ừ, vẫn là hoàng hậu am hiểu lòng người.”
Hoàng đế đứng dậy cầm chén trà uống một ngụm, căm giận nói
“Đây là tự truyện của trẫm đó!! Tự truyện!! Các nàng ấy rốt cuộc có biết tự truyện là để làm cái gì không?”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn mấy tờ bản thảo trên bàn trà, thật ra thì nàng cũng không biết Hoàng đế định đem tự truyện của mình biến thành cái thể loại gì, nhưng nàng biết rõ một chuyện —— tự truyện ấy, còn không phải là để YY sao, đã là YY, vậy thì để tùy ý tác giả là được rồi.
Tuy rằng mỗi chương cân nhắc rất là lằng nhằng, nhưng dàn ý của hoàng đế có vẻ đã tương đối, mà hắn cũng không có bắt tay vào biên soạn ngay. Thứ nhất, hoàng đế không phải thanh niên văn vẻ, không thể một lần xong luôn được. Thứ hai, trước khi chính thức viết hắn cũng cần tìm nhân sĩ chuyên nghiệp đến cố vấn một chút.
Đám sử quan tuy thái độ khiến hoàng đế hết sức bực bội, nhưng năng lực công tác chính là rất đáng công nhận, bởi vậy hoàng đế mời đến Chính tổng tài Quốc sử quán ( chức quan đứng đầu quốc sử quán) đến giúp hắn kiểm tra. Vị này cũng đã từng tham gia biên soạn bản thập lục của tiên đế, cho nên hoàng đế trước mặt hắn vẫn còn tồn tại chút khiêm tốn khách khí, chỉ đem đưa đại cương cho hắn xem, sau đó im lặng chờ câu trả lời thuyết phục của đối phương.
“…….Không biết hoàng thượng tính xuất bản quyển sách này dưới hình thức gì……”
Lão chuyên gia nhìn cả nửa ngày, bất chợt hỏi hoàng đế mấy vấn đề liên quan đến việc tiêu thụ như vậy.
“Hình thức?? Không phải tự truyện sao?”
“Là như vậy, những sách có thể coi là biên soạn cho hoàng thượng chỉ bao gồm mấy loại thập lục, hội yếu, thời chính, sắc lệnh, ngự tập này thôi, không có loại ‘tự truyện’ này, huống chi ngoài mấy loại trên thì các thứ khác đều không được truyền bá rộng rãi, thần nghĩ hoàng thượng hẳn cũng không muốn chúng bị người ngoài biết.”
Lão nhân ngữ điệu không nhanh không chậm, nét mặt cũng không gấp gáp không hòa hoãn, nhưng lời nói lại mang hàm ý tự truyện của hoàng đế không phù hợp với phạm vi chi trả để xuất bản, mà quốc sử quán cũng sẽ không vì nó mà thanh toán đâu.
“Trẫm vốn không định biên soạn sách, là trẫm tự mình viết không được sao!”
“Vậy thì chính là tác phẩm tư nhân của Hoàng Thượng rồi, thần đây là quan viên Quốc sử quán, cũng không có tư cách bàn luận xem nó tốt hay là xấu.”
Một cách nói khác chính là không được lợi dụng thời gian làm việc để hỏi ông mấy chuyện cá nhân này.
Hoàng đế không tránh khỏi việc rất bực bội, nhưng là người văn minh lớn lên trong tư tưởng giáo dục kính già yêu trẻ, hoàng đế cố gắng không nổi điên, nhưng mà lúc nói tiếp thì khẩu khí không còn tôn trọng hòa hoãn như lúc đầu nữa.
“Vậy thì xét trên góc độ của một văn sĩ, khanh cảm thấy đại cương này của trẫm như thế nào??
“Theo như các bộ sách đang được lưu truyền trên phố mà nói, có gia huấn, chí minh, tạp sử cùng tiểu thuyết bách gia tổng hợp nhiều thể loại, chính là……… Tự truyện của hoàng thượng……. hình như không được phân vào loại nào cả…….”
Đến lúc này hoàng đế không nhịn được nữa, ý của ông già này chính là trên góc độ của một tác phẩm văn học mà nói, tự truyện của hắn căn bản là nửa điểm cũng không có mà!!!
“Ngươi rốt cuộc có ý gì?!! Nói cho rõ ràng đi!!”
“Thần không dám, chỉ là thần thân là sử quan, có trách nhiệm phải viết đúng sự thật, không tránh khỏi có chút cứng nhắc khó khăn.”
Lão học giả thân tuy già nhưng tâm không già, tư thế đứng vững vàng đối mặt với hoàng đế.
Hoàng đế vừa thấy cái tác phong đập đầu vào tường cũng không xem xét lại này của ông, da đầu liền run lên như thể sắp nổi bão, vấn đề chế độ cũng không thèm câu nệ nữa, liền tung ra một câu hết sức hung dữ
“Sách này ra hay không ra, tạm thời hôm nay không bàn nữa, hôm nay ngươi đem đi đưa cho mỗi sử quan chép lại một bản, từ nay về sau cho dù biên soạn hay là làm cái gì, cứ có đề cập đến trẫm thì phải viết theo ấn bản này cho trẫm!!”
~~~~~~~
“Nương nương người thấy nội dung trên này có phải rất quen không?”
Hôm nay Khang phi tới gặp hoàng hậu, thuận tiện còn cầm theo một cuốn tiểu thuyết dân gian mua ở cửa hàng quen.
“……… Hình như có chút, nhưng sách này……”
Hoàng hậu lần nữa đánh giá lại bìa của cuốn sách —— “Tửu sắc tài vận truyền”, cái tên này cùng với đại cương tự truyện của hoàng đế nàng từng xem qua trước đây thực sự chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng mà nội dung trên đây có khác gì từ cùng một mà ra đâu cơ chứ???
“Sách này là ai viết?”
“Không rõ nữa, tác giả viết mấy cái văn nhàn sự này quá nhiều, lại toàn là mấy kẻ vô danh tiểu tốt, ai có thời gian đi tìm xem họ là ai?”
“Vậy muội đã đưa cho ai xem chưa?”
“Đương nhiên là chưa, thần thiếp cảm thấy không thích hợp, đem cho nương nương xem trước, nhưng mà…….”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nghe người bán sách nói, quyển sách này đang rất được hoan nghênh ở chợ, truyền bá rộng khắp, chỉ sợ…… sớm muộn gì….”
Nghe Khang phi muốn nói lại thôi, hoàng hậu cũng hiểu rõ Khang phi có cùng nỗi lo với nàng, không khỏi thở dài.
Hiện tại trong cung ai cũng biết, hoàng đế đang náo loạn chuyện với sử quan kia. Nếu như để hắn biết được cuốn sách đáng ra đang ở trong quốc sử quán lại trở thành sách lậu ở dân gian, đã thế còn thêm mắm dặm muối xuyên tạc thành tác phẩm hạ cấp, không biết sẽ còn tức giận tới mức thiên địa quỷ thần cùng sợ hãi thế nào đây!
Kế sách bây giờ, cũng chỉ có thể chuẩn bị đầy đủ, đợi tương lai núi lửa bùng nổ cũng có thể an toàn mà an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của hoàng đế, nhưng mà —— hoàng hậu đóng bản tiểu thuyết trong tay lại —— ít nhất nàng cũng có thể nói là “Người xem, tác phẩm được hoan nghênh như vậy không phải cũng dựa vào dàn ý người viết ra sao!”